• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ngày kế tiếp mọi chuyện diễn ra khá là yên bình, cô chỉ cần ở trong viện nghỉ ngơi một ngày là có thể xuất viện. Còn về phía Tô Tri Huân, Chu Hứa Văn đã thuê một đội vệ sĩ tới canh trước cửa phòng bệnh ông ta nên cũng không còn chuyện phóng viên tới phỏng vấn.

Nhưng mà công nhận sức khỏe của Tô Tri Huân hồi phục rất nhanh, chớp mắt mới một tháng thôi qua mà ông ta đã khỏe lại như lúc ban đầu. Thậm chí, Tô Anh Thư còn cảm thấy rằng cha cô khỏe hơn mức bình thường.

Bỗng có có chút hoài nghi về việc này, nhìn Tô Tri Huân đang phơi phới sắc xuân chuẩn bị xuất viện cô cũng không tiện nói gì nhiều chỉ giúp ông thu dọn đồ đạc:

– Cha xem còn quên gì không?

– Không còn, mấy thứ đồ trong việc mang về làm gì cho xui xẻo.

Tô Tri Huân trong một tháng qua đều được Tô Anh Thư tận tình chăm sóc nên tình cảm cha con cũng tốt hơn nhiều. Mà người ta cũng nói “một giọt máu đào hơn ao nước lã”, hiện tại Tô gia chỉ còn hai cha con họ lương tựa nhau mà sống nên dù muốn hay không Tô Tri Huân cũng phải mở lòng với đứa con gái này.

Tô Anh Thư gật đầu:

– Vậy con đi làm thủ tục xuất viện, cha cứ ngồi nghỉ ngơi thêm một lát đi.

Ngoài mặt là nói đi làm thủ tục xuất viện nhưng thực chất Tô Anh Thư có việc quan trọng hơn cần phải làm.

– Bác sĩ Triệu!

Vừa đi ra ngoài sảnh chính của bệnh viện thì cô đã gặp được người mà mình muốn tìm, Triệu Huệ An lúc này đang cùng một vai y tá thảo luận gì đó, thấy tiếng gọi của, cô ấy vội tạm biết các y tá sau đó chạy tới:

– Có chuyện gì sao tiểu bảo bối?

Tuy đã nghe ba chữ “tiểu bảo bối” này nhiều lần rồi nhưng Tô Anh Thư quả thực không thích nghi nổi, khóe môi cô giật giật, miễn cưỡng nói:

– Chúng ta không đổi cách xưng hô khác được sao?

– Hông bé ơi!

– …

Tô Anh Thư hạn hán lời, cô không biết là mình có tìm đúng đối tượng hay chưa.

Thấy cô như hóa đá, tâm tình của Triệu Huệ An càng vui vẻ, trêu chọc người khác chính là đam mê và sở thích của cô ấy, đặc biệt là gái đẹp càng phải trêu. Nhưng nói thế nào đi chăng nữa cô ấy cũng là một vị bác sĩ có tâm, có tài nên từ đầu đã nhận ra là Tô Anh Thư tìm tới mình có chuyện nhờ vả:

– Cô tìm tôi có chuyện gì sao?

Lúc nãy còn nhăn nhăn nhăn nhở nhở, giây sao đã hóa thành nữ bác sĩ lạnh lùng chỉ có thể là Triệu Huệ An, nói chuyện với cô ấy Tô Anh Thư cảm giác như mình đang chơi tàu lượn siêu tốc, cô hít một hơi thật sâu, nói:

– Tôi muốn cô giúp cha tôi kiểm tra sức khỏe tổng quát một lần trước khi xuất hiện.

Đôi mắt Triệu Huệ An như lóe sáng, với sự nhanh nhạy và tinh tế của một vị bác sĩ, cô nhanh chóng nhận ra có điểm bất thường trong chuyện này, cô ấy nghiêm túc hỏi:

– Cô phát hiện ra chuyện gì sao?

Tô Anh Thư lắc đầu, phân vân nói:

– Quả thực cũng không phải chuyện gì lớn chỉ là tôi thấy sau thời gian nằm việc sức khỏe của ba tôi tốt hơn bình thường. Thậm chí là còn khỏe hơn lúc trước khi nhập viện.

– Chuyện này…

Triệu Huệ An trầm tư suy nghĩ, quả thực cô ấy cũng cảm thấy bệnh án của Tô Tri Huân có gì đấy sai sai, cái vị bác sĩ mọi lần khám cho ông ta không biết tại sao mấy ngày trước đột ngột xin nghỉ việc khiến cô ấy không có cơ hội tới hỏi chuyện.

Cuối cùng Triệu Huệ An gật đầu nói:

– Để tôi kêu y tá sắp xếp.

Nói xong rồi Triệu Huệ An quay đi tìm y tá chuẩn bị kiểm tra tổng quát cho Tô Tri Huân trước lúc xuất viện.

Phía bên này, khi Tô Anh Thư trở về phòng bệnh của Tô Tri Huân, cô thấy ông ta đang ung dung ngồi ở sofa đọc báo, gần một tháng ở trong viện khiến người cha cuồng công việc của cô trở nên an tĩnh, tận hưởng tuổi già hơn nhiều.

Trong lúc cô còn đang mê man trong những suy nghĩ của mình thì một giọng nói vang lên, kéo cô về thực tại:

– Sao lại ngẩn người ra đó vậy? Con làm thủ tục xuất viện xong chưa?

Tô Anh Thư ngẩng đầu nhìn ông không biết nói sao cho đúng, kiểm tra lại là ý của cô, nếu thật sự có vấn đề mà kiểm tra ra được thì tốt, còn nếu mọi chuyện đều ổn thì cô nghĩ Tô Tri Huân chắc sẽ tiếp tục giận dỗi cô.

Trong khi Tô Anh Thư phân vân không biết mở lời sao thì Triệu Huệ An dãn theo y tá đi vào, nhìn hai cha con cô đang ngượng ngùng nhìn nhau, nháy mắt cô ấy đã hiểu vấn đề, vội vàng nói:

– Tô lão gia, chuyện là thế này, chúng tôi khi kiểm tra bệnh án của ông phát hiện ra một vài điểm không bình thường nên muốn ông kiểm tra tổng quát lại một lần trước khi xuất viện. Dù sao sức khỏe cũng là trên hết, xuất viện sớm hay muộn một chút cũng không sao đúng không, Tô lão gia?

Tô Tri Huân để tờ báo xuống, nheo đôi mắt già nua lại:

– Tôi còn tưởng là chuyện gì, vậy cô cứ sắp xếp đi, tôi sẽ hợp tác.

Nói xong ông ta rời tầm mắt sang Tô Anh Thư đang đứng chôn chân một góc nói:

– Ta biết trước đây bản thân không tốt, sau này còn không cần dè chưng ta như vậy, chúng ta là cha con không phải người dưng.

Tô Anh Thư thở phào, mỉm cười nói:

– Con biết rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK