Đăng trong nhà "bacom2" ở Wattpad
Hồng Nhai bị đánh bầm tím mặt mày, ôm tô cơm ngồi xổm góc sân, vừa xuýt xoa vừa lùa cơm.
Mũi Hồng Nhai được Trấn Quốc Công tặng cho một quyền, vạt áo lấm tấm máu mũi, hai lỗ mũi nhét cục bông, trông hết sức buồn cười.
Hồng Nhai chỉ có thể thở bằng miệng, đã vậy cái miệng còn bận rộn nhai cơm, thế là cứ vội vã lùa vài đũa cơm to rồi phải dừng lại thở dốc lấy hơi...
Bả vai Hồng Văn run rẩy kịch liệt, anh chàng cảm thấy mình hơi bất hiếu nhưng hiện tại trông sư phụ thật sự vừa thảm vừa buồn cười.
Tạ Uẩn phát ra lời khen tận đáy lòng: "Ăn bao nhiêu cú đấm của tổ phụ mà tô cơm vẫn không rớt!"
Hồng Nhai nuốt xong miếng cơm cuối cùng, giận dỗi lên án: "Ngài thật vô lý!"
Đâu ai vừa gặp mặt đã động thủ?!
Trấn Quốc Công ngồi đối diện thản nhiên cười lạnh: "Vớ vẩn, ông đây xuất thân sơn phỉ, nói lý cái rắm!"
Hồng Nhai há miệng thở dốc, lời này coi bộ cũng đúng!
Tạ Uẩn ngồi bên cạnh đằng hắng một tiếng, vô cùng thành khẩn giải thích với Hồng Văn và người Hà gia: "Bình thường tổ phụ không giống vậy đâu, thật đấy..."
Nhà mình thực sự không phải động thổ phỉ!
Hà Thanh Đình từng tận mắt chứng kiến Trấn Quốc Công điều binh, nghi ngờ liếc Tạ Uẩn một cái, cười ha hả vài tiếng chẳng thật lòng chút nào.
"Ông đây hỏi mày, vì sao năm đó chạy mất?" Đánh xong, Trấn Quốc Công bắt đầu bình tĩnh lôi chuyện cũ ra hỏi tội.
Hồng Nhai cứng cổ đáp: "Năm đó tôi chỉ hưởng ứng lệnh triệu tập nhập ngũ làm quân y, đánh trận xong rồi, còn nấn ná làm chi?"
"Giảo biện!" Trấn Quốc Công giơ chân định đá, ai ngờ Hồng Nhai sớm đề phòng, duy trì tư thế ngồi xổm nhảy bật lùi, mũi giày của Trấn Quốc Công sượt ngang không trúng đích.
Ha ha, với không tới! Hồng Nhai đang cười khoái chí, ai ngờ Trấn Quốc Công trực tiếp rời ghế tặng cho một cái tát vào đầu: "Giỏi quá há!"
Mọi người đều phì cười.
Hồng Nhai ôm đầu nhìn sang bên kia, mọi người đồng loạt ngắm trời ngắm đất.
"Vì sao không ở lại nhận ban thưởng?" Trấn Quốc Công đập rầm xuống tay vịn.
Thấy tránh không khỏi, Hồng Nhai đành phải đáp: "Đã nói tôi không thích hợp làm quan."
"Khốn kiếp!" Trấn Quốc Công thổi râu trừng mắt mắng, "Nếu biết mình không thích hợp làm quan, khi đánh giặc mày cứ xông pha tuyến đầu làm gì?"
Một quân y chỉ lo hậu tuyến, vốn không cần ra chiến trường, ai ngờ khi trống trận vừa vang lên, thằng nhãi này không biết từ chỗ nào chui ra, trực tiếp nhặt lên thanh kiếm nhuốm máu trong đống tử thi xung phong ra trận, không những không chết mà một hơi giết mấy chục tên địch.
Lúc ấy Trấn Quốc Công vẫn còn là Tạ Tướng quân, lập tức phát hiện đây là nhân tài, ném cho hắn một cây thương đoạt được trong tay địch. Hồng Nhai rất hứng chí, trước khi khai chiến dứt khoát tập hợp mấy hoả đầu quân thao luyện...
'Nghìn quân dễ được, một tướng khó cầu', người biết chỉ huy và huấn luyện chắc chắn là ứng cử viên sáng giá cho vị trí thống lĩnh quân đội trong tương lai. Trấn Quốc Công thấy vậy rất khoái chí, thằng nhóc này đúng là bảo bối, vì thế đề bạt ngay lập tức, ai ngờ Hồng Nhai dùng một câu "Bản thân không thích hợp làm quan" xin miễn.
Trấn Quốc Công cũng không tức giận, nghĩ dù sao đánh trận xong đều phải hồi kinh để triều đình luận công ban thưởng, đến lúc đó tiến cử một thể cũng được.
Nhưng trăm triệu lần không ngờ, chiến sự vừa kết thúc, đại quân còn chưa xuất phát hồi kinh, thủ hạ đã tới hồi bẩm Hồng quân y suốt đêm bỏ chạy!
"Lúc đó người ra chiến trường đều được thăng quan tấn chức," Trên gương mặt già nua của Trấn Quốc Công hiện lên vài phần hồi ức, "Chỉ một mình mày ngay cả bóng dáng cũng không thấy."
Hồng Nhai gãi gãi mái tóc rối bù: "Khoảng khắc quốc gia gặp nguy nan, ra trận giết địch là bổn phận, nếu mục đích là thăng quan tấn chức thì ngay từ đầu tôi đã không nhập ngũ."
Năm đó tuy chiến sự thảm thiết nhưng vẫn chưa lan được đến Trung Nguyên, Hồng Nhai được một thân y thuật thêm võ nghệ, trong lúc loạn thế chắc chắn sẽ có rất nhiều gia đình địa chủ hay quyền quý bỏ số tiền lớn mướn về.
Trấn Quốc Công nhìn chằm chằm Hồng Nhai một lát, thật lâu sau nặng nề thở dài: "Đám người thời trẻ theo ta đều chết gần hết."
Hồng Nhai hít một hơi: "Ngài vẫn rất quắc thước ạ."
Vừa rồi đánh đau quá trời!
Trấn Quốc Công xua xua tay: "Không ổn, già rồi!" lại mắng tiếp, "Thằng nhãi ranh mày vẫn còn tung tăng nhảy nhót nhỉ, lần này nếu ông đây không đánh tới cửa, có phải mày đợi ông chết mới đến thắp nén hương?"
Hồng Nhai chột dạ sờ sờ hàm râu.
Không khí trở nên nặng nề, hai người đều không mở miệng.
Không biết qua bao lâu, Trấn Quốc Công đột nhiên ôm ngực ho khù khụ.
Hồng Nhai gần như theo bản năng đứng bật dậy: "Tạ Tướng quân, để tiểu nhân bắt mạch cho ngài."
Lời vừa nói ra, hai người đều sửng sốt.
Chính trong nháy mắt đó, mảnh sân nhỏ của Hà gia biến thành soái trướng, ông cụ tóc bạc và người đàn ông trung niên cũng biến thành thanh niên và thiếu niên như xưa, không khí tràn ngập khói thuốc pháo và mùi máu thoang thoảng.
Tuy nhiên ngay khoảnh khắc tiếp theo, không khí lạnh lẽo trong lành mang theo mùi băng tuyết lại ập vào khoang mũi, mọi thứ xung quanh đều thay đổi nhanh chóng, những hình ảnh vốn chỉ tồn tại trong vô số giấc mơ nhanh chóng biến mất như giọt mực nhỏ vào hồ nước...
Rốt cuộc mọi thứ đã kết thúc.
Thật lâu sau, Trấn Quốc Công thở dài một hơi: "Cảnh còn người mất!"
"Mỹ nhân tuổi xế chiều" và "Anh hùng đầu bạc" vốn là điều bi thảm nhất trên đời. Năm xưa họ từng kề vai chiến đấu, một người đang ở độ tuổi tráng niên và một cậu nhóc mới lớn, khí phách hăng hái cỡ nào.
Vài thập niên sau gặp lại, người thì vào tuổi trung niên, người kia tóc đã trắng xoá...
Một trận gió lạnh thổi qua làm tung bay mái tóc bạc phơ của Trấn Quốc Công, khiến thân hình ông cụ càng thêm đơn bạc.
Thời gian thật là một thứ tàn nhẫn, thậm chí tảng đá cứng rắn nhất trên đời cũng bị xói mòn theo năm tháng, Hồng Văn bỗng thấy thương cảm.
Nghĩ đến hai mươi năm nữa, thời gian sẽ mang ai rời khỏi mảnh sân nhỏ này, sẽ khiến tóc ai trở nên bạc trắng...
Hắn khụt khịt: "Sư phụ, Công gia, vào nhà bắt mạch đi ạ."
Lúc này Trấn Quốc Công mới chú ý tới Hồng Văn: "Thằng nhỏ này không tệ, có vài phần phong thái của sư phụ ngươi."
Bây giờ nhìn Hồng Văn mới khiến ông cụ nhớ ra, người ta đã tới nhà ông mấy lần chữa bệnh cho tôn nhi.
Trấn Quốc Công nhíu đôi mày rậm, ánh mắt không ngừng đảo quanh giữa sư phụ và đồ đệ, nhịn hồi lâu mới lẩm bẩm: "Tre xấu sinh măng tốt!"
Một con sói cô độc cao ngạo khó thuần lại có thể nuôi được một đứa nhóc giỏi giang ngoan ngoãn!
Hà Nguyên Kiều thầm nghĩ, [Ngài chưa thấy hắn đối đầu với Định Quốc Công đấy thôi, con thỏ nóng nảy vẫn biết cắn người!]
Vì muốn khám bệnh, bà cụ Hà và cháu dâu dẫn hai đứa bé vào phòng trong, ngoài phòng khách chỉ còn bốn đại phu và ông cháu Tạ gia.
Hồng Nhai mời Trấn Quốc Công ngồi, còn mình đi rửa tay rửa mặt trước đã.
Hồng Văn lon ton chạy tới pha nước ấm cho sư phụ, thấy máu ứ đọng nhuộm nước trong chậu đồng thành màu đỏ nhạt, anh chàng lại cảm thấy xót xa: "Đau lắm phải không ạ?"
Hồng Nhai thản nhiên lau lỗ mũi: "Nhìn đáng sợ nhưng chỉ bị thương ngoài da thôi."
Hồng Văn không vui, oán hận trừng mắt nhìn Trấn Quốc công vài lần.
Hừ!
Hồng Nhai cười ha hả, ôm choàng đầu đồ đệ xoa xoa, "Đau lòng cho sư phụ hả?"
Hồng Văn gật đầu, ảo não ừ một tiếng.
Hắn đã đi theo sư phụ từ khi còn trong tã lót, suốt mười tám năm gần như một tấc không rời, thình lình tách ra gần một năm, rồi lại thấy sư phụ bị đánh, dẫu biết đối phương không có ác ý nhưng cũng có chút hụt hẫng.
Ai ngờ ngay sau đó Hồng Nhai véo cằm hắn thật mạnh: "Nhãi ranh, vừa rồi ai cười hớn hở thế?"
Hồng Văn: "... Đau đau đau!"
Mời vào wattpad thăm nhà bà còm. Tuy ai cũng biết Hồng Nhai là sư phụ của Hồng Văn, nhưng vì ngôn hành cử chỉ kém một đại phu tầm thường xa lắc xa lơ, đáy lòng Hà Nguyên Kiều và Tạ Uẩn luôn cất giấu nỗi hoài nghi không tan.
Thật có thể khám bệnh?
Khi Hồng Nhai rửa sạch sẽ tay mặt, một lần nữa trở lại ngồi đối diện Trấn Quốc Công, từ trong tay nải xám móc ra hòm thuốc mềm, mọi người kinh ngạc phát hiện, toàn bộ khí chất của ông đều biến đổi, chỉ ngồi vậy thôi mà nháy mắt biến thành đại phu đáng tin cậy.
Ngay cả dáng vẻ phóng túng hoang dã không kềm chế được trên người ông cũng nhạt đi, thay vào đó là sự trầm tĩnh và thong dong khó tả.
Hồng Nhai cẩn thận bắt mạch cho Trấn Quốc Công, phát hiện so với hơn hai mươi năm trước, khí huyết nghiễm nhiên hao hụt rất nhiều, tất cả thương tật thời trẻ đều trồi lên ảnh hưởng đến sức khỏe, gây ra không ít căn bệnh cũ không cách gì xoay chuyển, không khỏi thầm cảm khái.
Ôi, mọi người đều già rồi!
Mạch tượng của Trấn Quốc Công vô cùng hòa hoãn, xét theo y lý, hẳn do niềm vui đoàn tụ sau khi cách biệt lâu ngày mang tới, nhưng mạch này dường như lại hơi chậm...
Hồng Nhai kinh ngạc thốt lên: "Ngài vẫn chưa ăn cơm?"
Đây là đói!
Trấn Quốc Công tức giận trừng mắt lườm Hồng Nhai: "Bởi vì ai?"
Hồng Nhai rụt cổ, cam chịu gật đầu: "Bởi vì tôi bởi vì tôi..."
Trấn Quốc Công tính tình hào phóng, không thích khám bệnh định kỳ, tính ra đã khoảng mấy tháng kể từ ngày bắt mạch lần trước, Tạ Uẩn chủ động hỏi: "Hồng đại phu, tổ phụ có sao không ạ?"
Hồng Nhai ừm một tiếng: "Một đống bệnh lặt vặt, bệnh nghiêm trọng thì không có, chỉ là thời trẻ chinh chiến sa trường hao tổn khí huyết, hiện giờ khó tránh khỏi ảnh hưởng sức khỏe, vào đông tay chân lạnh băng không dễ ấm..."
Tạ Uẩn gật đầu: "Đúng ạ, trước kia ông cụ không bị như vậy, nhưng khi lớn tuổi đột nhiên bắt đầu sợ lạnh, trong phòng tuy có địa long nhưng tối ngủ phải cần thêm một bình nước nóng ủ ấm gan bàn chân."
Trấn Quốc Công không phục: "Ông đây còn chưa đến nỗi nào đâu!"
"Khi trẻ tuổi còn có thể kiên trì, nhưng hiện tại thể lực đã suy yếu, không thể áp chế được, tự nhiên toàn bộ bệnh cũ sẽ bùng lên." Hồng Nhai chặc lưỡi: "Mạnh miệng hữu dụng sao? Năm xưa tôi đã khuyên ngài phải điều dưỡng, nên uống thuốc bổ sung khí huyết..."
Trấn Quốc Công trực tiếp ngắt lời, gân cổ đỏ mặt gào: "Năm đó ông đây thiếu một phó tướng! Nếu có người giúp đỡ lo liệu, làm sao có thể mệt mỏi đến thế?"
Mạch dưới đầu ngón tay đột nhiên tăng tốc dữ dội, Hồng Nhai bất đắc dĩ nói: "Đúng đúng đúng, tất cả đều do tôi..."
Một lúc sau, Hồng Nhai nói: "Trong cơ thể ngài quá mức khô nóng, nên sửa lại thực đơn hằng ngày, đừng chỉ uống rượu ăn thịt. Hiện giờ ngài đã là Quốc công chứ không cần đánh giặc, nên ăn nhiều rau, uống nhiều nước."
Tạ Uẩn gật đầu: "Đúng đấy, ông cụ thích nhất ăn thịt, người nhà khuyên ăn uống thanh đạm hơn thì ông cụ khó chịu sửng cồ."
Bị tôn tử quở trách, Trấn Quốc Công mặt già ửng đỏ, hét lên: "Mấy thứ rau cỏ kia có thể lấp đầy bụng hả? Người sống cả đời, rốt cuộc phải chuyển sang ăn cỏ thì còn hưởng thụ gì! Chi bằng chết quách cho xong!"
Ông cụ trải qua cuộc sống gian khổ khi còn nhỏ, sau đó hàng năm chinh chiến, cần ăn thật nhiều thịt mới có thể duy trì thể lực, thời gian dài đã thành thói quen, hiện tại muốn sửa thì đã muộn.
"Người vốn phải chết..." Trấn Quốc Công cứng cổ hô lên, nửa ngày cũng không nhớ ra câu tiếp theo, quay sang hỏi tôn tử, "Kế đó là gì?"
Ông cụ không được học hành, năm xưa bị Thái Tổ bắt buộc mới cố hết sức học biết chữ, nhưng chỉ nhớ được những chữ thường xuyên sử dụng trong sổ con báo quân tình, chữ viết thì như giun bò. Còn phần những câu văn hoa bóng bẩy trong các tác phẩm vĩ đại thì thật sự nhớ không nổi.
Tạ Uẩn bật cười: "Đó là 'Người vốn phải chết, hoặc nhẹ tựa lông hồng, hoặc nặng như Thái Sơn' ạ."
"Đúng!" Trấn Quốc Công gật đầu, "Ông đây từng thoát chết trong gang tấc, sống được đến bây giờ là đủ rồi, không chừng ngày nào đó đột nhiên lăn quay ra, trước khi chết đâu lý gì còn phải ăn cỏ ăn trấu!"
Tạ Uẩn bất đắc dĩ chỉ ra: "Ông ơi, lời này mười năm trước ông đã bắt đầu nói rồi..."
Thấy Trấn Quốc Công còn muốn cãi chày cãi cối, Tạ Uẩn dứt khoát không để ý tới ông cụ, hỏi Hồng Nhai, "Hồng đại phu, tổ phụ thế nào rồi?"
Hồng Nhai thu tay: "Không có gì nghiêm trọng, sống thêm hơn chục năm nữa không thành vấn đề, ta sẽ kê một phương thuốc tăng dịch."
Mọi người đều nói chúc mừng.
Hiện giờ Trấn Quốc Công đã hơn sáu mươi tuổi, vẫn rất quắc thước, tai không điếc mắt không mờ, răng cũng chưa rụng cái nào, thêm hơn chục năm nữa coi như cao thọ.
Tạ Uẩn yên tâm, lại hiếu kỳ hỏi: "Nếu không có bệnh, vậy phương thuốc tăng dịch kia có ý nghĩa gì ạ?"
Hồng Nhai từ trong tay nải xám móc ra một mẩu than lưu loát viết đơn thuốc, lầu bầu: "Ông cụ không thích ăn rau lại không chịu uống nước, nội hỏa, táo bón, ị không ra!" 😁
Tạ Uẩn: "..."
Hình như tổ phụ xác thật có tật xấu này, người thường ít nhất một ngày một lần, còn ông cụ thì thường xuyên ba ngày không đi đại tiện.
Mọi người đồng thanh ồ một tiếng đầy ẩn ý, động tác nhất trí nhìn vị Quốc Công "ị không ra". 😆
Bản mặt già của Trấn Quốc Công đỏ bừng, thẹn quá thành giận lấp liếm: "Đàn ông mà, đâu có gì lạ!"
Cánh đàn ông già trẻ đồng loạt lắc đầu: "Không không không, chúng ta đều không bị vậy đâu ạ!" 🤣
Hồng Nhai bị đánh bầm tím mặt mày, ôm tô cơm ngồi xổm góc sân, vừa xuýt xoa vừa lùa cơm.
Mũi Hồng Nhai được Trấn Quốc Công tặng cho một quyền, vạt áo lấm tấm máu mũi, hai lỗ mũi nhét cục bông, trông hết sức buồn cười.
Hồng Nhai chỉ có thể thở bằng miệng, đã vậy cái miệng còn bận rộn nhai cơm, thế là cứ vội vã lùa vài đũa cơm to rồi phải dừng lại thở dốc lấy hơi...
Bả vai Hồng Văn run rẩy kịch liệt, anh chàng cảm thấy mình hơi bất hiếu nhưng hiện tại trông sư phụ thật sự vừa thảm vừa buồn cười.
Tạ Uẩn phát ra lời khen tận đáy lòng: "Ăn bao nhiêu cú đấm của tổ phụ mà tô cơm vẫn không rớt!"
Hồng Nhai nuốt xong miếng cơm cuối cùng, giận dỗi lên án: "Ngài thật vô lý!"
Đâu ai vừa gặp mặt đã động thủ?!
Trấn Quốc Công ngồi đối diện thản nhiên cười lạnh: "Vớ vẩn, ông đây xuất thân sơn phỉ, nói lý cái rắm!"
Hồng Nhai há miệng thở dốc, lời này coi bộ cũng đúng!
Tạ Uẩn ngồi bên cạnh đằng hắng một tiếng, vô cùng thành khẩn giải thích với Hồng Văn và người Hà gia: "Bình thường tổ phụ không giống vậy đâu, thật đấy..."
Nhà mình thực sự không phải động thổ phỉ!
Hà Thanh Đình từng tận mắt chứng kiến Trấn Quốc Công điều binh, nghi ngờ liếc Tạ Uẩn một cái, cười ha hả vài tiếng chẳng thật lòng chút nào.
"Ông đây hỏi mày, vì sao năm đó chạy mất?" Đánh xong, Trấn Quốc Công bắt đầu bình tĩnh lôi chuyện cũ ra hỏi tội.
Hồng Nhai cứng cổ đáp: "Năm đó tôi chỉ hưởng ứng lệnh triệu tập nhập ngũ làm quân y, đánh trận xong rồi, còn nấn ná làm chi?"
"Giảo biện!" Trấn Quốc Công giơ chân định đá, ai ngờ Hồng Nhai sớm đề phòng, duy trì tư thế ngồi xổm nhảy bật lùi, mũi giày của Trấn Quốc Công sượt ngang không trúng đích.
Ha ha, với không tới! Hồng Nhai đang cười khoái chí, ai ngờ Trấn Quốc Công trực tiếp rời ghế tặng cho một cái tát vào đầu: "Giỏi quá há!"
Mọi người đều phì cười.
Hồng Nhai ôm đầu nhìn sang bên kia, mọi người đồng loạt ngắm trời ngắm đất.
"Vì sao không ở lại nhận ban thưởng?" Trấn Quốc Công đập rầm xuống tay vịn.
Thấy tránh không khỏi, Hồng Nhai đành phải đáp: "Đã nói tôi không thích hợp làm quan."
"Khốn kiếp!" Trấn Quốc Công thổi râu trừng mắt mắng, "Nếu biết mình không thích hợp làm quan, khi đánh giặc mày cứ xông pha tuyến đầu làm gì?"
Một quân y chỉ lo hậu tuyến, vốn không cần ra chiến trường, ai ngờ khi trống trận vừa vang lên, thằng nhãi này không biết từ chỗ nào chui ra, trực tiếp nhặt lên thanh kiếm nhuốm máu trong đống tử thi xung phong ra trận, không những không chết mà một hơi giết mấy chục tên địch.
Lúc ấy Trấn Quốc Công vẫn còn là Tạ Tướng quân, lập tức phát hiện đây là nhân tài, ném cho hắn một cây thương đoạt được trong tay địch. Hồng Nhai rất hứng chí, trước khi khai chiến dứt khoát tập hợp mấy hoả đầu quân thao luyện...
'Nghìn quân dễ được, một tướng khó cầu', người biết chỉ huy và huấn luyện chắc chắn là ứng cử viên sáng giá cho vị trí thống lĩnh quân đội trong tương lai. Trấn Quốc Công thấy vậy rất khoái chí, thằng nhóc này đúng là bảo bối, vì thế đề bạt ngay lập tức, ai ngờ Hồng Nhai dùng một câu "Bản thân không thích hợp làm quan" xin miễn.
Trấn Quốc Công cũng không tức giận, nghĩ dù sao đánh trận xong đều phải hồi kinh để triều đình luận công ban thưởng, đến lúc đó tiến cử một thể cũng được.
Nhưng trăm triệu lần không ngờ, chiến sự vừa kết thúc, đại quân còn chưa xuất phát hồi kinh, thủ hạ đã tới hồi bẩm Hồng quân y suốt đêm bỏ chạy!
"Lúc đó người ra chiến trường đều được thăng quan tấn chức," Trên gương mặt già nua của Trấn Quốc Công hiện lên vài phần hồi ức, "Chỉ một mình mày ngay cả bóng dáng cũng không thấy."
Hồng Nhai gãi gãi mái tóc rối bù: "Khoảng khắc quốc gia gặp nguy nan, ra trận giết địch là bổn phận, nếu mục đích là thăng quan tấn chức thì ngay từ đầu tôi đã không nhập ngũ."
Năm đó tuy chiến sự thảm thiết nhưng vẫn chưa lan được đến Trung Nguyên, Hồng Nhai được một thân y thuật thêm võ nghệ, trong lúc loạn thế chắc chắn sẽ có rất nhiều gia đình địa chủ hay quyền quý bỏ số tiền lớn mướn về.
Trấn Quốc Công nhìn chằm chằm Hồng Nhai một lát, thật lâu sau nặng nề thở dài: "Đám người thời trẻ theo ta đều chết gần hết."
Hồng Nhai hít một hơi: "Ngài vẫn rất quắc thước ạ."
Vừa rồi đánh đau quá trời!
Trấn Quốc Công xua xua tay: "Không ổn, già rồi!" lại mắng tiếp, "Thằng nhãi ranh mày vẫn còn tung tăng nhảy nhót nhỉ, lần này nếu ông đây không đánh tới cửa, có phải mày đợi ông chết mới đến thắp nén hương?"
Hồng Nhai chột dạ sờ sờ hàm râu.
Không khí trở nên nặng nề, hai người đều không mở miệng.
Không biết qua bao lâu, Trấn Quốc Công đột nhiên ôm ngực ho khù khụ.
Hồng Nhai gần như theo bản năng đứng bật dậy: "Tạ Tướng quân, để tiểu nhân bắt mạch cho ngài."
Lời vừa nói ra, hai người đều sửng sốt.
Chính trong nháy mắt đó, mảnh sân nhỏ của Hà gia biến thành soái trướng, ông cụ tóc bạc và người đàn ông trung niên cũng biến thành thanh niên và thiếu niên như xưa, không khí tràn ngập khói thuốc pháo và mùi máu thoang thoảng.
Tuy nhiên ngay khoảnh khắc tiếp theo, không khí lạnh lẽo trong lành mang theo mùi băng tuyết lại ập vào khoang mũi, mọi thứ xung quanh đều thay đổi nhanh chóng, những hình ảnh vốn chỉ tồn tại trong vô số giấc mơ nhanh chóng biến mất như giọt mực nhỏ vào hồ nước...
Rốt cuộc mọi thứ đã kết thúc.
Thật lâu sau, Trấn Quốc Công thở dài một hơi: "Cảnh còn người mất!"
"Mỹ nhân tuổi xế chiều" và "Anh hùng đầu bạc" vốn là điều bi thảm nhất trên đời. Năm xưa họ từng kề vai chiến đấu, một người đang ở độ tuổi tráng niên và một cậu nhóc mới lớn, khí phách hăng hái cỡ nào.
Vài thập niên sau gặp lại, người thì vào tuổi trung niên, người kia tóc đã trắng xoá...
Một trận gió lạnh thổi qua làm tung bay mái tóc bạc phơ của Trấn Quốc Công, khiến thân hình ông cụ càng thêm đơn bạc.
Thời gian thật là một thứ tàn nhẫn, thậm chí tảng đá cứng rắn nhất trên đời cũng bị xói mòn theo năm tháng, Hồng Văn bỗng thấy thương cảm.
Nghĩ đến hai mươi năm nữa, thời gian sẽ mang ai rời khỏi mảnh sân nhỏ này, sẽ khiến tóc ai trở nên bạc trắng...
Hắn khụt khịt: "Sư phụ, Công gia, vào nhà bắt mạch đi ạ."
Lúc này Trấn Quốc Công mới chú ý tới Hồng Văn: "Thằng nhỏ này không tệ, có vài phần phong thái của sư phụ ngươi."
Bây giờ nhìn Hồng Văn mới khiến ông cụ nhớ ra, người ta đã tới nhà ông mấy lần chữa bệnh cho tôn nhi.
Trấn Quốc Công nhíu đôi mày rậm, ánh mắt không ngừng đảo quanh giữa sư phụ và đồ đệ, nhịn hồi lâu mới lẩm bẩm: "Tre xấu sinh măng tốt!"
Một con sói cô độc cao ngạo khó thuần lại có thể nuôi được một đứa nhóc giỏi giang ngoan ngoãn!
Hà Nguyên Kiều thầm nghĩ, [Ngài chưa thấy hắn đối đầu với Định Quốc Công đấy thôi, con thỏ nóng nảy vẫn biết cắn người!]
Vì muốn khám bệnh, bà cụ Hà và cháu dâu dẫn hai đứa bé vào phòng trong, ngoài phòng khách chỉ còn bốn đại phu và ông cháu Tạ gia.
Hồng Nhai mời Trấn Quốc Công ngồi, còn mình đi rửa tay rửa mặt trước đã.
Hồng Văn lon ton chạy tới pha nước ấm cho sư phụ, thấy máu ứ đọng nhuộm nước trong chậu đồng thành màu đỏ nhạt, anh chàng lại cảm thấy xót xa: "Đau lắm phải không ạ?"
Hồng Nhai thản nhiên lau lỗ mũi: "Nhìn đáng sợ nhưng chỉ bị thương ngoài da thôi."
Hồng Văn không vui, oán hận trừng mắt nhìn Trấn Quốc công vài lần.
Hừ!
Hồng Nhai cười ha hả, ôm choàng đầu đồ đệ xoa xoa, "Đau lòng cho sư phụ hả?"
Hồng Văn gật đầu, ảo não ừ một tiếng.
Hắn đã đi theo sư phụ từ khi còn trong tã lót, suốt mười tám năm gần như một tấc không rời, thình lình tách ra gần một năm, rồi lại thấy sư phụ bị đánh, dẫu biết đối phương không có ác ý nhưng cũng có chút hụt hẫng.
Ai ngờ ngay sau đó Hồng Nhai véo cằm hắn thật mạnh: "Nhãi ranh, vừa rồi ai cười hớn hở thế?"
Hồng Văn: "... Đau đau đau!"
Mời vào wattpad thăm nhà bà còm. Tuy ai cũng biết Hồng Nhai là sư phụ của Hồng Văn, nhưng vì ngôn hành cử chỉ kém một đại phu tầm thường xa lắc xa lơ, đáy lòng Hà Nguyên Kiều và Tạ Uẩn luôn cất giấu nỗi hoài nghi không tan.
Thật có thể khám bệnh?
Khi Hồng Nhai rửa sạch sẽ tay mặt, một lần nữa trở lại ngồi đối diện Trấn Quốc Công, từ trong tay nải xám móc ra hòm thuốc mềm, mọi người kinh ngạc phát hiện, toàn bộ khí chất của ông đều biến đổi, chỉ ngồi vậy thôi mà nháy mắt biến thành đại phu đáng tin cậy.
Ngay cả dáng vẻ phóng túng hoang dã không kềm chế được trên người ông cũng nhạt đi, thay vào đó là sự trầm tĩnh và thong dong khó tả.
Hồng Nhai cẩn thận bắt mạch cho Trấn Quốc Công, phát hiện so với hơn hai mươi năm trước, khí huyết nghiễm nhiên hao hụt rất nhiều, tất cả thương tật thời trẻ đều trồi lên ảnh hưởng đến sức khỏe, gây ra không ít căn bệnh cũ không cách gì xoay chuyển, không khỏi thầm cảm khái.
Ôi, mọi người đều già rồi!
Mạch tượng của Trấn Quốc Công vô cùng hòa hoãn, xét theo y lý, hẳn do niềm vui đoàn tụ sau khi cách biệt lâu ngày mang tới, nhưng mạch này dường như lại hơi chậm...
Hồng Nhai kinh ngạc thốt lên: "Ngài vẫn chưa ăn cơm?"
Đây là đói!
Trấn Quốc Công tức giận trừng mắt lườm Hồng Nhai: "Bởi vì ai?"
Hồng Nhai rụt cổ, cam chịu gật đầu: "Bởi vì tôi bởi vì tôi..."
Trấn Quốc Công tính tình hào phóng, không thích khám bệnh định kỳ, tính ra đã khoảng mấy tháng kể từ ngày bắt mạch lần trước, Tạ Uẩn chủ động hỏi: "Hồng đại phu, tổ phụ có sao không ạ?"
Hồng Nhai ừm một tiếng: "Một đống bệnh lặt vặt, bệnh nghiêm trọng thì không có, chỉ là thời trẻ chinh chiến sa trường hao tổn khí huyết, hiện giờ khó tránh khỏi ảnh hưởng sức khỏe, vào đông tay chân lạnh băng không dễ ấm..."
Tạ Uẩn gật đầu: "Đúng ạ, trước kia ông cụ không bị như vậy, nhưng khi lớn tuổi đột nhiên bắt đầu sợ lạnh, trong phòng tuy có địa long nhưng tối ngủ phải cần thêm một bình nước nóng ủ ấm gan bàn chân."
Trấn Quốc Công không phục: "Ông đây còn chưa đến nỗi nào đâu!"
"Khi trẻ tuổi còn có thể kiên trì, nhưng hiện tại thể lực đã suy yếu, không thể áp chế được, tự nhiên toàn bộ bệnh cũ sẽ bùng lên." Hồng Nhai chặc lưỡi: "Mạnh miệng hữu dụng sao? Năm xưa tôi đã khuyên ngài phải điều dưỡng, nên uống thuốc bổ sung khí huyết..."
Trấn Quốc Công trực tiếp ngắt lời, gân cổ đỏ mặt gào: "Năm đó ông đây thiếu một phó tướng! Nếu có người giúp đỡ lo liệu, làm sao có thể mệt mỏi đến thế?"
Mạch dưới đầu ngón tay đột nhiên tăng tốc dữ dội, Hồng Nhai bất đắc dĩ nói: "Đúng đúng đúng, tất cả đều do tôi..."
Một lúc sau, Hồng Nhai nói: "Trong cơ thể ngài quá mức khô nóng, nên sửa lại thực đơn hằng ngày, đừng chỉ uống rượu ăn thịt. Hiện giờ ngài đã là Quốc công chứ không cần đánh giặc, nên ăn nhiều rau, uống nhiều nước."
Tạ Uẩn gật đầu: "Đúng đấy, ông cụ thích nhất ăn thịt, người nhà khuyên ăn uống thanh đạm hơn thì ông cụ khó chịu sửng cồ."
Bị tôn tử quở trách, Trấn Quốc Công mặt già ửng đỏ, hét lên: "Mấy thứ rau cỏ kia có thể lấp đầy bụng hả? Người sống cả đời, rốt cuộc phải chuyển sang ăn cỏ thì còn hưởng thụ gì! Chi bằng chết quách cho xong!"
Ông cụ trải qua cuộc sống gian khổ khi còn nhỏ, sau đó hàng năm chinh chiến, cần ăn thật nhiều thịt mới có thể duy trì thể lực, thời gian dài đã thành thói quen, hiện tại muốn sửa thì đã muộn.
"Người vốn phải chết..." Trấn Quốc Công cứng cổ hô lên, nửa ngày cũng không nhớ ra câu tiếp theo, quay sang hỏi tôn tử, "Kế đó là gì?"
Ông cụ không được học hành, năm xưa bị Thái Tổ bắt buộc mới cố hết sức học biết chữ, nhưng chỉ nhớ được những chữ thường xuyên sử dụng trong sổ con báo quân tình, chữ viết thì như giun bò. Còn phần những câu văn hoa bóng bẩy trong các tác phẩm vĩ đại thì thật sự nhớ không nổi.
Tạ Uẩn bật cười: "Đó là 'Người vốn phải chết, hoặc nhẹ tựa lông hồng, hoặc nặng như Thái Sơn' ạ."
"Đúng!" Trấn Quốc Công gật đầu, "Ông đây từng thoát chết trong gang tấc, sống được đến bây giờ là đủ rồi, không chừng ngày nào đó đột nhiên lăn quay ra, trước khi chết đâu lý gì còn phải ăn cỏ ăn trấu!"
Tạ Uẩn bất đắc dĩ chỉ ra: "Ông ơi, lời này mười năm trước ông đã bắt đầu nói rồi..."
Thấy Trấn Quốc Công còn muốn cãi chày cãi cối, Tạ Uẩn dứt khoát không để ý tới ông cụ, hỏi Hồng Nhai, "Hồng đại phu, tổ phụ thế nào rồi?"
Hồng Nhai thu tay: "Không có gì nghiêm trọng, sống thêm hơn chục năm nữa không thành vấn đề, ta sẽ kê một phương thuốc tăng dịch."
Mọi người đều nói chúc mừng.
Hiện giờ Trấn Quốc Công đã hơn sáu mươi tuổi, vẫn rất quắc thước, tai không điếc mắt không mờ, răng cũng chưa rụng cái nào, thêm hơn chục năm nữa coi như cao thọ.
Tạ Uẩn yên tâm, lại hiếu kỳ hỏi: "Nếu không có bệnh, vậy phương thuốc tăng dịch kia có ý nghĩa gì ạ?"
Hồng Nhai từ trong tay nải xám móc ra một mẩu than lưu loát viết đơn thuốc, lầu bầu: "Ông cụ không thích ăn rau lại không chịu uống nước, nội hỏa, táo bón, ị không ra!" 😁
Tạ Uẩn: "..."
Hình như tổ phụ xác thật có tật xấu này, người thường ít nhất một ngày một lần, còn ông cụ thì thường xuyên ba ngày không đi đại tiện.
Mọi người đồng thanh ồ một tiếng đầy ẩn ý, động tác nhất trí nhìn vị Quốc Công "ị không ra". 😆
Bản mặt già của Trấn Quốc Công đỏ bừng, thẹn quá thành giận lấp liếm: "Đàn ông mà, đâu có gì lạ!"
Cánh đàn ông già trẻ đồng loạt lắc đầu: "Không không không, chúng ta đều không bị vậy đâu ạ!" 🤣