Thoáng thấy hai lão già bạch y có hình dáng quỷ quái đột ngột nhảy ra, không ngờ lại là Liệt Nhật cảnh, đồng dạng với bản thân mình đều là những tồn tại đỉnh phong, Phạm Nhất Kiếm vừa mới toan tính dùng uy áp bức hai tiên tiểu tử kia phải cúi đầu nhận tội, thì nhất nhất dậm chân lui ngay về sau, tránh tình trạng bị tả hữu giáp công.
Thân hình vạm vỡ khoác y phục đơn giản nhất có thể, phần thân trên chỉ vẻn vẹn một chiếc áo ngắn, lộ rõ những đường nét cơ bắp cuồn cuộn cùng những thớ gân xanh chằng chịt như những con tiểu xà uốn lượn khắp hai cánh tay, mỗi bước chân hắn chạm đất lập tức không khí nơi đó như nén lại rồi nổ lụp bụp, không ngờ còn ẩn ẩn bắn ra những đợt kiếm khí mỏng manh. Gương mặt vuông vức đầy nghiêm nghị của Phạm Nhất Kiếm giờ đây lộ rõ sự hốt hoảng, nhíu mày âm thầm im lặng, đánh giá thật kỹ hai lão già trước mặt.
Cùng lúc thì thanh âm của Môn chủ Huyết Ma Môn Đoạn Trường Tâm có chút kinh ngạc vang lên.
- Hừ! Hóa ra có cao nhân trợ trận mới khiến Ngô muội tử đây bình tĩnh như thế!
Một thân huyết sắc y phục của hắn cũng bắt đầu lất phất tung bay, nguyên tố thiên địa quanh thân thể dường như đang hội tụ lại, ánh mắt háo sắc ngày thường biến mất, thay vào đó là sự tập trung cao độ, đề phòng hai lão già kia bất ngờ xuất thủ.
- Thì đã sao, chúng ta nhất tông, lưỡng môn, nhị tộc, không lẽ còn ngại ba người bọn ả. Chưa kể đến...!
Diệp Chấn Thiên lấp lửng câu nói, đoạn liếc mắt đến hắc y nhân phía sau, có chút kiêng dè không có ý định báo ra danh tánh người đó.
Ban nãy Ngô Thi Âm xác định có năm đạo khí tức Liệt Nhật cảnh đang trên đường tới, ngoài bốn kẻ đang khua môi múa mép trước mặt nàng thì tên còn lại chính là gã thấp lùn vận đồ đen đứng ở đằng xa, một mực không quan tâm đến sự tình giữa những thế lực ở đây.
Có điều, từ trên người gã đó, Ngô Thi Âm cảm nhận được khí tức cực kỳ hung bạo, tựa như một đầu hung thú giấu mình dưới lớp áo che phủ. Hắn ta thủy chung từ đầu đến cuối vẫn phủ trên đầu một chiếc nón vải gần như che kín cả khuôn mặt, cho nên trong nhất thời nàng khó có thể đoán biết được gã là ai.
Thực ra cho đến bây giờ nàng vẫn chưa hề làm ra bất kỳ động thái nào cho thấy nàng hoảng loạng, hay là có ý tứ tháo chạy khỏi nơi này.
Thứ nhất nàng tin vào bản lĩnh của mình, cho dù đánh không lại thì nàng hoàn toàn có thể phủi đít bỏ đi không ai có khả năng lưu giữ, điều này đã chứng thực bằng hàng chục lần trước đây dưới sự hợp lực vây bắt của đám người này, chưa lần nào nàng thất thủ.
Thứ hai, Hạ Ngạc nhị vị trưởng lão bản thân là yêu thú vượt qua cấp chín, tức là đã đạt đến hóa hình cảnh tương đương với cường giả Liệt Nhật, có thêm sự trợ giúp của họ, chuyện muốn thoát thân còn dễ dàng hơn gấp mấy lần.
Sự tình khiến nàng lo lắng đến bây giờ tất cả đều nằm trên người gã lùn mã tử vận hắc y âm thầm đứng bên kia mà thôi. Không hiểu tại nguyên do gì, khiến tim đập rất nhanh mỗi lần liếc mắt đến hắn ta, lại thủy chung không thể dùng thần thức nhìn trộm gương mặt thật của hắn.
Trong lúc đang âm thầm đánh giá có nên quậy một trận long trời hay không, thì Tử Nguyệt đã bước đến, nhoẻn cười như hoa cất giọng nhỏ nhẹ.
- Tử Nguyệt ra mắt chư vị! Thật hiếm khi toàn bộ tồn tại như chúng tụ họp, cũng không nên gây ra sự tranh chấp không đáng có. Trước mắt, Ngô đại tỷ cứ giao hai tên súc sinh cả gan làm bậy giết người vô cớ kia ra, sau đó tập thể chúng ta còn xem xét sự kiện bên kia. Không nên tốn thời gian vào những chuyện vô ích.
- Ha ha, chỉ có Tử Nguyệt tiên tử là hiểu lý lẽ!
- Đúng vậy, chuyện kia quan trọng hơn!
- Hừ! Giao người hay không?
- Ngô gia chủ hà tất phải cố chấp! Giết người đền mạng là lẽ thường! Vã lại ta thấy hai tên đó cũng đâu có quan hệ gì với ngươi, chẳng phải giao ra rồi thì mọi chuyện đều dễ nói!
Liên tục là những lời nói đồng thuận với Tử Nguyệt cùng không thiếu lời uy hiếp Ngô Thi Âm, hiển nhiên những lời này bề ngoài thì tương đối có lý, nhưng rõ ràng ý tứ chính là nếu không giao ra Triệu Thanh chắc chắn nàng ta sẽ phải chịu sự giáp công của tất cả.
- Ha ha! Muốn ta giao người? Các ngươi không lẽ quên bản gia chủ làm người ra sao? Con mẹ nó, tất cả lên đi, để bản nương dạy dỗ đám bỉ ổi các ngươi một lần...
Ngô Thi Âm cười lớn, giọng cười sang sảng mang theo nguyên lực vọng khắp nơi, cùng lúc nàng lập tức tập trung toàn bộ tinh thần làm ra tư thế chuẩn bị động thủ. Ánh mắt như điện đảo qua những kẻ đang đứng xung quanh, không chút gì sợ hãi.
- Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt! - Đoạn Trường Tâm nhếch miệng lớn tiếng.
- Chư vị! Hôm nay chúng ta thay trời hành đạo diệt sát ma nữ này! Xem như giúp đồng đạo Việt Châu sau này không lo bị ả rình rập hạ thủ! – Bách Thư Môn Hạ Chính Nhiên một thân thanh y tiêu sái có chút dáng vẻ của kẻ đọc sách, đầy chánh khí mở miệng.
- Đúng vậy, là thay trời hành đạo!
- Ha ha, Ngô gia chủ đừng nói tiểu muội không muốn giúp đại tỷ, nhưng mà ta đây cũng lực bất tòng tâm rồi... Bó tay chịu chết thôi!
Chẳng cần phải nói thềm nhiều lời vô ích, Ngô Thi Âm ngẩng mặt cười dài, giọng cười tràn trề hưng phấn, nàng đã bao giờ ngại tới chuyện chém giết?
Ngay tức thì, thân hình nàng chấn động, một cỗ khí tức tựa như vô hình từ đỉnh đầu phóng lên, sau đó đột ngột bạo phát một phân thành ba.
Ba luồng khí nhanh chóng hiển hóa thành ba vầng Thái Dương sắp xếp ngang nhau, lơ lửng ngay phía trên, đang hừng hực khí tức cực kỳ kinh khủng. Chia làm ba màu sắc phân biệt rõ ràng, vầng Thái Dương đỏ rực như lửa, hỏa nhiệt như muốn thiêu sống vạn vật thành hư vô, vầng Thái Dương kế tiếp xanh thẳm như biển sâu, nhu hòa nhưng ẩn chứa lực lượng của sóng thần chực chờ dâng lên nhấn chìm tất cả, cuối cùng là vầng Thái Dương chỉ một màu trắng xám, lại không có dấu hiệu dữ dội như hai thứ trước đó, ngược lại nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra, bên trong tựa hồ có trăm vạn tinh điểm lấp lánh như trời sao, êm đềm xinh đẹp.
Vừa mới thoáng trông thấy tình hình trong nháy mắt, những kẻ đối diện không nhịn nổi phái hít một ngụm khí lạnh. Thậm chí tên hắc y nhân lùn mã tử bên kia cũng không còn biểu hiện ung dung như vùa rồi, đã hơi ngước mặt chú nhãn nhìn tới Ngô Thi Âm.
- Là... Là... Ngươi... Ngươi có thể hoàn toàn luyện hóa ba loại Tuyệt Khí! Không thể nào! – Khuôn mặt thư sinh của Hạ Chính Nhiên hốt hoảng la lớn.
- Chư vị cẩn thận, không được lơ là... Liệt Nhật cảnh luyện hóa ba loại Tuyệt Khí không thể xem thường! - Tử Nguyệt mồ hôi lạnh ướt đẫm lên tiếng.
- Không ngờ... Không ngờ!
- Hợp sức, cùng tấn công!
- ...!
Bất kỳ mỗi ai trong số những kẻ có mặt ở đây đều hiểu rõ, cường giả cho dù đồng cấp, ở một cảnh giới ngang bằng kỳ thực luôn phân chia mạnh yếu trên dưới khác nhau. Không thể chỉ nhìn bề ngoài mà có thể đánh giá thực lực của người đó. Chỉ có thể khi động thủ, hoặc đối phương hiển lộ cho ngươi biết, thì mới phân biệt sự khác nhau như thế nào. Nói cách khác, kẻ có chất lượng cùng số lượng Thiên Tuyệt Khí cao hơn, hiển nhiên lợi hại hơn gấp nhiều lần.
Thông thường Đoạt Nguyên giai muốn thăng cấp Tinh Đấu, phải tích lũy Nguyên lực đến cửu tầng, tu vi phải đạt đến mức cô đọng, hóa nguyên thành tinh mới có thể tiến lên cảnh giới cao hơn. Nhưng đó là trên lý thuyết, thực tế để cô đọng được Nguyên lực ban đầu ở dạng khí chuyển sang dịch lỏng cuối cùng biến rắn thành tinh thể còn cần một thứ gọi là Thiên Tuyệt Khí làm vật dẫn quan trọng không thể thiếu.
Tuy nhiên trong những nhóm Thiên Tuyệt Khí đó lại phân chia thành nhiều mức độ quý hiếm lợi hại hoàn toàn bất đồng.
Loại Thiên Tuyệt Khí cơ bản bình thường nhất đều có mặt khắp nơi trong thiên địa, ở những môi trường đạt đủ điều kiện liền có thể sản sinh ra Thiên Tuyệt Khí, cho dù không đến mức như bó rau ngoài chợ, nhưng cũng đủ để mọi người sử dụng không cần phải lo lắng thiếu hụt.
Hầu hết tu luyện giả khi tiến giai đều dùng những loại cơ bản này. Nói như thế không phải những kẻ đó không muốn dùng những Thiên Tuyệt Khí lợi hại khác, nhưng mà thủy chung thọ nguyên của Đoạt Nguyên giả có hạn, làm gì có ai ngoại trừ may mắn có thể có đủ thời gian truy cầu thứ mình cần. Rốt cuộc phần lớn ở giai đoạn Đoạt Nguyên ai nấy cũng tranh thủ mau chóng nâng lên cảnh giới, cho nên không thể không chọn hàng tầm thường, với cái ý nghĩ của hầu hết mọi người như nhau, rằng cứ thăng lên Tinh Đấu đoạt lấy thêm hai ba trăm năm thọ nguyên, rồi sẽ bù đắp bằng Pháp khí, Pháp bảo để nâng cao thực lực. Tử Nguyệt chính là ở dạng này.
Cộng thêm sự ràng buộc của quy tắc thiên địa, đó chính là mỗi một tu luyện giả từ hàng ức vạn năm nay, chưa một ai vượt quá được số ba.
Tức là khi tiến giai, mỗi một người không thể đồng thời hấp thụ hơn ba loại Thiên Tuyệt Khí khác nhau. Khắc nghiệt hơn chính là càng không thể thay đổi, nếu ngươi ngày trước ở Đoạt Nguyên lên Tinh Đấu dùng ba loại kim mộc hỏa Thiên Tuyệt Khí, thì về sau, mãi mãi mỗi lần tiếp tục tăng lên cảnh giới ngươi cũng chỉ có thể dùng ba loại này, không có trường hợp khác.
Nhưng mà mấy vấn đề kể trên là đang nói tới thiên tài, hay là dạng thể chất đặc biệt mà thôi. Với số đông, hầu như tất cả chỉ lựa chọn một loại Thiên Tuyệt Khí làm bổn mạng khí, bởi tính chất nguy hiểm trong đó rất kinh khủng, không phải ai cũng có thể thừa nhận. Còn về nguy hiểm đến mức độ ra sao, chỉ có bản thân đi cảm nhận mới có thể nói rõ.
Cho dù sợ hãi nhưng phía nhóm người nhất tông lưỡng môn nhị tộc áp đảo về số lượng, thủy chung đám này cũng không phải kẻ tầm thường có thể so sánh. Leo lên chức vị cao nhất, nhiều năm tồn tại ở đỉnh phong Việt Châu cũng đâu phải nói chơi.
Đoạn Trường Tâm chủ tu Huyết Ma Đao Pháp, bổn mạng khí chính là Huyết Sát Khí lừng danh trong đối chiến chém giết, khí tức sát phạt như muốn hóa thành dịch thể nhuốm lấy vầng Thái Dương của gã. Hư ảnh Thái Dương lập lòe huyết quang không ngừng tỏa ra trận trận sát khí cuốn theo mùi vị tanh nồng.
Hạ Chính Chiên tu luyện âm ba công với cái tên gọi Thiên Hải Ca Quyết, âm thanh như sóng vỗ lúc êm dịu nhẹ nhàng làm thư thái người nghe, lúc ầm ầm như thủy triều dâng cao nhấn chìm tất cả. Trên đỉnh đầu hắn vầng Thái Dương màu trắng tinh khiết của Hạo Nhiên Khí quang minh lỗi lạc tựa như vạn tà bất xâm đang xoay tròn ngân lên từng tràng âm thanh trong trẻo.
Tử Nguyệt thì trái ngược hoàn toàn, Thiên Tuyệt Khí của nàng chỉ là một vầng sáng mỏng manh màu nhũ bạch, không có gì đáng kể, thế nhưng trước mặt nàng không ngờ xuất hiện cùng lúc hai món phỏng chế Thủy Nguyệt Tỳ Bà giống nhau như đúc. Thật không thể không nói, Thiên Nguyệt Tông đúng là đại phú hào trong giới tu luyện.
Về phần Phạm Nhất Kiếm lại chẳng có gì nổi bật, vầng Thái Dương của cảnh giới Liệt Nhật không ngờ chỉ là một màu kim sắc quang, là Kim Tuyệt Khí thuộc ngũ hành khí cơ bản. Có điều đừng quên hắn là kiếm tu, trang chủ Vạn Kiếm Trang như hắn, chính là đi theo đường lối nhất kích tất sát cực đoan, mà Kim Tuyệt Khí hoàn toàn thích hợp cho hắn khai thác hết tất cả tiềm năng. Sự lăng lệ của Phạm gia kiếm pháp cộng thêm độ sắc bén kinh người của loại Thiên Tuyệt Khí lấy sát thương làm ưu thế này, thật có thể nói, nếu giao đấu trực tiếp, ai ai cũng phải kiêng dè nhất chính là hắn.
Bên cạnh đó, khi Diệp Chấn Thiên đang định vận chuyển Nguyên lực, hợp sức cùng tất cả, đột nhiên bên tai văng vẳng thanh âm của gã hắc y.
- Chậm đã, ngươi lui lại đừng vội! Chờ xem biến hóa rồi hành động sau cũng không muộn!
Liếc mắt về phía sau, Diệp Chấn Thiên có chút khó xử, ngoài mặt hắn cùng mọi người của mấy tông môn kia chính là hợp tác, cộng thêm con hắn là Diệp Thiên Hào còn đang có ý định thành hôn cùng với một đệ tử của Thiên Nguyệt Tông. Hiện tại lâm trận quay đầu thật tình nhìn sao cũng không ổn.
Thế nhưng sau khi cân nhắc thiệt hơn, hắn vẫn làm theo ý tứ phân phó của hắc y nhân, hừ lạnh lui về mấy bước.
Điều này khiến cho tên Phạm Nhất Kiếm tức điên, rống giận.
- Con mẹ ngươi họ Diệp kia, lúc này ngươi lại chơi trờ gì đây!
Bỏ ngoài tai những lời đó, Diệp Chấn Thiên chỉ cười nhàn nhạt.
- Ta thấy để đối phó ba người bọn họ, chư vị cũng thừa sức, ta đây ở bên ngoài áp trận, tránh cho việc lát nữa ả kia đào thoát...
- Tổ cha ngươi! Ai cần ngươi áp trận! – Phạm Nhất Kiếm tiếp tục mắng!
- Diệp gia chủ! Hừ! Đừng nói ngươi sợ ả ta đó chứ! - Hạ Chính Nhiên cũng quay lại, khinh khỉnh nói.
- Thế nào? Nghe bảo con ngươi sắp thành thánh với đệ tử Tử Nguyệt tiên tử phải không? Chậc... Ta thấy bỏ đi, Tử Nguyệt tông chủ, ta đây có vài tên đệ tử cũng đã tới lúc thành gia lập thất, không biết tông chủ có cho ta thể diện!
Đoạn Trường Tâm bỉu môi, rồi chuyển đề tài làm cho tên Diệp Chấn Thiên nhích nhích khóe miệng, hận ngứa răng với mấy tên này, đang hậm hực muốn lên tiếng thì Tử Nguyệt đã cười cười, thỏ thẻ từng lời.
- Không sao! Ta thấy Diệp huynh làm như thế không phải là không được! Ngược lại ta cảm thấy Diệp huynh đồng ý trợ trận, mới đúng là chuyện tốt...
Nói xong, Tử Nguyệt tựa như vô tâm hữu ý liếc mắt đến hắc y nhân, khẽ cười, nụ cười đầy mị hoặc cùng thành ý giao hảo.
Nói ra thì lâu, nhưng thực sự tất cả diễn biến từ khi Ngô Thi Âm bộc phát thực lực chân chính, cho đến lúc tất cả những kẻ khác hoàn toàn biểu lộ ra sức mạnh bản thân chỉ mới qua chưa đến vài hô hấp.
Sau khi thấy tên họ Diệp không tham gia, chẳng những Ngô Thi Âm không thể vui mừng, mà trái lại nàng lại càng âm thầm lo lắng.
Nàng đang chính là muốn tạo thành tình thế rối loạn, dẫn sự chú ý của tất cả mọi người về phía mình, để hòng tạo điều kiện cho Hạ Ngạc hai vị thúc thúc tranh thủ đưa nhóm tộc nhân lui khỏi đây, đồng thời giúp Tiểu Thần cùng Triệu Thanh có thời gian lẫn trốn.
Bằng vào thủ đoạn dịch dung của hai tên khốn này, ngoại trừ nàng có Thiên Cơ Thuật, năng lực tinh thần cực cao mới dễ dàng nhật biết, còn lại dù là Liệt Nhật cảnh như Phạm Nhất Kiếm cùng đừng mơ tưởng trong nháy mắt phân biệt rõ.
Chỉ cần tràng cảnh rối loạn, hai tên này trà trộn vào xung quanh với bộ dáng khác, như vậy có thể tạm thời an toàn trốn khỏi, chạy về Hạo Dương Phái tìm viện binh.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK