"Đều là tiền a, tôi muốn báo cảnh sát! Muốn bọn họ đền! Đền gấp đôi!" Chân Tùng rất tức giận.
Nhìn đồ đạc xa hoa bị đập phá, phản ứng của Lục Chỉ khá bình đạm, nhẹ nhàng trấn an Chân Tùng không cần tức giận, giống như bị đập không phải tiệm cậu mà càng giống tiệm Chân Tùng hơn.
"Không có gì đâu, mua lại thôi, cũng không đáng bao nhiêu." Lục Chỉ vỗ vỗ dỗ Chân Tùng.
"Mỗi món đồ giá tới vài vạn, sao có thể không đau lòng cho được." Tim Chân Tùng như rỉ máu.
"Không sao, mua lại là được." Lục Chỉ bình thản, "Mấy món này đều có thể mua lại mà, như sô pha này, đặt lại một cái nữa là được, lại như máy tính này...... Máy tính của taaaaaa!"
Lục Chỉ vọt tới bàn làm việc, màn hình máy tính vỡ nát, đây không phải trọng điểm, rốt cuộc mua cái mới thay là được, nhưng mà... CPU bị đập hư rồi, đáng sợ đến rồi, trong còn chứa trò chơi mà cậu thích nhất! Hơn nữa, điều khiến cậu đau lòng chính là, PS4 bị quăng vỡ thành mảnh vụn, đĩa CD trò chơi bị nứt bể hết sạch.
Nháy mắt cả người Lục Chỉ đông cứng, giống như tất cả sức lực bị rút cạn, mặt không còn chút máu, cơ thể từ từ thả ngồi xổm xuống, ánh mắt vẫn dính chặt trên chiếc PS4 trên mặt đất, bộ dáng thoạt nhìn như đang ngồi xổm vẻ xoắn ốc trên đất vậy, trông vô cùng đáng thương, kiểu sống không còn gì hối tiếc.
Chân Tùng nhìn thấy ông chủ mình vừa rồi còn vân đạm phong khinh, giống như đang vẫy vẫy đuôi nhỏ dỗ dành ông chủ hắn, run run mở miệng, "Ông chủ, đừng khổ sở, chúng ta mua lại cái mới nhé?"
Ánh mắt Lục Chỉ vẫn như cũ nhìn chằm chằm cái PS4, giống như đồ bị đập không phải là PS4 mà chính là tâm cậu vậy.
Nam Thừa Phong dặn dò xử lý sự tình xong, quay về liền thấy cậu ngồi xổm trên đất, cho rằng cơ thể cậu không thoải mái, lập tức hoảng sợ. "Chỉ Chỉ, em sao vậy? Đau bụng sao?"
Hắn trước nay chưa từng thấy Lục Chỉ lộ ra biểu tình yếu đuối đến như vậy, có thể làm người tâm tình cường đại như cậu phải khổ sở, nhất định là chuyện rất nghiêm trọng.
Nam Thừa Phong lập tức khẩn trương, nôn nóng nhìn sang Chân Tùng, "Sao lại thế này?"
Chân Tùng nghĩ thầm: Tôi biết giải thích với ngài thế nào đây.
Lục Chỉ chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, tựa như chưa lấy lại sức để nói chuyện.
Nam Thừa Phong thấy thế lập tức đỡ lấy người cậu, đau lòng tột đỉnh, "Không sao, dù xảy ra chuyện gì tôi cũng ở bên em, trước tiên nói cho tôi, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Tay Lục Chỉ run run cầm lấy mảnh vỡ của máy chơi game lên, "Máy chơi game của tôi...... bể mất rồi!"
Nam Thừa Phong:......
Tuy rằng chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió nhưng mí mắt Nam Thừa Phong vẫn nhịn không được mà giật giật, hắn điều chỉnh lại tâm tình, ôn nhu nói, "Chỉ Chỉ, không sao đâu, bể rồi có thể mua lại mà."
"Trò chơi của tôi......" Âm thanh Lục Chỉ mỏng manh, ngẩng đầu nhìn Nam Thừa Phong, đôi mắt đều mất đi tiêu cự, giống như mất đi tính mạng.
Nam Thừa Phong quay mặt đi chỗ khác liều mạng nhịn cười, không dám để cậu phát hiện, miễn cho cậu nổi nóng lại giơ móng cào hắn. Hắn quay mặt lại, trên mặt lập tức lộ ra biểu tình đau lòng kịch liệt, giống như không thể chấp nhận sự thật này còn hơn Lục Chỉ, trên mặt nhuốm đầy vẻ bi thương đồng cảm như chính hắn bị tổn thương.
Pha lật mặt quá nhanh quá nguy hiểm làm Chân Tùng líu cả lưỡi. Chân Tùng có chút hiểu được tâm tình của Cửu gia, Nam tổng thật quá giỏi,... phái diễn xuất, phái diễn xuất. Chân Tùng tán thưởng không thôi.
Nam Thừa Phong đỡ Lục Chỉ ngồi xuống một góc còn sạch sẽ trên giường, ôn nhu vuốt ve tóc cậu, ngữ khí nhu hoà quả thật như muốn nhấn người chìm trong bể mật.
"Không sao đâu, có thể mua lại được mà." Phảng phất như hắn phải dùng tất cả sức lực mới nói ra được mấy chữ này, cực kỳ phù hợp với tâm tình đang bi thống của Lục Chỉ, làm ánh mắt cậu lúc nhìn hắn tăng thêm vài phần ỷ lại.
Chân Tùng cảm thấy thật hết chỗ nói, ngữ khí này nghe cứ như mất đứa con này chúng mình vẫn còn có thể có đứa khác; một trò chơi thôi mà, các người làm đến mức này luôn sao......
"Tôi không phải đau lòng vì máy chơi game hỏng rồi, tôi không phải người ấu trĩ như vậy." Lục Chỉ hít hít mũi, uỷ khuất vạn phần.
Chân Tùng:...... Đúng vậy, ngài quả thật không phải......
"Tôi đau lòng chính là tiến độ trò chơi vất vả lắm mới đạt được." Vẻ mặt Lục Chỉ đau khổ, "Tôi phải tốn rất nhiều thời gian mới đạt được."
Nam Thừa Phong phối hợp ăn ý, nhanh chóng ôm cậu, dùng ngữ khí vô cùng thống khổ dỗ cậu, "Tôi hiểu, tôi hiểu mà."
Lục Chỉ gật đầu thật mạnh, "Thật sự quá đau lòng, thật sự quá đau lòng."
Nam Thừa Phong gật đầu, nắm tay cậu, ôn nhu nói, "Tôi biết, khó cho em rồi, dữ liệu trò chơi mất rồi, tôi chơi lại cùng em, được không?"
Lục Chỉ hít hít mũi, cúi thấp đầu, che ngực, "Tim vẫn rất đau, thật sự tốn rất nhiều thời gian và tinh lực á."
"Không sao, hết thẩy đều sẽ có lại." Nam Thừa Phong lại càng dỗ hăng say, "Chỉ cần có tôi ở đây, em sẽ có lại mà."
Chân Tùng:...... Xong rồi, hắn không thể khống chế bản thân không nghĩ đến trường hợp kia nữa rồi...... (nói về đứa con á. T nói thiệt t edit khúc này là phải nhịn cười cực lắm á. Thấy thì tưởng lâm li bi đát dữ lắm, ngó kỹ lại thì ra đầu sỏ là cái máy chơi game =))))))))
Trợ lý Thân vừa quay về, đập ngay vào mắt lại là cảnh này, chớp mắt đông thành tượng đá. Tuy rằng hắn đã quen với vẻ hai mặt của Nam tổng nhưng dù vậy hắn vẫn cảm thấy thật vi diệu. Nếu hắn nói chuyện này cho lão Nam tổng cùng lão phu nhân và đại tiểu thư biết chuyện Nam tổng cũng sẽ dỗ người ta, phỏng chừng bọn họ sẽ cảm thấy mình điên rồi mất.
Trợ lý Thân rất có nhãn lực, đi tìm Chân Tùng hỏi thăm danh sách trò chơi của Lục Chỉ, lập tức gọi người đặt hàng, còn dặn dò bí thứ mua thêm nhiều trò chơi mới nhất để Nam tổng có thể chơi cùng Lục đại sư thật lâu, thật lâu.
"Em cảm thấy tốt hơn chưa?" Nam Thừa Phong thấy qua nửa ngày Lục Chỉ cũng dần bình ổn lại, sắc mặt cũng dần dần khôi phục huyết sắc, mới mở miệng hỏi.
"Ừ." Lục Chỉ gật gật đầu, sau đó khuôn mặt nhỏ nhăn lại, đập phá đồ đạc cậu cũng không so đo nhưng dám huỷ hoại tiến độ trò chơi của cậu?
"Tôi muốn gọi điện cho nhị sư huynh." Lục Chỉ hùng hổ, cậu muốn nhị sư huynh đi xử lý bọn họ.
Gương mặt đáng yêu của Lục Chỉ bây giờ tràn ngập dòng chữ "Tôi rất hung dữ."
Nam Thừa Phong biết mình muốn giúp Lục Chỉ, cậu nhất định sẽ lấy lý do không muốn phiền hắn mà từ chối, vì thế đổi phương thức.
"Nhị sư huynh của em hiện đang ở môn phái sao?"
"Hình như vậy." Lục Chỉ nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Sư phụ bế quan, đại sư huynh được mời đi tham gia quốc yến, tam sư huynh cùng tứ sư huynh đang đi làm nhiệm vụ, tôi trốn nhà đi, chuyện trong môn phái đều giao hết cho nhị sư huynh."
"Vậy nhị sư huynh của em chẳng phải có rất nhiều việc cần giải quyết sao?" Nam Thừa Phong lại hỏi.
Lục Chỉ nghĩ nghĩ, "Đúng vậy, trong môn phái vẫn có rất nhiều chuyện cần xử lý."
Tiêu Dao Phái bọn họ không chỉ giao thiệp với nhiều nhân vật lớn của quốc gia cùng tầng lớp thượng lưu, bọn họ còn có rất nhiều sản nghiệp và đầu tư. Năm sư huynh đệ bọn họ: đại sư huynh phụ trách bàn bạc với các nhân vật trọng yếu, xử trí những sự kiện trọng đại; nhị sư huynh phụ trách giao tiếp với các nhân vật nổi tiếng, xử lý chuyện trong môn phái và sản nghiệp; tam sư huynh và tứ sư huynh phụ trách đi ra ngoài thực hiện một số nhiệm vụ bí mật; còn Lục Chỉ phụ trách được sủng ái, được dưỡng trắng trẻo mập mạp, ăn uống hưởng lạc, vô tư vô lự, còn có, những sự việc sư phụ và các sư huynh chưa giải quyết được, cậu sẽ ra mặt giải quyết. Chỉ tiếc, sư phụ cùng mấy sư huynh có nỗ lực thế nào cũng không thể nuôi cậu béo lên được, cũng may còn nuôi được thành đặc biệt trắng trẻo nõn nà khoẻ mạnh xinh đẹp đáng yêu, coi như cũng an ủi bọn họ phần nào.
"Anh ta bận như vậy lại còn phải xử lý chuyện này, có thể quá vất vả hay không?" Nam Thừa Phong cười cười, bắt đầu giăng lưới.
"Đúng vậy." Lục Chỉ gật đầu.
"Cho nên, nếu chuyện phát sinh chỗ chúng ta, không bằng chúng ta tự xử lý nhé." Nam Thừa Phong nói.
"Ừ." Lục Chỉ nói, "Được, vậy tôi cũng đi đập nát máy tính nhà bọn hắn."
"Được, chúng ta đi đập nát máy tính nhà bọn hắn." Nam Thừa Phong hài lòng cười.
Lục Chỉ nghĩ đến chuyện đó, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, bụng cũng bắt đầu thấy đói.
Nam Thừa Phong phảng phất cảm giác được Lục Chỉ đã mở chốt, "Em muốn đi ăn trưa sao?"
"Ừ, hôm nay chúng ta ra phố ăn vặt ăn nhé? Nhà anh cách phố ăn vặt xa thế, vậy sau này sẽ không tiện đi ăn nữa rồi." Lục Chỉ nói.
Muốn ăn gì chỉ cần một cú điện thoại là có thể giải quyết ổn thoả, đối với Nam Thừa Phong, đó chưa bao giờ là vấn đề, nhưng một khi Lục Chỉ đã mở miệng, hắn tuyệt đối sẽ không từ chối, "Được."
Chân Tùng thu dọn mấy bộ quần áo chưa bị phá hỏng, những món khác đều không còn sử dụng được nữa, chỉ có thể để nguyên tại chỗ.
Trợ lý Thân nói, "Nơi này cậu cứ yên tâm, tôi sẽ cho người phục hồi lại như cũ."
"Được." Chân Tùng gật đầu, giao cho anh ta thì còn gì không an tâm nữa, nhưng nghĩ nghĩ lại nói, "Nhưng mà, ông chủ sẽ không muốn làm phiền các anh, dù sao chúng tôi cũng có tiền, vẫn là để tôi tự tìm người trang trí lại thì hơn."
Trợ lý Thân mỉm cười, nhìn sang hai người Nam tổng và Lục Chỉ, "Cậu yên tâm, Nam tổng sẽ làm cậu ấy đồng ý."
"Nam tổng cũng thật không dễ dàng, sợ bị từ chối nên phải vận dụng lấy cớ bảy hai phép thần thông để đối phó với cậu ấy." Chân Tùng nói.
Kỳ thật ngay từ đầu hắn cũng rất cảnh giác với Nam Thừa Phong, tuy rằng hắn rất sợ hắn ta, thấy hắn ta là chân run lẩy bẩy, nhưng dù sao cũng liên quan đến Lục Chỉ, hắn không thể không phòng bị. Nhưng trong khoảng thời gian ở chung này, hắn phát hiện Nam Thừa Phong thật sự rất thích Lục Chỉ, bằng không, một người cao cao tại thượng như vậy, không cần thiết phải vì cậu mà thay đổi nhịp điệu sống của mình, đó tuyệt đối không phải việc mà một người lãnh khốc vô tình sẽ làm.
Càng giống như lời trợ lý Thân từng nói, nguyên nhân chính là vì tình cảm quá mãnh liệt nên mới không dễ dàng bộc lộ, chỉ có gặp được người phù hợp mới đưa đi hết thảy. Tuy rằng nhất kiến chung tình thoạt nhìn thật mơ hồ, nhưng không có nghĩa là không tồn tại, hắn vẫn tin tưởng mệnh trung chú định (vận mệnh đã sắp đặt), ông trời đã sắp xếp an bài cả rồi.
Lục Chỉ và Nam Thừa Phong đi ra cửa, các chủ tiệm xung quanh thấy Lục Chỉ, đang định mở miệng gọi tiểu thần tiên, nhìn thấy Nam Thừa Phong đi bên cạnh lại chùn bước, chờ Chân Tùng đi ra mới đi qua nói chuyện.
"Ai nha, các cậu mau dọn đi đi, sau khi mấy tên lưu manh đó đập cửa tiệm còn tàn nhẫn nói với chúng tôi, kêu chúng tôi nói lại cho các cậu, nói nếu các cậu không biến mất khỏi đế đô, bọn họ sẽ đập sạch tất cả cửa hàng của chúng tôi." Hàng xóm ra vẻ bất đắc dĩ, "Chúng tôi cũng chỉ là buôn bán nhỏ, không chịu nổi quậy phá như vậy."
Chân Tùng tức giận đến trắng bệch mặt mũi, "Cái gì? Sao có thể quá đáng đến thế!"
"A, đều là một đám lưu manh không muốn sống, ai có thể nói đạo lý với bọn chúng được chứ." Hàng xóm thở dài.
"Vậy các người báo cảnh sát, báo cảnh sát cũng không được sao." Chân Tùng không phục.
"Báo cảnh sát chỉ là biện pháp nhất thời, nhưng nhốt mấy ngày lại thả ra, hoặc bọn họ đi tìm người nơi khác đến quậy phá, từng đám bọn họ có thể thay phiên vào đồn ngồi mấy ngày, cũng sẽ không bị bắn chết, dân thường chúng tôi thật sự chịu không nổi." Chủ tiệm nói ra thực trạng vấn đề.
Lục Chỉ dừng bước, chủ tiệm thấy cậu, mím môi không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ thật cẩn thận, áy náy từ tận đáy lòng nói, "Tiểu thần tiên, thật xin lỗi, không phải chúng tôi muốn đuổi các vị đi khỏi nơi này, mà thật sự chúng tôi kiếm sống qua ngày cũng không dễ dàng gì, còn xin ngài thông cảm cho chúng tôi."
Lục Chỉ khẽ cười, "Không sao, không phải lỗi các người."
"Đa tạ tiểu thần tiên thông cảm." Chủ tiệm nói chuyện với Lục Chỉ đều rất cẩn thận, rốt cuộc ai dám đắc tội thần tiên chứ, hơn nữa có tiểu thần tiên toạ trấn ở khu phố này của bọn họ công việc làm ăn cũng thuận lợi hơn nhiều, bọn họ đều lén gọi cậu là tiểu thần tài. Nếu không phải bọn họ thật sự không còn cách nào đối mặt với vấn đề này, bọn họ tuyệt đối không dám, cũng không muốn mở miệng nói như vậy, hiện tại thấy tiểu thần tiên có thể thông cảm, bọn họ vừa thấy áy náy vừa thấy yên tâm.
"Không sao." Lục Chỉ nói lại lần nữa, "Mọi người đều không dễ dàng, buổi chiều tôi sẽ dọn đi, tin tưởng về sau sẽ không xảy ra chuyện như này nữa."
Hàng xóm vội vàng không ngừng gật đầu cảm ơn, "Thật sự cảm ơn tiểu thần tiên."
Lục Chỉ mỉm cười, thu hồi tầm mắt, sắc mặt liền trầm xuống. Nam Thừa Phong nhìn cậu chằm chằm.
"Xem ra, chuyện này đúng là phải giải quyết cho gọn ghẽ mới được." Lục Chỉ mở miệng nói.
Đập phá cửa tiệm cậu có thể trang trí lại, nhưng ảnh hưởng đến hàng xóm chung quanh, đây đã không còn là chuyện nhỏ. Nam Thừa Phong hơi cong miệng, hắn thích Lục Chỉ như vậy, gặp chuyện sẽ suy xét vì đại cục, lại có thể quả quyết sát phạt, tất cả đều khiến hắn động tâm, khiến hắn không thể tự kiềm chế sự yêu thích của mình.
Tác giả có lời muốn nói: Bổ sung một chút giả thiết:
Mắt thường của Lục Chỉ có thể thấy được thần sắc, khí vận cùng mệnh số của con người, giống như thông quá tướng mạo hoặc một số thủ thuật đoán mệnh khác để suy đoán vận mệnh con người.
Nhìn thấy được hoạt động tâm lý đối phương cùng những chuyện tương đối mơ hồ, cần phải dựa vào Thiên Nhãn. Cậu là người có thể tự do đóng mở Thiên Nhãn. Nhưng không đại biểu thời thời khắc khắc đều mở Thiên Nhãn, đặc biệt sẽ không chủ động đi tìm tòi nghiên cứu nội tâm con người, chỉ khi gặp chuyện cần phải sử dụng Thiên Nhãn thì mới mở ra. Lúc đầu cậu nhìn thấy Cửu gia thấy được trong lòng hắn nói thích cậu, cho nên đã biết tâm tư của Cửu gia.
Còn vì sao Lục Chỉ nhìn không ra Nam Thừa Phong thích mình:
1. Mệnh cách áp chế nhiều khía cạnh, trong đó bao gồm việc cậu không cách nào nhìn được suy nghĩ của Nam Thừa Phong.
2. Cậu không cố ý đi tìm tòi nghiên cứu suy nghĩ của người bên cạnh, không gặp phải sự kiện mấu chốt yêu cầu phải nhìn thấu nội tâm đám người trợ lý Thân, sau này có lẽ sẽ có.
3. Bản thân không có kinh nghiệm yêu đường, trì độn trong chuyện tình cảm.
Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!