Mục lục
Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tập đoàn Dương thị cho ra đời sản phẩm mới chưa được bao lâu đã thống lĩnh thị trường tiêu thụ trong và ngoài nước, từ người mẫu hoa hậu cho tới các tiểu thư quý tộc đều săn lùng mang về cho mình chiếc váy Ngũ Sắc Phi Thương.

Dương Tử Hiên nhìn báo cáo doanh thu trong tuần tiên lại phát hiện ra một điều, Ngũ Sắc Phi Thương lại bán chạy hơn bộ trang sức Điệp Sắc Phi Phong do Sala thiết kế.

Cho nên tên tuổi của Dương Tử Hiên bỗng chốc nổi như cồn, bọn họ còn tung hô hắn vượt xa Dương Tử Sâm.

Điều này khiến hẳn không vui ngược lại sắc mặt trở nên âm trâm.

Bởi vì ai không biết nguồn gốc thực sự của Ngũ Sắc Phi Thương, nhưng hắn lại là người rõ ràng nhất, đây chính là do Dương Tử Sâm thiết kế hắn chỉ là trá hình giả dạng mà thôi.

Hắn chỉ muốn lấy Ngũ Sắc Phi Thương để đã kích Dương Tử Sâm không ngờ kết quả lại vượt xa tưởng tượng của hắn.

Nếu Dương Tử Sâm nhìn thấy tin này không biết sẽ thế nào nhỉ? Khóe môi của Dương Tử Hiên khẽ nhếch lên, không đoán cũng biết được phản ứng của anh ta, ngoài tức giận đập đồ ra còn có thể thế nào? "Tổng tài, chủ tịch đến công ty muốn gặp anh"

Bên ngoài trợ lý của hắn bước vào báo cáo.

"Tôi biết rồi, ông ấy đến lâu chưa?"

Dương Tử Hiên hỏi, ông ta vì sao lại đến bất thình lình như vậy? "Dạ mới đến thôi ạ"

"Tốt lắm, đừng để mấy lão già kia đến gặp ông ta biết không?"

Dương Tử Hiên căn dặn, dự án lần này hắn tự mình chủ trương, nếu để ông ấy biết sẽ phá vỡ kế hoạch của hắn.

Rõ ràng nói giao công ty cho hắn quản lý nhưng xem ra ông ta cũng chưa an tâm.

Dương Tử Hiên lên một lầu đến phòng chủ tịch, hắn gõ cửa hai tiếng liên có giọng nói già nua bên trong vọng ra: "Vào đi"

Mở cửa bước vào hắn đã thấy ông Dương ngồi ở ghế chủ tịch, cái ghế mà hắn hằng mơ ước bấy lâu và không lâu nữa người ngồi ở vị trí đó sẽ là hẳn.

"Ông nội, ông đến sao không nói với cháu một tiếng?"

Dương Tử Hiên tỏ ra lễ phép nói.

"Ta chỉ tiện đường ghé thôi, ta đã đọc báo sáng nay rồi, cháu làm tốt lắm, không uống công ta tin tưởng cháu.

Doanh thu của Dương thị vượt xa những gì ta nghĩ, không ngờ cháu lại có thể thiết kế ra một trang phục còn xuất sắc hơn cả Tử Sâm"

"Ông nội quá khen rồi, cháu chỉ làm hết mình thôi"

Dương Tử Hiên vẫn giữ thái độ khiêm tốn.

"Ừm, nếu như Tử Sâm không bị như vậy cả hai anh em cháu kết hợp lại thì Dương thị sẽ phát triển hơn nữa, đáng tiếc, đáng tiếc"

Ông Dương nghĩ đến Dương Tử Sâm lại cảm thấy tiếc nuối khôn nguôi, nói thế nào đây cũng là đứa cháu mà ông tự hào.

Dương Tử Hiên nghe vậy hai mắt khẽ híp lại nói: "Ông yên tâm cháu nhất định cố gắng cả phần anh hai"

"Cháu có quyết tâm như vậy là tốt, ta cũng an lòng.

Đúng rồi, ta nghe nói cháu đang chạy dự án mới đúng không, sao không nghe cháu nói."

"Vâng, cháu tính nói nhưng lúc đó ông đang ở bên Pháp, khi về ông lại lên biệt thự trên núi nên chưa có dịp nói."

"Ừm, dự án là gì, nói ta nghe xem?"

Ông Dương hỏi.

"Cháu muốn Dương Thị vươn xa ra tầm cao mới nên muốn xây dựng một chi nhánh ở Ý, phát triển thương hiệu bên đó"

"Ý sao? Cháu nghĩ mình có thể cạnh tranh với thị trường của họ không?"

"Lúc trước thì có lẽ không.

Nhưng bây giờ chúng ta có Ngũ Sắc Phi Thương, ông xem doanh thu từ nước ý cũng gấp hai lần bình thường."

Dương Tử Hiên phân tích, thực ra hắn không định lấy Ngũ Sắc Phi Thương làm nền tảng phát triển thị trường bên Ý.

Hắn đã có cho mình một lựa chọn thích hợp, chỉ là còn chưa tung ra thị trường nên không nói với ông Dương.

"Ngũ Sắc Phi Thương tuy là có sự thu hút nhưng cháu mới tung sản phẩm ra thị trường còn chưa chắc chắn điều gì"

"Ông yên tâm, cháu đều có tính toán cả, để buổi tối về cháu đưa cho ông kế hoạch cụ thể?"

"Được rồi, tối cháu đưa ta xem, ta thấy khả thi thì mới làm."

"Thực ra thưa ông, lúc ông ở Pháp cháu đã mở cuộc họp và đưa dự án này cho mọi người bỏ phiếu.

Đa số mọi người đều thông qua muốn cháu lập tức tiến hành nên dự án này hai ngày trước đã được thực thi rồi"

"Cái gì, sao thực thi lại không thông qua ta?"

Ông Dương có chút không vui nói, mặc dù ông giao công ty cho Dương Tử Hiên quản, nhưng không có nghĩa hắn được phép vượt mặt ông.

Dương Tử Hiên làm vậy có khác nào coi ông không tồn tại? "Ông bình tĩnh nghe cháu nói, dự án này phải chạy gấp, bởi vì song song với chúng ta cũng có một tập đoàn bên Trung muốn chen chân vào, nếu chúng ta không nhanh sẽ mất cơ hội.

Nên cháu mới họp cổ đông thông qua ý kiến số đông mà thực thi, ông xem cả giám đốc Cao và giám đốc Lê cũng đều đồng ý, bọn họ dù gì cũng có kinh nghiệm thương trường hai mươi năm lẽ nào ông không tin cháu thì cũng nên tin bọn họ."

Dương Tử Hiên phải dùng cả tiếng đồng hồ để nói chuyện với ông Dương về vấn đề này, hắn đã lấy Cao Ly và Lê Tuấn ra làm bia đỡ đạn cho mình, ai bảo ông nội lại tin tưởng bọn họ như vậy.

Quả nhiên ông Dương nghe xong không có phản ứng kịch liệt như ban đầu nữa, sau đó ông ấy hỏi thêm vài câu rồi rời khỏi công ty.

Lúc này ở Dương Tử Sâm từ thư phòng đi ra lại nghe tiếng xì xâm của đám người hầu.

"Cô xem, bộ Ngũ Sắc Phi Thương này thật đẹp làm sao, nhị thiếu gia đúng là người tài mà.

Có thể thiết kế ra một bộ trang phục đẹp như vậy, tôi thật muốn mặc nó một lần"

"Cô ấy hả, nằm mơ đi rồi sẽ được mặc.

Lại nói bộ váy này tôi trông cũng có gì đặc sắc đâu nhỉ tại sao thế giới ai cũng đổ xô đi mau vậy chứ"

"Cô thật không biết thưởng thức cái gì, bảo sao chỉ có thể mặc đồ người hầu, cô không biết vì sao được gọi là Ngũ Sắc Phi Thương không?"

"Không biết"

Cô hầu kia thẳng thắn nói.

Người kia lại bĩu môi khinh bỉ: "Các cô đúng là nông cạn, nó được gọi là ngũ sắc bởi vì bộ váy này được có thể biến hóa thành năm kiểu dáng cùng năm màu sắc khác nhau, cô muốn mặc kiểu gì cũng được, hơn hết kiểu dáng còn vô cùng độc đáo, eo còn được đính thắt lưng ngũ sắc, ai da nói ra các cô không hiểu để tôi cho cô xem video."

Cô hầu kia liền bật video lên cho những người còn lại xem.

Dương Tử Sâm nghe người nhắc đến Ngũ Sắc Phi Thương tâm tình trùng xuống, lại giao phó người phía Sau: "Lấy một tờ báo đến đây cho tôi"

Tiểu Khải nghe anh nói liền lập tức đi đến trên bàn lấy báo cho anh, Dương Tử Sâm lại đẩy xe vào phòng.

Bạch Ngọc Lan đang chăm chú vẽ tranh thấy anh bước vào liền hồ hởi hỏi: "Anh xem sách xong rồi sao, có muốn ăn bánh cam không?"

Cô giơ đĩa bánh lên cho anh xem Dương Tử Sâm nhìn cũng không thèm nhìn lại đẩy xe lăn vào căn phòng của mình.

Bạch Ngọc Lan bĩu môi: "Không ăn thì thôi tôi càng được ăn"

Dương Tử Sâm vào chưa được bao lâu thì Tiểu Khải gõ cửa đi vào, trên tay còn cầm mấy tờ báo.

Bạch Ngọc Lan thấy vậy không khỏi nghi hoặc, anh cũng đọc báo sao? Bình thường cô cũng đâu thấy anh đọc đâu, hôm nay lại đổi tính à? Lại nói hai ngày nay anh có chút kỳ lạ, luôn phớt lờ không nhìn đến cô, lại còn hỏi không trả lời, nếu anh ta không phải là đàn ông cô còn nghi hoặc anh là đến kỳ sinh lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK