Tôi nói rất nhiều nhưng anh ấy chỉ quan tâm một chuyện duy nhất, là tôi có chịu ở yên trong trận pháp không.
Tôi gật đầu lia lịa nói có, thấy anh ấy thở phào một hơi:
"Anh chỉ cần vậy là đủ rồi."
Anh ấy nói tôi chỉ cần tự bảo vệ mình, bảo vệ đứa bé trong bụng thật tốt, mọi chuyện còn lại tự anh ấy có tính toán của mình.
"Anh ở trong này rất ổn, không chịu thiệt thòi gì đâu, em yên.... tâm..."
Tần Kỳ còn chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã mất tín hiệu. Tôi lo sợ đến nỗi chân tay lạnh toát, vội vã gọi lại.
"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...."
Tôi hoảng loạn gọi lại mấy lần vẫn như vậy, thuê bao không liên lạc được! Tôi bèn gọi cho đồn cảnh sát, thì họ nói Tần Kỳ đột ngột bị thổ huyết!
Tôi xây xẩm mặt mày, suýt chút nữa mất bình tĩnh bước ra khỏi trận pháp đi xuống tầng dưới, thì điện thoại lại đổ chuông. Tần Kỳ đã gọi lại cho tôi.
"Đồ ngốc này, có phải em lại kích động muốn ra khỏi trận pháp không?"
Tôi á khẩu, phớt lờ câu hỏi của anh ấy, dồn dập nói một tràng:
"Em nghe nói anh bị thổ huyết? Anh có sao không? Có phải ở đó họ ngược đãi anh không...."
"Không có gì, thổ huyết cái gì chứ, chảy máu cam thôi...."
Tần Kỳ chối đây đẩy, nói anh ấy rất khỏe mạnh, tôi không việc gì phải lo. Tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
[...]
Ông thầy pháp đã xử lý được vong hồn Phong Nguyệt, mấy ngày nay cô ta không còn ám chúng tôi nữa. Luật sư Trần đã chuẩn bị xong hết hồ sơ thủ tục, có lẽ Tần Kỳ sắp được ra ngoài, trở về đoàn tụ với tôi rồi!
Tôi chỉ còn lo lắng tình trạng của cha mẹ và bà nội tôi thôi....
Hai chị tôi ở bệnh viện chăm sóc họ cũng rất vất vả, tôi liền cho người đưa đón hai chị về nhà tôi ở, tôi thì không thể ra khỏi nhà, hai chị tôi thay phiên nhau vào bệnh viện. Tôi để hai chị ngủ cùng phòng với tôi, vừa tâm sự nói chuyện, vừa giúp tôi đỡ sợ hãi căng thẳng.
Tối đó tôi cho người đưa chị cả tôi vào bệnh viện, đón chị hai tôi về nhà nghỉ ngơi. Mấy ngày nay tôi thật sự rất mệt, Tần Kỳ không ở nhà, tôi lại đang mang thai, bụng thì lớn mà từ việc công ty đến việc nhà đều cần tôi quản lý. Tôi dặn dò tài xế đưa đón các chị tôi cẩn thận, sau đó mệt quá nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay....
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Tôi lơ mơ mở mắt ra, sờ tay sang chỗ bên cạnh. Không thấy ai, nhưng đệm vẫn còn hơi ấm, tôi đoán chắc hẳn chị hai tôi vừa mới rời giường không lâu, đi vệ sinh hay làm gì đó.
Tôi tóm lấy điện thoại, lơ mơ bấm nghe. Là tiếng của chị hai, chị gọi video cho tôi, nói chị về gần đến nơi rồi, hỏi tôi có thèm ăn gì không, chị sẽ mua cho tôi. Tôi giật bắn người, liếc nhìn sang chỗ bên cạnh, rồi lại nhìn cửa phòng vẫn im ỉm đóng, sống lưng khẽ ớn lạnh. Nhìn đồng hồ, lại là 1 giờ 08 phút, tôi kinh hãi vội gọi ông quản gia lên, hỏi chị hai tôi đã về nhà chưa.
Ông quản gia khó hiểu hỏi ngược lại tôi:
"Cô chủ, cô sao vậy? Nửa đêm rồi, chị hai của cô đã về từ lâu rồi mà?"
Đúng lúc này, chợt "cạch" một tiếng, cửa phòng bật mở, chị hai tôi bưng sữa và hoa quả bước vào.
"Tiểu Đình, làm sao mà mặt tái xanh tái xám thế kia? Chị cả nói đêm qua em lại gặp ác mộng, nên chị đi chuẩn bị sẵn đồ ăn cho em..."
"Không ngờ em lại tỉnh thật, lại gặp ác mộng nữa sao?"
Tôi trân trân nhìn chị hai bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt tôi, quan tâm lo lắng cho tôi, rồi lại nhìn sang cái điện thoại trên tay....
Trời ơi, vậy thì lúc nãy là ai đã gọi cho tôi chứ?
Tôi vừa khó hiểu vừa lo sợ mở điện thoại ra xem lại, toàn thân lạnh toát. Tôi phát hiện cuộc gọi video lúc nãy đã biến mất như thể nó chưa từng tồn tại vậy! Tôi ngớ người, vội chìa điện thoại ra cho chị hai tôi và ông quản gia xem, hoảng loạn kể rằng rõ ràng lúc nãy tôi nhận được cuộc gọi video của chị hai, và khi đó chị vẫn đang trên đường về!
Họ chăm chú xem, cũng khó hiểu giống tôi. Bỗng nhiên điện thoại của tôi lại đổ chuông. Tôi nhìn người gọi, trong nháy mắt toàn thân hóa đá, một tia ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Người gọi tới là ông quản gia, trong khi rõ ràng ông ấy đang đứng sờ sờ trước mặt tôi mà! Tôi lo sợ nhìn ông ta, tức thì cả ông ta và chị hai tôi đều nhìn tôi cười quỷ dị, rồi cả hai người họ từ từ bước về phía tôi, giơ hai tay bóp cổ tôi....
Một tia sáng chói lóa phát ra, tôi ngơ ngác nhìn về phía phát ra ánh sáng, thì ra là lá bùa mà ông thầy pháp cho tôi. Nó đang tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt, khiến hai kẻ đang giơ tay bóp cổ tôi phải vội vã lùi lại, đưa tay che kín mắt. Lá bùa này tôi đã đeo trên người khi đi xuống hầm mộ con yêu nữ, kể từ khi trở về tôi đã tháo nó ra, để trên kệ tủ đầu giường.
Tôi gật đầu lia lịa nói có, thấy anh ấy thở phào một hơi:
"Anh chỉ cần vậy là đủ rồi."
Anh ấy nói tôi chỉ cần tự bảo vệ mình, bảo vệ đứa bé trong bụng thật tốt, mọi chuyện còn lại tự anh ấy có tính toán của mình.
"Anh ở trong này rất ổn, không chịu thiệt thòi gì đâu, em yên.... tâm..."
Tần Kỳ còn chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã mất tín hiệu. Tôi lo sợ đến nỗi chân tay lạnh toát, vội vã gọi lại.
"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...."
Tôi hoảng loạn gọi lại mấy lần vẫn như vậy, thuê bao không liên lạc được! Tôi bèn gọi cho đồn cảnh sát, thì họ nói Tần Kỳ đột ngột bị thổ huyết!
Tôi xây xẩm mặt mày, suýt chút nữa mất bình tĩnh bước ra khỏi trận pháp đi xuống tầng dưới, thì điện thoại lại đổ chuông. Tần Kỳ đã gọi lại cho tôi.
"Đồ ngốc này, có phải em lại kích động muốn ra khỏi trận pháp không?"
Tôi á khẩu, phớt lờ câu hỏi của anh ấy, dồn dập nói một tràng:
"Em nghe nói anh bị thổ huyết? Anh có sao không? Có phải ở đó họ ngược đãi anh không...."
"Không có gì, thổ huyết cái gì chứ, chảy máu cam thôi...."
Tần Kỳ chối đây đẩy, nói anh ấy rất khỏe mạnh, tôi không việc gì phải lo. Tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
[...]
Ông thầy pháp đã xử lý được vong hồn Phong Nguyệt, mấy ngày nay cô ta không còn ám chúng tôi nữa. Luật sư Trần đã chuẩn bị xong hết hồ sơ thủ tục, có lẽ Tần Kỳ sắp được ra ngoài, trở về đoàn tụ với tôi rồi!
Tôi chỉ còn lo lắng tình trạng của cha mẹ và bà nội tôi thôi....
Hai chị tôi ở bệnh viện chăm sóc họ cũng rất vất vả, tôi liền cho người đưa đón hai chị về nhà tôi ở, tôi thì không thể ra khỏi nhà, hai chị tôi thay phiên nhau vào bệnh viện. Tôi để hai chị ngủ cùng phòng với tôi, vừa tâm sự nói chuyện, vừa giúp tôi đỡ sợ hãi căng thẳng.
Tối đó tôi cho người đưa chị cả tôi vào bệnh viện, đón chị hai tôi về nhà nghỉ ngơi. Mấy ngày nay tôi thật sự rất mệt, Tần Kỳ không ở nhà, tôi lại đang mang thai, bụng thì lớn mà từ việc công ty đến việc nhà đều cần tôi quản lý. Tôi dặn dò tài xế đưa đón các chị tôi cẩn thận, sau đó mệt quá nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay....
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Tôi lơ mơ mở mắt ra, sờ tay sang chỗ bên cạnh. Không thấy ai, nhưng đệm vẫn còn hơi ấm, tôi đoán chắc hẳn chị hai tôi vừa mới rời giường không lâu, đi vệ sinh hay làm gì đó.
Tôi tóm lấy điện thoại, lơ mơ bấm nghe. Là tiếng của chị hai, chị gọi video cho tôi, nói chị về gần đến nơi rồi, hỏi tôi có thèm ăn gì không, chị sẽ mua cho tôi. Tôi giật bắn người, liếc nhìn sang chỗ bên cạnh, rồi lại nhìn cửa phòng vẫn im ỉm đóng, sống lưng khẽ ớn lạnh. Nhìn đồng hồ, lại là 1 giờ 08 phút, tôi kinh hãi vội gọi ông quản gia lên, hỏi chị hai tôi đã về nhà chưa.
Ông quản gia khó hiểu hỏi ngược lại tôi:
"Cô chủ, cô sao vậy? Nửa đêm rồi, chị hai của cô đã về từ lâu rồi mà?"
Đúng lúc này, chợt "cạch" một tiếng, cửa phòng bật mở, chị hai tôi bưng sữa và hoa quả bước vào.
"Tiểu Đình, làm sao mà mặt tái xanh tái xám thế kia? Chị cả nói đêm qua em lại gặp ác mộng, nên chị đi chuẩn bị sẵn đồ ăn cho em..."
"Không ngờ em lại tỉnh thật, lại gặp ác mộng nữa sao?"
Tôi trân trân nhìn chị hai bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt tôi, quan tâm lo lắng cho tôi, rồi lại nhìn sang cái điện thoại trên tay....
Trời ơi, vậy thì lúc nãy là ai đã gọi cho tôi chứ?
Tôi vừa khó hiểu vừa lo sợ mở điện thoại ra xem lại, toàn thân lạnh toát. Tôi phát hiện cuộc gọi video lúc nãy đã biến mất như thể nó chưa từng tồn tại vậy! Tôi ngớ người, vội chìa điện thoại ra cho chị hai tôi và ông quản gia xem, hoảng loạn kể rằng rõ ràng lúc nãy tôi nhận được cuộc gọi video của chị hai, và khi đó chị vẫn đang trên đường về!
Họ chăm chú xem, cũng khó hiểu giống tôi. Bỗng nhiên điện thoại của tôi lại đổ chuông. Tôi nhìn người gọi, trong nháy mắt toàn thân hóa đá, một tia ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Người gọi tới là ông quản gia, trong khi rõ ràng ông ấy đang đứng sờ sờ trước mặt tôi mà! Tôi lo sợ nhìn ông ta, tức thì cả ông ta và chị hai tôi đều nhìn tôi cười quỷ dị, rồi cả hai người họ từ từ bước về phía tôi, giơ hai tay bóp cổ tôi....
Một tia sáng chói lóa phát ra, tôi ngơ ngác nhìn về phía phát ra ánh sáng, thì ra là lá bùa mà ông thầy pháp cho tôi. Nó đang tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt, khiến hai kẻ đang giơ tay bóp cổ tôi phải vội vã lùi lại, đưa tay che kín mắt. Lá bùa này tôi đã đeo trên người khi đi xuống hầm mộ con yêu nữ, kể từ khi trở về tôi đã tháo nó ra, để trên kệ tủ đầu giường.