• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lỗ hổng nằm ở đâu? Tại sao lại như thế? Tại sao vẫn bị phát hiện?, Tiểu Phàm cực độ hoang mang nhìn cảnh tượng trước mắt này. Là hối hận, là sợ hãi, là đau khổ, hay là cái gì khác, hắn không rõ nữa. Tất cả những cảm xúc không còn rõ ràng ấy hòa quyện với nước mắt đang không ngừng tuôn ra khiến phía trước hắn vốn nhòe lại mờ hơn...

Ái Thượng nằm trên mặt đất với một vết thương lớn ngay bụng dưới, máu tươi trào ra không ngớt. Một dải liên đằng đói khát luồn qua luồn lại, không ngừng nong rộng miệng vết thương, đồng thời hút lấy máu từ đó. Tam sư muội của hắn vẫn chưa nhắm mắt, hai mắt nàng trợn lớn, tay thì giữ chặt lấy liên đằng, cố gắng ngăn cản nó không gây ra những đau đớn khủng khiếp khiến nàng hét lên những tiếng bi thiết tới tận tâm can...

Tương Ngạn nằm ngay bên cạnh nàng. Hắn đã bị bẻ gãy tứ chi, toàn thân bị siết chặt trong liên đằng. Tiên huyết cùng nội tạng vỡ vụn liên tục bị phun ra. Nhưng hắn không la hét. Ánh mắt chỉ đau đáu nhìn Ái Thượng, miệng hắn run rẩy khiến những lời dường như là thì thầm càng không rõ ràng, chẳng ai có thể nghe rõ được. Cây cung của hắn đã gãy làm đôi, nằm trong vũng máu của chính chủ nhân nó.

Đại sư huynh của Tiểu Phàm, Tôn Kinh, cũng không thoát khỏi tình cảnh bi thảm. Tôn Kinh không ngã xuống, y đứng đó, trong tay cầm một mảnh đoản côn, tư thế như đang phòng thủ. Vốn y dùng trường côn nhưng... trường côn hóa thành đoản côn, người sống cũng đã hóa thành người chết mất rồi. Đôi mắt của người đại sư huynh thực thà, đôi mắt vốn sáng rỡ tình cảm thân thiện đã trở nên vô hồn. Ba dải liên đằng to lớn đang không ngừng động đậy, khuấy đảo nội thể của y. Hai dải đâm xuyên qua mạng sườn, một dải cắm xuyên qua lưng, đâm thủng lá phổi của Tôn Kinh. Phía trước y còn có một dải liên đằng quấn chặt lấy hai tay đang nắm chặt đoạn côn đã gãy. Dưới chân y máu đã sánh lại thành vũng đỏ tươi.

Tiểu Phàm ngước nhìn trời mới tảng sáng. Ánh mặt trời dần ló rạng nơi đằng Đông. Khung cảnh này vốn thường gợi lên trong người ta niềm hi vọng, nhưng giờ đây... Tiểu Phàm chẳng còn cảm thấy gì khác ngoài sự hối hận và tột cùng của tuyệt vọng.

...

Năm phút trước...

Bốn người nhìn nhau với sự hoan hỉ lộ rõ trên khuôn mặt. Cuối cùng họ cũng sắp thoát rồi.

Vút, Tiểu Phàm và Ái Thượng cùng lúc giật dây xuống, hình nhân vì thế liền hạ xuống mặt đất kéo theo dải liên đằng đang truy đuổi sát ngay sau nó. Lại một động tác phối hợp nữa, hai người lại quăng con hình nhân lùi lại, khiến cho liên đằng phóng đi càng xa.

Nửa trượng! Chỉ còn cách vòng vây của đám Thực Cốt Thụ nửa trượng!

Bỗng nhiên một loạt những tiếng Ù ù..., Xoạt xoạt... vang lên. Trước mắt bốn người đột nhiên tối sầm. Dù mới đang là tảng sáng, nhưng ánh dương quang đã lờn vờn quanh đây, bốn người vốn vẫn có thể nhìn rõ được mọi thứ. Nhưng sát na này, chỉ chút dương quang cũng không còn thấy đâu nữa. Một bóng đen như cơn sóng dữ vồ lấy bốn người họ.

Cái gì?, Tiểu Phàm chỉ còn kịp sợ hãi thốt lên hai từ còn chưa kịp ra khỏi cổ họng.

Đó là hàng trăm, không, là hàng ngàn sợi liên đằng lao ra từ thân cây, chui lên từ dưới đất, vồ từ trên không xuống! Hình ảnh giống như mây đen đột ngột kéo tới khi mà ta chỉ nhìn được từ một miệng giếng lên phía trên vậy: đen kịt, lộn xộn và ghê rợn...

Tiểu Phàm không có thời gian để nghĩ nhiều. Hắn hét lớn:

- Đi mau!

Ba người kia có lẽ chẳng cần nghe hắn nói cũng đã nhảy vội xuống rồi.

Kế hoạch của họ đã thất bại!

Thân hình bốn người còn ở trên không, liên đằng đã lao tới.

Tiểu Phàm tay phải lồng vào áo ngực rút thái đao ra, không chần chừ, vung đao như điện.

Tôn Kinh khua tay vào không trung, lập tức một cây trường côn bằng đá trơn nhẵn xuất hiện.

Ái Thượng hai tay hất về phía trước, miệng lẩm nhẩm đọc gì đó, lập tức hai chiếc lục lạc đeo ở tay nàng bung ra, chớp mắt hóa thành hai cây thiết trùy.

Tương Ngạn lúc đó trong tay cũng đã nắm trường cung, tay trái rút ra một mũi tiểu tiễn từ bên hông. Y bấm nhẹ một cái, tiểu tiễn lập tức dài ra.

Bốn người động tác nhanh vô cùng, đồng loạt trong vài giây tại không trung đều đã rút ra vũ khí của mình.

Bốn người vừa hạ thân liền tạo thành trận hình chữ điền - hai trước hai sau – Tiểu Phàm và Tôn Kinh đứng đầu đối địch, Ái Thượng, Tương Ngạn lui về sau.

Tôn Kinh quát:

- Lui về trại!

Vừa nói, cây côn trong tay y vừa múa lên vù vù. Cây côn quét qua tới đâu, bụi đất cuộn lên tới đó, đủ để thấy mãnh lực lớn tới mức nào. Liên đằng lao tới đều bị y quất cho bật lùi lại. Y phòng thủ không khác nào một tấm thiết thuẫn không kẽ hở.

Tiểu Phàm ngược lại, lại giống như một cái máy nghiền. Liên đằng bủa vây quanh hắn đều bị hắn dùng Đinh gia Thái kĩ chém cho không còn nguyên hình dạng. Đao ảnh lướt qua, quang mang trước còn chưa mờ đi, quang ảnh sau đã chồng lên, tạo thành một mảng loang loáng bạc. Dưới đất liên tục xuất hiện từng đống liên đằng bị sắt thành hạt lựu...

Tương Ngạn ở phía sau cùng, cũng liên tục rút tên ra bắn. Mỗi mũi tên của y đều được gắn thuốc nổ. Một mũi tên găm trúng liên đằng lại tạo ra một lỗ hổng lớn trên “đám mây” đen kịt, nhưng liền đó liền bị lấp lại ngay lập tức. Dù vậy, sát thương và khả năng đẩy lùi mà y có thể gây ra vẫn cao nhất.

Ái Thượng đứng trước Tương Ngạn, hộ vệ cho Tương Ngạn, song trùy vung lên nghe vù vù. Dù rằng cũng đẩy lùi được một phần đám liên đằng, nhưng liên đằng vốn mang nhu tính, song trùy lại không có tính sắc như thái đao của Tiểu Phàm, hay khả năng gạt phá như trường côn của Tôn Kinh, cho nên Ái Thượng nhanh chóng bị dồn vào thế nguy.

...

- Chết tiệt! Nhị sư huynh, chúng ta bị bao vây rồi.

Tương Ngạn hét lên đầy lo lắng.

Chỉ sau hai phút rút lui, bốn người đã không còn có thể bước thêm bước nào nữa rồi. Liên đằng giờ đã tạo thành một bức tường không ngừng du động xung quanh bốn người, hoàn toàn phong tỏa họ. Tình cảnh thật không khác gì chim bị nhốt trong lồng, cá nằm trong chậu!

Bốn người quay lưng vào nhau, cảnh giác nhìn “bức tường” bao vây họ. Mặc dù hiện tại liên đằng chưa tấn công, nhưng sẽ sớm thôi, chúng sẽ xông tới.

Ái Thượng sợ hãi hỏi:

- Nhị, nhị sư huynh. Sao lại như vậy?

Tiểu Phàm vừa kinh vừa loạn, đáp không nên lời:

- Ta...

Tôn Kinh quát:

- Đừng nghĩ lung tung nữa. Mau nghĩ cách thoát ra.

Tương Ngạn cũng nói:

- Đại sư huynh nói đúng. Nhị sư huynh? Huynh có ý tưởng gì không?

- Ta...

Tiểu Phàm không nói được gì trừ một chữ “ta” nặng nề, nghe sao đầy hối hận.

Bỗng nhiên Zù..., một dải liên đằng đột ngột bắn ra từ bức tường. Giống như tiếng súng lệnh, từ tứ phương bát hướng, vô vàn dải liên đằng lập tức theo sau nó, tấn công bốn nhân loại ở giữa vòng vây. Lúc này, bọn Tiểu Phàm thật giống như những người khán giả tham gia một màn biểu diễn dùng kiếm xiên qua hộp của một nhà ảo thuật gia vụng về nhất, bất cứ thời điểm nào, chỉ cần sơ sẩy là sẽ bị đâm xuyên qua người.

Bốn người chém đông, gạt tây; có điều trái – phải, trên – dưới đều mù mịt liên đằng, cho nên chỉ một phút thời gian, ai cũng loang lổ những mảng máu tươi trên người. Đó không chỉ là máu của họ, mà còn là máu của những người còn lại vì kéo họ ra khỏi sát na lưỡi hái thần chết kề cổ mà bị thương.

Aaaaa..., Ái Thượng thét lên sợ hãi: chân nàng đã bị một dải liên đằng quấn lấy!

Tương Ngạn vừa nghe, lập tức quay ngoắt lại. Mặc kệ đám liên đằng phía sau, Tương Ngạn hữu thủ nắm một mũi tên, cắm mạnh xuống giải liên đằng đang quấn lấy chân Ái Thượng. Tay trái y vốn đang cầm một cây trủy thủ nhỏ, liền đó chém đứt dải liên đằng.

- Coi chừng...

Tiểu Phàm nhảy tới sau lưng Tương Ngạn, thái đao vẽ ra một màn lưới bạc, thái dải liên đằng đang tấn công tiểu sư đệ của hắn thành muôn mảnh. Nếu Tiểu Phàm không ra tay kịp, chỉ sợ Tương Ngạn đã bị dải liên đằng vừa rồi xiên thủng người rồi.

- Gưaaaaa...

Tôn Kinh ở bên kia đột nhiên gầm lên đau đớn khiến cả bọn hoảng sợ.

- Đại sư ca...

Ái Thượng gào lên.

Tôn Kinh hữu thủ nắm trường côn vẫn không ngừng múa tít đẩy lùi không ít liên đằng, nhưng tả thủ lại đang nắm chặt lấy một thứ khác. Đó là một dải liên đằng to bằng bắp tay. Và, nó đã cắm xuyên vào mạng sườn trái của Tôn Kinh! Tiên huyết phun ra như suối, nhuốm đỏ cả nửa thân dưới của y.

Ái Thượng, chân vừa được Tương Ngạn giải thoát, không do dự, lao thân về phía Tôn Kinh. Nhưng, chính vì nàng mất cảnh giác...

- Sư tỷ...

Tương Ngạn quát lớn. Y cũng lập tức lao theo, định kéo Ái Thượng lại.

- Vù vù...

Năm, sáu dải liên đằng dường như nhận biết được sự mất cảnh giác của hai người Ái Thượng và Tương Ngạn, lao tới như vũ bão, tốc độ so với trước không chỉ là nhanh gấp đôi. Chúng tấn công hai người họ.

- Aaaaa...

- Không...

Ái Thượng và Tương Ngạn cùng lúc hét lên trong hoảng loạn.

Tiểu Phàm hú lên một tiếng dài. Hắn lao tới mà trong lòng đã chẳng còn coi trọng tính mạng của mình nữa. Thần Ma lực tuy chỉ còn hai phần, nhưng hắn cũng chẳng suy nghĩ nữa, vận lên toàn bộ. Đường đao của hắn có lẽ chưa bao giờ nhanh và chính xác tới vậy. Hắn xuất ra cả ngàn đao mà những suy nghĩ, tính toán cần có đều gần như tan biến hết, lúc có lúc không. Có lẽ chính là “lưu thủy, hành vân” (nước chảy, mây trôi), cứ tự nhiên mà xuất ra thật tùy ý. Cảnh giới ấy, trạng thái ấy là mơ ươc của không ít cao thủ dụng vũ khí...

Dù vậy, Tiểu Phàm vẫn không cách nào địch lại nổi với cả ngàn, cả vạn dây leo kia được. Khoảng cách chỉ vài ba bước chân nhưng không thể nào tiến tới gần cho được, hắn dù cố tới đâu cũng vô pháp tiếp cận. Hiện tại, liên đằng đã tạo thành một quả cầu bao bọc hoàn toàn hai người Ái Thượng và Tương Ngạn vào bên trong.

- Không. Không. Không.

Tiểu Phàm nước mắt chảy dòng dòng, vừa vung đao vừa gào thét vô cùng thảm thiết. Chính ta, chính là tại ta..., Tiểu Phàm không ngừng tự trách trong lòng. Mỗi nhát đao hắn chém ra càng lúc càng nhanh, càng lúc càng khẩn trương, nhưng nửa bước hắn cũng tiến lên không nổi. “Bất lực”, chính là điều hắn cảm thấy rõ nhất lúc này. Và hơn bao giờ hết, hắn HẬN cảm giác ấy!

Phút chốc sau, quả cầu dây leo được giả khai, hai bóng hình bay vút ra. Đó là Ái Thượng – nàng đang la hét và Tương Ngạn – y đã bị xiết gãy toàn bộ tứ chi!!!

...

- Phụp!

Một dải liên đằng đâm xuyên qua bụng dưới của Tiểu Phàm!

Nhưng hắn không hề cảm nhận thấy một chút đau đớn nào. Hắn chỉ đứng yên đó, ánh mắt hướng về đằng Đông. Tiếng gào thét của tam sư muội nhỏ dần, không rõ vì nàng không còn sức lực, hay do chính thần chí hắn đã mờ nhòa.

Liên đằng đưa hắn lên không trung giống như nghi lễ thị uy của người La Mã sau khi càn quét qua một vùng đất thường sử dụng: họ xiên kẻ thù qua cột chông. Nhưng Tiểu Phàm không thấy sợ hãi, hắn thấy mông lung và thấy bầu trời dường như gần hơn, chỉ cần giơ tay lên là với tới được... Suy nghĩ của hắn bắt đầu xáo trộn:

À, ta nghĩ ra rồi. Là sóng âm. Chúng dùng sóng âm để nhận biết con mồi... Chẳng phải chấn động hay đánh dấu gì cả. Tất cả chỉ là suy tưởng của ta. Là ta đã hại mọi người... Cơ trí? Xem ra ta quá ngạo mạn rồi...

Lại xuống địa phủ. Lần này ta có còn giữ được ý thức không nhỉ? Còn Tiểu Nguyệt nữa, ta còn cơ hội không?

Nếu có kiếp sau, có lẽ ta sẽ trả nợ cho mọi người...

Một chút ánh sáng cuối cùng cũng biến mất khỏi tâm trí hắn...

...

- Hhhh...

Tiểu Phàm bật dậy từ một chiếc giường. Cảm giác không khí đột ngột lại tràn vào khoang phổi khiến hắn buộc phải hít sâu một hơi.

Ta xuống địa phủ ư?, đây là suy nghĩ đầu tiên của hắn, nhưng hắn lập tức nhận ra là không phải.

- Mọi người?...

Tiểu Phàm kinh ngạc nhìn ba người đồng môn đang ngồi ở các giường bên.

Bộ dáng của họ cũng giống như hắn: không hề rõ chuyện gì đang xảy ra.

- Đây là...

Tôn Kinh vừa sợ vừa nghi hoặc, nói.

Tiểu Phàm quan sát xung quanh. Đây là một căn phòng gỗ dựng theo kiểu nhà nông bình thường. Bên trong chỉ có bốn chiếc giường đã dải đệm mà bọn họ đang ngồi, ngoài ra không có gì khác. Nguồn sáng duy nhất trong căn phòng là từ một cái cửa sổ bên cạnh giường của Tiểu Phàm...

Tiểu Phàm nói:

- Kì lạ. Y phục của chúng ta vẫn còn nguyên, một chút sứt mẻ hay một vết máu cũng không có. Chuyện này...

Ái Thượng xem qua xem lại y phục của mình, gật đầu:

- Vẫn là đồng phục của Học viện muội mặc khi khởi hành... Không phải chúng ta đã...

Tôn Kinh vân vê cằm nói:

- Việc này có nhiều uẩn khúc, giờ có nghĩ chỉ sở cũng không nghĩ ra ngay được. Chi bằng chúng ta hãy đi xem nơi này là đâu đã.

Bốn người liền rời khỏi giường, mở cửa căn nhà gỗ, bước ra ngoài.

Ánh sáng buổi sớm chan hòa cùng tiếng chim chóc ríu rít – một không khí yên bình lan tỏa khắp không gian. Và, tại bàn đá phía trước căn nhà gỗ nhỏ có một nam tử đang bình thản uống trà, hít thở từng ngụm không khí trong lành, bộ dạng thật nhàn nhã vô cùng...

- HẾT CHƯƠNG 51 -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK