Hàn Phong dỗ cô cả giờ đồng hồ, cô nói gì anh cũng nghe, cũng làm, nghịch ngợm đến có chút mệt mỏi cô ngồi lên người anh, áp mặt vào lồng ngực ấm áp mang tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của anh. Ngạn Doanh co người rúc vào lòng anh như một con mèo nhỏ an yên ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ. Hàn Phong vừa suy tính chuyện gì đó vừa nhấm nháp ly rượu màu hổ phách, trong miệng vừa đắng chát sau lại mang hậu ngọt, cùng cô gái bé nhỏ trong lòng giống như có ai rót nước ấm vào lòng anh xoa dịu vậy, vô cùng thoải mái, thư thả.
Bên cạnh là cửa sổ kính trong to lớn có thể nhìn xuống toàn cảnh thành phố phồn hoa về đêm trong gang tấc, một màu đen chủ thể có vô số các chấm xanh đỏ nhiều màu của ánh đèn thành thị. Một con chó nhỏ bật trèo từ ban công phòng bar bên cạnh bay qua bên này. Chú chó có bộ lông xám đem được cắt gọt tỉ mỉ vô cùng đáng yêu, trên cổ còn được đeo một sợi lục lạp màu đỏ có gắn chuông vàng, chú chó nhỏ giơ hai cái chân ngắn ngủn bé tí ra cố gắng đưa lên nhắm chuẩn cửa sổ phòng của Hàn Phong một phát bay thẳng vào trong.
Hai con người đang ôm ấp nhau lãng mạn, cô gái vô lo vô nghĩ tựa vào ngực chàng trai ngủ ngon lành, mi tâm lay nhẹ vì tiếng nhạc bên ngoài, gương mặt thanh tú non nớt vô cùng càng tôn lên vẻ diễm lệ kinh người.
Chàng trai vừa thưởng thức rượu ngon vừa có người đẹp trong lòng, áo vest đã cởi qua quăng sang ghế bên cạnh, hai tay áo sơ mi xăng lên đến khuỷu tay không gài nút, cổ áo mở ba nút trên cùng lộ ra yết hầu gợi cảm cùng lồng ngực phập phồng mạnh mẽ, gương mặt lười biếng nhuốm mùi dục vọng còn thoang thoảng trong không khí như con người vừa bước ra từ địa ngục giống như anh vừa bước ra từ mê muội.
Chú chó xông xám nhỏ xui xẻo bay qua cửa sổ còn nhảy trúng tháp ly được xếp cao gần nửa thước, thân hình nhỏ nhắn mập mạp nằm ụp lên bàn, tháp ly cao ngã xuống như thác đổ làm Hàn Phong nhăn mày khó chịu, Ngạn Doanh trong ngực anh cũng giựt mình theo quán tính giơ tay ông chặt hông anh, nép chặt vào lòng anh hơn mặt cũng vùi luôn vào cổ anh sợ sệt.
Những chiếc ly thủy tinh đế cao xấu số đổ thẳng xuống mặt bàn và mặt thảm, tiếng đổ vỡ tang tành vang lớn khắp cả phòng. Tiếng động lớn đến độ đám người bên ngoài cũng nghe thấy cộng thêm tiếng hét ban đầu khi giựt mình của Ngạn Doanh hai vệ sĩ canh ở cửa lập tức mở cửa xông vào bên trong.
Nhìn cảnh tượng bão táp mưa sa này hai vệ sĩ bổng nhiên cảm thấy ở Mê Sa này chắc chắn sẽ xuất hiện một mùi đặc trưng mà sau đó nhất định sẽ nổi tiếng trở thành "Quán bar nổi tiếng nhất cả nước" luôn, đó là mùi "thịt chó". Trên mặt Hàn Phong mây đen kéo tới, giữa trán đã nhăn đến khó chịu, tay vẫn cố trấn tĩnh vỗ nhè nhẹ lưng Ngạn Doanh để cô đỡ sợ
"Quăng đi".
Mệnh lệnh như thép mang theo tức giận tột độ của Hàn Phong vang lên, hai người vệ sĩ sợ đến độ rung rung chân, nhanh chóng đi tới chặn bắt chú chó nhỏ.
Quăng? Quăng ai chứ? Ngạn Doanh chưa biết chuyện gì xảy ra sợ anh nổi cơn thịnh nộ gì đó nhanh chóng mở mắt quay đầu lại. Nhìn chú chó nhỏ lông xám khó khăn tránh móng vuốt của hai người vệ sĩ hồi lâu cô mới ý thức được là anh nói "quăng" cái gì.
Cô phóng xuống khỏi người Hàn Phong nhanh chóng hô lớn:
"Dừng tay lại" Hai người vệ sĩ đang đổ mồ hôi sôi nước mắt bắt con chó lì lợm này nghe tiếng gọi của phu nhân lão đại giống như tù nhân được ân xá nhanh chóng thu hồi tay chân đứng nghiêm chỉnh. Ngạn Doanh quay mặt nhìn Hàn Phong, ánh mắt cô rưng rưng, gương mặt như sắp khóc giống như anh đang ăn hiếp cô, dọa cô, hai má phấn nộn phùng lên vừa đáng thương vừa đáng yêu vô cùng, cái miệng nhỏ nhắn anh yêu thương nhất cũng trề ra uất ức.
Cô quay phắt người lại chạy đến chú chó nhỏ, cẩn thận đứng cách chú chó hai mét. Từ từ khom người xuống giơ bàn tay ra ngoắc ngoắc với nó, miệng nở nụ cười vô cùng thân thiện, tay còn búng búng mấy cái ra lệnh cho chú chó xám lại đây. Chú chó có bộ lông xám thân hình tròn lụi nhìn thấy chị đẹp liền giở trò đáng thương lắc lắc cái mông, ba chân bốn cẳng chạy tới tay Ngạn Doanh, còn mách với cô.
"Gâu gâu" Ngạn Doanh nhìn chú chó đáng yêu liền mềm nhũn cả lòng, tay vuốt ve bộ lông tuyệt đẹp của chú chó yêu thương cọ cọ vào người.
"Không biết có phải là chó dại hay không, em đừng động vào nó." Hàn Phong nhìn một màn này tức muốn xì khói bước nhanh tới túm con chó nhỏ giơ tay lên cao không cho cô chạm vào. Thân hình bé nhỏ của cô nhón nhón cũng không chạm được tới lông chú chó, Ngạn Doanh tức đến dậm chân, chú chó đáng thương cũng muốn khóc mà khẳng họng "Gâu gâu gâu".
_____________________________
Một số bạn có hỏi là Hàn Phong có trọng sinh hay không và câu trả lời của Tước là không nhé!
Thật sự mà nói kiếp trước Ngạn Doanh tổn thương Hàn Phong quá nhiều, đến một ngày một người cố chấp phải buông tay cho cô đi tìm Bách Duật thì lòng anh ấy ở kiếp trước đã thật sự buông tay Ngạn Doanh, chỉ còn can đảm đứng ở xa nhìn cô. Nhảy xuống cùng cô một phần là ý nghĩ muốn cứu cô, một phần cũng là buông tha cho bản thân mình. Tước chỉ để Ngạn Doanh trọng sinh chính là để bù đắp lại hạnh phúc mà Hàn Phong đáng nhận được, thực hiện được tất cả những gì xứng đáng thuộc về anh. Nếu để cả Hàn Phong trọng sinh, mang theo cả ký ức đau buồn của kiếp trước thì rất bất công với một người tuổi thơ vốn đã mất mát. Còn việc để sinh mạng Hàn Phong kiếp trước mãi mãi mất đi, nó mang một ý nghĩa giải thoát. Cũng giống như một câu nói rất hay "Thà một phút huy hoàng rồi chợp tắt, còn hơn le lói cả trăm năm", nếu Hàn Phong kiếp trước vẫn sống, anh vẫn là lão đại Hắc Long, vẫn là Tổng giám đốc Hàn Thị nhưng chỉ mang một cái xác không hồn, không tình yêu, mất mác, nhung nhớ dằn dặt cả đời.