Mới đầu thì rất đau, khiến tôi nhớ lại cảm giác bị dây cung đánh vào tay lúc bắn cung. Cảm giác đau điếng kia khiến người ta nhăn nhúm mặt mày nhưng cơn đau lại tan biến rất nhanh, sau đó thì chỉ còn cảm giác rát rát chứ không đau nữa.
Mặt dây chuyền chứa viên Red Spinel trượt lên trước vai, lắc lư kịch liệt theo động tác của Ma Xuyên.
Bằng Cát vào tháng tám, dù đang là mùa hè thì cũng không nóng lắm. Thế nhưng cả người tôi vẫn nhanh chóng toát ra một lớp mồ hôi mỏng, bao phủ trên từng tấc da thịt từ đầu tới chân.
Là một học viên mới, Ma Xuyên thật sự có thể được gọi là thiên phú dị bẩm.
Giống như là người ta còn đang tìm tòi học cách đỡ cung, cách lắp dây cung, cách làm sao để nhắm chuẩn vào hồng tấm. Nhưng anh thì đã đeo dụng cụ bảo hộ lên luôn, không cần phải uốn nắn gì nhiều mà ngay vòng đầu tiên đã nắm giữ được những kiến thức cần thiết cơ bản rồi.
Lực độ, góc độ, tốc độ của mỗi một mũi tên đều khiến cho người ta phải khen gợi, thậm chí tôi còn hơi không chịu nổi thế tấn công hung mãnh này của anh.
"Ma Xuyên..." Tôi muốn bảo anh chậm lại một chút, nhẹ lại một chút nhưng anh cúi người xuống nâng mặt của tôi lên, chặn luôn giọng nói của tôi lại trong cuống họng.
1
Một lúc sau, ngay lúc tôi cảm thấy máu nóng trong người đều đang xộc lên, đầu óc sắp nổ tung thì anh mới buông tôi ra, cọ cọ chóp mũi lên gò má tôi: "Không có ai từng thấy được dáng vẻ này của em, chỉ có anh... Bách Dận, chỉ có anh... Em là của riêng mình anh..."
2
Cách bắn cung được tôi tự tổng kết lại được hai kiểu.
Một kiểu là gió táp mưa rào: Mặc kệ tư thế mà chỉ quan trọng một cái đó là nhanh, lấy tốc độ nhanh nhất để bắn hết toàn bộ tên trong bao ra, luyện được phản ứng trong chớp mắt.
Một kiểu khác là nghĩ sâu tính kĩ: Tư thế phải chuẩn, muốn chuẩn thì phải để ý, mỗi một mũi tên đều phải bắn thẳng trúng vào hồng tâm, luyện được khả năng lần nào cũng có thể bắn trúng được vòng số mười.
Ma Xuyên là thuộc kiểu mà cả hai cách thay đổi luân phiên, khi thì gió táp mưa rào, khi thì nghĩ sau tính kĩ.
Là một tấm bia mới trải, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã phải chịu đựng sự công kích của mấy trăm mũi tên liền thì dù chất lượng có tốt cỡ nào cũng chịu không nổi.
1
Mồ hôi làm nhoè hai mắt lại bị Ma Xuyên hôn đi mất, tôi đẩy anh ra, cảm thấy bản thân mình sắp điên rồi, sắp chết rồi.
Anh nắm tay tôi qua, không ngừng hôn rồi vuốt ve vết sẹo trên gò thái âm tay tôi, như là yêu thích nó tới mức không nỡ rời tay vậy.
"Không muốn nữa..." Cái này gọi là gì? Tự làm tự chịu hả? Cố ý đánh thức một con quái thú đói bụng ùng ục, giờ thì hay rồi, sắp bị ăn tới xương cốt cũng không còn luôn rồi.
2
Hồi trước lúc tôi còn trong câu lạc bộ bắn cung thì lúc nào cũng rất ghét mấy tấm bia bị thủng cả trăm ngàn lỗ kia. Dùng lâu ngày rồi thì giấy bia sẽ bị rách nát thành từng mảnh nhỏ, dùng để chắn rơm thôi còn lỏng ra nữa, rất là khó để giữ chặt mũi tên.
Bây giờ, tôi chỉ muốn nói xin lỗi chúng nó.
Thật sự sắp nát rồi...
Một cái tay khác luống cuống chống lên trên bụng của Ma Xuyên, cách một lớp áo thật mỏng có thể sờ được cơ bụng căng chặt cứng như đá của anh.
Tại sao anh còn có thể mặc quần áo chỉnh tề mà cả người tôi chỉ còn sót lại mỗi một cái quần mũi nghé thôi vậy? Trong đầu loé lên một vấn đề như thế nhưng tôi còn chưa kịp nghĩ rõ thì Ma Xuyên đã kéo cánh tay tôi để tôi ngồi lên người anh.
Mỗi lần bắn tên xong thì sẽ luôn có mấy mũi tên cắm vào cực kì sâu, sâu như kiểu tên và bia sắp hoà vào nhau thành một luôn rồi, có rút kiểu gì cũng không rút ra được. Bây giờ tôi đang có cảm giác thế này đây.
Ai mà ngờ được vậy mà lại có ngày tôi có thể cộng tình được với cái bia bắn cơ chứ.
Tôi cắn một cái lên vai của Ma Xuyên, cách một lớp vải, ra sức cắn thật mạnh. Bắp thịt trên vai anh căng cứng lại trong nháy mắt rồi lại nhanh chóng thả lỏng ra, anh đè lên gáy tôi như là đang an ủi mà cũng như là đang trêu ghẹo.
"... Em không thích sao?" Anh dừng hết mọi động tác lại, nhẹ giọng trưng cầu ý kiến bên tai tôi.
Tôi nghi là bây giờ anh ấy đã hoàn toàn bật hết công tắc "Ma Xuyên" lên rồi, tạm thời vứt hết dây thần kinh xấu hổ và lòng trung thành với thần linh của Tần già vào một góc tâm linh nào đó rồi bịt kín lại hết.
Anh dường như đã quên béng mất chúng tôi đang ở đâu, trong mắt chỉ có tôi, cũng chỉ sót lại mình tôi.
1
"Quá..." Thế này cũng sâu quá rồi, bia tên sắp bị bắn thủng rồi.
Anh bất thình lình bắn thêm một mũi tên nữa, nhắm chuẩn xác vào trúng hồng tâm rồi hỏi lại tôi: "Em không thích sao?"
1
Cái bia còn có thể làm được gì nữa? Cái bia cũng đâu có cử động được. Ngoại trừ tiếp nhận trong bị động thì không còn cách nào khác nữa.
"Anh cố ý..." Tôi run rẩy ôm lấy anh, đôi môi chóng vào bên vai anh, mơ màng nói.
Hỏi tôi có thích không nhưng thật ra hoàn toàn không muốn cho tôi quyền lựa chọn.
Anh nghịch nghịch cái nút thắt bên eo tôi, không đợi được câu trả lời của tôi nên nghiêng đầu qua hôn hôn lên vành tai tôi, tự mình nói tiếp: "Em thích mà."
1
Vành tai bị cắn liếm, tôi lại càng bấu chặt vào người anh hơn, không có cách nào phản bác lại được.
Mặc dù rất vất vả, nhưng đúng thật là... tôi cũng rất thích.
Nghĩ thế, tai lại càng đỏ bừng nóng hổi lên, tôi lại khẳng định lần nữa là mình hết cứu rồi. Mười mấy năm qua tôi chưa từng nghĩ tới chuyện mình là bot, với Ma Xuyên cũng cứ gọi "Vợ ơi vợ à". Vậy mà lần đầu tiên lại là người nằm dưới, còn rất thích nữa...
1
"Vì... là anh nên mới thích đó."
Nếu mà đổi thành người khác dám đưa ra yêu cầu nhảm nhí này với tôi, cái gì mà Minh Trách hay Tưởng Thư Bác thì tôi cũng đánh cho má cũng nhận không ra luôn.
Chỉ có Ma Xuyên, chỉ có Ma Xuyên là khác thôi. Anh không giống như bất kì ai, tôi tình nguyện ở lại trong biển với anh, dù cho có là bể khổ của đời người hay là biển tội của dụ.c vọng.
Thính tai đau nhói lên, một giây sau eo tôi đã bị đè chặt lại, ngay sau đó là hai loại cảm xúc vui vẻ và đau khổ lặp lại trong vô tận.
-
Sáng hôm sau, tôi tỉnh lại trên giường của Ma Xuyên, toàn thân từ trên xuống dưới tràn đầy cảm giác mệt mỏi và uể oải sau khi vận động quá dữ dội. Tất nhiên là chuyện đau nhức các bắp thịt là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng sau khi nghỉ ngơi một lúc thì cũng không phải là chuyện gì lớn.
Cửa phòng đóng chặt, không thấy bóng dáng Ma Xuyên đâu. Tôi nhìn đồng hồ treo trên tường, sáu giờ rồi, chắc là người đưa bữa sáng sắp tới.
Rời giường mặc quần vào, lướt mắt thấy quầ.n lót mới thay bên hông thì tôi lại không khỏi nhớ tới cái quần mũi nghé ướt sũng, nhăn nhúm hôm qua...
Tới cuối, lúc Ma Xuyên dùng áo ngoài bọc tôi lại rồi bế tôi vào phòng tắm, vốn dĩ đã kết thúc rồi nhưng vừa cởi cái áo choàng ra, nhìn thấy cái quần kia thì anh lại đè lên lần nữa.
1
Vì không nằm trong dự liệu nên cũng không dùng 0,01.
Kéo kéo cái dây thừng bên hông, Ma Xuyên cũng chỉ cao hơn tôi khoảng mấy centimet thôi mà sao quầ.n lót lại thấy như là lớn hơn tôi cả một size luôn vậy?
Len lén mở cửa phòng ra, trong điện chính im phăng phắc, không thấy có ai khác nên tôi vừa nhìn xung quanh vừa đi ra khỏi phòng. Thấy Ma Xuyên đang ngồi ăn sáng trước cái bàn con thì cũng ngồi xuống đối diện anh, lấy một cái bánh bao lên nhét vào trong miệng mình.
"Sao anh không gọi em dậy sớm một chút? Không phải cần đi trước năm giờ sáng à?"
Anh bưng chén lên, nhìn tôi một cái rồi rũ mắt xuống ăn một ngụm cháo, không nói gì.
Tôi nhướn mày: "Anh lại dừng nói rồi à?"
Anh gật gật đầu, dáng vẻ đoan chính, cử chỉ ưu nhã, không còn thấy được chút điên cuồng như tối qua nào nữa. Tôi biết, thế này là "Ma Xuyên" đã quay về nghỉ ngơi rồi, bây giờ "Tần già" lại đang chiếm thế thượng phong.
Ăn sáng xong, Ma Xuyên đặt hộp cơm ra bên ngoài để lát nữa tự có người tới lấy.
Tôi không đi ngay mà ngồi ngay đó vu vơ vài câu tôi nói anh viết với Ma Xuyên, cách nói chuyện cũng không hề bị trở ngại chút nào.
"Cũng đã dừng nói rồi, thôi thì tối nay tiếp nữa ha?" Thật ra cơ thể này của tôi tối nay tiếp nữa thì có hơi miễn cưỡng, nhưng tôi cứ thích tìm đường chết trêu anh vậy đó.
Động tác chép kinh của anh khựng lại, ngòi bút hướng lên trên, dời qua tờ giấy đang nói chuyện với tôi kia.
"Chỗ anh có mấy quyển kinh thư, em không có gì làm thì cầm về đọc đi."
1
Bây giờ tôi đã luyện được tuyệt kĩ nhìn ngược cũng có thể nhìn hiểu được anh đang viết cái gì, không đợi anh viết xong chỉ cuối tôi đã phụt cười ra thành tiếng. Hai tay tôi chống sau lưng, hai chân duỗi ra từ tư thế ngồi xếp bằng, cởi một chiếc giày ra rồi luồn chân qua dưới bàn con, cọ cọ lên chân anh.
"Hôm qua anh đâu có thế này đâu." Mũi chân tôi dịch từng chút một vào chính giữa, tôi thản nhiên, tự đắc nghiêng đầu qua, cười nói: "Mới qua một đêm thôi mà sao Tần già lại trở mặt như không quen người ta nữa rồi?"
Ngòi bút run lên rơi vào trên giấy hồi lâu không được nhấc lên đã tạo thành một vết bút loang lớn khó coi. Ma Xuyên nhắm mắt lại, bắt lấy mắt cá chân tôi nhưng cũng không hất ra ngay.
Đầu ngón tay hơi lạnh vuốt ve tới lui trên da thịt nơi mắt cá chân làm gợi lên cảm giác ngưa ngứa. Hơi thở của tôi hơi khựng lại, không nhịn được muốn rụt chân về. Thế nhưng Ma Xuyên không những không để tôi đi mà ngược còn tăng thêm lực trên tay.
"Giữa ban ngày ban mặt mà anh làm gì đó?" Tôi dứt khoát không giãy ra nữa mà để mặc cho anh năm.
Anh ngước mắt lên nhìn qua, yên lặng phun ra hai chữ. Tôi không phân rõ được nhưng nhìn khẩu hình thì giống như là... không được?
Không được cái gì?
Tôi còn chưa kịp nghĩ rõ thì anh đã buông "xích" trên chân tôi ra.
Tôi lập tức rút chân về lại, mà vào đúng lúc này thì ngoài điện chính vang lên tiếng bước chân.
Cả đời này tôi chưa từng mang giày vào nhanh như thế, tôi mang giày vào như bay xong thì người bên ngoài cũng vừa đúng lúc đi vào.
"Cậ..." Thiếu niên dừng lại trong nháy mắt, dò xét tôi từ trên xuống dưới. Trong đôi mắt sâu thẳm giống hệt như Ma Xuyên là vẻ phòng bị lấp ló.
"Tiểu Diên, là chú nè!" Tôi chủ động chào cậu ta: "Bách Dận."
"Ồ, là chú à." Thiếu niên tết tóc đuôi ngựa, mặc một bộ đồ đen trên người đi nhanh tới bên cái bàn con, kéo một cái đệm cói qua ngồi giữa tôi và Ma Xuyên.
Ma Xuyên thong thả cầm tờ giấy tuyên đã bị lem đen kia lên, vò thành một cục rồi ném sang một bên.
"Có chuyện gì?" Anh lấy một tờ giấy mới ra viết.
Hạ Nam Diên nhìn ba chữ to trên giấy kia, ngây người bật thốt lên: "Sao cậu lại dừng nói nữa rồi?"
Ma Xuyên cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, viết tiếp: "Muốn dừng thì dừng thôi."
1
Hạ Nam Diên hơi nghi ngờ nhìn tôi một cái rồi lại nhìn về phía cậu của cậu ta, lần này thì đổi thành tiếng Tằng Lộc nói: [Sợi dây chuyền trên người cậu con chưa thấy bao giờ, ở đâu ra vậy?]
Ma Xuyên cúi đầu sờ sờ sợi "Bất diệt" trên cổ mình, viết: [Bạn tặng.]
Lông mày Hạ Nam Diên cau lại, hỏi thẳng: [Có phải là cái người Hạ này tặng không?]
Ma Xuyên nhìn tôi một cái theo bản năng, không phủ nhận.
[Khi không lại tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là trộm cắp. Chú ta chắc chắn là có âm mưu gì với cậu, cái loại người Hạ này con đã thấy nhiều bên ngoài rồi.] Hạ Nam Diên ỷ vào chuyện tôi "nghe không hiểu" nên vận dụng hết mọi khả năng để bịa đặt về tôi: [Cậu đã quên mẹ con bị lừa thế nào rồi sao? Tới bây giờ tín ấn của bà ấy vẫn còn chưa đòi lại được kìa.]
Tuy là hơi tục nhưng mà nghe người ta nói xấu mình ngay trước mặt luôn thế này cũng thú vị ghê.
2
[Em ấy không phải là loại người đó.] Chữ viết của Ma Xuyên từ từ ẩu tả hơn.
Hạ Nam Diên đột nhiên hỏi tôi: "Không lẽ chú là người Hải Thành đó à?"
Tôi chỉ chỉ mình: "Chú hả? Đúng rồi, chú là người Hải Thành."
[Con biết ngay chú ta là một gã cậu ấm Hải Thành lăng nhăng mà, người Hải Thành bọn họ không có ai là tốt lành hết.] Hạ Nam Diên như là vừa tìm được chứng cứ gì đó rõ ràng, kích động nói: [Cậu với mẹ con giống y như nhau, đều bị người Hải Thành bọn họ lừa hết.]
3
Lần này thì Ma Xuyên ném thẳng bút đi luôn, thể hiện rõ sự kiên nhẫn của mình đã mất sạch.
1
"Con ăn nói không biết lớn nhỏ như thế với ai đó?" Dường như tôi nhìn ra được một hàng chữ thế này trên mặt của anh.
Mắt thấy chuyện này sắp phát triển theo hướng quá khích rồi nên tôi cản Ma Xuyên lại, chắn giữa anh và Hạ Nam Diên.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, con nít không hiểu chuyện thôi, anh đừng giận quá thế này..."
Hạ Nam Diên nhặt cây bút rơi bên vạt áo mình lên, đứng dậy khỏi đệm cói: [Chiều nay con với Tả Dũng đi cưỡi ngựa trên núi.] Nói xong thì cẩn thận đặt cây bút có ngòi đã toè tét bét lên trên đệm cói rồi quay người đi mất.
- -------------------------------
June: Đêm qua nghe em Gạo spoil xong cười lòil với cái cục bí đao kia =))))))))) 2h sáng đã có chương rồi mà tôi đã lỡ ngủ mất, h dậy cái đăng lun nèeee
Mặt dây chuyền chứa viên Red Spinel trượt lên trước vai, lắc lư kịch liệt theo động tác của Ma Xuyên.
Bằng Cát vào tháng tám, dù đang là mùa hè thì cũng không nóng lắm. Thế nhưng cả người tôi vẫn nhanh chóng toát ra một lớp mồ hôi mỏng, bao phủ trên từng tấc da thịt từ đầu tới chân.
Là một học viên mới, Ma Xuyên thật sự có thể được gọi là thiên phú dị bẩm.
Giống như là người ta còn đang tìm tòi học cách đỡ cung, cách lắp dây cung, cách làm sao để nhắm chuẩn vào hồng tấm. Nhưng anh thì đã đeo dụng cụ bảo hộ lên luôn, không cần phải uốn nắn gì nhiều mà ngay vòng đầu tiên đã nắm giữ được những kiến thức cần thiết cơ bản rồi.
Lực độ, góc độ, tốc độ của mỗi một mũi tên đều khiến cho người ta phải khen gợi, thậm chí tôi còn hơi không chịu nổi thế tấn công hung mãnh này của anh.
"Ma Xuyên..." Tôi muốn bảo anh chậm lại một chút, nhẹ lại một chút nhưng anh cúi người xuống nâng mặt của tôi lên, chặn luôn giọng nói của tôi lại trong cuống họng.
1
Một lúc sau, ngay lúc tôi cảm thấy máu nóng trong người đều đang xộc lên, đầu óc sắp nổ tung thì anh mới buông tôi ra, cọ cọ chóp mũi lên gò má tôi: "Không có ai từng thấy được dáng vẻ này của em, chỉ có anh... Bách Dận, chỉ có anh... Em là của riêng mình anh..."
2
Cách bắn cung được tôi tự tổng kết lại được hai kiểu.
Một kiểu là gió táp mưa rào: Mặc kệ tư thế mà chỉ quan trọng một cái đó là nhanh, lấy tốc độ nhanh nhất để bắn hết toàn bộ tên trong bao ra, luyện được phản ứng trong chớp mắt.
Một kiểu khác là nghĩ sâu tính kĩ: Tư thế phải chuẩn, muốn chuẩn thì phải để ý, mỗi một mũi tên đều phải bắn thẳng trúng vào hồng tâm, luyện được khả năng lần nào cũng có thể bắn trúng được vòng số mười.
Ma Xuyên là thuộc kiểu mà cả hai cách thay đổi luân phiên, khi thì gió táp mưa rào, khi thì nghĩ sau tính kĩ.
Là một tấm bia mới trải, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã phải chịu đựng sự công kích của mấy trăm mũi tên liền thì dù chất lượng có tốt cỡ nào cũng chịu không nổi.
1
Mồ hôi làm nhoè hai mắt lại bị Ma Xuyên hôn đi mất, tôi đẩy anh ra, cảm thấy bản thân mình sắp điên rồi, sắp chết rồi.
Anh nắm tay tôi qua, không ngừng hôn rồi vuốt ve vết sẹo trên gò thái âm tay tôi, như là yêu thích nó tới mức không nỡ rời tay vậy.
"Không muốn nữa..." Cái này gọi là gì? Tự làm tự chịu hả? Cố ý đánh thức một con quái thú đói bụng ùng ục, giờ thì hay rồi, sắp bị ăn tới xương cốt cũng không còn luôn rồi.
2
Hồi trước lúc tôi còn trong câu lạc bộ bắn cung thì lúc nào cũng rất ghét mấy tấm bia bị thủng cả trăm ngàn lỗ kia. Dùng lâu ngày rồi thì giấy bia sẽ bị rách nát thành từng mảnh nhỏ, dùng để chắn rơm thôi còn lỏng ra nữa, rất là khó để giữ chặt mũi tên.
Bây giờ, tôi chỉ muốn nói xin lỗi chúng nó.
Thật sự sắp nát rồi...
Một cái tay khác luống cuống chống lên trên bụng của Ma Xuyên, cách một lớp áo thật mỏng có thể sờ được cơ bụng căng chặt cứng như đá của anh.
Tại sao anh còn có thể mặc quần áo chỉnh tề mà cả người tôi chỉ còn sót lại mỗi một cái quần mũi nghé thôi vậy? Trong đầu loé lên một vấn đề như thế nhưng tôi còn chưa kịp nghĩ rõ thì Ma Xuyên đã kéo cánh tay tôi để tôi ngồi lên người anh.
Mỗi lần bắn tên xong thì sẽ luôn có mấy mũi tên cắm vào cực kì sâu, sâu như kiểu tên và bia sắp hoà vào nhau thành một luôn rồi, có rút kiểu gì cũng không rút ra được. Bây giờ tôi đang có cảm giác thế này đây.
Ai mà ngờ được vậy mà lại có ngày tôi có thể cộng tình được với cái bia bắn cơ chứ.
Tôi cắn một cái lên vai của Ma Xuyên, cách một lớp vải, ra sức cắn thật mạnh. Bắp thịt trên vai anh căng cứng lại trong nháy mắt rồi lại nhanh chóng thả lỏng ra, anh đè lên gáy tôi như là đang an ủi mà cũng như là đang trêu ghẹo.
"... Em không thích sao?" Anh dừng hết mọi động tác lại, nhẹ giọng trưng cầu ý kiến bên tai tôi.
Tôi nghi là bây giờ anh ấy đã hoàn toàn bật hết công tắc "Ma Xuyên" lên rồi, tạm thời vứt hết dây thần kinh xấu hổ và lòng trung thành với thần linh của Tần già vào một góc tâm linh nào đó rồi bịt kín lại hết.
Anh dường như đã quên béng mất chúng tôi đang ở đâu, trong mắt chỉ có tôi, cũng chỉ sót lại mình tôi.
1
"Quá..." Thế này cũng sâu quá rồi, bia tên sắp bị bắn thủng rồi.
Anh bất thình lình bắn thêm một mũi tên nữa, nhắm chuẩn xác vào trúng hồng tâm rồi hỏi lại tôi: "Em không thích sao?"
1
Cái bia còn có thể làm được gì nữa? Cái bia cũng đâu có cử động được. Ngoại trừ tiếp nhận trong bị động thì không còn cách nào khác nữa.
"Anh cố ý..." Tôi run rẩy ôm lấy anh, đôi môi chóng vào bên vai anh, mơ màng nói.
Hỏi tôi có thích không nhưng thật ra hoàn toàn không muốn cho tôi quyền lựa chọn.
Anh nghịch nghịch cái nút thắt bên eo tôi, không đợi được câu trả lời của tôi nên nghiêng đầu qua hôn hôn lên vành tai tôi, tự mình nói tiếp: "Em thích mà."
1
Vành tai bị cắn liếm, tôi lại càng bấu chặt vào người anh hơn, không có cách nào phản bác lại được.
Mặc dù rất vất vả, nhưng đúng thật là... tôi cũng rất thích.
Nghĩ thế, tai lại càng đỏ bừng nóng hổi lên, tôi lại khẳng định lần nữa là mình hết cứu rồi. Mười mấy năm qua tôi chưa từng nghĩ tới chuyện mình là bot, với Ma Xuyên cũng cứ gọi "Vợ ơi vợ à". Vậy mà lần đầu tiên lại là người nằm dưới, còn rất thích nữa...
1
"Vì... là anh nên mới thích đó."
Nếu mà đổi thành người khác dám đưa ra yêu cầu nhảm nhí này với tôi, cái gì mà Minh Trách hay Tưởng Thư Bác thì tôi cũng đánh cho má cũng nhận không ra luôn.
Chỉ có Ma Xuyên, chỉ có Ma Xuyên là khác thôi. Anh không giống như bất kì ai, tôi tình nguyện ở lại trong biển với anh, dù cho có là bể khổ của đời người hay là biển tội của dụ.c vọng.
Thính tai đau nhói lên, một giây sau eo tôi đã bị đè chặt lại, ngay sau đó là hai loại cảm xúc vui vẻ và đau khổ lặp lại trong vô tận.
-
Sáng hôm sau, tôi tỉnh lại trên giường của Ma Xuyên, toàn thân từ trên xuống dưới tràn đầy cảm giác mệt mỏi và uể oải sau khi vận động quá dữ dội. Tất nhiên là chuyện đau nhức các bắp thịt là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng sau khi nghỉ ngơi một lúc thì cũng không phải là chuyện gì lớn.
Cửa phòng đóng chặt, không thấy bóng dáng Ma Xuyên đâu. Tôi nhìn đồng hồ treo trên tường, sáu giờ rồi, chắc là người đưa bữa sáng sắp tới.
Rời giường mặc quần vào, lướt mắt thấy quầ.n lót mới thay bên hông thì tôi lại không khỏi nhớ tới cái quần mũi nghé ướt sũng, nhăn nhúm hôm qua...
Tới cuối, lúc Ma Xuyên dùng áo ngoài bọc tôi lại rồi bế tôi vào phòng tắm, vốn dĩ đã kết thúc rồi nhưng vừa cởi cái áo choàng ra, nhìn thấy cái quần kia thì anh lại đè lên lần nữa.
1
Vì không nằm trong dự liệu nên cũng không dùng 0,01.
Kéo kéo cái dây thừng bên hông, Ma Xuyên cũng chỉ cao hơn tôi khoảng mấy centimet thôi mà sao quầ.n lót lại thấy như là lớn hơn tôi cả một size luôn vậy?
Len lén mở cửa phòng ra, trong điện chính im phăng phắc, không thấy có ai khác nên tôi vừa nhìn xung quanh vừa đi ra khỏi phòng. Thấy Ma Xuyên đang ngồi ăn sáng trước cái bàn con thì cũng ngồi xuống đối diện anh, lấy một cái bánh bao lên nhét vào trong miệng mình.
"Sao anh không gọi em dậy sớm một chút? Không phải cần đi trước năm giờ sáng à?"
Anh bưng chén lên, nhìn tôi một cái rồi rũ mắt xuống ăn một ngụm cháo, không nói gì.
Tôi nhướn mày: "Anh lại dừng nói rồi à?"
Anh gật gật đầu, dáng vẻ đoan chính, cử chỉ ưu nhã, không còn thấy được chút điên cuồng như tối qua nào nữa. Tôi biết, thế này là "Ma Xuyên" đã quay về nghỉ ngơi rồi, bây giờ "Tần già" lại đang chiếm thế thượng phong.
Ăn sáng xong, Ma Xuyên đặt hộp cơm ra bên ngoài để lát nữa tự có người tới lấy.
Tôi không đi ngay mà ngồi ngay đó vu vơ vài câu tôi nói anh viết với Ma Xuyên, cách nói chuyện cũng không hề bị trở ngại chút nào.
"Cũng đã dừng nói rồi, thôi thì tối nay tiếp nữa ha?" Thật ra cơ thể này của tôi tối nay tiếp nữa thì có hơi miễn cưỡng, nhưng tôi cứ thích tìm đường chết trêu anh vậy đó.
Động tác chép kinh của anh khựng lại, ngòi bút hướng lên trên, dời qua tờ giấy đang nói chuyện với tôi kia.
"Chỗ anh có mấy quyển kinh thư, em không có gì làm thì cầm về đọc đi."
1
Bây giờ tôi đã luyện được tuyệt kĩ nhìn ngược cũng có thể nhìn hiểu được anh đang viết cái gì, không đợi anh viết xong chỉ cuối tôi đã phụt cười ra thành tiếng. Hai tay tôi chống sau lưng, hai chân duỗi ra từ tư thế ngồi xếp bằng, cởi một chiếc giày ra rồi luồn chân qua dưới bàn con, cọ cọ lên chân anh.
"Hôm qua anh đâu có thế này đâu." Mũi chân tôi dịch từng chút một vào chính giữa, tôi thản nhiên, tự đắc nghiêng đầu qua, cười nói: "Mới qua một đêm thôi mà sao Tần già lại trở mặt như không quen người ta nữa rồi?"
Ngòi bút run lên rơi vào trên giấy hồi lâu không được nhấc lên đã tạo thành một vết bút loang lớn khó coi. Ma Xuyên nhắm mắt lại, bắt lấy mắt cá chân tôi nhưng cũng không hất ra ngay.
Đầu ngón tay hơi lạnh vuốt ve tới lui trên da thịt nơi mắt cá chân làm gợi lên cảm giác ngưa ngứa. Hơi thở của tôi hơi khựng lại, không nhịn được muốn rụt chân về. Thế nhưng Ma Xuyên không những không để tôi đi mà ngược còn tăng thêm lực trên tay.
"Giữa ban ngày ban mặt mà anh làm gì đó?" Tôi dứt khoát không giãy ra nữa mà để mặc cho anh năm.
Anh ngước mắt lên nhìn qua, yên lặng phun ra hai chữ. Tôi không phân rõ được nhưng nhìn khẩu hình thì giống như là... không được?
Không được cái gì?
Tôi còn chưa kịp nghĩ rõ thì anh đã buông "xích" trên chân tôi ra.
Tôi lập tức rút chân về lại, mà vào đúng lúc này thì ngoài điện chính vang lên tiếng bước chân.
Cả đời này tôi chưa từng mang giày vào nhanh như thế, tôi mang giày vào như bay xong thì người bên ngoài cũng vừa đúng lúc đi vào.
"Cậ..." Thiếu niên dừng lại trong nháy mắt, dò xét tôi từ trên xuống dưới. Trong đôi mắt sâu thẳm giống hệt như Ma Xuyên là vẻ phòng bị lấp ló.
"Tiểu Diên, là chú nè!" Tôi chủ động chào cậu ta: "Bách Dận."
"Ồ, là chú à." Thiếu niên tết tóc đuôi ngựa, mặc một bộ đồ đen trên người đi nhanh tới bên cái bàn con, kéo một cái đệm cói qua ngồi giữa tôi và Ma Xuyên.
Ma Xuyên thong thả cầm tờ giấy tuyên đã bị lem đen kia lên, vò thành một cục rồi ném sang một bên.
"Có chuyện gì?" Anh lấy một tờ giấy mới ra viết.
Hạ Nam Diên nhìn ba chữ to trên giấy kia, ngây người bật thốt lên: "Sao cậu lại dừng nói nữa rồi?"
Ma Xuyên cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, viết tiếp: "Muốn dừng thì dừng thôi."
1
Hạ Nam Diên hơi nghi ngờ nhìn tôi một cái rồi lại nhìn về phía cậu của cậu ta, lần này thì đổi thành tiếng Tằng Lộc nói: [Sợi dây chuyền trên người cậu con chưa thấy bao giờ, ở đâu ra vậy?]
Ma Xuyên cúi đầu sờ sờ sợi "Bất diệt" trên cổ mình, viết: [Bạn tặng.]
Lông mày Hạ Nam Diên cau lại, hỏi thẳng: [Có phải là cái người Hạ này tặng không?]
Ma Xuyên nhìn tôi một cái theo bản năng, không phủ nhận.
[Khi không lại tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là trộm cắp. Chú ta chắc chắn là có âm mưu gì với cậu, cái loại người Hạ này con đã thấy nhiều bên ngoài rồi.] Hạ Nam Diên ỷ vào chuyện tôi "nghe không hiểu" nên vận dụng hết mọi khả năng để bịa đặt về tôi: [Cậu đã quên mẹ con bị lừa thế nào rồi sao? Tới bây giờ tín ấn của bà ấy vẫn còn chưa đòi lại được kìa.]
Tuy là hơi tục nhưng mà nghe người ta nói xấu mình ngay trước mặt luôn thế này cũng thú vị ghê.
2
[Em ấy không phải là loại người đó.] Chữ viết của Ma Xuyên từ từ ẩu tả hơn.
Hạ Nam Diên đột nhiên hỏi tôi: "Không lẽ chú là người Hải Thành đó à?"
Tôi chỉ chỉ mình: "Chú hả? Đúng rồi, chú là người Hải Thành."
[Con biết ngay chú ta là một gã cậu ấm Hải Thành lăng nhăng mà, người Hải Thành bọn họ không có ai là tốt lành hết.] Hạ Nam Diên như là vừa tìm được chứng cứ gì đó rõ ràng, kích động nói: [Cậu với mẹ con giống y như nhau, đều bị người Hải Thành bọn họ lừa hết.]
3
Lần này thì Ma Xuyên ném thẳng bút đi luôn, thể hiện rõ sự kiên nhẫn của mình đã mất sạch.
1
"Con ăn nói không biết lớn nhỏ như thế với ai đó?" Dường như tôi nhìn ra được một hàng chữ thế này trên mặt của anh.
Mắt thấy chuyện này sắp phát triển theo hướng quá khích rồi nên tôi cản Ma Xuyên lại, chắn giữa anh và Hạ Nam Diên.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, con nít không hiểu chuyện thôi, anh đừng giận quá thế này..."
Hạ Nam Diên nhặt cây bút rơi bên vạt áo mình lên, đứng dậy khỏi đệm cói: [Chiều nay con với Tả Dũng đi cưỡi ngựa trên núi.] Nói xong thì cẩn thận đặt cây bút có ngòi đã toè tét bét lên trên đệm cói rồi quay người đi mất.
- -------------------------------
June: Đêm qua nghe em Gạo spoil xong cười lòil với cái cục bí đao kia =))))))))) 2h sáng đã có chương rồi mà tôi đã lỡ ngủ mất, h dậy cái đăng lun nèeee