Khi bàn tay của lệ quỷ chạm vào lồng ngực, khi cô thậm chí còn có thể cảm nhận được trái tim đang đập của mình bị một bàn tay khô gầy lạnh lẽo siết chặt từng chút một, song cô càng chú ý tới tên Du Sướng trực tiếp bỏ chạy không quay đầu nhìn lại kia hơn. Khoảnh khắc nhắm mắt lại, cô ngược lại không còn thấy sợ hãi, mà trong lòng lại có một tia nhẹ nhõm, chợt có một ý nghĩ xoẹt qua trong đầu cô, Thiên Đạo có luân hồi, trời xanh có tha ai.
──── ∘°❉°∘ ────
Du Sướng chạy xuống dưới lầu với vẻ mặt kinh hồn bạt vía. Còn những người chơi khác đang lo lắng chờ đợi, khi thấy gã chạy tới, liền nhanh chóng chạy qua: “Sao, sao rồi? Đã giải quyết được vấn đề chưa?”
Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Du Sướng lắc đầu, Khâu Thiên lại nhận ra chỉ có một mình Du Sướng chạy xuống, liền cau mày: “Hứa Luyện đâu?”
Lúc này mọi người mới bàng hoàng nhận ra thiếu một người, vội vàng hỏi, Du Sướng thở dài chậm rãi nói: “Đã tính toán sai thời cơ xuống tay, chúng tôi quá khẩn trương nên đã không chú ý tới ngoài mầm bệnh ra còn có một người khác bị nhốt cùng.”
Trương Ngưng vẫn trưng bộ mặt lạnh lùng nhìn Du Sướng: “Sau đó thì sao? Hứa Luyện đâu?”
Du Sướng nhìn lướt qua từng người với vẻ mặt bi thương: “Vốn dĩ chúng tôi đã tiếp cận mầm bệnh thành công dựa theo kế hoạch, Hứa Luyện thật sự cũng rất thuận lợi. Nhưng không ngờ mầm bệnh không phải là ‘hắn’ của trò chơi này. Sau khi người nọ chết, gần như lập tức hóa thành lệ quỷ. Tôi vẫn luôn cầm lá bùa ở một bên để đề phòng, lúc ấy phản ứng đầu tiên của tôi là dán nó lên người lệ quỷ. Chúng tôi vốn đã có cơ hội chạy trốn, chỉ là nào ngờ, hành động giết người này, tự bao giờ đã kích thích người còn lại cùng bị nhốt trong phòng. Lúc đó, dáng vẻ của người nọ chợt thay đổi, lao thẳng đến chỗ chúng tôi. Tôi cuống quýt bỏ chạy, mới phát hiện Hứa Luyện không đuổi kịp, quay đầu nhìn lại thì thấy cô ấy bị đối phương đè trên đất, nhưng tim đã bị hắn móc ra.”
Hai chân Thôi Đình mềm nhũn, suýt nữa đã ngồi bệt xuống đất. Sắc mặt của Trương Ngưng và Khâu Thiên lại vô cùng khó coi, thậm chí còn nhìn Du Sướng với vẻ nghi ngờ. Mà Hoàng Thụy Phong cùng thanh niên tóc tím Lưu Minh cơ bản chẳng hề để ý tới Hứa Luyện đã chết, mà chỉ hỏi về bùa chú: “Nói cách khác, anh đã dùng lá bùa kia? Cho nên chúng ta không còn cơ hội thử nghiệm lần 2, chỉ còn cách thành công trong một đòn?”
Vẻ mặt Du Sướng nặng nề, gật đầu: “Giá trị quỷ khí của tôi không đủ để đổi lấy lá thứ hai.”
Khâu Thiên nói: “Nếu giết người trước mặt người khác, sẽ kích thích đối phương khiến họ cũng xé lớp ngụy trang con người đi và hóa thành lệ quỷ sao?”
Du Sướng lắc đầu: “Tôi không rõ, đây là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này. Trong những lần chơi trước đây, chưa có người chơi nào giết người ở nơi công cộng cả, trừ khi họ chắc chắn đối phương chính là ‘hắn’, giết hắn xong thì Quỷ Vực sẽ lập tức biến mất.”
Trong lời nói của gã có một số điều nửa thật nửa giả, ngược lại càng khiến người khác tin tưởng hơn.
Hoàng Thụy Phong hoảng loạn hỏi: “Anh dùng bùa chú xử lý một lệ quỷ, vậy người còn lại thì sao? Liệu hắn có đuổi theo và giết chúng ta không?”
Du Sướng lại lắc đầu: “Tôi không biết, trước đây chưa từng xảy ra tình huống như thế. Nhưng lúc tôi chạy xuống, hình như phía sau không có lệ quỷ nào đuổi theo.”
Cái chết của Hứa Luyện khiến mọi người cảm thấy nặng nề, nhưng việc sai mục tiêu càng khiến bọn họ não nề hơn. Ánh mắt của mọi người không khỏi nhìn về phía sảnh lớn, nơi mà gã râu xồm đang hưởng thụ như một vị hoàng đế. Chẳng lẽ gã mới chính là ‘hắn’?
──── ∘°❉°∘ ────
Trong phòng của thuyền trưởng, Ôn nhiên ra hiệu cho Kỳ Vân Kính xem điện thoại. Vừa rồi cậu có hỏi về tình hình phía trên ở trong nhóm chat, nhưng không ai trả lời. Chỉ có Khâu Thiên nhắn lại một tin, giết sai mục tiêu, Hứa Luyện đã chết.
Mà phòng thuyền trưởng cũng không phải là chỗ để nói chuyện. Nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của hai cha con họ, dù biết bọn họ chỉ là những hồn quỷ đội lốt da người, nhưng cậu vẫn cho họ một gói bánh quy: “Nếu cô Hạ không muốn đi theo, chúng tôi cũng không miễn cưỡng. Hơn nữa chúng tôi vẫn chưa tìm được nơi an toàn để đặt chân, trước mắt phải rời khỏi chỗ này và tiếp tục thăm dò tình hình bên ngoài. Nếu có gì xảy ra, chúng tôi sẽ quay lại tìm hai người.”
Thấy con gái ỷ lại vào mình như vậy, thuyền trưởng không còn cách nào khác, ông đâu thể nào yên tâm giao con gái mình cho hai kẻ xa lạ. Vì vậy, khi con gái chống cự như thế, ông cũng không hề cưỡng ép. Nhìn hai người họ leo vào trong ống thông gió, rồi thuyền trưởng mới đóng nó lại.
Hạ Dao hỏi: “Cha, hay là chúng ta cũng bò ra ngoài từ chỗ đó đi?”
Thuyền trưởng lắc đầu: “Chưa nói đến cái hình thể căn bản không thể trèo qua được của cha, thì cho dù có thoát ra ngoài, nơi đây vẫn là thuyền, lênh đênh trên biển, chúng ta chẳng thể trốn đi đâu được. Bây giờ ngồi yên ở đây, Hứa Hữu Uy chưa chắc sẽ trực tiếp giết chúng ta. Ít nhất bây giờ vẫn chưa, nên chúng ta vẫn còn chút thời gian.”
Hạ Dao không kìm được, bổ nhào vào lòng cha và khóc lớn: “Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, hức… vốn dĩ mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, tại sao lại trở nên như vậy chứ…”
Thuyền trưởng xoa đầu cô con gái, đau lòng nói: “Đều tại cha, sống một đời, nhưng lại không biết nhìn người. Đều là lỗi của cha, cha không nên đưa con lên tàu, là cha đã hại con.”
Hạ Dao vừa khóc vừa lắc đầu. Nếu có sai, thì do chính cô có mắt như mù, không nhìn ra Hứa Hữu Uy lại là súc vật đội lốt người!
──── ∘°❉°∘ ────
Ôn Nhiên và Kỳ Vân Kính cẩn thận bò trên đường ống một lúc. Vốn định tìm một phòng trống dừng chân chốc lát, nhưng những phòng không ai sử dụng đều đã bị cắt điện, bốn phía đều đóng chặt, không khí hoàn toàn không lưu thông. Cuối cùng, cả hai đã chọn một kho chứa đồ gần boong tàu, ít nhất khi mở cửa ra có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, thay đổi không khí một chút.
Hai mắt Ôn Nhiên đờ đẫn chán chường. Cậu cảm thấy trò chơi này không có chút gợi ý nào, toàn bộ đều dựa vào suy đoán thì không thích hợp cho lắm. Trên tàu có nhiều người như vậy, dù hiện tại đã chết kha khá, nhưng số còn lại không phải một ngàn thì cũng hơn trăm. Có điều, nếu muốn tìm được ‘hắn’, mấu chốt là không hề có chút gợi ý nào, làm thế nào để tìm được chứ.
Kỳ Vân Kính cũng im lặng một lúc, sau đó chợt lên tiếng: “Tôi nghi ngờ, ‘hắn’, rất có thể là thuyền trưởng.”
Ôn Nhiên nhìn anh: “Tại sao chứ?”
Kỳ Vân Kính nói: “Chấp niệm của một thuyền trưởng già đối với con tàu luôn vượt xa những gì người thường nghĩ. Trong hầu hết các vụ tai nạn trên biển, thuyền trưởng là người ở lại cuối cùng. Chỉ khi nào có cách để sống sót hoặc những tình huống bất đắc dĩ, họ mới có thể vứt bỏ chiếc thuyền của mình. Nếu không, dù có chết, họ cũng sẵn sàng chết trên thuyền.”
Ôn Nhiên: “Chỉ vậy thôi?”
Kỳ Vân Kính nó: “Cũng không chắc chắn, tôi chỉ suy xét xác suất có thể xảy ra từ hoàn cảnh thôi.”
Ôn Nhiên nói: “Tôi thì cảm thấy cũng rất có thể là cô con gái. Nếu tình hình hiện tại thật sẽ phát triển tồi tệ hơn, thuyền trưởng chắc chắn sẽ chết trên tay chồng chưa cưới của con gái mình. Khi thực phẩm trên tàu càng ngày càng ít, dưới tình huống không tìm thấy đường sống, thì việc giảm bớt lượng người tiêu hao trên tàu là cách duy nhất. Hơn nữa, nếu nhốt và nuôi dưỡng những người bị tử thần đánh dấu ấy như những con dê hai chân, thì anh nghĩ thử xem, khi cô con gái nhìn thấy người cha bị giết, thậm chí có thể bị ăn thịt, mà là do kẻ đầu ấp tay gối phản bội mình gây ra, nỗi hận này liệu có thể cao hơn cả trời hay không?”
Kỳ Vân Kính nhìn Ôn Nhiên bằng ánh mắt nặng nề: “Cậu sẽ ra tay sao?”
Câu hỏi này thật sự khiến Ôn Nhiên khựng lại. Sẽ ra tay sao? Cho dù xác định được chủ nhân của Quỷ Vực này là ai, thì liệu cậu có giết người đó không? Chẳng sợ người cậu giết đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Không phải Ôn Nhiên ra vẻ đạo đức giả, chỉ là cậu chưa từng trải qua loại chuyện như thế này trên đời. Thậm chí năm nay cậu chỉ vừa tròn 18 tuổi, câu hỏi này đối với cậu mà nói, nào có dễ dàng trả lời một cách dứt khoát như vậy.
Nếu bắt cậu tiêu diệt lệ quỷ, cậu có thể ra tay không chút do dự, đến nỗi trong những trường hợp nguy hiểm đến tính mạng mình, cho dù quá khứ lệ quỷ có đáng thương cỡ nào, cậu đều sẽ không mềm lòng. Nhưng bây giờ lại bắt cậu giết người trước rồi mới giết quỷ thêm lần nữa, điều này thật sự quá khủng khiếp.
Nhịn rồi lại nhịn, Ôn Nhiên vẫn không nhịn được mà mắng một câu: “Biến thái.”
Thật sự không biết rốt cuộc kẻ thiết lập trò chơi này có thù hằn với chủ nhân Quỷ Vực, hay là muốn phơi bày những sự thật đã bị thời gian chôn vùi. Nếu là vế trước, vậy thì cứ trực tiếp gợi ý cho bọn họ, để họ tìm được người, thẳng thừng ra tay, cớ sao lại phải để họ quan sát, tìm kiếm vất vả như vậy. Nếu là vế sau, tại sao lại cố tình muốn bọn họ nhìn thấy những sự thật bi thảm ấy, rồi ban cho một nhát chết. Rốt cuộc tên này muốn làm cái gì?
Kỳ Vân Kính biết cậu đang mắng gì, nhưng anh cũng chẳng rõ, đằng sau Quỷ Vực này đến tột cùng là quỷ giở trò với người, hay là người giở trò với quỷ.
Ôn Nhiên mở balo trên lưng ra, lục lọi tìm chút đồ ăn cho no bụng, cậu và Kỳ Vân Kính mỗi người đều ăn một ít, sau khi khôi phục thể lực, mới nói: “Anh ở lại đây, còn tôi đi quan sát con tàu u linh một chút.”
Kỳ Vân Kính hỏi lại: “Cậu muốn đi quan sát những nơi đã bị đồng hóa?”
Ôn Nhiên gật đầu, Kỳ Vân Kính nói tiếp: “Tôi đi cùng cậu, bây giờ không nên hành động riêng lẻ.”
Ôn Nhiên nghĩ cũng đúng. Cho dù trốn ở đây, cũng chẳng chắc chắn sẽ không bị người khác phát hiện, vì vậy bọn họ vẫn không nên tách nhau ra sẽ tốt hơn.
──── ∘°❉°∘ ────
Mà lúc này, những người trên tàu đã phát hiện ra điều khác thường. Chúng bắt đầu từ đuôi tàu, giống như một không gian khác đang không ngừng lan tới đây, chỉ cần đứng gần đó một bước là đã nhìn thấy bên trong mục rữa đầy quỷ dị. Nhiều người vội vã di chuyển vị trí, hận không thể cách sự thay đổi kỳ dị đó càng xa càng tốt, sợ bị thứ gì đó nuốt chửng.
Vì vậy, trừ lúc đầu Ôn Nhiên và Kỳ Vân Kính phải tránh né những người khác, thì càng đến gần nơi bị đồng hóa càng không thấy ai. Cho đến khi đi tới giữa thân tàu, Ôn Nhiên mới dừng lại: “Tốc độ nhanh thật. Lúc trước khi chúng ta phát hiện ra, chỉ đồng hóa tới đuôi thuyền.”
Kỳ Vân Kính: “Cậu muốn qua đó?”
Ôn Nhiên đưa tay về phía Kỳ Vân Kính: “Nắm chắc vào, chúng ta đi xem thử.”
Kỳ Vân Kính nhìn thoáng qua tay cậu, cũng không chần chờ gì mà lập tức nắm lấy. Lúc Hai người chuẩn bị bước qua đó quan sát, bất ngờ có một tiếng hét thất thanh vang lên từ phía sau. Cả hai vội vàng tìm chỗ trốn, đồng thời có một đám người cãi cọ ầm ĩ đang chạy về phía boong tàu ở tầng này.
Ôn Nhiên vừa nghiêng người ra, liền nhìn thấy hai cha con thuyền trưởng không biết đã bị bắt ra từ khi nào. Mà ngay lúc này, gã đàn ông râu ria xồm xoàm, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn ra vẻ ngoài đẹp trai của hắn, dí dao vào người thuyền trưởng với gương mặt tàn nhẫn.
Hạ Dao bị hai người một trái một phải áp giải, nhưng cô vẫn liều mạng giãy giụa cố gắng nhào về phía cha mình: “Súc vật! Hứa Hữu Uy, mày đúng là đồ cầm thú! Mấy năm qua cha tao đã đối xử với mày thế nào! Chẳng lẽ mày không sợ nhận báo ứng!!”
Hứa Hữu Uy nhe răng cười: “Báo ứng? Mày nhìn đi, hiện giờ chẳng biết cuối cùng bản thân mày có sống sót rời khỏi đây hay không, tao sợ báo ứng làm thá gì? Cha mày đối xử với tao thế nào? Bộ mày nghĩ bọn mày đối tốt với tao lắm sao? Trong mắt người khác, tao chỉ là con chó của Hạ gia. Hạ Dao, bệnh công chúa của mày khiến tao cảm thấy ghê tởm muốn ói!”
Hai mắt Hạ Dao đỏ ngầu đầy căm hận. Nhìn thấy hơn nửa người của cha đều đã bị đẩy ra khỏi lan can, cô càng giãy giụa điên cuồng hơn: “Hứa Hữu Uy, mày sẽ chết không toàn thây! Mau thả cha tao ra! Có giỏi thì nhắm vào tao nè!”
Hứa Hữu Uy cười chế nhạo: “Không vội, tiếp theo sẽ đến lượt mày.”
Hứa Hữu Uy nói xong, liền buông lỏng bàn tay đang bóp cổ thuyền trưởng. Cơn đói khát mấy ngày qua đã khiến hai cha con thuyền trưởng không còn sức để phản kháng, nhìn kẻ vốn đã từng vượt trội hơn người, làm cái gì cũng đều như bố thí cho kẻ khác, nay lại trở nên như vậy khiến Hứa Hữu Uy cảm thấy cực kỳ vui sướng. Hắn đã từng ao ước có một ngày, hắn sẽ chà đạp hai cha con Hạ gia dưới lòng bàn chân của mình.
Vừa dùng chân đá vào mặt lão thuyền trưởng, Hứa Hữu Uy vừa cong môi mỉm cười: “Cứ như vậy mà chết, thật quá dễ dàng cho bọn mày rồi. Nếu không cảm nhận rõ cái sự tuyệt vọng, thì làm sao xứng đáng với những đau khổ mà tao đã phải gánh chịu trong những năm qua.”
Đúng lúc này, vị thuyền trưởng già vốn tưởng đã không còn sức phản kháng lại bất ngờ vùng dậy, cướp lấy con dao từ tay Hứa Hữu Uy, định một dao chém chết tên cặn bã này, nhưng lại bị người đi bên cạnh Hứa Hữu Uy nhanh tay lẹ mắt đá văng ra xa.
Nhưng cho dù như vậy, mũi dao vẫn cắt qua mặt Hứa Hữu Uy.
Hứa Hữu Uy không ngờ lão già chết tiệt này vẫn còn sức chống cự, nên nhất thời không phản ứng kịp. Khi thấy lão già ấy bị đạp xuống đất như cũ, hắn mới sờ lên mặt mình. Sau khi sờ thấy vết máu, ánh mắt hắn lập tức biến đổi: “Nghe nói đám người bên trên đã gần hết thức ăn rồi.”
Hầu hết những người đi theo Hứa Hữu Uy đều là thuyền viên, nghe hắn nói vậy, trong lòng lập tức rơi lộp độp. Dù thế nào thì đó cũng từng là cựu thuyền trưởng. Có người nhịn không được nói: “Hay là ném bọn họ xuống biển đi.”
Hứa Hữu Uy lạnh lùng liếc nhìn người nọ: “Muốn xuống biển như vậy, để tao ném mày xuống trước, được không?”
Người kia lập tức không dám lên tiếng nữa. Hiện giờ Hứa Hữu Uy là kẻ có nhiều người đi theo nhất, bọn họ có rất nhiều vũ khí cũng như thức ăn, thậm chí khoang thoát hiểm duy nhất còn sót lại cũng nằm trong tay hắn. Dù như thế nào, họ cũng không thật sự dám đắc tội với Hứa Hữu Uy.
Hứa Hữu Uy lạnh lùng thu hồi ánh mắt, và nói với những người xung quanh: “Trói lại và đưa bọn chúng tới đại sảnh.”
Sau khi đám người kia rời đi, Ôn Nhiên mới bước ra. Nhìn cảnh tượng đồng hóa càng ngày càng lan rộng ở phía sau, mới nói: “Bây giờ có thể gần như xác định được, ‘hắn’ không phải là ông thuyền trưởng thì chính là cô con gái. Vừa rồi, lúc bọn họ tức giận, tốc độ đồng hòa càng tăng nhanh hơn.”
Kỳ Vân Kính thắc mắc: “Có nghĩa là, nếu bọn họ cứ như vậy mà chết đi theo vận mệnh bao đầu, thì khi đó, con thuyền này sẽ hoàn toàn biến thành con tàu u linh sao?”
Ôn Nhiên nói: “Tôi không biết, nhưng rất có thể là vậy.”
Nói xong, cậu nhìn sang Kỳ Vân Kính: “Còn có một cách khác, có hơi mạo hiểm, và tôi cũng chẳng biết có khả năng thành công hay không.”
Kỳ Vân Kính: “Cách gì?”
Ôn Nhiên: “Giải cứu bọn họ, rồi đưa đến nơi đã bị đồng hóa. Con tàu mất tích năm đó sẽ biến thành con tàu u linh, mà một trong số họ lại hóa thành lệ quỷ có thể ngưng kết ra Quỷ Vực, vậy thì chấp niệm nhất định khá sâu nặng. Nếu đưa họ quay về con tàu u linh, có lẽ sẽ kích thích bọn họ nhớ tới cái chết của bản thân. Một khi nhớ lại, đương nhiên sẽ lột bỏ lớp da người sống, đến lúc đó tôi sẽ siêu độ cho họ lần nữa. Không siêu độ được, vậy chỉ còn cách đánh cho bọn họ hồn phi phách tán, tóm lại đều có thể phá hủy Quỷ Vực này.”
Kỳ Vân Kính tự biết bản thân không hiểu biết nhiều như Ôn Nhiên về phương diện này. Tuy cậu vẫn chưa nắm chắc, nhưng vẫn phải thử một phen, vì vậy Kỳ Vân Kính đã đồng ý với lời đề nghị của Ôn Nhiên.
Chỉ là, trước khi bọn họ hành động, hai cha con thuyền trưởng vậy mà đã chạy ra ngoài.
Đa số những người ở tầng này đều là thuyền viên. Lúc đầu đúng là vì vấn đề thức ăn mà nhiều người đã nghe lời xúi giục của Hứa Hữu Uy cùng nhau tước bỏ quyền lực của thuyền trưởng, ngoài ra còn có nhiều người đứng về phía thuyền phó. Nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả mọi người đều hoàn toàn mất đi lương tâm.
Lúc trước khi thuyền trưởng bị nhốt trong khoang tàu, cho dù mỗi ngày chỉ có một mẩu bánh mì và một chai nước, nhưng ít nhất cũng không ép ai vào đường chết. Chỉ là hiện giờ, Hứa Hữu Uy rõ ràng muốn giết chết cả nhà thuyền trưởng. Một thuyền viên nhỏ bé đã từng chịu ơn của thuyền trưởng, mượn cơ hội giao thức ăn đã nhét một miếng dao cạo vào ổ bánh mì to bằng lòng bàn tay. Lúc này thuyền trưởng tranh thủ trời tối, mọi người đều đã nghỉ ngơi, mới cắt dây thừng đưa con gái chạy ra ngoài.
Có điều, con tàu lớn như vậy, không có đồ ăn, bọn họ trốn đi đâu cũng chết. Thuyền trưởng kéo con gái chạy trốn, nhưng không chạy đi xa, mà là đưa cô con gái chạy lên boong tàu.
Nơi này vốn có một khoang cứu nạn, nhưng hiện tại khoang cứu nạn duy nhất ấy đã bị Hứa Hữu Uy trực tiếp kéo về giữ bên mình. Thuyền trưởng cũng không trông mong có thể thoát khỏi đây, mà chỉ nhìn đứa con gái duy nhất do một tay ông nuôi lớn với gương mặt đau đớn kịch liệt: “Dao Dao, cha vô cùng xin lỗi con.”
Hạ Dạo vừa khóc vừa lắc đầu: “Cha, chúng ta mau đi tìm chỗ nấp trước đi. Con thuyền lớn như vậy, bọn họ không thể nào tìm thấy chúng ta sớm được.”
Nhưng thuyền trưởng lại lắc đầu. Bọn họ không thể trốn, có trốn thì cũng đói chết. Nếu để bọn chúng tìm thấy khi cả hai đang trong tình trạng đói đến kiệt sức, thì chỉ tồi tệ hơn. Ông không sợ chết, chỉ là vừa rồi ở trong đại sảnh, lúc bọn chúng trói ông và Dao Dao, những tên đó chẳng hề che đậy ánh mắt cầm thú, lời nói lăng mạ, thậm chí còn có những động tác động chạm khi dễ họ. Đứa con gái được ông nâng niu như vậy, không phải sinh ra cho người ta chà đạp.
Nghĩ đến việc hai cha con bọn họ không thể chạy thoát vận mệnh, thuyền trưởng phũ phàng nói: “Dao Dao, còn trèo lên đi. Cha biết, trước lúc chết sẽ rất đau khổ, nhưng con đừng sợ, cha luôn ở cạnh Dao Dao.”
Hai mắt Hạ Dao đột nhiên mở to, lập tức thấy sợ hãi. Chỉ là thứ cô sợ không phải chuyện nhảy xuống biển, mà là không biết phải đối mặt với cái chết ra sao.
Thuyền trưởng duỗi tay ôm con gái vào lòng: “Dao Dao đừng sợ, cha vẫn luôn ở đây. Kiếp sau, chúng ta lại tiếp tục làm cha con. Kiếp sau, cha nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt.”
Hạ Dao được nuông chiều nên có hơi ngây thơ, nhưng cô không ngốc. Cô biết dưới tình cảnh hiện tại, sớm muộn gì họ cũng sẽ chết. Cũng biết, cha cô đã không còn bảo vệ được mình. Càng biết, nếu bây giờ cô không chết, có lẽ tiếp theo sẽ phải đối mặt với thứ còn khủng khiếp hơn địa ngục.
Cô mặc kệ nỗi sợ hãi trong lòng, run rẩy trèo lên lan can với gương mặt đầm đìa nước mắt.
Thuyền trưởng ôm con gái vào lòng, giống như hồi con nhỏ: “Dao Dao đừng sợ, sống còn đáng sợ hơn cái chết. Con đi trước, cha sẽ nhanh chóng theo sau.”
Nói xong, thuyền trưởng hạ quyết tâm, đẩy con gái xuống trước khi con bé kịp đổi ý.
Đối với một người cha yêu con như mạng mà nói, tự tay giết chết con gái ruột của mình còn đau đớn hơn ngàn nhát dao cắt vào da thịt. Thuyền trưởng chưa bao giờ hận bản thân như thế, tại sao lại mang con gái lên thuyền, tại sao lại chẳng có mắt nhìn người! Nhưng không sao, chết đi, vẫn tốt hơn là sống.
Tuy nhiên, ngay giây phút Hạ Dao bị đẩy xuống, có một bóng người đột nhiên vụt tới bên cạnh, giữ lấy cổ tay gầy guộc của Hạ Dao.
Thuyền trưởng lập tức sửng sốt. Thoạt nhìn, là hai người trẻ tuổi từng tới phòng ông lúc trước.
Kỳ Vân Kính kéo Hạ Dao lên, Ôn Nhiên cũng vội chạy tới hỗ trợ. Việc kéo một cô gái còn chưa tới 50 ký* lên là điều quá dễ dàng đối với hai người đàn ông cao lớn.
(Gốc là 80 cân, mỗi cân tương đương 596,8 gam, tức 80 cân = 47,744 kg)
Thuyền trưởng bàng hoàng nhìn hai người họ. Đến khi nhìn thấy con gái yếu ớt của mình được kéo lên boong tàu, ông không kìm được mà bước tới ôm chầm lắm cô: “Dao Dao, Dao Dao của cha…”
Hạ Dao cũng ôm chặt lấy cha mình, lại nói không nên lời. Vừa rồi trong khoảnh khắc ấy, cô thật sự đã cảm thấy bản thân sắp chết.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng ồn ào, cùng ánh sáng của đèn pin. Ôn Nhiên kéo hai người họ dậy: “Đi theo chúng tôi.”
Thuyền trưởng lúc này đã hoàn toàn chìm trong hoảng loạn, chỉ biết làm theo phản xạ. Ôn Nhiên cũng kéo Kỳ Vân Kính vào. Cậu chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu mang theo anh cùng bước vào nơi đã bị đồng hóa thành con tàu ma, cho nên hành động này của hai người đều rất liều lĩnh.
Chỉ cách một đường ranh giới, mà một bên là con tàu du lịch sang trọng mới tinh, một bên là con tàu đổ nát rỉ sét.
Khi bước qua ranh giới của con tàu u linh, Kỳ Vân Kính nhìn thấy khắp nơi đều rất kinh dị. Anh có thể nhìn ra thân tàu vẫn là thân tàu, chẳng qua dường như nó đã bị thời gian bào mòn, mục rữa, đổ nát, âm u, hoang vắng. So với bên ngoài, nơi đây mới giống như một nơi bị vứt bỏ hoàn toàn.
Ôn Nhiên vẫn luôn chú ý đến những biến đổi xung quanh, đồng thời cũng để mắt tới sự thay đổi của hai cha con thuyền trưởng. Hạ Dao lộ vẻ hoảng sợ, không hiểu tại sao con tàu vốn tốt đẹp, nháy mắt lại trở nên như thế này. Cô càng gắt gao rúc vào lòng cha mình, cẩn thận đánh giá xung quanh.
Còn thuyền trưởng, lúc đầu ông thoáng bàng hoàng, sau đó dần dần bình tĩnh lại.
Nhìn thấy sự thay đổi của thuyền trưởng, trong lòng Ôn Nhiên lập tức hiểu ra điều gì đó.
Một tay cậu giữ chặt Kỳ Vân Kính, tay còn lại giấu ở sau lưng, bắt đầu tích tụ linh lực. Chỉ cần thuyền trưởng hóa thành quỷ, cậu sẽ lập tức hành động.
Nhưng mà, từ đầu đến cuối thuyền trưởng đều vô cùng bình tĩnh. Nhìn sang đứa con gái đang dựa vào bên cạnh mình, ông càng âu yếm đưa tay xoa đầu cô: “Dao Dao.”
Hạ Dao ngẩng đầu: “Cha? Tại sao nơi đây lại thành ra như vậy? Vừa rồi không phải như thế này.”
Thuyền trưởng nghe vậy liền mỉm cười: “Dao Dao đừng lo lắng, cha sẽ không bao giờ để người khác bắt nạt con nữa. Sau này, sẽ không ai có thể bắt nạt con.”
Hạ Dao chỉ cảm thấy lời cha nói có hơi kỳ quái, nhưng chỉ coi đó như sự an ủi của cha. Thế là cô bèn lau nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó cả người chợt mềm nhũn, rơi vào trong vô thức.
Thuyền trưởng đặt con gái xuống đất, rồi ngẩng đầu nhìn hai thanh niên trước mặt.
Ôn Nhiên kỳ thật rất bình tĩnh, nhưng cũng đề phòng không ít.
Thuyền trưởng chợt nói: “Ngày hôm đó, không có ai tới, tôi đã tự tay đẩy Dao Dao xuống biển. Dưới màn sương mù mênh mông, tôi chỉ nghe thấy tiếng con gái vùng vẫy, lại chẳng thể nhìn thấy gì.”
Ôn Nhiên không lên tiếng, nhưng lại siết chặt tay Kỳ Vân Kính. Quả nhiên, thuyền trưởng mới là ‘hắn’. ‘Hắn’ đều đã nhớ rõ mọi chuyện.