Sau khi Tống Vĩnh Trường có thể đi lại bình thường, mặc kệ sự ngăn cản của Tống Hà, đợi Hạ Đông có dịp tới trấn trên chở vải bằng xe lừa, ông cũng đi theo về thôn rồi.
Nhưng ba cô bé nhỏ ở trấn trên cũng làm người ta không yên tâm, trải qua sự thương lượng của ba nhà, Vương Tú Cần sẽ là người tới ở cùng các cô ở trấn trên.
Vương Tú Cần đã sớm suy xét đến việc tới trấn trên chiếu cố Hạ Uyển, hiện tại đã xác định chắc chắn Hạ Uyển được cử đi học, dù có như thế nào Hạ Uyển một trăm phần trăm trở thành sinh viên, bà càng cam tâm tình nguyện đến trấn trên.
Sau khi tới trấn trên, Vương Tú Cần cũng không rảnh rỗi, nhanh chóng kết bạn với các bác trai bác gái hàng xóm láng giềng, tìm hiểu rõ ràng mọi ngóc ngách ở trấn trên, từ món ngon ở đâu, nơi nào có chỗ vui chơi, thỉnh thoảng đi mua cho ba cô nàng đa dạng các loại ăn vặt.
Bây giờ ba người Hạ Uyển đã biết cảm giác được chuẩn bị đồ ăn nước uống như nuôi heo ra sao.
Người nhà Lâm Thanh Thanh cảm thấy ái ngại, phòng ở là người nhà Tống Hà tìm, mẹ Hạ thì ở trấn trên nấu cơm cho bọn học sinh, người nhà Lâm Thanh Thanh đành không ngừng gửi rau dưa tươi mới thậm chí cả hải sản lên trấn trên cho bọn họ.
Chờ tới kỳ nghỉ đông, ba người đều bị Vương Tú Cần nuôi mập lên mấy ký.
Rõ ràng nhất vẫn là Hạ Uyển, vốn dĩ khuôn mặt đã tròn tròn như trẻ em nay lại càng tròn thêm.
Kỳ Thiệu Thành đi rồi, khuôn mặt tròn tròn của Hạ Uyển có lợi với Tống Hà, không có việc gì là xoa bóp mặt cô, cảm giác vô cùng tốt.
Tuy được nghỉ, nhưng đối với Hạ Uyển cũng không khác ngày thường quá nhiều, chỉ là thay đổi nơi học tập mà thôi.
Hạ Uyển tính nghỉ ngơi hai ngày trước, không chịu nổi việc bên người có hai người bạn vô cùng chăm chỉ, chịu khó. Ngày hôm sau của kỳ nghỉ đông, mới sáng sớm đã đến nhà Hạ Uyển tập trung.
Sau khi thành tích việc cử đi học của Hạ Uyển đã được xác định, trong phương diện học tập Tống Hà đã không còn nhìn chằm chằm Hạ Uyển như trước, có đôi khi Hạ Uyển lén lút làm việc riêng như viết thư cho Kỳ Thiệu Thành, mỗi lần viết đều viết thật lâu, Tống Hà cũng làm bộ không nhìn thấy.
Chỉ là mỗi ngày Hạ Uyển nhìn các bạn nhỏ nhà mình đều nỗ lực như vậy, nhìn lại mình đã có mục tiêu, nên cũng không dám lơ là.
Lớp mười hai được nghỉ ít hơn so với lớp mười và lớp mười một, hơn nữa đã vào trạng thái tập trung học tập, càng không có khái niệm gì về thời gian. Hạ Uyển cảm thấy chưa nghỉ được mấy ngày là tết đã đến.
Ba người bàn bạc với nhau, chuẩn bị hôm nay làm xong bài tập về nhà sẽ nghỉ ngơi mấy ngày, trải qua cuối năm thư giãn, chờ qua năm mới lại tiếp tục học tập.
Nhưng Hạ Uyển đã học không vào, cô cũng không muốn miễn cưỡng bản thân, nghỉ ngơi nửa ngày là không có việc gì.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Hạ Uyển bắt đầu nhàm chán quan sát Lâm Thanh Thanh và Tống Hà.
Lâm Thanh Thanh vẫn là bộ dáng đó, hoàn toàn tập trung một trăm phần trăm vào việc học, trong lòng không có suy nghĩ gì khác, nếu không có tác động lớn từ bên ngoài, hoàn toàn không ảnh hưởng được đến cô nàng.
Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad và dembuon
Hạ Uyển tưởng chị Tống Hà cũng sẽ có trạng thái như vậy, nhưng không nghĩ tới, chị ấy lại đang không tập trung, Hạ Uyển ngạc nhiên nhìn Tống Hà giải một bài toán không xong, không giống phong độ ngày thường.
Tống Hà cũng biết mình đang không tập trung, dứt khoát dừng bút, bắt đầu lơ đãng nhìn chằm chằm đề bài, từ đầu đến cuối đều không phát hiện tầm mắt của Hạ Uyển đặt trên người mình.
Hạ Uyển suy nghĩ một vòng, lúc này còn có cái gì có thể làm chị ấy phân tâm, eo của chú Tống đã hồi phục tốt rồi, hiện tại đi theo chị dâu cả làm nút bọc. Mỗi tháng đều được hai, ba mươi khối tiền, tiền còn nợ cũng trả gần xong. Kết quả của kỳ kiểm tra trước kỳ nghỉ đông của chị Tống Hà cũng trước sau như một ổn định ở hạng nhất.
Suy nghĩ một vòng như vậy, ngoại trừ nam chủ, Hạ Uyển không thể tưởng tượng được còn có vấn đề gì khác.
"Chị Tống Hà, chị và anh Đặng thế nào rồi?" Ở thời điểm chỉ có hai người, Hạ Uyển nhỏ giọng hỏi Tống Hà.
Tống Hà nghĩ tới gần đây nhận được lá thư kia, mặt lập tức đỏ hết cả lên, cô còn chưa nghĩ ra phải đáp lại như thế nào.
Trong lòng Hạ Uyển không ngừng cảm thán, nghĩ lại ánh mắt trêu trọc của chị Tống Hà lúc Kỳ Thiệu Thành chưa đi, đúng là phong thuỷ luân chuyển!
Nhưng mà Tống Hà làm sao để Hạ Uyển thực hiện được, giả vờ bình tĩnh nói: "Chị còn chưa có nghĩ xong, chờ nghĩ kỹ rồi sẽ nói lại với em."
Nói xong nhéo nhéo khuôn mặt tròn vo của Hạ Uyển rồi đi.
Tới gần mấy ngày cuối năm, Tống Hà ở trước mặt Hạ Uyển và Lâm Thanh Thanh, tuyên bố một tin tức chấn động.
Tống Hà có chút mắc cỡ, thẹn thùng lại ngọt ngào mà cười nói: "Uyển Uyển, Thanh Thanh, chị chuẩn bị đính hôn." Chỉ vào giờ phút này, Tống Hà mới giống một cô học sinh mà không phải người chị bình thường làm chuyện gì đều hết sức ổn thoả.
Hạ Uyển không nghĩ tới mình chờ được một tin tức chấn động như vậy, vừa kinh ngạc vừa vui mừng thay Tống Hà, nói: "Cùng anh Đặng?"
Lâm Thanh Thanh cũng không quen Đặng Thừa Trạch, bởi vậy lộ ra vẻ mặt hoang mang.
Hạ Uyển tiếp tục hỏi: "Khi nào vậy chị?"
"Chắc là trong khoảng thời gian này, anh ấy chỉ được nghỉ mấy ngày. Thời gian cụ thể thì hai nhà còn phải thương lượng một lần." Sau khi Tống Hà trả lời vấn đề của Hạ Uyển, nhìn về phía Lâm Thanh Thanh nói, "Thanh Thanh, tới lúc đó sẽ giới thiệu cho em."
Đáng lẽ Đặng Thừa Trạch không có gấp như vậy, nhưng đột nhiên phía trên điều anh đi quân khu khác. Nghe ý tứ là sẽ giao nhiệm vụ mới cho anh, nói không chừng sẽ phải cắt đứt liên hệ với bên ngoài một đoạn thời gian, cũng sẽ không có kỳ nghỉ nào, việc này làm cho trong lòng anh có chút bồn chồn. Trong thời gian ngắn như vậy kết hôn là không còn kịp rồi, mới nghĩ tới việc đính hôn với Tống Hà trước.
Tống Hà thu được tin cũng ngoài ý muốn, sau khi Đặng Thừa Trạch trở về, hai người vẫn luôn thư từ qua lại, nhưng chuyện này Đặng Thừa Trạch từ trước tới giờ cũng không đề cập qua, kết quả tự nhiên viết thư hỏi Tống Hà có nguyện ý đính hôn cùng anh ấy hay không, Tống Hà ngay từ đầu cũng lưỡng lự, cho nên vẫn không có hồi âm.
Không nghĩ tới mới có mấy ngày, ở trước cửa nhà mình đụng phải cái người làm đầu óc mình không yên kia.
Đặng Thừa Trạch một đường trở về gấp gáp, nhà cũng chưa về, mà chạy thẳng tới thôn nhà họ Hạ, đến nơi trời cũng sập tối rồi. Trực tiếp gõ cổng nhà Tống Hà lại không tốt, nên cứ đứng ở ngoài như vậy.
Đợi tới lúc Tống Hà nhìn thấy Đặng Thừa Trạch ở ngoài cổng nhà mình, trong lòng ngoại trừ có vui mừng, còn có cảm giác yên tâm.
Tống Hà suy nghĩ, sau khi nhận được lá thư kia, căn bản cô không có chút bài xích nào, chưa bao giờ sinh ra ý tưởng cự tuyệt, vẫn luôn do dự muốn hay không đáp ứng mà thôi, đáp án đã thực sự rõ ràng không phải sao.
Mẹ Đặng cũng không nghĩ tới, con heo nhà mình nuôi hơn hai mươi năm đột nhiên không còn si ngốc, học được cách chủ động đi củng cải trắng nhà người khác.
Sau khi biết đối tượng là Tống Hà, mẹ Đặng càng vui vẻ ra mặt, thậm chí còn đến trước mặt cha Đặng khoe khoang một phen, tỏ vẻ lúc trước mình tinh mắt tới cỡ nào.
Tiếp theo chính là tìm bà mối làm mai.
Sợ Tống Hà xấu hổ khi nhìn thấy bà mối lần trước bị mình cự tuyệt, lúc này mẹ Đặng trực tiếp tới cửa tìm Vương Tú Cần, lại tặng cho bà mối phần lễ đã cố ý chuẩn bị, làm mọi việc vô cùng chu toàn.
Thời này đính hôn không có nhiều bước phức tạp, chủ yếu là công bố với người thân, họ hàng và hàng xóm hai người đã đính hôn, sau này có thể đi lại tự do không sợ bị đàm tiếu.
Trong nhà Tống Hà đặc thù, Tống Vĩnh Trường cũng không muốn mời những người khác nhà họ Tống tới làm lễ đính hôn của con gái không thoải mái, chỉ kêu Tống Hà gọi điện thoại nói với Kỳ Thiệu Thành một tiếng.
Nhà họ Đặng người nhiều hơn, ngoại trừ cha mẹ Đặng còn có mấy người anh trai và chị dâu của Đặng Thừa Trạch.
Tặng lễ, ăn chung một bữa cơm đơn giản, chuyện đính hôn cũng xong. Đến nỗi thời gian kết hôn cụ thể, chờ Tống Hà thi xong, Đặng Thừa Trạch nộp báo cáo xin nghỉ một thời gian để kết hôn rồi mới quyết định ngày cưới.
Lúc mới bắt đầu Tống Hà còn lo lắng mẹ Đặng sẽ có ý kiến về việc đi học của mình.
Nhưng mẹ Đặng không những không có ý kiến, mà còn rất ủng hộ, Đặng Thừa Trạch bị điều đi quân khu ở thủ đô, mẹ Đặng cũng nghe nói, nếu Tống Hà thi đậu trường ở thủ đô, hai vợ chồng son ở cùng nhau, cũng là một chuyện tốt.
Hôm nay là ngày Tống Hà đính hôn, Tống Vĩnh Trường hiếm khi uống nhiều hai ly, chính mình không làm gánh nặng cho con gái, cuối cùng đã có một thằng con rể quý.
Sau khi ăn xong, mẹ Đặng dẫn người một nhà đi trước, để Đặng Thừa Trạch ở chung với Tống Hà nhiều hơn một lát, dù sao con trai cũng không ở nhà được mấy ngày.
Tống Vĩnh Trường có chút say, kiên trì đến khi thông gia đi rồi cũng không dễ, sau khi về phòng không tới một lúc đã nghe tiếng ngáy.
Gian ngoài chỉ còn lại hai người Tống Hà và Đặng Thừa Trạch, lần đầu tiên ở chung sau khi đính hôn, ai cũng không biết nên nói gì trước.
Đặng Thừa Trạch do dự, hồng lỗ tai chậm rãi tay Tống Hà tay, tay Tống Hà cũng run nhưng không có hất ra.
Nhưng ba cô bé nhỏ ở trấn trên cũng làm người ta không yên tâm, trải qua sự thương lượng của ba nhà, Vương Tú Cần sẽ là người tới ở cùng các cô ở trấn trên.
Vương Tú Cần đã sớm suy xét đến việc tới trấn trên chiếu cố Hạ Uyển, hiện tại đã xác định chắc chắn Hạ Uyển được cử đi học, dù có như thế nào Hạ Uyển một trăm phần trăm trở thành sinh viên, bà càng cam tâm tình nguyện đến trấn trên.
Sau khi tới trấn trên, Vương Tú Cần cũng không rảnh rỗi, nhanh chóng kết bạn với các bác trai bác gái hàng xóm láng giềng, tìm hiểu rõ ràng mọi ngóc ngách ở trấn trên, từ món ngon ở đâu, nơi nào có chỗ vui chơi, thỉnh thoảng đi mua cho ba cô nàng đa dạng các loại ăn vặt.
Bây giờ ba người Hạ Uyển đã biết cảm giác được chuẩn bị đồ ăn nước uống như nuôi heo ra sao.
Người nhà Lâm Thanh Thanh cảm thấy ái ngại, phòng ở là người nhà Tống Hà tìm, mẹ Hạ thì ở trấn trên nấu cơm cho bọn học sinh, người nhà Lâm Thanh Thanh đành không ngừng gửi rau dưa tươi mới thậm chí cả hải sản lên trấn trên cho bọn họ.
Chờ tới kỳ nghỉ đông, ba người đều bị Vương Tú Cần nuôi mập lên mấy ký.
Rõ ràng nhất vẫn là Hạ Uyển, vốn dĩ khuôn mặt đã tròn tròn như trẻ em nay lại càng tròn thêm.
Kỳ Thiệu Thành đi rồi, khuôn mặt tròn tròn của Hạ Uyển có lợi với Tống Hà, không có việc gì là xoa bóp mặt cô, cảm giác vô cùng tốt.
Tuy được nghỉ, nhưng đối với Hạ Uyển cũng không khác ngày thường quá nhiều, chỉ là thay đổi nơi học tập mà thôi.
Hạ Uyển tính nghỉ ngơi hai ngày trước, không chịu nổi việc bên người có hai người bạn vô cùng chăm chỉ, chịu khó. Ngày hôm sau của kỳ nghỉ đông, mới sáng sớm đã đến nhà Hạ Uyển tập trung.
Sau khi thành tích việc cử đi học của Hạ Uyển đã được xác định, trong phương diện học tập Tống Hà đã không còn nhìn chằm chằm Hạ Uyển như trước, có đôi khi Hạ Uyển lén lút làm việc riêng như viết thư cho Kỳ Thiệu Thành, mỗi lần viết đều viết thật lâu, Tống Hà cũng làm bộ không nhìn thấy.
Chỉ là mỗi ngày Hạ Uyển nhìn các bạn nhỏ nhà mình đều nỗ lực như vậy, nhìn lại mình đã có mục tiêu, nên cũng không dám lơ là.
Lớp mười hai được nghỉ ít hơn so với lớp mười và lớp mười một, hơn nữa đã vào trạng thái tập trung học tập, càng không có khái niệm gì về thời gian. Hạ Uyển cảm thấy chưa nghỉ được mấy ngày là tết đã đến.
Ba người bàn bạc với nhau, chuẩn bị hôm nay làm xong bài tập về nhà sẽ nghỉ ngơi mấy ngày, trải qua cuối năm thư giãn, chờ qua năm mới lại tiếp tục học tập.
Nhưng Hạ Uyển đã học không vào, cô cũng không muốn miễn cưỡng bản thân, nghỉ ngơi nửa ngày là không có việc gì.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Hạ Uyển bắt đầu nhàm chán quan sát Lâm Thanh Thanh và Tống Hà.
Lâm Thanh Thanh vẫn là bộ dáng đó, hoàn toàn tập trung một trăm phần trăm vào việc học, trong lòng không có suy nghĩ gì khác, nếu không có tác động lớn từ bên ngoài, hoàn toàn không ảnh hưởng được đến cô nàng.
Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad và dembuon
Hạ Uyển tưởng chị Tống Hà cũng sẽ có trạng thái như vậy, nhưng không nghĩ tới, chị ấy lại đang không tập trung, Hạ Uyển ngạc nhiên nhìn Tống Hà giải một bài toán không xong, không giống phong độ ngày thường.
Tống Hà cũng biết mình đang không tập trung, dứt khoát dừng bút, bắt đầu lơ đãng nhìn chằm chằm đề bài, từ đầu đến cuối đều không phát hiện tầm mắt của Hạ Uyển đặt trên người mình.
Hạ Uyển suy nghĩ một vòng, lúc này còn có cái gì có thể làm chị ấy phân tâm, eo của chú Tống đã hồi phục tốt rồi, hiện tại đi theo chị dâu cả làm nút bọc. Mỗi tháng đều được hai, ba mươi khối tiền, tiền còn nợ cũng trả gần xong. Kết quả của kỳ kiểm tra trước kỳ nghỉ đông của chị Tống Hà cũng trước sau như một ổn định ở hạng nhất.
Suy nghĩ một vòng như vậy, ngoại trừ nam chủ, Hạ Uyển không thể tưởng tượng được còn có vấn đề gì khác.
"Chị Tống Hà, chị và anh Đặng thế nào rồi?" Ở thời điểm chỉ có hai người, Hạ Uyển nhỏ giọng hỏi Tống Hà.
Tống Hà nghĩ tới gần đây nhận được lá thư kia, mặt lập tức đỏ hết cả lên, cô còn chưa nghĩ ra phải đáp lại như thế nào.
Trong lòng Hạ Uyển không ngừng cảm thán, nghĩ lại ánh mắt trêu trọc của chị Tống Hà lúc Kỳ Thiệu Thành chưa đi, đúng là phong thuỷ luân chuyển!
Nhưng mà Tống Hà làm sao để Hạ Uyển thực hiện được, giả vờ bình tĩnh nói: "Chị còn chưa có nghĩ xong, chờ nghĩ kỹ rồi sẽ nói lại với em."
Nói xong nhéo nhéo khuôn mặt tròn vo của Hạ Uyển rồi đi.
Tới gần mấy ngày cuối năm, Tống Hà ở trước mặt Hạ Uyển và Lâm Thanh Thanh, tuyên bố một tin tức chấn động.
Tống Hà có chút mắc cỡ, thẹn thùng lại ngọt ngào mà cười nói: "Uyển Uyển, Thanh Thanh, chị chuẩn bị đính hôn." Chỉ vào giờ phút này, Tống Hà mới giống một cô học sinh mà không phải người chị bình thường làm chuyện gì đều hết sức ổn thoả.
Hạ Uyển không nghĩ tới mình chờ được một tin tức chấn động như vậy, vừa kinh ngạc vừa vui mừng thay Tống Hà, nói: "Cùng anh Đặng?"
Lâm Thanh Thanh cũng không quen Đặng Thừa Trạch, bởi vậy lộ ra vẻ mặt hoang mang.
Hạ Uyển tiếp tục hỏi: "Khi nào vậy chị?"
"Chắc là trong khoảng thời gian này, anh ấy chỉ được nghỉ mấy ngày. Thời gian cụ thể thì hai nhà còn phải thương lượng một lần." Sau khi Tống Hà trả lời vấn đề của Hạ Uyển, nhìn về phía Lâm Thanh Thanh nói, "Thanh Thanh, tới lúc đó sẽ giới thiệu cho em."
Đáng lẽ Đặng Thừa Trạch không có gấp như vậy, nhưng đột nhiên phía trên điều anh đi quân khu khác. Nghe ý tứ là sẽ giao nhiệm vụ mới cho anh, nói không chừng sẽ phải cắt đứt liên hệ với bên ngoài một đoạn thời gian, cũng sẽ không có kỳ nghỉ nào, việc này làm cho trong lòng anh có chút bồn chồn. Trong thời gian ngắn như vậy kết hôn là không còn kịp rồi, mới nghĩ tới việc đính hôn với Tống Hà trước.
Tống Hà thu được tin cũng ngoài ý muốn, sau khi Đặng Thừa Trạch trở về, hai người vẫn luôn thư từ qua lại, nhưng chuyện này Đặng Thừa Trạch từ trước tới giờ cũng không đề cập qua, kết quả tự nhiên viết thư hỏi Tống Hà có nguyện ý đính hôn cùng anh ấy hay không, Tống Hà ngay từ đầu cũng lưỡng lự, cho nên vẫn không có hồi âm.
Không nghĩ tới mới có mấy ngày, ở trước cửa nhà mình đụng phải cái người làm đầu óc mình không yên kia.
Đặng Thừa Trạch một đường trở về gấp gáp, nhà cũng chưa về, mà chạy thẳng tới thôn nhà họ Hạ, đến nơi trời cũng sập tối rồi. Trực tiếp gõ cổng nhà Tống Hà lại không tốt, nên cứ đứng ở ngoài như vậy.
Đợi tới lúc Tống Hà nhìn thấy Đặng Thừa Trạch ở ngoài cổng nhà mình, trong lòng ngoại trừ có vui mừng, còn có cảm giác yên tâm.
Tống Hà suy nghĩ, sau khi nhận được lá thư kia, căn bản cô không có chút bài xích nào, chưa bao giờ sinh ra ý tưởng cự tuyệt, vẫn luôn do dự muốn hay không đáp ứng mà thôi, đáp án đã thực sự rõ ràng không phải sao.
Mẹ Đặng cũng không nghĩ tới, con heo nhà mình nuôi hơn hai mươi năm đột nhiên không còn si ngốc, học được cách chủ động đi củng cải trắng nhà người khác.
Sau khi biết đối tượng là Tống Hà, mẹ Đặng càng vui vẻ ra mặt, thậm chí còn đến trước mặt cha Đặng khoe khoang một phen, tỏ vẻ lúc trước mình tinh mắt tới cỡ nào.
Tiếp theo chính là tìm bà mối làm mai.
Sợ Tống Hà xấu hổ khi nhìn thấy bà mối lần trước bị mình cự tuyệt, lúc này mẹ Đặng trực tiếp tới cửa tìm Vương Tú Cần, lại tặng cho bà mối phần lễ đã cố ý chuẩn bị, làm mọi việc vô cùng chu toàn.
Thời này đính hôn không có nhiều bước phức tạp, chủ yếu là công bố với người thân, họ hàng và hàng xóm hai người đã đính hôn, sau này có thể đi lại tự do không sợ bị đàm tiếu.
Trong nhà Tống Hà đặc thù, Tống Vĩnh Trường cũng không muốn mời những người khác nhà họ Tống tới làm lễ đính hôn của con gái không thoải mái, chỉ kêu Tống Hà gọi điện thoại nói với Kỳ Thiệu Thành một tiếng.
Nhà họ Đặng người nhiều hơn, ngoại trừ cha mẹ Đặng còn có mấy người anh trai và chị dâu của Đặng Thừa Trạch.
Tặng lễ, ăn chung một bữa cơm đơn giản, chuyện đính hôn cũng xong. Đến nỗi thời gian kết hôn cụ thể, chờ Tống Hà thi xong, Đặng Thừa Trạch nộp báo cáo xin nghỉ một thời gian để kết hôn rồi mới quyết định ngày cưới.
Lúc mới bắt đầu Tống Hà còn lo lắng mẹ Đặng sẽ có ý kiến về việc đi học của mình.
Nhưng mẹ Đặng không những không có ý kiến, mà còn rất ủng hộ, Đặng Thừa Trạch bị điều đi quân khu ở thủ đô, mẹ Đặng cũng nghe nói, nếu Tống Hà thi đậu trường ở thủ đô, hai vợ chồng son ở cùng nhau, cũng là một chuyện tốt.
Hôm nay là ngày Tống Hà đính hôn, Tống Vĩnh Trường hiếm khi uống nhiều hai ly, chính mình không làm gánh nặng cho con gái, cuối cùng đã có một thằng con rể quý.
Sau khi ăn xong, mẹ Đặng dẫn người một nhà đi trước, để Đặng Thừa Trạch ở chung với Tống Hà nhiều hơn một lát, dù sao con trai cũng không ở nhà được mấy ngày.
Tống Vĩnh Trường có chút say, kiên trì đến khi thông gia đi rồi cũng không dễ, sau khi về phòng không tới một lúc đã nghe tiếng ngáy.
Gian ngoài chỉ còn lại hai người Tống Hà và Đặng Thừa Trạch, lần đầu tiên ở chung sau khi đính hôn, ai cũng không biết nên nói gì trước.
Đặng Thừa Trạch do dự, hồng lỗ tai chậm rãi tay Tống Hà tay, tay Tống Hà cũng run nhưng không có hất ra.