Hai năm trước, bộ phim mới của Vũ Tu được lấy cảnh trong rừng nhiệt đới của một quốc gia nào đó ở Đông Nam Á.
Bởi vì môi trường rừng nhiệt đới khắc nghiệt nên mọi người trong đoàn làm phim đều phải chịu nhiều khổ cực, sau khi kết thúc quay cảnh ở đây, đạo diễn đã đặc biệt đặt một khu nghỉ dưỡng để mọi người có thể thư giãn trong hai ngày, sau đó lại tiếp tục về nước quay nốt những phân cảnh còn lại.
Khách sạn nghỉ dưỡng nằm trong khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở nơi đó, có đầy đủ cơ sở giải trí, không có nhiều người Trung Quốc nên mọi người trong đoàn làm phim đều thoải mái vui chơi. Vũ Tu có nhiều cảnh quay trong rừng nhiệt đới nhất, cũng cực khổ nhất, nên trong hai ngày nghỉ ngơi này, hắn không chơi những trò tốn thể lực mà hầu như đều ở trong khách sạn.
Buổi chiều, trong quán cà phê của khách sạn không có người, dù sao những vị khách không đi ra ngoài chơi như Vũ Tu cũng không có nhiều người.
Hắn gọi một ly cà phê, ngồi bên cửa sổ sát đất giết thời gian, mà ngay khi hắn đang nhàm chán lướt Weibo thì đột nhiên nhận được cuộc gọi video từ Vũ Mẫn.
Vũ Mẫn biết quay phim ở nước ngoài rất vất vả nên không đi theo mà ở lại trong nước.
Cô biết Vũ Tu hôm nay không có cảnh quay liền gọi điện thoại tới, vẫn là gọi video vào giữa ngày.
"Hai ngày nay, con nghỉ ngơi tốt chưa?" Vũ Mẫn hỏi.
Bối cảnh trong video là phòng sách trong nhà, có thể thấy Vũ Mẫn cũng không có đi ra ngoài, nhưng trên mặt cô vẫn trang điểm đậm.
"Khá tốt ạ." Vũ Tu nói.
"Biên kịch con thích có tác phẩm mới rồi." Vũ Mẫn nói, "Thể loại luân thường đạo lí gia đình, con có muốn nhận không?"
Thật ra, hắn đã biết Tạ Hiểu sắp ra tác phẩm mới, bởi vì mấy ngày trước hắn vừa cùng thầy nói về cảnh lạc đường trong rừng nhiệt đới, lúc ấy thầy có nhắc đến tác phẩm mới sắp hoàn thành, sẽ mời hắn đến diễn.
Có vẻ như Tạ Hiểu vẫn rất chú trọng đến quá trình, cho dù đã quen hắn từ trước nhưng vẫn gửi lời mời thông qua kênh chính thức.
Mà nhiều năm trôi qua, Vũ Mẫn cũng không còn tự tiện chủ trương nữa, vai diễn có nhận hay không, đều sẽ hỏi ý kiến của hắn trước.
Đương nhiên, đây cũng là bởi vì bà đã không thể chủ trương với hắn được nữa, năm đó, bà kịch liệt phản đối hắn diễn 'Hạ Quả', kết quả là tác phẩm này đã đưa hắn lên một bậc mới, từ đó về sau, bà liền mất đi quyền lên tiếng ở trước mặt hắn, bà muốn hắn nhận vai diễn, chỉ cần hắn không đồng ý thì cũng vô dụng.
"Nhận ạ." Vũ Tu nói xong, hơi nhíu mày nói, "Mẹ có thể hút ít thuốc đi được không?"
Trong nhà có lắp đặt hệ thống không khí, trong phòng sách lại mây mù lượn lờ, đủ thấy Vũ Mẫn lại hút thuốc không rời tay.
"Từ khi nào mà con lại quản cả mẹ rồi." Vu Mẫn không thèm để ý hút một hơi thuốc, "Mẹ gửi kịch bản đại cương qua WeChat cho con, con xem thử đi, cũng hay lắm, có hy vọng sẽ giành được giải thưởng."
Từ sau khi diễn 'Hạ Quả', hướng đi của hắn chuyển từ phim thanh xuân sang phim văn học nghệ thuật.
Mấy năm nay, hắn đóng vài tác phẩm văn học nghệ thuật, hai lần được đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất giải Kim Lan, đáng tiếc lần nào cũng lỡ.
"Con mặc kệ mẹ thì còn có người quản mẹ sao?" Vũ Tu hỏi.
Ban đầu, Đổng Vưu cũng thường xuyên nhắc nhở Vũ Mẫn, nhưng bà không chịu nghe lời hắn, dần dà, hắn cũng không nói nữa.
"Mẹ còn chưa tới lúc cần con lo đâu." Vũ Mẫn nói, "Tạ Hiểu này có chút bàn đạp, cô ấy mới viết hai kịch bản, lần nào cũng có đạo diễn có tên tuổi tới tranh nhau quay."
"Cô ấy đúng là có thực lực này." Vũ Tu nói, "Cô ấy có khả năng khống chế nhân vật và cốt truyện rất mạnh, hơn nữa cô ấy sinh ra là để làm biên kịch."
"Wow, con đánh giá cao như vậy sao?" Vũ Mẫn trêu chọc nói, "Sao con không bái cô ấy làm thầy?"
Vu Mẫn đã sớm biết Vũ Tu muốn trở thành biên kịch, cho nên trong ý tứ trêu chọc này còn có chút châm chọc, dù sao trước kia hắn kiên trì như vậy, bây giờ lại từ bỏ ý định phát triển theo hướng biên kịch.
Tuy những năm gần đây, quan hệ giữa hai mẹ con hòa hoãn hơn, nhưng Vũ Mẫn luôn nói với giọng điệu này, động một chút lại làm cho người khác khó chịu.
"Con cũng muốn." Vũ Tu thản nhiên nói, "Con đi đọc đại cương đây, con cúp máy trước."
Tác phẩm mới của Tạ Hiểu tên là 'Sống có gì vui', kể về chuyện nhà của một người đàn ông tên là Vương Tam. Vương Tam là một ngư dân sống ở vùng duyên hải, tuy truyện có góc nhìn rất nhỏ, nhưng lại xảy ra trong thời kỳ cải cách mở cửa, cho thấy số phận của những con người nhỏ bé trong thời đại lớn.
Đại cương tổng cộng chỉ có hai trang, nhưng chỉ riêng kết cấu cốt truyện và dàn ý giãi bày thôi đã khiến Vũ Tu cảm thấy trình độ của Tạ Hiểu hình như lại tiến bộ.
Hắn lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn WeChat cho Tạ Hiểu.
【Vũ Tu: Thầy Tạ, tôi đọc kịch bản rồi】
【Vũ Tu: Không ngờ thầy còn có thể viết loại kịch thời đại này】
Giống như trước đây, Tạ Hiểu trả lời WeChat rất chậm, rất lâu sau mới trả lời một câu:
【Tạ Hiểu: Tôi tra rất nhiều tư liệu.】
【Vũ Tu: Thầy sống ở vùng duyên hải sao?】
【Vũ Tu: Chỉ riêng phần tra tư liệu thôi cũng rất khó viết ra loại kịch bản này】
【Tạ Hiểu: Đúng là tôi đã phỏng vấn một số người sống ở thời kỳ đó】
【Tạ Hiểu: Cho nên quyển kịch bản này viết rất chậm】
【Vũ Tu: Chậm mà chắc】
【 Vũ Tu: Kịch bản này tôi cảm thấy rất hứng thú】
Lần này, Tạ Hiểu không trả lời một lúc lâu, có lẽ vì cô không biết nên đáp lại lời khen như thế nào.
Vũ Tu cũng đã quen với sự thờ ơ của Tạ Hiểu, hắn vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, hai năm trước, sau khi 'Hạ Quả' công chiếu, hắn từng gặp cô một lần.
Trong ấn tượng của hắn, Tạ Hiểu rõ ràng là một người rất hướng ngoại, nói rất nhiều, nhưng ở trên WeChat cô lại cho người ta cảm giác rất xa cách.
Thật giống như một người khác vậy.
Vừa nghĩ tới đây, Vũ Tu chợt thoáng nhìn thấy có hai người đi vào trong quán cà phê.
Hai người này trông giống người yêu, hình như vừa mới từ bãi biển trở về, trên vai khoác khăn tắm, đồ bơi bên trong vẫn còn ướt.
Nhưng đó không phải là trọng điểm.
Mặc dù hai năm không gặp, nhưng Vũ Tu liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái trong hai người này, không ai khác chính là Tạ Hiểu, người vừa rồi còn đang nói chuyện với hắn.
Người Trung Quốc có vẻ rất thích đi du lịch ở Đông Nam Á, mặc dù đất nước này khá nhỏ nhưng vẫn có thể gặp rải rác du khách Trung Quốc.
Tạ Hiểu cũng tới đây du lịch, mà cô còn chưa có phát hiện ra Vũ Tu cũng ở đây.
Vị trí của Vũ Tu cách quầy gọi món hơi xa, nhưng xung quanh cũng không có khách hàng nào khác, vì vậy hắn liền hơi tăng âm lượng, gọi một tiếng: "Thầy Tạ."
Ở nơi đất khách quê người này, nói tiếng Trung phải rất bất ngờ mới đúng, ngay cả nhân viên phục vụ thu ngân cũng ngước mắt nhìn hắn một lát, nhưng Tạ Hiểu lại không có bất kỳ phản ứng gì.
Vũ Tu lại gọi một tiếng: "Thầy Tạ."
Lần này, nhân viên phục vụ dùng ngón tay chỉ về phía hắn, nhắc nhở Tạ Hiểu có người gọi cô.
Tạ Hiểu lúc này mới quay đầu lại, vừa nhìn thấy hắn, nụ cười trên mặt cô nhất thời đông cứng lại.
Nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại như thường, nói gì đó với người đàn ông bên cạnh, rồi đi về phía hắn.
"Vũ Tu, sao cậu lại ở đây?" Tạ Hiểu đi tới ngồi xuống đối diện hắn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cách cô chào hỏi người ta là gọi tên người ta trước, giống như bạn bè lâu ngày không gặp, tình cờ gặp nhau, không giống hai người vừa rồi còn đang trò chuyện chút nào.
Nhưng mỗi người đều có thói quen khác nhau, hắn cũng không có để ý.
Hắn nói với Tạ Hiểu rằng mình đang quay phim ở đất nước này, cho nên ngầm trả lời câu hỏi của cô là tại sao hắn lại ở khách sạn này.
"Đoàn làm phim nghỉ hai ngày, ngày mai sẽ về nước quay cảnh trong nước." Vũ Tu nói.
"Cậu quay ở đây à?" Tạ Hiểu lại hỏi.
Vũ Tu cảm thấy có chút kỳ lạ: "Không phải tôi đã nói với chị rồi sao?"
"À..." Tạ Hiểu lộ ra vẻ suy tư, sau đó 'Ôi' một tiếng, "Gần đây chỉ lo đi du lịch, quên mất chuyện này."
Nói xong, cô lấy điện thoại ra, không biết nhắn tin cho ai, lại hỏi Vũ Tu: "Gần đây, cậu quay phim có thuận lợi không?"
Câu hỏi han này cũng không giống như hai người mới vừa trò chuyện qua.
"Cũng được." Vũ Tu áp chế sự kỳ lạ ở trong lòng, tiếp tục tán gẫu với Tạ Hiểu, "Chị viết kịch bản xong, ra ngoài thả lỏng sao?"
"Ừ," Tạ Hiểu nói, "Làm việc kết hợp với nghỉ ngơi mà."
"Thật ra tôi có chút tò mò, tại sao chị lại muốn tôi diễn bộ phim này?" Vũ Tu hỏi, "Có lẽ là có người thích hợp hơn tôi chứ."
Trong bộ phim này, Vương Tam sẽ trải qua ba giai đoạn khác nhau: già, trung niên và thanh niên, vô cùng khảo nghiệm diễn xuất.
Mà Vũ Tu thậm chí còn chưa từng kết hôn, nếu nhất định phải nói, thì loại phim gia đình này, có rất nhiều tiền bối phù hợp với vai diễn này hơn hắn.
Nhưng Tạ Hiểu không trả lời trực tiếp, mà hỏi ngược lại: "Cậu không muốn diễn sao?"
"Không có." Vũ Tu nói.
"Vậy chẳng phải là được rồi sao." Tạ Hiểu tùy tiện nói, "Cậu yên tâm diễn đi, ai dám nói cậu không hợp?"
Cảm giác kỳ lạ lại xuất hiện trong lòng hắn, sao lại có người giữa online và offline có sự khác biệt lớn như vậy?
"Vậy khi nào chúng ta sẽ nói chi tiết?" Vũ Tu nói, "Tôi cảm thấy tên nhân vật Vương Tam này còn có thể cân nhắc lại, hình như hơi qua loa."
"Tên gì đó, đều có thể đổi nha." Tạ Hiểu quay đầu lại nhìn về phía quầy chọn món, "Bạn trai tôi còn đang chờ tôi, nếu không chúng ta hẹn thời gian về nước rồi nói tiếp?"
Vũ Tu đương nhiên không tiện quấy rầy người ta đi du lịch, đành phải nói: "Bộ phim trong tay tôi còn phải quay một tháng nữa, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với chị."
"Được." Tạ Hiểu đứng lên, "Vậy tôi đi trước, hẹn gặp lại."
Tạ Hiểu nhanh chóng quay trở lại quầy gọi món, lấy cà phê đã đóng gói, khoác tay bạn trai rời đi.
Vũ Tu nhìn hộp thoại WeChat trong điện thoại, không hiểu sao lại cảm thấy Tạ Hiểu trước mặt với người trong WeChat không phải là cùng một người, lại suy đoán sở dĩ cô tỏ ra xa cách, có lẽ là do có bạn trai ở bên cạnh, cô không tiện trò chuyện với hắn mà thôi.
Lúc này, nhân viên quầy gọi món đột nhiên chạy đến cửa quán cà phê nhìn một lát, sau đó đi tới chỗ hắn, dùng tiếng Anh nói người đàn ông vừa rồi quên lấy thẻ tín dụng, nhờ hắn liên lạc giúp.
Vũ Tu nhận lấy thẻ tín dụng nhìn một chút, chỉ thấy một chữ ký hiên ngang trên thẻ, mặt sau ký tên: Chu Tuyền.
Hắn chụp ảnh thẻ tín dụng, gửi qua WeChat cho Tạ Hiển.
【Vũ Tu: Bạn trai chị quên lấy thẻ tín dụng】
Một nơi nào đó trên hòn đảo cách xa hàng ngàn cây số.
Khi Diệp Ngữ Thần nhìn thấy bức ảnh mà Vũ Tu gửi tới, anh suýt chút nữa nghẹt thở.
Anh lập tức gửi bức ảnh cho Chu Tuyền, sau đó đính kèm vài dấu chấm than.
【Diệp Ngữ Thần: Chị à, chị có thể đáng tin cậy một chút không???】
【Chu Tuyền: Yên nào, cậu ấy tưởng là của bạn trai chị】
【Chu Tuyền: Về kỹ năng diễn xuất của chị thì cứ em yên tâm đi】
【Chu Tuyền: Oscar còn nợ chị một bức tượng hình người đó】
【Diệp Ngữ Thần: Chị tốt nhất là như vậy!】
Bởi vì môi trường rừng nhiệt đới khắc nghiệt nên mọi người trong đoàn làm phim đều phải chịu nhiều khổ cực, sau khi kết thúc quay cảnh ở đây, đạo diễn đã đặc biệt đặt một khu nghỉ dưỡng để mọi người có thể thư giãn trong hai ngày, sau đó lại tiếp tục về nước quay nốt những phân cảnh còn lại.
Khách sạn nghỉ dưỡng nằm trong khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở nơi đó, có đầy đủ cơ sở giải trí, không có nhiều người Trung Quốc nên mọi người trong đoàn làm phim đều thoải mái vui chơi. Vũ Tu có nhiều cảnh quay trong rừng nhiệt đới nhất, cũng cực khổ nhất, nên trong hai ngày nghỉ ngơi này, hắn không chơi những trò tốn thể lực mà hầu như đều ở trong khách sạn.
Buổi chiều, trong quán cà phê của khách sạn không có người, dù sao những vị khách không đi ra ngoài chơi như Vũ Tu cũng không có nhiều người.
Hắn gọi một ly cà phê, ngồi bên cửa sổ sát đất giết thời gian, mà ngay khi hắn đang nhàm chán lướt Weibo thì đột nhiên nhận được cuộc gọi video từ Vũ Mẫn.
Vũ Mẫn biết quay phim ở nước ngoài rất vất vả nên không đi theo mà ở lại trong nước.
Cô biết Vũ Tu hôm nay không có cảnh quay liền gọi điện thoại tới, vẫn là gọi video vào giữa ngày.
"Hai ngày nay, con nghỉ ngơi tốt chưa?" Vũ Mẫn hỏi.
Bối cảnh trong video là phòng sách trong nhà, có thể thấy Vũ Mẫn cũng không có đi ra ngoài, nhưng trên mặt cô vẫn trang điểm đậm.
"Khá tốt ạ." Vũ Tu nói.
"Biên kịch con thích có tác phẩm mới rồi." Vũ Mẫn nói, "Thể loại luân thường đạo lí gia đình, con có muốn nhận không?"
Thật ra, hắn đã biết Tạ Hiểu sắp ra tác phẩm mới, bởi vì mấy ngày trước hắn vừa cùng thầy nói về cảnh lạc đường trong rừng nhiệt đới, lúc ấy thầy có nhắc đến tác phẩm mới sắp hoàn thành, sẽ mời hắn đến diễn.
Có vẻ như Tạ Hiểu vẫn rất chú trọng đến quá trình, cho dù đã quen hắn từ trước nhưng vẫn gửi lời mời thông qua kênh chính thức.
Mà nhiều năm trôi qua, Vũ Mẫn cũng không còn tự tiện chủ trương nữa, vai diễn có nhận hay không, đều sẽ hỏi ý kiến của hắn trước.
Đương nhiên, đây cũng là bởi vì bà đã không thể chủ trương với hắn được nữa, năm đó, bà kịch liệt phản đối hắn diễn 'Hạ Quả', kết quả là tác phẩm này đã đưa hắn lên một bậc mới, từ đó về sau, bà liền mất đi quyền lên tiếng ở trước mặt hắn, bà muốn hắn nhận vai diễn, chỉ cần hắn không đồng ý thì cũng vô dụng.
"Nhận ạ." Vũ Tu nói xong, hơi nhíu mày nói, "Mẹ có thể hút ít thuốc đi được không?"
Trong nhà có lắp đặt hệ thống không khí, trong phòng sách lại mây mù lượn lờ, đủ thấy Vũ Mẫn lại hút thuốc không rời tay.
"Từ khi nào mà con lại quản cả mẹ rồi." Vu Mẫn không thèm để ý hút một hơi thuốc, "Mẹ gửi kịch bản đại cương qua WeChat cho con, con xem thử đi, cũng hay lắm, có hy vọng sẽ giành được giải thưởng."
Từ sau khi diễn 'Hạ Quả', hướng đi của hắn chuyển từ phim thanh xuân sang phim văn học nghệ thuật.
Mấy năm nay, hắn đóng vài tác phẩm văn học nghệ thuật, hai lần được đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất giải Kim Lan, đáng tiếc lần nào cũng lỡ.
"Con mặc kệ mẹ thì còn có người quản mẹ sao?" Vũ Tu hỏi.
Ban đầu, Đổng Vưu cũng thường xuyên nhắc nhở Vũ Mẫn, nhưng bà không chịu nghe lời hắn, dần dà, hắn cũng không nói nữa.
"Mẹ còn chưa tới lúc cần con lo đâu." Vũ Mẫn nói, "Tạ Hiểu này có chút bàn đạp, cô ấy mới viết hai kịch bản, lần nào cũng có đạo diễn có tên tuổi tới tranh nhau quay."
"Cô ấy đúng là có thực lực này." Vũ Tu nói, "Cô ấy có khả năng khống chế nhân vật và cốt truyện rất mạnh, hơn nữa cô ấy sinh ra là để làm biên kịch."
"Wow, con đánh giá cao như vậy sao?" Vũ Mẫn trêu chọc nói, "Sao con không bái cô ấy làm thầy?"
Vu Mẫn đã sớm biết Vũ Tu muốn trở thành biên kịch, cho nên trong ý tứ trêu chọc này còn có chút châm chọc, dù sao trước kia hắn kiên trì như vậy, bây giờ lại từ bỏ ý định phát triển theo hướng biên kịch.
Tuy những năm gần đây, quan hệ giữa hai mẹ con hòa hoãn hơn, nhưng Vũ Mẫn luôn nói với giọng điệu này, động một chút lại làm cho người khác khó chịu.
"Con cũng muốn." Vũ Tu thản nhiên nói, "Con đi đọc đại cương đây, con cúp máy trước."
Tác phẩm mới của Tạ Hiểu tên là 'Sống có gì vui', kể về chuyện nhà của một người đàn ông tên là Vương Tam. Vương Tam là một ngư dân sống ở vùng duyên hải, tuy truyện có góc nhìn rất nhỏ, nhưng lại xảy ra trong thời kỳ cải cách mở cửa, cho thấy số phận của những con người nhỏ bé trong thời đại lớn.
Đại cương tổng cộng chỉ có hai trang, nhưng chỉ riêng kết cấu cốt truyện và dàn ý giãi bày thôi đã khiến Vũ Tu cảm thấy trình độ của Tạ Hiểu hình như lại tiến bộ.
Hắn lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn WeChat cho Tạ Hiểu.
【Vũ Tu: Thầy Tạ, tôi đọc kịch bản rồi】
【Vũ Tu: Không ngờ thầy còn có thể viết loại kịch thời đại này】
Giống như trước đây, Tạ Hiểu trả lời WeChat rất chậm, rất lâu sau mới trả lời một câu:
【Tạ Hiểu: Tôi tra rất nhiều tư liệu.】
【Vũ Tu: Thầy sống ở vùng duyên hải sao?】
【Vũ Tu: Chỉ riêng phần tra tư liệu thôi cũng rất khó viết ra loại kịch bản này】
【Tạ Hiểu: Đúng là tôi đã phỏng vấn một số người sống ở thời kỳ đó】
【Tạ Hiểu: Cho nên quyển kịch bản này viết rất chậm】
【Vũ Tu: Chậm mà chắc】
【 Vũ Tu: Kịch bản này tôi cảm thấy rất hứng thú】
Lần này, Tạ Hiểu không trả lời một lúc lâu, có lẽ vì cô không biết nên đáp lại lời khen như thế nào.
Vũ Tu cũng đã quen với sự thờ ơ của Tạ Hiểu, hắn vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, hai năm trước, sau khi 'Hạ Quả' công chiếu, hắn từng gặp cô một lần.
Trong ấn tượng của hắn, Tạ Hiểu rõ ràng là một người rất hướng ngoại, nói rất nhiều, nhưng ở trên WeChat cô lại cho người ta cảm giác rất xa cách.
Thật giống như một người khác vậy.
Vừa nghĩ tới đây, Vũ Tu chợt thoáng nhìn thấy có hai người đi vào trong quán cà phê.
Hai người này trông giống người yêu, hình như vừa mới từ bãi biển trở về, trên vai khoác khăn tắm, đồ bơi bên trong vẫn còn ướt.
Nhưng đó không phải là trọng điểm.
Mặc dù hai năm không gặp, nhưng Vũ Tu liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái trong hai người này, không ai khác chính là Tạ Hiểu, người vừa rồi còn đang nói chuyện với hắn.
Người Trung Quốc có vẻ rất thích đi du lịch ở Đông Nam Á, mặc dù đất nước này khá nhỏ nhưng vẫn có thể gặp rải rác du khách Trung Quốc.
Tạ Hiểu cũng tới đây du lịch, mà cô còn chưa có phát hiện ra Vũ Tu cũng ở đây.
Vị trí của Vũ Tu cách quầy gọi món hơi xa, nhưng xung quanh cũng không có khách hàng nào khác, vì vậy hắn liền hơi tăng âm lượng, gọi một tiếng: "Thầy Tạ."
Ở nơi đất khách quê người này, nói tiếng Trung phải rất bất ngờ mới đúng, ngay cả nhân viên phục vụ thu ngân cũng ngước mắt nhìn hắn một lát, nhưng Tạ Hiểu lại không có bất kỳ phản ứng gì.
Vũ Tu lại gọi một tiếng: "Thầy Tạ."
Lần này, nhân viên phục vụ dùng ngón tay chỉ về phía hắn, nhắc nhở Tạ Hiểu có người gọi cô.
Tạ Hiểu lúc này mới quay đầu lại, vừa nhìn thấy hắn, nụ cười trên mặt cô nhất thời đông cứng lại.
Nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại như thường, nói gì đó với người đàn ông bên cạnh, rồi đi về phía hắn.
"Vũ Tu, sao cậu lại ở đây?" Tạ Hiểu đi tới ngồi xuống đối diện hắn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cách cô chào hỏi người ta là gọi tên người ta trước, giống như bạn bè lâu ngày không gặp, tình cờ gặp nhau, không giống hai người vừa rồi còn đang trò chuyện chút nào.
Nhưng mỗi người đều có thói quen khác nhau, hắn cũng không có để ý.
Hắn nói với Tạ Hiểu rằng mình đang quay phim ở đất nước này, cho nên ngầm trả lời câu hỏi của cô là tại sao hắn lại ở khách sạn này.
"Đoàn làm phim nghỉ hai ngày, ngày mai sẽ về nước quay cảnh trong nước." Vũ Tu nói.
"Cậu quay ở đây à?" Tạ Hiểu lại hỏi.
Vũ Tu cảm thấy có chút kỳ lạ: "Không phải tôi đã nói với chị rồi sao?"
"À..." Tạ Hiểu lộ ra vẻ suy tư, sau đó 'Ôi' một tiếng, "Gần đây chỉ lo đi du lịch, quên mất chuyện này."
Nói xong, cô lấy điện thoại ra, không biết nhắn tin cho ai, lại hỏi Vũ Tu: "Gần đây, cậu quay phim có thuận lợi không?"
Câu hỏi han này cũng không giống như hai người mới vừa trò chuyện qua.
"Cũng được." Vũ Tu áp chế sự kỳ lạ ở trong lòng, tiếp tục tán gẫu với Tạ Hiểu, "Chị viết kịch bản xong, ra ngoài thả lỏng sao?"
"Ừ," Tạ Hiểu nói, "Làm việc kết hợp với nghỉ ngơi mà."
"Thật ra tôi có chút tò mò, tại sao chị lại muốn tôi diễn bộ phim này?" Vũ Tu hỏi, "Có lẽ là có người thích hợp hơn tôi chứ."
Trong bộ phim này, Vương Tam sẽ trải qua ba giai đoạn khác nhau: già, trung niên và thanh niên, vô cùng khảo nghiệm diễn xuất.
Mà Vũ Tu thậm chí còn chưa từng kết hôn, nếu nhất định phải nói, thì loại phim gia đình này, có rất nhiều tiền bối phù hợp với vai diễn này hơn hắn.
Nhưng Tạ Hiểu không trả lời trực tiếp, mà hỏi ngược lại: "Cậu không muốn diễn sao?"
"Không có." Vũ Tu nói.
"Vậy chẳng phải là được rồi sao." Tạ Hiểu tùy tiện nói, "Cậu yên tâm diễn đi, ai dám nói cậu không hợp?"
Cảm giác kỳ lạ lại xuất hiện trong lòng hắn, sao lại có người giữa online và offline có sự khác biệt lớn như vậy?
"Vậy khi nào chúng ta sẽ nói chi tiết?" Vũ Tu nói, "Tôi cảm thấy tên nhân vật Vương Tam này còn có thể cân nhắc lại, hình như hơi qua loa."
"Tên gì đó, đều có thể đổi nha." Tạ Hiểu quay đầu lại nhìn về phía quầy chọn món, "Bạn trai tôi còn đang chờ tôi, nếu không chúng ta hẹn thời gian về nước rồi nói tiếp?"
Vũ Tu đương nhiên không tiện quấy rầy người ta đi du lịch, đành phải nói: "Bộ phim trong tay tôi còn phải quay một tháng nữa, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với chị."
"Được." Tạ Hiểu đứng lên, "Vậy tôi đi trước, hẹn gặp lại."
Tạ Hiểu nhanh chóng quay trở lại quầy gọi món, lấy cà phê đã đóng gói, khoác tay bạn trai rời đi.
Vũ Tu nhìn hộp thoại WeChat trong điện thoại, không hiểu sao lại cảm thấy Tạ Hiểu trước mặt với người trong WeChat không phải là cùng một người, lại suy đoán sở dĩ cô tỏ ra xa cách, có lẽ là do có bạn trai ở bên cạnh, cô không tiện trò chuyện với hắn mà thôi.
Lúc này, nhân viên quầy gọi món đột nhiên chạy đến cửa quán cà phê nhìn một lát, sau đó đi tới chỗ hắn, dùng tiếng Anh nói người đàn ông vừa rồi quên lấy thẻ tín dụng, nhờ hắn liên lạc giúp.
Vũ Tu nhận lấy thẻ tín dụng nhìn một chút, chỉ thấy một chữ ký hiên ngang trên thẻ, mặt sau ký tên: Chu Tuyền.
Hắn chụp ảnh thẻ tín dụng, gửi qua WeChat cho Tạ Hiển.
【Vũ Tu: Bạn trai chị quên lấy thẻ tín dụng】
Một nơi nào đó trên hòn đảo cách xa hàng ngàn cây số.
Khi Diệp Ngữ Thần nhìn thấy bức ảnh mà Vũ Tu gửi tới, anh suýt chút nữa nghẹt thở.
Anh lập tức gửi bức ảnh cho Chu Tuyền, sau đó đính kèm vài dấu chấm than.
【Diệp Ngữ Thần: Chị à, chị có thể đáng tin cậy một chút không???】
【Chu Tuyền: Yên nào, cậu ấy tưởng là của bạn trai chị】
【Chu Tuyền: Về kỹ năng diễn xuất của chị thì cứ em yên tâm đi】
【Chu Tuyền: Oscar còn nợ chị một bức tượng hình người đó】
【Diệp Ngữ Thần: Chị tốt nhất là như vậy!】