• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kim Thoa

Khi Chung Vị Lăng tỉnh lại, người đã ở Vân Đô.

Nhớ tới cảnh tượng trước lúc hôn mê, Chung Vị Lăng vội xuống giường, y phục cũng không mặc tốt đã chạy ra cửa, phía đối diện Tạ Chi Khâm bưng thuốc dưỡng thai đang đi tới.

Tạ Chi Khâm sửng sốt, đồng tử hơi hơi run, nghiêng đầu ôn nhu cười, đôi mắt cong thành tiểu nguyệt nha, hoa cây trong viện một lần nữa trong chốc lát ảm đạm phai màu.

Hoa anh đào sân cách vách bị gió nhẹ thổi bay, phất quá đầu tường, rơi vào trong viện Tạ Chi Khâm, mỏng manh phô đầy đất.

“A Lăng.” Tạ Chi Khâm đi đến trước mặt y, thấy y chưa mặc tốt y phục đã chạy ra ngoài, khó hiểu, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Chung Vị Lăng nhẹ nhàng thở ra: “Không có việc gì, chính là tỉnh lại không thấy ngươi, còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện.”

Tạ Chi Khâm cười nhạt: “Ta rất lợi hại.”

Chung Vị Lăng ôm cánh tay đánh gãy: “Có dám tự đại một chút nữa hay không?” Dư quang Chung Vị Lăng đảo qua băng vải quấn quanh tay Tạ Chi Khâm, khẩn trương nói, ” Tay ngươi làm sao vậy?”

Tạ Chi Khâm dừng một chút, ” Vết thương nhỏ, không ngại.”

” Vết thương nhỏ?” Nói thật, nếu thật là vết thương nhỏ, phần băng vải có thể lên tới cổ tay sao?

Chung Vị Lăng lôi kéo Tạ Chi Khâm, đem người kéo vào nhà, Tạ Chi Khâm vẫn luôn kêu y cẩn thận, sợ làm đổ thuốc dưỡng thai trong tay.

Thuốc dưỡng thai trong tay bị Chung Vị Lăng đoạt đi đặt lên bàn, sau đó, Tạ Chi Khâm bị Chung Vị Lăng ấn bả vai, mạnh mẽ ấn lên trên ghế.

Chung Vị Lăng làm bộ muốn tháo băng vải trên tay hắn ra, Tạ Chi Khâm đã vội vàng đem tay thu trở về: “Thật sự không ngại.”

“Vươn ra.” Chung Vị Lăng trừng hắn.

Tạ Chi Khâm không có biện pháp, đành phải ngoan ngoãn đem bàn tay vươn ra.

Mở băng vải ra, thấy da thịt bên trong cơ hồ đã bị đốt trọi hoàn toàn không rõ thấy nguyên trạng, Chung Vị Lăng không nhịn được, hốc mắt đã đỏ.

Y sợ nhiễm trùng, lại vội vàng bọc trở lại, một bên bọc một bên ra vẻ không sao cả hung dữ nói: ” Làm sao? Ngươi sao lại đần như vậy?”

Sau khi Tạ Chi Khâm nhìn Chung Vị Lăng nói, trong lòng khó chịu, vươn một cái tay khác, trấn an sờ sờ đầu của y: “Một không cẩn thận mà thôi, sư huynh nói rất nhanh sẽ tốt thôi.”

Từ lúc ở nhà tranh, sau khi Tạ Chi Khâm dùng từ một không cẩn thận để hình dung giết người, Chung Vị Lăng đã không còn tin tưởng vào một không cẩn thận của hắn nữa.

Nhưng là, Chung Vị Lăng cũng không định hỏi,cho dù hỏi rõ ràng, Tạ Chi Khâm vẫn bị thương.

” Bị thương thành như vậy, mấy ngày nay hẳn là không thể đụng vào nước?” Chung Vị Lăng hỏi hắn.

Tạ Chi Khâm ừm một tiếng, sau đó kiêu ngạo nói: “A Lăng yên tâm, chưởng môn sư huynh đã an bài mấy cái tiểu đệ tử giúp ta xử lý sự vụ rửa mặt hằng ngày, không sao.”

” Để cho bọn họ ở đâu thì thoải mái ở đó đi.” Chung Vị Lăng trong lòng khó chịu, nói chuyện cũng không dễ nghe.

Tạ Chi Khâm mờ mịt: “A Lăng không thích bọn họ sao? Bọn họ đều là nhân gia xuất thân trong sạch, là người tốt.”

Chung Vị Lăng dẫm mũi chân Tạ Chi Khâm, Tạ Chi Khâm ăn đau kêu lên, Chung Vị Lăng nhướng mày: “Ta không phải không thích bọn họ, ta là giận ngươi, ngươi cho ta là chết sao?”

Tạ Chi Khâm khó hiểu: “A Lăng ngươi đừng nói đen đủi như vậy.”

Chung Vị Lăng thật là phục: ” Ý của ta là, ta là phu quân của ngươi, để nam nhân khác hầu hạ ngươi rửa mặt tắm gội, thì ra làm sao?”

Tạ Chi Khâm rũ mắt: “A Lăng nói không thích, vậy không cần là được, không sao cả,” Tạ Chi Khâm ôn thanh cười nói, “A Lăng nói cái gì chính là cái đó.”

“Tạ Xuẩn Xuẩn, ngươi thật sự là đủ rồi!” Chung Vị Lăng hận không thể trực tiếp gõ đầu Tạ Chi Khâm mấy cái, Tạ Chi Khâm bị rống, lập tức khẩn trương lên, bất quá không chờ hắn nhận sai, đã bị lời nói kế tiếp Chung Vị Lăng kinh động tới rồi, ” Ý của ta là, từ hôm nay trở đi, rửa mặt chải đầu, tắm gội của ngươi hàng ngày, ta quản, ta không muốn nhìn thấy nam nhân khác trong phòng ngươi, tiểu hài tử chưa trưởng thành cũng không được, thẳng đến tay ngươi tốt thì dừng lại.”

Tạ Chi Khâm dại ra nhìn chằm chằm Chung Vị Lăng, sau một lúc lâu mới trì độn mở miệng: “Tắm gội…… Ngươi cũng quản?”

Chung Vị Lăng khó chịu nói: “Như thế nào, ngươi không muốn cùng ta tắm uyên ương?”

Tạ Chi Khâm mặt cực đỏ, cúi đầu, ngượng ngập nói: ” Nghĩ là muốn, nhưng A Lăng ngươi trong người có thai, vốn dĩ phải là ta chiếu cố ngươi.”

“Chờ tay ngươi tốt, ta sai khiến ngươi nhiều hơn không phải được rồi sao, tỷ như coi như ta có thể đi đường, ta lại không đi, thế nào cũng phải kêu ngươi cõng ta, ta coi như có thể tự người ăn cơm, cũng làm bộ lấy chiếc đũa cũng không nổi, sau đó kêu ngươi uy ta.” Chung Vị Lăng bưng dược dưỡng thai uống, uống như uống rượu, ngửa đầu uống sạch sẽ, buông chén dược, hừ nói, ” Việc áp bức người ta lại rất thành thục.”

Tạ Chi Khâm câu nệ nói câu vậy được rồi.

Chung Vị Lăng hỏi Tạ Chi Khâm y vì sao hôn mê, Tạ Chi Khâm chỉ nói là y trong người có thai, mệt nhọc quá độ, cũng không giải thích quá nhiều, về phần tình huống Tạ Chi Khâm mạnh mẽ lấy kiếm, Tạ Chi Khâm khi tự thuật, cũng chỉ giản lược qua.

Xâu chuỗi lại toàn bộ quá trình, chính là Tạ Chi Khâm hai chiêu đánh bay hư ảnh cùng bộ xương khô, sau đó thuận lợi mang theo Trừng Tâm kiếm xuống núi.

Đặc biệt thuận lợi không cần dài dòng.

Chung Vị Lăng ý đồ hỏi lại, nhưng Tạ Chi Khâm cắn chết không nói, hoặc là trực tiếp nói sang chuyện khác: “Như ngươi suy đoán, Vu Tha sau khi phát hiện Phàn Vu Tâm mất tích, phát hiện đã xảy ra chuyện, lúc ấy liền tập kết mấy ngàn ma binh đến trước Bất Bi sơn, bất quá vận khí không tốt, cùng Tang Linh Nhi phụng mệnh tiến đến chạm trán.”

Hàn Tuần Bích Huyết tông, chiến lực tổng thể là mạnh nhất ngoài ma quân điện, nhưng nếu bàn về chiến lực tinh anh đơn thể, thì thủ hạ Tang Linh Nhi hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất.

Cho dù thủ hạ Vu Tha dùng phương pháp đặc thù hư ảnh cung cấp trong khoảng thời gian ngắn nâng cao chiến lực, nhưng nếu đối thượng cùng hai ngàn tinh anh Tang Linh mang theo, quân lính cũng sẽ nhanh chóng tan rã.

Cuối cùng, người Vu Tha mang theo, đã bị đoàn diệt.

Bởi vì muốn giữ lại bằng chứng, Tang Linh Nhi để lại một mạng Vu Tha, mang về địa lao ma quân điện, giam giữ trước, chuẩn bị chờ Chung Vị Lăng tỉnh lại, Lê Khuyết vượt qua cửa ải khó khăn, về sau sẽ đi xử lý.

Xong việc, toàn bộ 500 người trường ương tông chiêu hàng, còn dư lại những người quyết tâm đi theo Vu Tha, toàn bộ tru sát, mà người nhà những ma chúng này cũng từng người một bị canh giữ.

Về phần Trương Duẫn, khi Tạ Chi Khâm hồi Vân Đô, thuận tay đem hắn mang theo trở về, Thẩm Đường hỗ trợ nhìn thương thế hắn, hiện giờ đã không còn trở ngại.

“A Lăng, nhìn nơi này.” Tạ Chi Khâm cười nhạt phất tay lên, trên bàn xuất hiện một thanh tiên kiếm cực phẩm, đúng là Trừng Tâm Kiếm trong núi Bất Bi sơn.

Lần đầu tiên nhìn gần, không thể không nói, chế tác thanh kiếm này quả thật là thượng đẳng trong thượng đẳng, không hổ là tiên kiếm thượng cổ.

Chung Vị Lăng kinh hỉ trợn to mắt, theo bản năng đụng vào thân kiếm, nhưng khi đầu ngón tay cùng thân kiếm tiếp xúc, ngón tay cảm nhận một cổ đau đớn nóng rực, Chung Vị Lăng vội thu tay trở về.

Chung Vị Lăng thử lại, vẫn là như thế, y căn bản vô pháp đụng vào thanh kiếm kia.

Chung Vị Lăng hồ nghi nhìn Tạ Chi Khâm: “Ngươi cầm một chút ta nhìn xem.”

Sau khi Tạ Chi Khâm nhẹ nhàng cầm lấy thanh kiếm, y phát hiện không đúng. Chung Vị Lăng phỏng đoán: ” Chẳng lẽ chỉ có một mình ngươi mới có thể chạm vào thanh kiếm này……”

Lúc sau, vì nghiệm chứng suy đoán này, Chung Vị Lăng lại kêu vài người đến đây, ngoại trừ Tạ Chi Khâm, những người khác tình huống cũng không khác gì Chung Vị Lăng, đều là bị phỏng không thể không đem tay rụt trở về.

Trong đầu Chung Vị Lăng đột nhiên hiện lên một suy đoán: “Trong nguyên văn là Thúy Minh lấy được thanh kiếm này, chỉ có hắn có thể chạm vào, hiện tại lại chỉ có ngươi có thể chạm vào,” Chung Vị Lăng híp mắt, “Cho nên, ngươi đây là xem như bước đầu tiên đi lên vai chính sao?”

Tạ Chi Khâm lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không biết, nhưng là ta không muốn vai chính gì kia, ta chỉ muốn bảo hộ ngươi.”

Chung Vị Lăng ngẩng mặt, một tay kia nhẹ nhàng nhéo chóp mũi Tạ Chi Khâm, cười nói: “Đã biết, Tạ Ca Ca nhà ta chỉ muốn bảo hộ ta, trong mắt trong lòng chỉ có ta.”

“A Lăng.” Tạ Chi Khâm bị câu nói này của y làm cho đặc biệt ngượng ngùng, tránh ánh mắt Chung Vị Lăng, đem mặt xoay qua một bên.

” Được rồi, không đùa ngươi, chúng ta đi xem Lê Khuyết.” Chung Vị Lăng nguyên bản muốn tung ra chút nhõng nhẽo, kêu Tạ Chi Khâm ôm mình lên, nhưng thấy tay hắn quấn đầy băng vải, vẫn là thôi.

Khi hai người đến chỗ Thẩm Đường, Thẩm Đường đang cùng Phong Tích cãi nhau.

“Thời điểm Tạ Chi Khâm trở về, tay nát vụn thành như vậy, toàn bộ tay cùng cánh tay đều là huyết, kêu ngươi bắt mạch cho hắn, giúp hắn băng bó một chút, liền khó khăn như vậy? Ngươi mẹ nó là thân nhị sư huynh hắn sao?” Phong Tích tức giận dậm chân, trong lòng lại nhói đau.

Lần cuối nhìn thấy Tạ Chi Khâm bị thương, chính là mười bảy năm trước, hắn cả người là huyết từ trong kết giới đi ra, Phong Tích thiếu chút nữa bị hù chết.

Lần này tuy rằng không bị hù chết, nhưng cũng bị dọa chết khiếp.

Thẩm Đường oan uổng: “Sư huynh, ngươi lần sau trước lúc mắng chửi người có thể hỏi rõ ràng trước không? Là ta không bắt mạch cho hắn? Là ta không băng bó cho hắn? Rõ ràng là hắn, không cho ta xem! Rõ ràng là hắn trốn tránh ta! Ta thật hoài nghi, có phải ngươi ở trước mặt hắn nói ta nói bậy nói bạ gì hay không, cho nên hắn mới cố ý tránh ta!”

“Hắn không cho ngươi khám?” Phong Tích nghĩ nghĩ, quở mắng, “Ngươi có phải khi dễ hắn hay không?”

Thẩm Đường ha hả: “Ta con mẹ nó thật so với Đậu Nga còn oan hơn, nếu là ta khi dễ hắn, đã sớm bị ngươi đánh chết, ta có thể sống đến bây giờ?” Thẩm Đường thở hổn hển, nghiêm mặt nói, “Bất quá đừng nói ta không nhắc nhở, hắn tránh ta như thế, ta chung quy vẫn cảm thấy có chỗ nào quái quái, hơn nữa ngươi có chú ý tới không, kết giới cá nhân trên ngọc lệnh tùy thân hắn đã mở ra.”

Vân Đô núi non tiên khí nồng đậm, đệ tử vừa mới tu luyện đều không thể chịu được, cho nên, phía trên ngọc lệnh mỗi người đều mở một kết giới cá nhân phòng hộ, chỉ cần kết giới mở ra, liền có thể che chắn tiên khí bên trong Vân Đô. Bình thường người Quỷ giới tới Vân Đô viếng thăm, cũng sẽ phát cho mỗi người một cái ngọc lệnh này, nếu không bọn họ vô cùng có khả năng sẽ chịu phản phệ.

“Ta hoài nghi, có thể là hắn bị trọng thương, chỉ là không nói.” Thẩm Đường vẻ mặt cơ trí nói, ” Miệng vết thương trên tay hắn ta nhìn, không phải bỏng cháy tầm thường, chính hắn cũng nói, là do trừng tâm kiếm làm, nói không chừng còn có nội thương ta nhìn không tới.”

Đang nói, nghe thấy tiếng bước chân, hai người đều ngậm miệng, thấy là Chung Vị Lăng, Phong Tích sắc mặt vô cùng không tốt.

Hắn chung quy cảm thấy Tạ Chi Khâm gả cho Ma tộc, là để làm công cụ, lúc này mới mấy ngày? Liền bị thương thành như vậy trở về, thời gian lâu nữa, còn lợi hại hơn như vậy nữa phải không? Thế nào cũng phải đem Tạ Chi Khâm tra tấn gãy tay gãy chân mới bỏ qua?

Còn Tạ Chi Khâm vẫn luôn hướng Phong Tích mỉm cười, Phong Tích không có biện pháp, bị hắn buộc cũng phải mạnh mẽ nặn ra một nụ mỉm cười: “Ha ha.”

Thẩm Đường nhịn cười mang Chung Vị Lăng cùng Tạ Chi Khâm đi vào trong phòng, giới thiệu giảm lược, tóm lại, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, cũng chính là kiếm linh nhập thể.

Khi thấy Tạ Chi Khâm lấy Trừng Tâm kiếm ra, không chỉ Phong Tích, ngay cả Thẩm Đường không sử dụng kiếm nhiều cũng bị kinh động tới, sôi nổi tán thưởng quả thật là tuyệt thế bảo kiếm, chiết thật sự đáng tiếc.

Nhưng cho dù không chiết, kiếm linh vừa ra, kiếm cũng sẽ thành một đống phế liệu.

Việc này không nên chậm trễ, Tạ Chi Khâm không chút do dự bẻ gãy Trừng Tâm kiếm, Chung Vị Lăng thúc giục linh lực phối hợp dần dần đem kiếm linh dẫn vào trong cơ thể Lê Khuyết.

Uy lực kiếm linh quá mức khổng lồ, suốt qua nửa canh giờ, mới hoàn toàn cùng thân thể Lê Khuyết dung hợp.

Chung Vị Lăng cũng bởi vì linh lực phát ra quá nhiều, mà hư thoát, bất quá cũng không hư thoát quá nhiều, vẫn có thể đi đường, nhưng là Tạ Chi Khâm một hai phải ôm y, Chung Vị Lăng mới vừa cự tuyệt, Tạ Chi Khâm đã đem y bế lên.

Chung Vị Lăng: “……” Ca, nếu ngươi trên loại chuyện ái muội cũng có thể bá đạo như vậy, ta nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

Chung Vị Lăng là khuynh hướng M, nhưng cũng không thể lần nào cũng là y bổ nhào vào Tạ Chi Khâm, quá ngượng ngùng.

Trên đường ôm Chung Vị Lăng trở về, Tạ Chi Khâm đột nhiên nhớ tới một chuyện: ” Lúc trước không phải nói thân thể ma quân trước vô cùng có khả năng chôn ở dưới chân núi Bất Bi, Tang Linh Nhi phái người đi đào, đúng là đào vào sâu bên trong quả nhiên đào được thân thể ma quân Văn Uyên, có thể xác định, bất luận là quỷ đằng xuất hiện ở Tễ Lăng, hay là huyết dây đằng Bất Bi sơn, đều là lấy thân thể này làm thổ nhưỡng mà trồng ra. Bất quá,” Tạ Chi Khâm dừng một chút, sau khi xác định Chung Vị Lăng hiện tại không có muốn nôn nói, ” Cũng chỉ phát hiện là thân thể, xương cốt toàn thân bị người dịch đi rồi, một cây cũng không dư.”

Chung Vị Lăng sau khi theo bản năng não bổ hình ảnh xong, bắt lấy y phục Tạ Chi Khâm, một hồi nôn khan.

Tuy rằng sớm đoán được như thế, nhưng nhìn bộ dáng Chung Vị Lăng nôn, vẫn làm Tạ Chi Khâm không khỏi đau lòng.

Hồi lâu, Chung Vị Lăng mới dừng lại, nhíu mày: “Là cái hư ảnh kia dịch đi sao?”

Tạ Chi Khâm ừ một tiếng: “Hẳn là vậy. Hơn nữa, ta cùng Tang Linh Nhi hỏi thăm một chút về ngươi, cũng chính là chuyện của Chung Vị Lăng nguyên bản kia, cái người vẫn luôn gọi ngươi là chung ca ca kia,” Mắt Tạ Chi Khâm thật sâu nhìn Chung Vị Lăng một cái, “Hẳn chính là nhi tử Văn Uyên ma quân trước Văn Trường Tư, bởi vì Tang Linh Nhi nói, chỉ có một mình hắn xưng hô như vậy với ngươi. Về phần danh Trường Tư kia cũng là Chung Vị Lăng nguyên bản giúp hắn đặt.”

Chung Vị Lăng hừ lạnh: “Ngươi nói thì nói, nhìn ta làm chi, cũng không phải ta đặt.”

Tạ Chi Khâm ôn nhu cười: “Ta biết, hơn nữa cho dù là ngươi đặt, cũng không sao, bởi vì Tang Linh Nhi thực rõ ràng nói cho ta, cái Chung Vị Lăng kia cũng không thích hắn, ngay từ đầu chỉ xem hắn như đệ đệ, sau lại bởi vì đủ loại nguyên nhân, cuối cùng đoạn tuyệt. Sau đó Văn Trường Tư biến mất một đoạn thời gian, chờ hắn lại lần nữa xuất hiện, đã nhiều năm trôi qua, một lần cuối cùng ngươi cùng hắn gặp mặt, hình như chính là ba mươi mấy năm trước, phụng mệnh ma quân trước, đem hắn giam giữ vào trong hầm trú ẩn bên cạnh Bất Bi sơn.”

Tuy rằng Tạ Chi Khâm chỉ là đơn giản tự thuật chuyện từng trải qua với Văn Trường Tư, nhưng là, Chung Vị Lăng vẫn khó chịu: “Ta nói, kia không phải ta! Đừng có gọi như vậy, nghe phiền.”

Cũng không biết vì sao, tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa căn bản không thấy rõ bộ dáng hư ảnh, Chung Vị Lăng nhưng đối với cái người tên Văn Trường Tư kia không có nổi hảo cảm.

Tuy rằng bị dỗi, nhưng Tạ Chi Khâm rõ ràng rất vui vẻ: “Hảo, A Lăng không muốn nghe liền không đề cập tới hắn, chúng ta trở về phòng.”

Tác giả có lời muốn nói: Tạ Chi Khâm: Cho dù biết hẳn là không phải lão bà đặt tên, nhưng là…… Vẫn tức giận (`)=3

Chung Vị Lăng: Giận đi, khi nào đem ngươi tức giận đến có thể trực tiếp bổ nhào vào ta, liền đạt tới mục đích, ngài tiếp tục, không ngăn cản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK