Sau khi xuống xe, phụ đạo viên đưa cho mỗi người một vé, họ cầm vé xếp hàng để vào.
Vì là ngày lễ nên có rất nhiều người.
Ngoài việc xếp hàng để vào, còn phải xếp hàng để chơi trò chơi sau khi vào.
Họ đang xếp hàng chờ lên vòng đu quay.
Những người chờ đợi vòng đu quay đều là những cặp đôi, Tằng Gia Thần nói: “Tôi nghe nói những cặp đôi hôn nhau ở điểm cao nhất của vòng đu quay có thể ở bên nhau suốt đời”.
Tô Ngự nghe xong, nhìn về phía hàng người đã ngắn hơn phía trước, cũng sắp đến cậu rồi.
“Tôi hơi sợ độ cao, cậu đi trước đi.” Tô Ngự nói.
Phạm Thư Thuỵ và Tằng Gia Thần ngơ ngác.
“Sao lại sợ độ cao? Bình thường có thấy cậu nói bao giờ đâu?”
“Thế mà còn không hiểu?” Ngôn Húc nhìn họ như nhìn hai đứa ngốc, “Tô Ngự muốn tới đây với người yêu cậu ấy thôi.”
Bị nói trúng tim đen, mặt Tô Ngự hơi nóng lên.
Đây là lần đầu tiên cậu đi vòng đu quay, khi nghe Tằng Gia Thần nói câu đó, tự nhiên cậu nghĩ đến Tống Quân Ngật.
Thấy vẻ mặt Tô Ngự, Phạm Thư Thuỵ và Tằng Gia Thần đều đã hiểu.
Tô Ngự đi mua đồ ăn rồi ngồi trên ghế đợi bọn họ chơi xong.
Từ xa, Tiêu Lệ đã trông thấy Tô Ngự. Vừa rồi cô còn cố gắng tránh mặt, vì chuyện kia ảnh hưởng quá lớn với cô, gần như tất cả đã biết cô là người thế nào.
Từ những gì xảy ra trên mạng, mọi người đều biết Tô Ngự không hề nghèo. Tiêu Lệ vô cùng xấu hổ, vài ngày tới cô sẽ phải nghỉ học. Trước khi rời đi, cô không muốn người khác nghĩ mình là người như vậy.
Thấy xung quanh Tô Ngự không có ai, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà bước về phía trước.
“Tô Ngự, tôi muốn giải thích với cậu.” Cô hơi xấu hổ.
Tô Ngự đang ăn kẹo bông gòn vừa mua, nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn thì thấy là Tiêu Lệ. Có lẽ vì chuyện lần trước nên cậu vốn muốn đứng dậy rời đi, nhưng vẫn kìm lại.
“Chuyện gì vậy?” Tô Ngự hỏi.
Tiêu Lệ nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Tô Ngự, càng thấy xấu hổ: “Tôi rất xin lỗi vì chuyện ngày hôm đó, đó không phải điều tôi muốn làm.”
Cô giải thích, muốn Tô Ngự hiểu mình không phải người như vậy, cô có lý do.
“Nhà tôi xảy ra chuyện, ba tôi nợ nần, mẹ lại bị bệnh, sắp tới tôi sẽ nghỉ học.” Hai mắt Tiêu Lệ đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Tôi làm vậy chỉ vì Trần Thiệu Vũ cho tôi 100 vạn, tôi xin lỗi!”
Lời xin lỗi rất chân thành, nhưng Tô Ngự không cần.
“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu, nhưng tôi không tha thứ cho cậu.”
Cậu đã đoán được sự bất thường sau khi được Ngôn Húc nhắc nhở nên cũng không ngạc nhiên khi Tiêu Lệ giải thích.
Nhưng điều khiến cậu cảm thấy không nói nên lời là, đã nhận tiền của người ta rồi thì tại sao lại không giữ bí mật? Ngược lại còn nói thẳng cho cậu biết đối phương là ai, dù cậu không hỏi bất cứ điều gì. Dù là nạn nhân nhưng cậu cũng không đồng tình với hành động của Tiêu Lệ.
Tiêu Lệ nghe cậu nói thì sửng sốt.
“Thật xin lỗi, tôi không mong cậu tha thứ, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết.” Tiêu Lệ cúi đầu nói.
Nói xong, cô thấy Tô Ngự vẫn phớt lờ mình, ánh mắt cô hiện lên vẻ thất vọng, trái tim hoảng loạn không thể bình tĩnh lại, nhưng cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều vì đã nói ra sự thật.
Cô xin lỗi lần nữa: “Thực xin lỗi.”
Nói xong thì quay người rời đi.
Sở Mạn thoáng thấy cô khi đang đi về phía đu quay cùng Trần Thiệu Vũ.
Sở Mạn vừa thấy cô nói chuyện với Tô Ngự.
Tiêu Lệ cũng nhìn thoáng qua Trần Thiệu Vũ, thấy ánh mắt cậu ta lạnh băng, cô hoảng sợ rời đi.
Sau khi đám Phạm Thư Thuỵ chơi xong thì đã qua nửa giờ.
Tô Ngự đã ăn xong kẹo bông gòn từ lâu.
Sau đó, họ chơi thêm vài trò nữa là đã gần hết ngày. Nguyên ngày hôm nay, Tô Ngự rất bình yên, không xảy ra chuyện gì cả.
Đã trải qua mấy ngày gập ghềnh nên hôm nay, Tô Ngự rất hài lòng.
Sau khi trở về khách sạn ăn tối, Tô Ngự lại trốn trong phòng.
Cậu rất nhớ giọng nói của Tống Quân Ngật, cho nên rủ anh chơi game cùng.
Sau khi Tống Quân Ngật bước vào, có thêm hai lời mời xuất hiện, đó là “Thỏ thỏ dễ thương như thế” và “Cuồng dã” mà họ đã chơi cùng trước đó.
Trò chơi bắt đầu.
Ban đầu Tô Ngự chỉ muốn tổ đội với Tống Quân Ngật thôi, dù sao giọng Tống Quân Ngật cũng hay như vậy, cậu hơi không muốn cho người khác nghe thấy, nhưng “Thỏ thỏ đáng yêu như thế” cùng “Cuồng dã” đều từng dẫn dắt cậu khi cậu mới chơi, làm vậy thì hơi ngượng.
“Em trai, đây là bạn của em à?” Thỏ thỏ đáng yêu như thế hỏi.
Tô Ngự nhìn thoáng qua ID của Tống Quân Ngật mà mặt nóng bừng. Vừa rồi ID vẫn trống không, nhưng không biết đã đổi thành “Thích ăn cá” từ khi nào.
Tô Ngự thẹn thùng trả lời Thỏ thỏ đáng yêu như thế.
“Là bạn trai.” Vì ngượng nên cậu nói rất nhỏ.
Cậu nghe thấy tiếng cười khẽ của Tống Quân Ngật phát ra từ tai nghe Bluetooth mà như bị điện giật, khiến cậu tê dại toàn thân.
Thỏ thỏ đáng yêu như thế và Cuồng dã đều hơi ngạc nhiên.
“Em trai có người yêu rồi! Thôi xong, tôi thất tình rồi.” Thỏ thỏ đáng yêu như thế nói như tan nát cõi lòng.
“Dốt thế, nhìn cái ID là phải biết họ là cặp đôi chứ!” Cuồng dã nói với Thỏ thỏ đáng yêu như thế, “Hơn nữa không phải cậu đã có vị hôn phu rồi sao? Còn tơ tưởng đến em trai kia nữa?”
Thỏ thỏ đáng yêu như thế ra vẻ tủi thân vô cùng: “Gì mà hôn phu chứ, vị hôn phu đó xấu tính lắm. Thời gian trước còn cãi nhau với người nhà, đòi ở bên một cô gái, nói cô gái kia đã cứu mạng hắn. Giờ là thời đại nào rồi còn lôi cái kịch bản lấy thân báo đáp kia ra chứ? Chưa điều tra nhân phẩm cô gái kia thế nào mà đã đòi ở bên cô ta, tôi sắp tức chết rồi, cốt truyện máu chó gì thế cơ chứ? Có phải phim thần tượng đâu mà đòi chết đòi sống!”
Nói tới vị hôn phu, Thỏ thỏ đáng yêu như thế liên tục phàn nàn.
Cuồng dã cười nhạo cô không thương tiếc: “Nếu đây là tiểu thuyết, cậu sẽ là vị hôn thê độc ác của nam chính, sớm muộn gì cũng trở thành bia đỡ đạn thôi.”
“Đừng có trù úm tôi, nếu thực sự vào tiểu thuyết mà tôi thành pháo hôi thì tất cả là do cậu.” Thỏ thỏ đáng yêu như thế nói.
Tô Ngự nghe họ nói chuyện, cảm thấy rất thú vị.
Sau khi xuống khỏi máy bay, Tống Quân Ngật đã may mắn nhặt được một ít 416. Anh nhớ hôm qua Tô Ngự đã đưa cho mình. Anh không biết luật chơi, nhưng cảm thấy đây hẳn là một vật tốt.
Anh bước tới chỗ Tô Ngự, bỏ rương xuống rồi đứng cách xa ra một chút.
Tự động nhặt đồ, Tô Ngự ngạc nhiên hỏi: “Cho em thì anh làm gì giờ?”
Tống Quân Ngật nhìn Tô Ngự nho nhỏ, cười nói, “Em bảo vệ anh.”
Tống Quân Ngật nói khiến tim Tô Ngự đập thình thịch, cảm giác như toàn thân tràn đầy ý chí chiến đấu.
Hai người còn lại ngơ ngác một lúc.
“Tôi sai rồi, lẽ ra không nên vào tìm ngược, đã thất tình còn bị nhét thức ăn cho chó, thảm thương quá đi!” Thỏ thỏ đáng yêu như thế vô cùng tuyệt vọng.
Cuồng dã cũng rất đồng tình: “Tôi cũng thấy khó khăn quá ấy.”
Tô Ngự nghe bọn họ nói, nhìn ID của Tống Quân Ngật, không khỏi cong môi: “Không sao đâu, ở đây có đủ thức ăn cho chó.”
Vì là ngày lễ nên có rất nhiều người.
Ngoài việc xếp hàng để vào, còn phải xếp hàng để chơi trò chơi sau khi vào.
Họ đang xếp hàng chờ lên vòng đu quay.
Những người chờ đợi vòng đu quay đều là những cặp đôi, Tằng Gia Thần nói: “Tôi nghe nói những cặp đôi hôn nhau ở điểm cao nhất của vòng đu quay có thể ở bên nhau suốt đời”.
Tô Ngự nghe xong, nhìn về phía hàng người đã ngắn hơn phía trước, cũng sắp đến cậu rồi.
“Tôi hơi sợ độ cao, cậu đi trước đi.” Tô Ngự nói.
Phạm Thư Thuỵ và Tằng Gia Thần ngơ ngác.
“Sao lại sợ độ cao? Bình thường có thấy cậu nói bao giờ đâu?”
“Thế mà còn không hiểu?” Ngôn Húc nhìn họ như nhìn hai đứa ngốc, “Tô Ngự muốn tới đây với người yêu cậu ấy thôi.”
Bị nói trúng tim đen, mặt Tô Ngự hơi nóng lên.
Đây là lần đầu tiên cậu đi vòng đu quay, khi nghe Tằng Gia Thần nói câu đó, tự nhiên cậu nghĩ đến Tống Quân Ngật.
Thấy vẻ mặt Tô Ngự, Phạm Thư Thuỵ và Tằng Gia Thần đều đã hiểu.
Tô Ngự đi mua đồ ăn rồi ngồi trên ghế đợi bọn họ chơi xong.
Từ xa, Tiêu Lệ đã trông thấy Tô Ngự. Vừa rồi cô còn cố gắng tránh mặt, vì chuyện kia ảnh hưởng quá lớn với cô, gần như tất cả đã biết cô là người thế nào.
Từ những gì xảy ra trên mạng, mọi người đều biết Tô Ngự không hề nghèo. Tiêu Lệ vô cùng xấu hổ, vài ngày tới cô sẽ phải nghỉ học. Trước khi rời đi, cô không muốn người khác nghĩ mình là người như vậy.
Thấy xung quanh Tô Ngự không có ai, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà bước về phía trước.
“Tô Ngự, tôi muốn giải thích với cậu.” Cô hơi xấu hổ.
Tô Ngự đang ăn kẹo bông gòn vừa mua, nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn thì thấy là Tiêu Lệ. Có lẽ vì chuyện lần trước nên cậu vốn muốn đứng dậy rời đi, nhưng vẫn kìm lại.
“Chuyện gì vậy?” Tô Ngự hỏi.
Tiêu Lệ nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Tô Ngự, càng thấy xấu hổ: “Tôi rất xin lỗi vì chuyện ngày hôm đó, đó không phải điều tôi muốn làm.”
Cô giải thích, muốn Tô Ngự hiểu mình không phải người như vậy, cô có lý do.
“Nhà tôi xảy ra chuyện, ba tôi nợ nần, mẹ lại bị bệnh, sắp tới tôi sẽ nghỉ học.” Hai mắt Tiêu Lệ đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Tôi làm vậy chỉ vì Trần Thiệu Vũ cho tôi 100 vạn, tôi xin lỗi!”
Lời xin lỗi rất chân thành, nhưng Tô Ngự không cần.
“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu, nhưng tôi không tha thứ cho cậu.”
Cậu đã đoán được sự bất thường sau khi được Ngôn Húc nhắc nhở nên cũng không ngạc nhiên khi Tiêu Lệ giải thích.
Nhưng điều khiến cậu cảm thấy không nói nên lời là, đã nhận tiền của người ta rồi thì tại sao lại không giữ bí mật? Ngược lại còn nói thẳng cho cậu biết đối phương là ai, dù cậu không hỏi bất cứ điều gì. Dù là nạn nhân nhưng cậu cũng không đồng tình với hành động của Tiêu Lệ.
Tiêu Lệ nghe cậu nói thì sửng sốt.
“Thật xin lỗi, tôi không mong cậu tha thứ, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết.” Tiêu Lệ cúi đầu nói.
Nói xong, cô thấy Tô Ngự vẫn phớt lờ mình, ánh mắt cô hiện lên vẻ thất vọng, trái tim hoảng loạn không thể bình tĩnh lại, nhưng cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều vì đã nói ra sự thật.
Cô xin lỗi lần nữa: “Thực xin lỗi.”
Nói xong thì quay người rời đi.
Sở Mạn thoáng thấy cô khi đang đi về phía đu quay cùng Trần Thiệu Vũ.
Sở Mạn vừa thấy cô nói chuyện với Tô Ngự.
Tiêu Lệ cũng nhìn thoáng qua Trần Thiệu Vũ, thấy ánh mắt cậu ta lạnh băng, cô hoảng sợ rời đi.
Sau khi đám Phạm Thư Thuỵ chơi xong thì đã qua nửa giờ.
Tô Ngự đã ăn xong kẹo bông gòn từ lâu.
Sau đó, họ chơi thêm vài trò nữa là đã gần hết ngày. Nguyên ngày hôm nay, Tô Ngự rất bình yên, không xảy ra chuyện gì cả.
Đã trải qua mấy ngày gập ghềnh nên hôm nay, Tô Ngự rất hài lòng.
Sau khi trở về khách sạn ăn tối, Tô Ngự lại trốn trong phòng.
Cậu rất nhớ giọng nói của Tống Quân Ngật, cho nên rủ anh chơi game cùng.
Sau khi Tống Quân Ngật bước vào, có thêm hai lời mời xuất hiện, đó là “Thỏ thỏ dễ thương như thế” và “Cuồng dã” mà họ đã chơi cùng trước đó.
Trò chơi bắt đầu.
Ban đầu Tô Ngự chỉ muốn tổ đội với Tống Quân Ngật thôi, dù sao giọng Tống Quân Ngật cũng hay như vậy, cậu hơi không muốn cho người khác nghe thấy, nhưng “Thỏ thỏ đáng yêu như thế” cùng “Cuồng dã” đều từng dẫn dắt cậu khi cậu mới chơi, làm vậy thì hơi ngượng.
“Em trai, đây là bạn của em à?” Thỏ thỏ đáng yêu như thế hỏi.
Tô Ngự nhìn thoáng qua ID của Tống Quân Ngật mà mặt nóng bừng. Vừa rồi ID vẫn trống không, nhưng không biết đã đổi thành “Thích ăn cá” từ khi nào.
Tô Ngự thẹn thùng trả lời Thỏ thỏ đáng yêu như thế.
“Là bạn trai.” Vì ngượng nên cậu nói rất nhỏ.
Cậu nghe thấy tiếng cười khẽ của Tống Quân Ngật phát ra từ tai nghe Bluetooth mà như bị điện giật, khiến cậu tê dại toàn thân.
Thỏ thỏ đáng yêu như thế và Cuồng dã đều hơi ngạc nhiên.
“Em trai có người yêu rồi! Thôi xong, tôi thất tình rồi.” Thỏ thỏ đáng yêu như thế nói như tan nát cõi lòng.
“Dốt thế, nhìn cái ID là phải biết họ là cặp đôi chứ!” Cuồng dã nói với Thỏ thỏ đáng yêu như thế, “Hơn nữa không phải cậu đã có vị hôn phu rồi sao? Còn tơ tưởng đến em trai kia nữa?”
Thỏ thỏ đáng yêu như thế ra vẻ tủi thân vô cùng: “Gì mà hôn phu chứ, vị hôn phu đó xấu tính lắm. Thời gian trước còn cãi nhau với người nhà, đòi ở bên một cô gái, nói cô gái kia đã cứu mạng hắn. Giờ là thời đại nào rồi còn lôi cái kịch bản lấy thân báo đáp kia ra chứ? Chưa điều tra nhân phẩm cô gái kia thế nào mà đã đòi ở bên cô ta, tôi sắp tức chết rồi, cốt truyện máu chó gì thế cơ chứ? Có phải phim thần tượng đâu mà đòi chết đòi sống!”
Nói tới vị hôn phu, Thỏ thỏ đáng yêu như thế liên tục phàn nàn.
Cuồng dã cười nhạo cô không thương tiếc: “Nếu đây là tiểu thuyết, cậu sẽ là vị hôn thê độc ác của nam chính, sớm muộn gì cũng trở thành bia đỡ đạn thôi.”
“Đừng có trù úm tôi, nếu thực sự vào tiểu thuyết mà tôi thành pháo hôi thì tất cả là do cậu.” Thỏ thỏ đáng yêu như thế nói.
Tô Ngự nghe họ nói chuyện, cảm thấy rất thú vị.
Sau khi xuống khỏi máy bay, Tống Quân Ngật đã may mắn nhặt được một ít 416. Anh nhớ hôm qua Tô Ngự đã đưa cho mình. Anh không biết luật chơi, nhưng cảm thấy đây hẳn là một vật tốt.
Anh bước tới chỗ Tô Ngự, bỏ rương xuống rồi đứng cách xa ra một chút.
Tự động nhặt đồ, Tô Ngự ngạc nhiên hỏi: “Cho em thì anh làm gì giờ?”
Tống Quân Ngật nhìn Tô Ngự nho nhỏ, cười nói, “Em bảo vệ anh.”
Tống Quân Ngật nói khiến tim Tô Ngự đập thình thịch, cảm giác như toàn thân tràn đầy ý chí chiến đấu.
Hai người còn lại ngơ ngác một lúc.
“Tôi sai rồi, lẽ ra không nên vào tìm ngược, đã thất tình còn bị nhét thức ăn cho chó, thảm thương quá đi!” Thỏ thỏ đáng yêu như thế vô cùng tuyệt vọng.
Cuồng dã cũng rất đồng tình: “Tôi cũng thấy khó khăn quá ấy.”
Tô Ngự nghe bọn họ nói, nhìn ID của Tống Quân Ngật, không khỏi cong môi: “Không sao đâu, ở đây có đủ thức ăn cho chó.”