Trình Hạo ở ngoài không đợi được câu trả lời của y, hắn đi tới cửa gõ cửa kính: "Anh đẹp trai, có muốn dùng dịch vụ xoa lưng không? Miễn phí trong thời gian có hạn!"
Dư Xuyên xoa xoa bọt, trả lời: "Không cần!"
Trình Hạo tiếp tục lý giải: "Phía sau lưng anh không với tới được, tôi kỳ rửa cho anh!"
Dư Xuyên sờ lưng mình, phát hiện trơn trượt: "Không có bẩn."
Trình Hạo nói: "Thật ra vừa rồi tôi muốn đi tắm, nhưng ông chủ nói lát nữa sẽ không có nước nóng. Anh không muốn nằm với người có mùi hôi đâu đúng không? Chúng ta tắm chung ha?"
"Cậu có thể ngủ dưới sàn!"
"Anh lạnh lùng vô tình quá đi. Trời lạnh như vậy mà anh để tôi..." Trình Hạo chưa kịp nói xong thì cửa phòng tắm đột nhiên bị người bên trong mở ra, Dư Xuyên tức giận xuất hiện trước mặt hắn.
"Cậu muốn tắm trước sao không sớm!"
Trình Hạo ngượng ngùng cười, ánh mắt không ngăn được nhìn cơ thể y.
Tóc Dư Xuyên ướt đẫm, mái tóc đen dính vào gò má, toàn thân mềm mại như hơi nước sau lưng. Sữa tắm trên người còn chưa được rửa sạch hoàn toàn, trước ngực đầy bọt sữa, hai quả đỏ mọng mềm mại đang lờ mờ hiện ra. Phần thân dưới được quấn một chiếc khăn tắm dài đến đầu gối, để lộ hai chân thon dài thẳng tắp. Đặc biệt là làn da của y bị sức nóng hun hút đến mức trông giống như một quả đào chín, quả thực trông rất mịn màng.
Trình Hạo nhìn thấy y hai mắt nhìn thẳng, vừa định khen ngợi y: Xuất thủy phù dung (*), tươi mát thoát tục, Dư Xuyên bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm có chút khó chịu, lớn tiếng hỏi: "Cậu có tắm không?"
(*) Thành ngữ Trung Quốc, ý nghĩa hoa sen mới nở, đoá hoa mới hé (chỉ dung mạo đẹp đẽ).
"Tắm chứ!" Trình Hạo cởi quần áo. Thân hình của hắn cũng không tệ, làn da màu lúa mạch, vai rộng hông hẹp, vòng eo và cơ bụng săn chắc, đôi chân dài bước tới ép Dư Xuyên vào góc phòng tắm.
"Hay là cậu tắm rửa trước đi..." Dư Xuyên lẩm bẩm, không xả bọt nữa, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Cạch" một tiếng, một tay Trình Hạo ấn vào cửa tay kia ôm chặt y vào lòng, "Đừng, chờ lát nữa sẽ không có nước nóng, bọt dính rất khó chịu."
Dư Xuyên bẹp miệng bị hắn kéo xuống dưới vòi hoa sen, Trình Hạo giúp y rửa bọt trên người, nhưng khu vực sau tai y không rửa sạch được, hắn lại sợ cột nước chảy vào tai y, thế là Trình Hạo dùng tay vuốt ve tai y.
"Ai da ngứa quá!" Dư Xuyên bịt tai lại không cho hắn chạm vào.
Trình Hạo nhìn chóp tai đỏ bừng thò ra từ kẽ ngón tay, dùng tới một vạn phần nghị lực để giữ bình tĩnh.
"Anh quấn khăn tắm làm gì? Để như vậy tắm không sạch được." Trình Hạo giả vờ thản nhiên nói.
"Tôi thích!" Dư Xuyên đỏ mặt, cúi đầu nhìn thấy thứ không nên nhìn, vội vàng quay lưng về phía hắn. Không ngờ mặt đất nơi sữa tắm chảy qua trơn trượt, y mất thăng bằng ngã ngửa.
Trình Hạo nhanh chóng đỡ y, hai người áp ngực vào lưng, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương nóng hơn nước nóng, nhịp tim dồn dập như trống.
Vòi hoa sen phía trên đầu không ngừng xả nước, tiếng nước át đi cảm xúc động tình đang bùng phát. Trình Hạo chậm rãi đỡ y đứng dậy, nhưng không buông tay y, đến gần bên tai Dư Xuyên, hôn lên vành tai hồng nhuận xinh xắn, nhỏ giọng nói: "Chú, cháu hôn chú được không?"
Cả người Dư Xuyên run lên, vùng ra khỏi tay hắn chạy ra ngoài: "Tôi tắm xong rồi!"
Trình Hạo nhìn bóng lưng y chạy trốn, sờ lên môi mình, trên môi vẫn còn lưu lại mùi sữa tắm thoang thoảng.
Sau khi vội vàng tắm rửa, Trình Hạo đi ra nhìn thấy Dư Xuyên dùng chăn quấn mình thành quả bóng ngay cả đầu cũng không lộ ra.
Dư Xuyên kéo góc chăn không chịu buông ra.
"Ra ngoài đi, trong đó ngột ngạt lắm." Trình Hạo vỗ vỗ quả bóng đang ngượng ngùng.
"Không muốn!" Dư Xuyên cử động thân thể, Trình Hạo có thể tưởng tượng được y đang cố gắng thu mình lại thành một quả bóng nhỏ, sau đó cắn môi hờn dỗi.
"Dư Xuyên? Xuyên Xuyên? Bé Xuyên? Cá nhỏ?" Trình Hạo cố ý gọi y, "Ảnh Phương Doãn chụp lần trước đã gửi tới rồi này. Anh không muốn xem à? Mau ra đây đi..."
"Không xem!"
"Không xem thì đừng hối hận? Ây chà đây là ai thế..." Trình Hạo khoa trương nói.
Quả nhiên cá đã cắn câu, Dư Xuyên lặng lẽ buông ra một góc, trong ổ chăn lén nhìn hắn.
"Ra đi, ra đi." Chờ đến khi Trình Hạo vất vả đem con tôm càng chín ra ngoài, môi Dư Xuyên đã tự mình cắn đỏ, hai mắt ngấn nước, giống như bị người ta bắt nạt nặng nề vậy.
"Tóc vẫn còn ướt!" Trình Hào lấy máy sấy tóc ra cắm vào đầu giường, "Lại đây, tôi sấy cho anh."
Dư Xuyên hắt xì một cái, bất đắc dĩ đi đến bên giường để hắn sấy tóc cho mình.
Trình Hạo xoa xoa ngọn tóc mềm mại ẩm ướt của y, thành thạo thừa nhận sai lầm, "Được rồi, được rồi, tôi sai rồi..." Tuy rằng hắn không biết mình đã làm chuyện gì quá đáng, nhưng một người đàn ông tốt có thể co được duỗi được. Chỉ là lời xin lỗi thôi mà? Nói ra có thể mất hai miếng thịt được à?
Dư Xuyên cúi đầu, giơ tay nói: "Ảnh đâu?"
"Trong điện thoại, lát nữa chúng ta cùng xem."
"Hừ!" Dư Xuyên quay đầu lại, "Sau này không được kêu bậy bạ!"
"Không phải anh nói muốn tôi gọi anh là chú sao? Không thì... anh có thể gọi tôi là anh trai!" Trình Hạo không khỏi cảm thấy hưng phấn khi nghĩ đến cảnh y bĩu môi gọi mình anh ơi, trong lòng không khỏi cảm thấy nhộn nhạo, ngón tay giống như nghe hiểu tâm tư của hắn, ở trên đầu Dư Xuyên nhảy múa lộn xộn.
"Trình Hạo!" Dư Xuyên thực sự tức giận, "Không để ý tới cậu nữa!"
"Đừng đừng đừng, tôi không gọi bậy nữa!" Trình Hạo cảm giác được mái tóc đã khô, lưu luyến xoa xoa rồi mới đặt máy sấy tóc xuống.
"Có nhiều ảnh ghê..." Trình Hạo lật qua lịch sử trò chuyện, tìm được bức đầu tiên, bấm vào bức ảnh lớn hơn trong tức khắc trái tim đập nhanh hơn một nhịp.
Trong tấm ảnh, Trình Hạo mặc chiếc áo đen sọc trắng, ngồi quỳ trên mặt nước trong vắt. Ngược lại Dư Xuyên mặc bộ đồ lấp lánh sóng nước, gác lên hai chân hắn, hai người tựa như đang ở trong một cái hồ. Đôi mắt Dư Xuyên hơi nhắm lại, lông mi dài cong cong tựa như đang trong một giấc mộng ngọt ngào, còn Trình Hạo cúi đầu miêu tả mặt mày y, khuôn mặt gần như thành kính, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Trình Hạo liên tục xem đi xem lại một chỗ nào đó trong ảnh, phóng to thu nhỏ, nhớ lại ngày chụp ảnh không khỏi bật cười.
"Sao cậu lại cười?" Dư Xuyên hỏi.
Trình Hạo chỉ vào lỗ tai của Dư Xuyên trong ảnh nói: "Sao mỗi lần xấu hổ lỗ tai của anh đều đỏ lên vậy?"
"Tôi... tôi đâu có xấu hổ!" Dư Xuyên chối.
Trình Hạo không vạch trần y, bấm lưu ảnh gốc, sau đó trượt sang ảnh tiếp theo.
Ngoài loạt ảnh dưới nước, phía sau còn có mấy tấm ảnh khác, ngoài ra còn có ảnh hậu trường xen lẫn vài tấm ngoài lề. Lúc đó Dư Xuyên chưa hiểu rõ tình huống nên mở mắt ra, ánh mắt hai người chạm nhau, Phương Doãn vừa lúc ấn nút chụp. Vì là ảnh chụp nhanh nên tốc độ màn trập không được điều chỉnh phù hợp nên các chuyển động trong ảnh hơi mờ, chính sự mờ ảo này đã khiến không khí trở nên mộng mơ hơn.
Trình Hạo xem từng tấm một, chỉ việc ấn giữ nút lưu lại khiến ngón tay cái của hắn có chút đau nhức, xem xong hắn hài lòng chép chép miệng, gửi một icon cho thích Phương Doãn.
Dư Xuyên không nhìn ra nội dung câu trả lời của hắn, y dụi dụi mắt, nằm bên cạnh hắn: "Tôi buồn ngủ..."
Nhìn thấy y để lại cho mình nửa chăn, Trình Hào cảm thấy trong lòng chua chua ngọt ngọt khó tả: "Anh có muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ không?"
Đây là dỗ trẻ con hả? Dư Xuyên chớp chớp mắt: "Không muốn."
"Vậy nghe tin tức?"
Tình cờ Dư Xuyên cũng muốn biết thêm tình hình hiện tại nên gật đầu: "Được."
Trình Hạo nhét y vào trong, mở phần tin tức ra, hắng giọng đọc từng cái một.
Trong một loạt các tìm kiếm hot với từ "nóng" có hậu tố màu đỏ, một cuộc cải tổ trong ngành giải trí từ trong ra ngoài đã bắt đầu.
"Bốn trong số sáu Tiểu hoa đán khuôn mặt đều bị biến dạng, hai người còn lại vướng vào bê bối chấn động..."
Dư Xuyên hỏi: "Hoa đán? Là ca sĩ hát kịch à?"
Trình Hạo giải thích: "Không phải, Hoa đán là xưng hô hiện tại dành cho các nữ diễn viên trẻ tuổi trong giới giải trí."
"Ồ."
Trình Hạo thấy Dư Xuyên có vẻ không mấy hứng thú vì thế đổi cái khác: "Một tác phẩm của đạo diễn nổi tiếng nhờ vào thuê người thổi phồng mới trở nên nổi tiếng..."
"Nghệ sĩ dương cầm thiên tài câm điếc đã được chữa khỏi một cách kỳ diệu nhưng kỹ năng chơi đàn của anh ấy lại sa sút. Tại sao ông trời lại mở một cánh cửa nhưng rồi lại đóng một cánh cửa khác?"
Đọc liên tục bảy tám mục, tất cả đều liên quan đến giới giải trí, Trình Hạo cảm thấy có gì đó không đúng, khi nhìn đến một cái tên quen thuộc hắn mới nhận ra: "Cựu ngôi sao hàng đầu Triệu Hưng Lam vẫn chưa phản hồi về lệnh cấm sóng cho đến nay. Quản lý của anh ta nói rằng đến bây giờ vẫn không thể liên lạc được... "
Triệu Hưng Lam, giới giải trí... Chẳng lẽ có liên quan đến mảnh hồn ở chùa Như Ý thả ra? Khi các mảnh linh hồn quay trở lại, những điều ước từng được thực hiện sẽ bị xóa bỏ. Không ngờ một ngôi chùa lại có sự tham gia của nhiều người nổi tiếng trong giới giải trí như vậy, có thể tưởng tượng danh lợi và vận may đằng sau những mong muốn này đen tối đến mức nào...
Trình Hạo bỏ qua những vụ bê bối của người nổi tiếng này, không thấy điều gì thú vị cho đến mục thứ 40 trong danh sách tìm kiếm đang hot: #Thảm hoạ kinh hoàng ngày khai giảng.
Bấm vào chủ đề, toàn là những câu chuyện cười về ngày khai trường, Trình Hạo chọn ra vài câu đọc ra: "Lợn chết không sợ nước sôi, càng đến khai giảng, tôi càng... Ha ha!"
"Bộ phim đau đớn tuổi trẻ "Khai giảng" sẽ sớm được trình chiếu tại các trường tiểu học và trung học. Phim sẽ được đạo diễn chỉ đạo vào ngày 1 tháng 9. Phim có những khía cạnh phức tạp về gia đình, tình bạn, tình yêu, mối quan hệ thầy trò... cốt truyện thú vị, phòng vé nhất định sẽ vượt qua 100 triệu."
Trình Hạo cười một mình hồi lâu cũng không nghe thấy Dư Xuyên đáp lại, quay đầu nhìn lại đã thấy người bên cạnh hô hấp đều đều, ngủ thiếp đi.
"Ngủ ngon, người đẹp."
Trình Hạo tắt đèn vén chăn nằm vào, trước khi đi ngủ hắn hình như đã quên gì đó làm thế nào cũng không ngủ được, lúc nhấc điện thoại lên nhìn đồng hồ mới nhớ ra. Hắn mở album ảnh, nhìn bức ảnh hai người đang nhìn nhau rồi đặt làm trình bảo vệ màn hình rồi mới hài lòng nhắm mắt lại.
Sau khi nghỉ ngơi trong thị trấn một đêm, sáng sớm hôm sau Trình Hạo nhận được tin nhắn của Trương Thiên Sư: "Buổi hẹn gặp mặt diễn ra tốt đẹp! Hôm nay chúng tôi đi hẹn hò! Bên anh thế nào rồi?"
Trình Hạo nhớ tới Dư Xuyên nói muốn đi thăm ông ngoại Yến Tuyết Lâu, thế là trong điện thoại gõ một dòng chữ: "Chúng tôi đến Thiên Kinh để thắp hương cho ông ngoại Dư Xuyên."
"Đù má ghê nha. Nói tóm lại là được gặp gỡ phụ huynh rồi!"
Trình Hạo cười nói: "Cũng tạm thôi."
Trước khi rời khỏi thị trấn, Trình Hạo thả Triệu Hưng Lam ra uy hiếp anh ta: "Cứ coi như chuyện ở đây chưa từng xảy ra. Anh cũng biết chùa Như Ý lợi hại như thế nào, nếu bọn họ phát hiện anh nói bậy, anh tự mà gánh chịu hậu quả!"
Triệu Hưng Lam đột nhiên từ trong núi tuyết đi đến một thị trấn náo nhiệt, sau đó nhớ tới Trình Hạo cũng là thiên sư, anh ta gật đầu như gà mổ thóc: "Biết, biết rồi."
Giải thích xong, Trình Hạo cùng Dư Xuyên đi đến trạm xe.
Triệu Hưng Lam ở phía sau hét lên: "Dư Xuyên, cậu thật sự không suy xét tôi chút sao?"
Trình Hạo nghe vậy đột nhiên dừng lại, lùi lại đấm vào mặt Triệu Hưng Lam.
"Cậu làm gì vậy!" Triệu Hưng Lam ngồi phịch xuống đất, sau khi nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của hắn lại sợ hãi, "Đánh người không đánh vào mặt... đánh vào mặt người khác là tổn thương lòng tự trọng của họ..."
Trình Hạo lạnh lùng nói: "Quản cho tốt cái miệng!" Sau đó hắn hô lớn với người qua lại xung quanh: "Triệu Hưng Lam ở đây!"
"Cái gì? Triệu Hưng Lam! Anh ta không phải là diễn viên đã bị cấm sóng cách đây không lâu sao!"
"Nghe nói tên này luôn giở trò, thường xuyên qua cầu rút ván, đáng đời!"
Trong phút chốc, Triệu Hưng Lam miệng bầm tím bị đám người vây quanh, quay phim, chụp ảnh, chế nhạo tràn ngập, anh ta muốn ngăn cũng không thể ngăn được.
"Đi thôi." Trình Hạo phủi sạch quần áo, lại nắm lấy tay Dư Xuyên.
"Ừ." Dư Xuyên không quay đầu lại, đối với những kẻ không có thiện chí lại chỉ là râu ria không quan trọng, y không có chút đồng tình nào.
Trình Hạo thuê một chiếc ô tô, đưa Dư Xuyên từ nam ra bắc, đây chính là đường về Thiên Kinh.
Vì Yến Tuyết Lâu đã lập di chúc riêng từ lâu nên một phần tài sản của ông sau khi chết sẽ được chia cho một số cổ đông cũ đã góp vốn, phần còn lại sẽ để lại cho Yến Ninh, còn toàn bộ tài sản sẽ được giao cho Dư Xuyên. Dư Xuyên tìm thấy luật sư cũ của mình sau đó làm xét nghiệm DNA, chứng minh rằng y thực sự có quan hệ huyết thống với Yến An và Yến Tuyết Lâu. Mặc dù mọi người đều thắc mắc làm sao mà người của gia tộc Yến đã mất nhiều năm lại xuất hiện một hậu duệ trẻ tuổi như vậy, nhưng căn cứ theo luật, y vẫn được chia tài sản.
Nhiều năm trôi qua, y cuối cùng cũng nhìn thấy được biệt thự Đạp Tuyết trong mộng, Dư Xuyên nhìn căn biệt thự trên núi đổ nát trước mặt, trong lòng có một loại cảm giác cảnh còn người mất.
"Thì ra đây là nhà của anh," Trình Hạo đứng trước cánh cổng phủ cỏ, "Lần đầu tiên tôi gặp anh, nơi dốc tuyết mà anh nhờ tôi tìm ở đây à?"
Dư Xuyên gật đầu, chỉ vào con đường nhựa trước cửa nói: "Đây là dốc tuyết."
"Vậy tại sao anh lại muốn chôn chiếc đồng hồ ở đây?"
"Thường Duật đã dạy tôi điều này, anh ấy nói đây là một phương pháp đầu thai chuyển kiếp."
Trình Hạo thở phào nhẹ nhõm, "Nguy hiểm thật, nếu thật sự tìm được dốc tuyết, chúng ta sẽ..."
"Sẽ thế nào?"
"Chúng ta sẽ không thể cùng nhau quay lại gặp ông ngoại được!" Trình Hạo nắm tay y, "Đi thôi, căn nhà này lớn như vậy, về đến chúng ta sẽ từ từ dọn dẹp, mua đồ cúng bái cho ông ngoại trước đi!"
"Chờ đã!" Dư Xuyên chưa kịp nói xong đã bị Trình Hạo kéo chạy, hai chữ "rõ ràng là ông ngoại tôi" đã bị gió nhẹ thổi vào bên tai.
Họ nắm tay nhau chạy qua hai bên sườn cây sồi xanh xanh, phía sau là núi Phượng Minh, tiếng gió thổi cùng với tiếng chim hót líu lo, vừa ngẩng đầu chính là bầu trời trong xanh.
Ánh mặt trời chiếu rọi, cơn gió heo may nhè nhẹ. Còn sống, tất cả bọn họ đều còn sống.
Để nhìn thấy một thế giới mới tươi đẹp; để được đồng hành cùng những người thân yêu của mình, vào thời điểm này, mỗi người đã tìm thấy được ý nghĩa của cuộc sống.
Trong nghĩa trang phía sau một sườn đồi khác, gió thổi qua những bức ảnh đã phai màu trên bia mộ. Cụ già trong ảnh vẫn kiêu ngạo và nghiêm túc như khi còn sống, nhưng nếu nhìn ở một góc độ khác, ông lại có vẻ đang mỉm cười.
Sâu trong ngọn núi Bồng Sơn xa xa, một người đàn ông mặc thường phục lặng lẽ đứng trước một ngôi nhà gỗ, hắn ta nhìn vào những đám mây như thể đã thấy trước những gì đang xảy ra ở cách xa hàng ngàn dặm. Một nhà sư trẻ tuổi cung kính đứng bên cạnh nói: "Sư thúc, mọi chuyện đã làm xong rồi."
Hắn ta gật đầu lẩm bẩm với chính mình: "Có lẽ điều duy nhất tôi làm đúng là để họ gặp nhau."
•••
KẾT THÚC CHÍNH VĂN