• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc Lê Hân tỉnh lại, bên người chỉ có Phong Liệt Vân, còn lại thì không ở. Ba sĩ quan đế quốc kia cũng không có, người hắc ám tinh cũng không, chỉ có hắn đang nằm trong ngực Phong Liệt Vân, tư thế có chút xấu hổ.

Vội vàng bò dậy tránh khỏi lòng ngực Phong Liệt Vân hỏi: "Như thế nào chỉ có ta và ngươi? Bọn họ đâu? Không, không đúng, vừa rồi vì sao ngươi muốn ôm mọi chuyện vào người mình, có biết làm như vậy đế quốc sẽ nghĩ cách tiếp tục đưa ngươi về viện nghiên cứu hay không! Ngươi làm như vậy, ta......"

"Lê Hân" Phong Liệt Vân đột nhiên đánh gãy lời Lê Hân "Trước đây ngươi nói mình kết hôn ở đâu? Emir sao?"

"Ách...... a, ân." Lê Hân khựng lại một chút, cuối cùng vẫn gật đầu. Hắn tin tưởng tình cảm A Mộc nhất định sẽ cùng mình kết hôn, như vậy coi như làm chính mình đã kết hôn cũng không sai. Nếu A Mộc khôi phục ký ức quyết định không cần hắn, vậy thì người kia liền không phải A Mộc của hắn, hắn sẽ coi như sau khi kết hôn A Mộc liền chết, chính mình cũng giống như đã kết hôn.

"Ta mang ngươi về đi." Phong Liệt Vân nói.

"Cái gì...... Ngươi...... Không phải...... Hiện tại...... Hảo đi, ta trở về." Lê Hân nói năng lộn xộn, hắn có rất nhiều lời muốn nói, chuyện đám sâu kỳ quái làm sao bây giờ, mình rời đi thì người hắc ám tinh làm sao bây giờ, tình trạng tinh thần bọn họ thực không ổn, còn có, quan quân đế quốc rốt cuộc đi đâu vậy, sau này có thể hay không có nguy hiểm.

Chính là, cuối cùng tất cả đều hóa thành một ý niệm, hắn phải trở về, hắn sẽ trở về. Sau khi trở về tìm được A Mộc, lại nghĩ cách giải quyết chuyện của người hắc ám tinh, chỉ cần bản thân không ngừng đề cao tinh thần lực, hắn nhất định có thể giải quyết vấn đề tinh thần dị biến của mọi người, nhất định có thể.

"Lê Hân, ngươi rất yếu" Phong Liệt Vân nhéo mặt Lê Hân "Quá yếu, yếu đến mức bây giờ ta thổi một cái ngươi cũng có thể chết."

"Không, không yếu như vậy...... Hơi thở của ngươi lại không phải khí độc......" Lê Hân xấu hổ vò đầu, thật không biết rốt cuộc Phong Liệt Vân xem hắn có bao nhiêu nhược.

"Thế nhưng ngươi lại rất mạnh" Phong Liệt Vân thở dài "Ngươi luôn có thể ổn định trạng thái tinh thần của nhiều người như vậy. Và ta không biết ngươi đã làm thế nào, có thể tiêu diệt lũ trùng khiến quân đội đế quốc sứt đầu mẻ trán dưới tiền đề vẫn bảo hộ được mọi người, điều này nói lên ngươi rất cường đại, tương đương cường đại, là một loại cường đại vượt xa hệ thống tri thức của nhân loại. Trùng này có thể khống chế não người, ngươi có thể tiêu diệt chúng, như vậy ta có thể hay không đoán, ngươi cũng khống chế được não người?"

"Hiện tại vẫn chưa được" Biết Phong Liệt Vân nói chính sự, Lê Hân tin tưởng y, liền không giấu diếm mà nói "Nhưng về sau sẽ làm được. Chỉ cần ta vẫn thổi tiêu, gảy tỳ bà, ca hát, không ngừng tôi luyện tài nghệ, nhất định sẽ có thể đạt tới trình độ như ngươi nói. Hơn nữa, ta dần dần phát hiện, ngươi cũng vậy, hắc ám tinh người cũng thế, tinh thần mọi người là có thể trấn an. Ta hiện tại chỉ có thể duy trì trấn an, chính là theo lực lượng tăng trưởng, nhất định có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề tinh thần của các ngươi, để các ngươi không bao giờ dị biến tinh thần nữa, có thể sinh hoạt như người bình thường...... Không, so với người thường đế quốc kia còn muốn bình thường hơn, dường như bọn họ có thể dị biến và cần ức chế tề tới duy trì, chính là các ngươi không giống, các ngươi vĩnh viễn sẽ không dị biến nữa. Đương nhiên, vấn đề của ngươi so với những người khác nghiêm trọng hơn một tí, bất quá chỉ cần ta trở nên lợi hại hơn, thì nhất định có thể giúp ngươi!"

"Nói cách khác, chỉ cần đế quốc không phát hiện ngươi, không làm chuyện vẽ rắn thêm chân, chỉ cần ngươi vẫn tự do trưởng thành, là có thể cứu vớt......" Phong Liệt Vân nói tới đây thì dừng lại một chút, đột nhiên tự giễu mà cười cười, lúc này mới nói tiếp "Có thể cứu vớt toàn nhân loại, phải không?"

"Ách......" Lê Hân mặt có chút đỏ, gãi gãi đầu nói "Cứu vớt toàn nhân loại, nghe có vẻ Tom Sue...... Ta cũng không biết liệu đến cuối cùng ta có thể làm được hay không, bất quá ít nhất có thể trợ giúp các ngươi, cũng có thể đối phó những con sâu kia."

"Vậy trưởng thành đi" Phong Liệt Vân nghiêm túc nói "Ẩn giấu làm lơ, dù có chuyện gì xảy ra xung quanh, cũng không được làm lộ bí mật này của mình, tuyệt đối không thể để người đế quốc phát hiện. Cho dù những con trùng đó thật sự xâm nhập vào trong đế quốc, gây nên sóng gió cho nhân loại, chỉ cần ngươi chưa hoàn toàn nắm vững cách tiêu diệt chúng trong chỉ một lần, thì nhất định phải khoanh tay đứng nhìn. Cần phải sống sót, trưởng thành đi lên, thẳng đến khi ngươi có sức mạnh để làm mọi thứ.

Hoàn cảnh ở hắc ám tinh quá kém, vô pháp khiến ngươi trưởng thành, cho nên ta quyết định, đưa ngươi đi."

Phong Liệt Vân nói kiên định là vậy, lại làm lòng Lê Hân rất khó chịu. Là vì nguyên nhân này, Phong Liệt Vân mới có thể đem chuyện diệt trùng ôm hết lên người mình, vì bảo vệ hắn sao? Chính là hắn một chút cũng không vui, còn có một loại cảm giác rất khổ sở, vì cái gì? Phong Liệt Vân đã khổ như vậy, sau này còn khả năng đối mặt với sự đuổi bắt của toàn đế quốc, đều là vì hắn. Hơn nữa, một khi Phong Liệt Vân bị đế quốc bắt về lại lần nữa bị nghiên cứu, y căn bản không có loại lực lượng này, vì để y kích phát ra lực lượng này, không biết đế quốc còn muốn làm với y như thế nào.

Tất cả những điều này đều vì hắn, chuyện này khiến Lê Hân vui vẻ thế nào được!

Rõ ràng thật vất vả mới có cơ hội rời đi, thật vất vả Phong Liệt Vân mới nhả ra muốn đưa hắn trở về, Lê Hân lại một chút cũng không vui không nhảy nhót. Hắn đúng là muốn trở về tìm A Mộc, từ đầu đến cuối đều muốn, chính là hiện tại, cứ việc mong ước ban đầu chưa thay đổi, hắn cũng đã có thêm nhiều ràng buộc, làm sao có thể buông bỏ hơn 1 vạn fans này đây? Phong Liệt Vân không rõ nhưng hắn biết, những người này đều rất tin tưởng hắn, ngưỡng mộ hắn, chính mình cũng có thể giúp những người này, cứ như vậy mà đi không nhìn lại, so với vứt bỏ cùng phản bội có gì khác nhau!

Nếu fan trung thành bị vứt bỏ và phản bội, có thể hay không đột nhiên từ phấn (fan) biến thành hắc? Lê Hân đột nhiên nghĩ đến, hắn thế nhưng có chút vui vẻ, rốt cuộc tìm được một cái cớ để mình không bỏ lại những người này. Một khi phấn biến thành hắc, 2 vạn thuần fans của mình nháy mắt sẽ rớt xuống số âm, vì vậy, cấp bậc mình cũng sẽ rơi về giai đoạn khất cái hát rong bên đường ban đầu, bởi vì sẽ tăng tinh thần lực khi thăng cấp và cũng sẽ giảm xuống, vì vậy nỗ lực lúc trước liền vô ích.

Cho nên không thể vứt bỏ!

Nghĩ vậy một lúc Lê Hân bắt lấy Phong Liệt Vân, trong mắt mang theo ánh sáng hy vọng, thoạt nhìn đẹp lạ thường.

Nhanh như vậy đã muốn đi? Phong Liệt Vân rũ mắt, vỗ vỗ cánh tay Lê Hân nói: "Đừng gấp, dù sao cũng phải chờ chiến hạm vận tải tới, ta lại đoạt phương tiện giao thông rồi nói."

"Không phải không phải." Lê Hân lắc đầu như trống bỏi, trong đầu tổ chức ngôn ngữ muốn giải thích, thế nhưng hắn lại không thể nói ra sự tồn tại của hệ thống, thứ hai là không biết giải thích như thế nào......

【Hệ thống: Đoán trước được lực lượng vượt xa nhận thức của nhân loại ở thế giới hiện thực sẽ mang đến bối rối cho ký chủ, bởi vì ký chủ làm khá tốt việc bảo mật hệ thống, độ trung thành đạt tiêu chuẩn. Để giải quyết những vấn đề chung của hệ và ký chủ, hệ thống đã chuẩn bị vài cách giải thích giúp ký chủ, thỉnh ký chủ lựa chọn: Phương án 1 / Phương án 2/ Phương án 3.....】

Lê Hân: "......"

Tuy rằng hệ thống lần đầu tiên áo bông nhỏ (73) lại còn khen ngợi hắn như vậy, nhưng vì sao trong lòng lại khó chịu như vậy a? Hắn cùng hệ thống quả nhiên là tương ái tương sát.

(73) 小棉袄 (áo bông nhỏ): Ý chỉ mối quan hệ tri kỷ, thân thiết, ấm áp (thường là dùng để nói về quan hệ giữa con cái – cha mẹ).

Tùy tiện lựa chọn phương án 1, xuất hiện cách nói làm Lê Hân mặc nghẹn một chút, bất quá có vẻ còn tính hợp lý, nói với Phong Liệt Vân hẳn là không có việc gì, vì thế hắn liền yên lặng đỏ mặt dùng.

"Phong Liệt Vân, ngươi tin có thần tồn tại chứ?" Lê Hân càng nói càng mất liêm sỉ, loại lời kịch "xxx ngươi tin có thần tồn tại chứ" linh tinh này dường nhau đều là nữ chính Mary Sue hoặc nam chính Tom Sue nói với vai ác. Nói xong vai ác tin có thần hay không không biết, nhưng nhất định sẽ tin nữ/nam chính o(╯□╰)o

Quả nhiên nghe xong hắn nói Phong Liệt Vân cũng 囧 một chút, nhìn chằm chằm Lê Hân bởi vì quá xấu hổ mà mặt đỏ bừng, cuối cùng cười xoa xoa tóc hắn nói: "Bây giờ đều là tin vào khoa học, ngươi thế nào lại thốt ra loại ngôn luận không khoa học này? Hơn nữa cho dù có, ta cũng không có cách tin tưởng vào thứ như thần kia. Nếu có thần...... Có lẽ hắn cũng giống viện nghiên cứu, chỉ lo hạnh phúc của số đông người, bởi vì người quá nhiều, giống như chúng ta vậy, hắn quản không tới."

Trong lòng Lê Hân lại khó chịu một chút, bất quá vẫn tiếp theo nói "Ta cũng không tin thần, bởi vì ta biết, thần mà cái gọi là tôn giáo trước kia đắp nặn ra, bất quá cũng là người thường, sở dĩ lúc ấy họ có sức mạnh siêu nhiên, là vì sự tín ngưỡng, tựa như ta hiện tại."

Lặng lẽ nghiêng đầu một chút không nhìn ánh mắt hoài nghi của Phong Liệt Vân, hệ thống cho cái cớ, nói như thế nào, hợp lý đến mức khiến người rõ ràng hoài nghi rồi lại không biết phải hoài nghi như thế nào!

Tiếp tục chiếu theo kịch bản của hệ thống nói: "Phong Liệt Vân, ngươi rất thích ta ca đi? Ngươi biết không, khi ngươi bắt đầu thích nghe ta ca, chỉ cần ngươi khẳng định con người của ta, lại tin tưởng con người của ta, lực lượng tín ngưỡng thuộc về ngươi sẽ giúp ta mạnh lên.

Nói như vậy có thể ngươi không tin, chính là ta xác thật có năng lực như vậy. Một người tín ngưỡng là không đủ, ta tựa như người trong tôn giáo tà ác, càng nhiều người tin tưởng ta, ta càng có thể từ những người tín ngưỡng ta đạt được nhiều năng lực hơn nữa. Hắc ám tinh tổng cộng 10467 người cộng thêm ngươi tất cả đều tin tưởng ta, điều này khiến cho năng lực của ta trở nên cường đại, bởi vì phần lực lượng này, ta mới có thể tiêu diệt những con sâu đó. Trên thực tế vừa rồi không phải một mình ta làm, mà là sức mạnh của mọi người!"

"Ngươi......" Phong Liệt Vân hiếm khi có chút phát ngốc, y gãi gãi đầu mới miễn cưỡng nói "Hiện tại rất giống viện trưởng thần côn ở cô nhi viện lúc trước, làm ta muốn đánh ngươi."

Ta, ta nói lên loại kịch bản này cũng rất khó a! Lê Hân gào khóc trong lòng, hắn vốn đã không giỏi đóng kịch a.

Có thể nói tiếp, chủ yếu là vì hệ thống chuẩn bị tốt lời kịch, Lê Hân chỉ cần máy móc làm theo sách vở là được. Suy cho cùng kiếp trước hắn cũng diễn nhiều năm như vậy, dù sao vẫn có chút căn bản. Hơn nữa hệ thống đưa ra phương án, nói thế nào a? Tuy rằng rất cẩu thả, nhưng cẩu thả đến tương đương có đạo lý, cũng có ý nghĩa trùng khớp với sức mạnh của bản thân hệ thống. Chẳng qua là đem fans biến thành tín ngưỡng, đem thăng cấp biến thành gắn kết tín ngưỡng, bất quá cũng rất hợp lý. Ngay cả hắn đây, cũng là dựa vào sự yêu thích của mọi người, mọi người thích hắn, hắn mới có thể thăng cấp để có lực lượng.

"Là thật." Lê Hân nói "Ta là bị lưu đày đến Emir, lúc cùng đường mới phát hiện loại lực lượng này. Lúc mới bắt đầu ta căn bản không có biện pháp trấn an tinh thần người, sau đó dần dần có người thích nghe ta ca, người thích càng nhiều, lực lượng của ta càng lớn, cũng dần dần dò ra quy luật. Khi có được tín ngưỡng của 1000 người, ta có thể cảm nhận được một loại lực lượng gọi là tinh thần lực, nhưng vẫn bị động mà sử dụng nó. Mà sau khi ngưng tụ được tín ngưỡng của 1 vạn người, ta có thể chủ động sử dụng cổ lực lượng này.

Trước khi đến hắc ám tinh, ta căn bản không thể áp chế đại não dị biến của ngươi. Nơi đó có một con chip đang không ngừng khiến ngươi thống khổ, hiện giờ ta chỉ có thể ức chế nó, mà sau khi có lực tín ngưỡng của 10 vạn người, trăm vạn người, ta có thể nhổ nó ra, hoàn toàn loại bỏ thống khổ cho ngươi. Đồng dạng, lực tín ngưỡng càng nhiều, thể chất của ta cũng sẽ ngày càng tốt lên. Không sợ nói với ngươi, nếu là tình trạng thể chất ban đầu của ta lúc mới đến Emir, ở lần gặp lần đầu tiên ngươi đã bóp ta chết rồi......"

Tiếp theo, hệ thống hữu lực mà sao chép danh ngôn Newton: "Sở dĩ ta có được năng lực, không phải bản thân ta có bao nhiêu cường, mà là ta vẫn luôn đứng trên vai người khổng lồ, các ngươi chính là người khổng lồ của ta!" (74)

(74) Sao chép từ 10 câu nói bất hủ của Issac Newton; "Nếu tôi có tầm nhìn tốt hơn người khác là bởi vì tôi đứng trên vai những người khổng lồ."

Cuối cùng, Lê Hân tiến vào trạng thái, vô cùng nhập diễn với lời kịch của hệ thống đưa ra: "Cho nên ngươi không thể cứ như vậy đưa ta đi, nếu người hắc ám tinh cho rằng ta vứt bỏ bọn họ, sức mạnh của ta sẽ biến mất. Đồng dạng, ta không muốn cứ như vậy buông bỏ các ngươi, rõ ràng các ngươi có thể sống như người bình thường, vì sao lúc này lại tự mình từ bỏ bản thân. Tinh thần dị biến thì đã sao, ta cacbon còn có thể sống được a! Phải biết rằng ở Emir, một con chuột cũng có thể cắn chết ta, ở nguyên thủy tinh, muỗi cũng thiếu chút nữa đem ta hút thành thây khô làm ta trúng độc, không phải là vẫn còn sống sao! Các ngươi lại không phải cacbon, cũng sẽ không bị thổi một cái liền chết, dựa vào cái gì phải từ bỏ!"

Nói xong còn kích động mà múa may nắm tay nhỏ một cái, diễn thuyết kích động vô cùng hoàn mỹ.

"Phụt —— phụt —— phụt ——" nhìn tiểu nắm tay của Lê Hân, Phong Liệt Vân đột nhiên nhịn không được cười, cười đến căn bản không ngừng được, ngay cả nước mắt cũng trào ra.

"Ngươi dỡ hơi a!" Lê Hân vô ngữ nhìn chằm chằm Phong Liệt Vân cười đến lăn lộn trên đất, mới ý thức được đến tột cùng mình đã nói cái gì, căn bản là đem vốn liếng dâng lên hết o(╯□╰)o

"Nguyên lai, ngươi còn thiếu chút nữa bị muỗi hút khô máu...... Phụt ha ha ha ha ha ha ——" Phong Liệt Vân quả thực cười đến không ngừng được. "Ngẫm lại lịch sử sinh tồn của ngươi, đột nhiên cảm thấy bị lưu đày đến hắc ám tinh thì tính là cái gì, ít nhất thời điểm vừa tới đây, còn có thực phẩm và một số động vật ở vùng cực địa có thể ăn được."

"Đồ các ngươi cho ta ăn, ta thật sự sẽ chết!" Lê Hân nói "Còn có ngươi biết không, tiếp tục uy dinh dưỡng tề như vậy, bảo đảm không đến một năm ta cũng sẽ chết! Chức năng dạ dày sẽ hoàn toàn rối loạn mà chết. Hơn nữa không thể uy chiến hạm cho ta ăn, sẽ trúng độc kim loại nặng mà chết!"

Mỗi ngày rời giường cacbon đều sẽ tìm được một cách chết mới khiến Phong Liệt Vân cười đến không ngậm được mồm, rõ ràng vừa rồi tâm tình còn rất nặng nề, vì sao hiện giờ lại vui lên rồi a?

Nhìn Lê Hân trước mặt, bộ dáng thiếu niên bất quá chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, rõ ràng gặp phải tuyệt cảnh, nhưng đôi mắt vẫn thật đơn thuần, đúng là một đứa trẻ vô cùng xinh đẹp.

Ôn nhu đem Lê Hân ôm vào ngực mình, cơ thể ấm áp lại mềm mại, đặt biệt làm nhân tâm mềm nhũn. Phong Liệt Vân xoa xoa đầu Lê Hân nói: "Nhưng ta vẫn muốn đưa ngươi về Emir."

"Này......" Lê Hân nhíu mày, tuy rằng vừa rồi bản thân mạnh miệng, nhưng hắn thật sự không có cách giải quyết sự tình của người hắc ám tinh "Ta muốn về Emir, chính là...... các ngươi phải làm sao bây giờ?"

"Cái này sao...... Từ Emir cướp một chiến hạm vận tải trở về, chuyển toàn bộ qua là được." Phong Liệt Vân xoa mặt Lê Hân nói "Chúng ta thật sự rất hy vọng có thể tới một nơi có ánh mặt trời a, kỳ thật ta đã sớm có năng lực dẫn bọn họ đi, chính là thế giới này không có chỗ cho chúng ta sinh tồn. Emir chính là khu thực nghiệm của viện nghiên cứu, nhưng dù sao ta cũng hiểu biết nơi đó, hơn nữa người ở đó đều rất căm thù đế quốc, thế lực viện nghiên cứu không lớn chỉ có thể âm thầm hành động. Bọn họ tuyệt đối không dám hoạt động bên ngoài, nếu không vạn nhất kích động người dễ dị biến tinh thần trên toàn Emir, hơn 1 ngàn vạn người dị biến tinh thần, cho dù có nhiều binh lính hơn nữa cũng chống cự không được loại này.

Tóm lại, đi theo ngươi, đi một bước tính một bước được không?"

Áp lực thật lớn! Lê Hân bắt đầu đổ mồ hôi, không sai, hắn hoàn toàn không muốn bỏ lại những người này, hơn nữa hắn cũng tin tưởng dưới sự trợ giúp của mình, tinh thần mọi người nhất định sẽ không dị biến, chính là đưa Phong Liệt Vân tới Emir định cư...... Phil nhất định sẽ khóc a, nhất định sẽ!

Lau lau mồ hôi sau ót Lê Hân, Phong Liệt Vân nói: "Đừng làm khó, lúc trước không dám dẫn bọn họ đi là sợ tinh thần dị biến. Bất quá hiện tại có ngươi, chỉ cần tinh thần chúng ta vẫn bình thường, nơi nào cũng có thể sống được."

Tầm mắt đảo qua tinh cầu hoang vu tăm tối, suy cho cùng, bọn họ chính là những người có thể sống sót ở tinh cầu gian khổ nhất trong vũ trụ.

"Cái kia...... Ngươi trước mang ta đến Emir đi!" Lê Hân siết chặt nắm tay "Ta thử thương lượng với thủ lĩnh ngầm của Emir, chiến lực của các ngươi đều rất mạnh, xem bọn hắn có thể hay không lưu các ngươi lại. Nếu không thể lưu...... liền đi tìm hải tặc tinh tế, nguyên thủy tinh một cái tinh cầu lớn như vậy, chắc có thể lưu lại 10468 kẻ không hộ khẩu đi!"

"Chậm đã......" Phong Liệt Vân sờ sờ cằm "Ý ngươi là, ngươi quen biết thủ lĩnh tổ chức phản chính phủ Emir, còn quen biết hải tặc tinh tế, càng nhận thức tội phạm truy nã ta đây...... Người tín ngưỡng ngươi sẽ không phải đều từ những loại này ra đi?"

"Nghe ngươi nói vậy...... hình như là thật!" Lê Hân tưởng tượng đến sợ ngây người, hắn là thủ lĩnh tổ chức khủng bố sao, như thế nào fans của mình đều là tội phạm a!

"Ha ha ha ha ha......" Phong Liệt Vân lại cười ầm lên, giống như đã thật lâu không cười qua như vậy, thời gian rất lâu.

Loại cảm giác này là gì a? Nga, phong, quang, tự do. Lần đầu bước ra khỏi viện nghiên cứu, lần đầu gió nhẹ thổi qua mặt, lần đầu ánh mặt trời xán lạn chiếu vào mi mắt, lần đầu hiểu được niềm vui của tự do.

Chỉ là một lần tự do kia vẫn là giả dối, y trước sau vẫn bị viện nghiên cứu khống chế, vô pháp đạt được tự do chân chính. Như vậy lúc này thì sao? Bên cạnh cacbon nho nhỏ, tiểu gia hỏa có một đống lý luận tà giáo, có thể mang đến cho y tự do chân chính không?

Cho dù không có cũng không quan trọng, vì hy vọng mà chiến đấu một lần, cho dù vì vậy chết đi, cũng là một loại vui sướng.

-

Emir, hoa viên trên không của Phil.

Lê Hân đã bị Phong Liệt Vân mang đi hai tháng, nói cách khác, hắn rất có khả năng đã qua đời hai tháng. A Mộc trước sau vẫn không trở về, đây xem như tin tốt duy nhất. A Mộc không trở về, có nghĩa cho y lựa chọn bảo vệ Lê Hân, không nói ra sự tình ở Emir, đồng dạng, cũng có nghĩa A Mộc đã từ bỏ Lê Hân, từ bỏ đoạn tình cảm này.

Hai tháng nay tâm trạng Phil vẫn luôn không tốt, hắn đã trộm ghi âm Lê Hân ca, một khi tâm tình hậm hực liền nghe một chút, bất quá nghe xong hai tháng, năng lượng Lê Hân lưu lại đã sớm biến mất, không còn tác dụng ức chế tinh thần phát cuồng nào. Phil có cảm giác, hắn có lẽ đã tới cực hạn, khả năng giây tiếp theo, bản thân liền dị biến tinh thần, giống như những người Emir khác, đi đến đoạn cuối cùng.

Từ khi biết vì mình không toàn chức trách mà khiến Lê Hân gặp nạn, Giả Lệ Nhĩ cùng Áo Lạc Tư đều dần lâm vào phát cuồng, mọi người không muốn ra tay tàn nhẫn, mà thực lực hai người này cũng vô cùng mạnh, vằn vặt rất nhiều người. Cũng may cuối cùng bác sĩ Blake ra tay, dùng thuốc mê làm hai người bọn họ ngất xỉu, mang đi làm thực nghiệm thể.

Không sai, là làm thực nghiệm thể, là Phil cho phép hạ thực nghiệm. Blake thử tạo ra một bộ chuyển đổi năng lượng, mô phỏng lực lượng Lê Hân tới trấn an những người này. Kỳ thật hắn muốn chính là đại não tươi, bất quá Phil đưa tới là nhân loại bình thường, lấy trị số từ người sống tương đối khó khăn, Blake rất không vừa lòng. Bất quá dưới áp lực của Phil, cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, chỉ để người có tinh thần dị biến cảm nhận lực lượng sau khi biến đổi này.

Đương nhiên, hai tháng qua thực nghiệm của hắn vẫn không có tiến triển. Sóng tinh thần mô phỏng ra căn bản không có tác dụng, năng lượng cũng không kỳ lạ như Lê Hân. Blake vô cùng hy vọng Lê Hân có thể trở về, cho dù không làm thành vật thí nghiệm trân quý, cũng có thể lưu lại tư liệu ghi âm quý giá, tất cả bản ghi âm trong tay hắn đều bị Phil đoạt đi rồi, Blake cực kỳ tức giận, lại chả có biện pháp nào với Phil, dù sao cũng là kim chủ a.

Sau khi biết tin Lê Hân rất có khả năng đã chết, tinh thần Blake sa sút một đoạn thời gian rất dài, hắn thật sự rất thích Lê Hân ( cái vật thí nghiệm trân quý này). Nếu Lê Hân ở chỗ của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm cậu ta chết.

Ở trong hoài niệm cùng tự trách như vậy, Phil biết thời gian của mình không còn nhiều lắm, một khi tinh thần hắn dị biến, toàn bộ Fire cần phải tìm được một người nối nghiệp thích đáng. Thế nhưng thủ hạ đều là ngu ngốc thêm ngu ngốc, vẫn luôn dựa vào hắn nuôi sống, thật sự không ai có thể tiếp nhận. Kim Thành Quân không tồi, chính là vẫn luôn ở nguyên thủy tinh nên uy tín không đủ, Phil đang có ý định triệu hắn tới luyện tài.

"Boss!" Trợ lý của Phil ngay cả cửa cũng không gõ, lảo đảo chạy vào.

"Lại xảy ra chuyện gì!" Phil khẩn trương đứng lên, tinh thần của hắn hiện giờ căng chặt, hơi có gió thổi cỏ lay cũng dễ dàng kích động, tần sóng tinh thần đang trên dưới bờ vực dị biến, lập tức sẽ không duy trì nổi nữa.

"Phong, Phong Liệt Vân lại tới nữa!" Nhắc tới tên này, trợ lý cũng có chút lắp bắp "Ngay, ngay trong phòng khách, y, y xông tới, ta, chúng ta đều, đều cản, cản không được, hắn còn, còn mang, mang, mang theo......"

Phil đã không còn bình tĩnh nghe trợ lý kia lắp bắp, vừa nghe Phong Liệt Vân xuất hiện ở phòng khách, nhớ tới Lê Hân, đứa bé kia, đứa nhỏ mình thích nhất, đứa nhỏ ôn nhu như vậy yêu ca hát như vậy, hắn liền vô pháp khống chế bản thân. Bi thương, phẫn nộ, tưởng niệm, tự trách cùng sự sợ hãi với Phong Liệt Vân rốt cuộc làm Phil không thể khống chế tinh thần của mình, tầm mắt hắn trở nên mơ hồ, đã bắt đầu dị biến tinh thần!

Dựa vào lý trí cuối cùng vọt tới phòng khách, liếc mắt một cái liền thấy Phong Liệt Vân đứng ở giữa phòng khách, cuối cùng trong mắt hắn nhìn không tới những người khác ( Lê Hân nho nhỏ ngồi trên sô pha), thống khổ mà rống một tiếng, vọt về hướng Phong Liệt Vân.


Phil là dị năng hệ phong cấp A, phạm vi dị năng của hắn rất rộng, động một phát, Lê Hân ngồi trên sô pha đã bị thổi lên.


Phong Liệt Vân vội vàng đem Lê Hân kéo ra sau người, một bên ngăn cản Phil điên cuồng một bên nói: "Ngươi có thể đánh nhau, dù sao trước đó ta giết không ít người của ngươi, chính là cũng không thể tùy tiện xuống tay a, thấy rõ hắn ngủ...... Liền tính ngươi cái gì cũng không thấy, tinh thần dị biến, Lê Hân!"


"Ân!" Lê Hân trong không gian bảo vệ của Phong Liệt Vân, cũng không có thổi tiêu, nhạc khúc là rơi vào cảnh đẹp, tốc độ trấn an quá chậm, có thể chấn động tâm linh nhất lúc này, chính là âm cá heo.


Lê Hân đã phát hiện, đối mặt với người đang phát cuồng, âm cá heo quả thực chính là một vũ khí sắc bén. Có thể trực tiếp đâm vào màng nhĩ, kích thích não người, khiến người lập tức tiếp thu tinh thần lực, hoàn toàn dừng lại động tác.


Cổ họng phát ra âm thanh duyên dáng cao vút, lần này Lê Hân kiềm chế hơn, không có ý định khiêu chiến với cực hạn của mình, chỉ sử dụng tiếng huýt. Bất quá căn cứ theo lời hệ thống, chỉ cần hắn tiếp tục thăng cấp, hệ thống sẽ thay đổi tố chất thân thể của hắn, một ngày nào đó có thể phát ra âm cá heo A9 chân chính.


Âm cá heo duyên dáng cộng thêm tinh thần lực cấp 4 của Lê Hân, Phil được trấn an trong nháy mắt, hai mắt hắn dần trở nên rõ ràng, liếc một cái liền nhìn thấy Lê Hân còn đang biểu diễn âm cao!


"Thấy rõ người chưa?" Phong Liệt Vân cười "Nhưng đừng tiếp tục lan đến gần hắn, ngươi không biết cacbon có bao nhiêu khó dưỡng, đem hắn lộng tới Emir thật sự quá không dễ dàng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK