Mục lục
Vạn Giới Pháp Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xử hắn.”



“Vâng.”



Đại hiền giả hộ vệ liền nhẹ vâng một lời, rồi ông chỉ khua ngón tay một vòng rồi búng về phía Mr. Quách đám người.



Ông ta vừa làm xong, liền bên đối diện có người kinh hô lên một tiếng:



“Á… đau…”



“Ngài… sao lại đánh tôi… Á...aaa”



Là tiếng kêu của chó săn Lưu Tam. Tên này đang bị một người vác gậy đánh đập, từng đòn, từng đòn liên tiếp choảng vào đầu, khiến khuôn mặt vốn không lằn lặn lại càng méo mó khó coi.



Mr. Quách thấy vậy vội vã lao tới ý định ngăn cản nói:



“Cao Hộ pháp, ngài làm sao vậy… là người mình… là người mình.”



Rồi lão ta ánh mắt ra hiệu đám người xung quanh cùng hợp sức ngăn cản lại, nhưng nào có ăn thua. Cao Hộ pháp chính là người mắt cao hơn chán, không coi ai ra gì, và ăn mặc như diễn viên từ nhà kịch chạy tới.



Bây giờ, tên này trông giống kẻ điên từ trại thương điên trốn ra hơn, hắn không ngừng huy gậy, tay chỉ vào Lưu Tam, miệng như hát tuồng:



“Yêu nghiệt, người còn muốn chống trả tới khi nào. Ăn lão tôn ta một gậy.”



“Oành.” “Ahhh.”



“Xin ngài, tha cho tôi... hu hu…” Tiểu Lưu bị đánh tới tè ra quần, tên này quỳ xuống cầu xin thảm thiết.



Một bên Mr. Quách vẫn chỉ huy mọi người cố ngăn ‘kẻ điên kia’ lại, có điều, vị Cao Hộ pháp tự xưng lão Tôn nhìn liếc sang Mr. Quách, khuôn mặt trầm trọng lắm:



“Khá lắm, yêu nghiệt càn rỡ. Tiểu yêu thì xin tha, còn ngươi, đại yêu mà dám chỉ chỏ ra lệnh, có giỏi xông tới một đấu một với lão Tôn ta.”



Nói rồi, họ Cao nhảy tới, khua gậy đánh hạ từng tên thuộc cấp, hòng tiến lên cho Mr. Quách một bài học. Đối diện, Mr. Quách không còn vẻ đường đường chính chính dù gió có thổi, dù mây có quần cũng không thay đổi, lão khuôn mặt chảy mồ hôi lạnh, trong lòng chửi ầm lên:



“Thằng điên, chết tiệt có chuyện gì…”



Trong lòng lão vừa than xui xẻo dụng phải đứa nổi cơn điên, vừa thầm tò mò chuyện gì xảy ra với tên họ Cao kia. Lão không tiếp xúc nhiều với họ Cao, nhưng lão biết tên này làm người hơi cao ngạo ‘một chút’, nhưng làm gì có tiểu sử nổi điên.



Trong đầu loạn chuyển, miệng không ngừng chỉ huy đám thuộc cấp:



“Ngăn hắn lại… nhanh… đừng để hắn tới đây… Lũ ăn hại, nhanh… nhanh…”







Cùng lúc này, xung quanh hội trường mọi người cũng trố mắt vào nhìn Mr. Quách đám người ẩu đả. Chuyện này quá không thể tưởng tượng được, bọn chúng tưởng giữa nhà Karling và Mr. Quách sẽ oánh nhau chứ, chưa gì bên Mr. Quách nội bộ mâu thuẫn kịch liệt như vậy.



Đám người ánh mắt nghi hoặc nhìn Mr. Quách, ý rõ ràng lù lù: ‘Lão này ăn ở như thế nào để bị người của mình phản bội, đánh đập hành hung như vậy ?”



Mr. Quách nhạy cảm cảm nhận được ý tứ từ đám thương nhân Hồng Kông, lão xấu hổ muốn chui xuống đất, đến gây chuyện người khác, ai ngờ bên mình lại xảy ra chuyện trước.



Nhưng lão không có thời gian nghĩ nhiều, Cao Hộ pháp đã đánh tới trước mặt, tên này cười hở cả hàm răng, lỗ mũi phập phồng to hết cỡ, mắt trợn trừng, miệng há ra:



“Ha ha… yêu nghiệt. Chết đi… Như ý bổng…”



“Khốn khiếp.”



Thấy cái gậy đen sì chuẩn bị rơi vào đầu mình, trong nháy mắt, Mr. Quách mường tượng ra cảnh mình bị đập, đầu óc vỡ toác, óc não nát toét mà rùng mình một cái.



Trong nửa cái nháy mắt tiếp theo, lão cắn răng bóp vỡ cái vòng tay của mình… Và… một điều kỳ lạ xảy ra. Một cơn chấn động vô hình như một vụ nổ nhỏ tỏa khắp bốn phía.



Cây gậy đang đánh tới bị hất lật sang bên trái, họ Cao cũng bị ngã ngửa ra phía sau, cả người như một trái bóng bị vùi dập te tua sau trận bóng, rồi bị ném vào một xó bẩn thỉu.



….



Phía bên của Ambrose, nhân vật chính của chúng ta thấy cảnh này không khỏi ‘ồ’ lên một tiếng, phía trước mặt cậu là một vị Đại hiền giả, cơn chấn động lão tới, Đại hiền giả đã dùng một cái phất tay ngắn lại toàn bộ.



Hiển nhiên lực lượng từ nó cũng không phải mạnh lắm, nhưng đó là với chiến lực cấp 5, còn vị họ Cao kia thì Ambrose không dám chắc.



Ambrose một lần nữa hừng thù đánh giá Mr. Quách, cậu khẽ động bàn tay, ngay lập tức các mảnh vụn từ chiếc vòng vỡ kia xuất hiện trong lòng bàn tay Ambrose.



Tên này ngắm nghía một lúc rồi đút chiếc vòng vỡ vào túi thi chú mở rộng, xong xuôi Ambrose ngẩng đầu lên thì thấy Mr. Quách ánh mắt e sợ, cùng phẫn nộ nhìn mình, cậu nhoẻn miệng cười vô hại:



“Mr. Quách, ngài nên quản lý tốt người của mình.” Rồi cậu thờ dài một cái, ánh mắt đầy khuyên bảo nhìn Mr. Quách, giọng chân tình nói:



“Con trai ngài nên biết không phải ai cũng có thể đắc tội, và….” Ambrose hít hai mắt lộ ra vẻ nguy hiểm nói:



“Ngài cũng vậy, có một số người ngài cũng không thể đắc tội được đâu...”



Nói xong, không thèm đi ý đám người phái đoàn Trung Quốc, Ambrose quay lưng theo đi thẳng tới lỗi riêng trở lại khách sạn. Tối nay thế là đủ, cậu không có tâm tình tiệc tùng, hoặc nghe người khác nịnh bợ nữa.



Ambrose vừa ra khỏi, trợ lý Adam bước lên sân khấu nói:



“Cậu chủ không có mặt, nhưng bữa tiệc vẫn tiếp tục diễn ra. Xin mời mọi người vui chơi hết mình, còn công việc cụ thể, quý vị có thể gặp tôi để nói chuyện.”



Lời nói của tên này như có ma lực, mà… đúng là nó có ma lực. Đám quan khách vừa rồi ai nấy khuôn mặt ngẩn ngỡ bỗng tỉnh lại.



Đám thương nhân nghe thế, tuy hơi mơ màng nhưng nào dám chậm chạp, cả lũ sán lại sân khấu, đi qua không một cái liếc mắt nhìn Mr. Quách mấy người. Bọn họ khách sáo nói:



“Nào có làm phiền cậu chủ Karling, để ngài ấy nghỉ ngơi là đúng.”



“Phải. Cậu chủ Karling trăm công nghìn việc, Hồng Kông cái mảnh đất tí tẹo này không dám làm phiền ngài.”







Mr. Quách đứng đơ ra một lúc vì sợ, vừa rồi lão ta cũng bị vụ nổ này dọa một cái lại bị ánh mắt của Ambrose dọa một cái nữa. Xong mới hồi phục, lão nhìn một đám con buôn a dua nịnh hót, trong lòng máu nóng lại trào lên, đặc biệt là hai câu nói cuối cùng của Ambrose, chẳng khác nào hai con dao xuyên vào lòng tự tôn của lão.



Mr. Quách cắn răng nói:



“Trở về…”



Lão đi thẳng ra khỏi cửa, lúc đi qua tên họ Cao hôn mê bất tỉnh thì phủi tay nói:



“Mang hắn đi, đồ vô dụng.”



Hai người khác vội vàng đi tới khoác tay Cao Hộ pháp, kéo lê tên này đi theo phía sau Mr. Quách.



Đoàn người này trở về khách sạn, Mr. Quách trực tiếp bước vào văn phòng, đóng cửa lại, trước khi chốt cửa, ông ra lệnh với hai tên bảo an canh cửa nói:



“Nếu Cao Hộ pháp tỉnh lại, dẫn hắn tới đây gặp ta.”



“Vâng.”



Mr. Quách ngồi xuống phía sau bàn làm việc, thở dài một hơi, chuyện ngày hôm nay đã vượt qua tầm kiểm soát của lão. Lão cũng không ngờ cậu chủ nhà Karling lại là người thuộc giới thần bí.



Nếu biết trước thì cho hắn trăm lá gan hắn cũng không dám đứng trước mặt người ta kêu này kêu nọ. Giới thần bí đáng sợ như thế nào, Mr. Quách hiểu rõ ràng…



Càng nghĩ, lão càng sợ, nếu lúc đó lão bị nhà Karling bí mật xử tử… trong lòng rùng mình một cái, Mr. Quách không tự chủ sờ vào cổ tay phải, chiếc vòng ngọc không còn.



Nhắc tới chiếc vòng ngọc, trong lòng Mr. Quách chợt chảy một dòng nước ấm, đây là món quà của con trai cả của lão, đứa con này không giống ăn chơi, phá của, phế phẩm như Quách Ngọc.



Ngược lại rất thiên phú đặc biệt, được tiếp vào trong giới thần bí. Nghe con trai lão nói thì tên đó có địa vị khá cao trong một tổ chức gọi là môn phái, mới đầu nghe, lão còn trưởng giống trong tiểu thuyết kiếm hiệp chứ, cộng thêm môn phái này có quan hệ mật thiết với chính phủ.



Vì vậy, chuyến tới Hồng Kông lần này, Mr. Quách được một người đặc biệt bảo vệ, chính là vị Cao Hộ pháp kia.



Và vị Cao Hộ pháp này e ngại sự tồn tại của con trai lão, nên hắn cũng khá kính trọng Mr. Quách, do vậy, họ Cao mới đồng ý lời thỉnh cầu của Mr. Quách dạy cho Ambrose một bài học. Ai ngờ…



Thở dài thêm cáo nữa, Mr. Quách nhắc điện thoại lên, quay số, việc này lão phải báo lên trên, tuy lão không biết Cao Hộ pháp mạnh tới đâu, và người đã ra tay mạnh với hắn nhường nào, nhưng sự xuất hiện của giới thần bí nước ngoài phải được thông báo cho thủ trưởng của hắn.



“Tút tút tút…” Đối diện đầu dây vang lên mấy tiếng, rồi một giọng già cả trả lời:



“Alo, là tiểu Quách hả? Có chuyện gì mà muộn như vậy gọi điện.”



“Thủ trưởng, là như vậy, ở bên này tôi gặp phải…”



Mr. Quách dành ra một phút để thuật lại toàn bộ sự việc. Nghe song đầu dây bên kia một tiếng của trách vang lên”



“Lần này, cậu làm vậy là hơi lỗ mãng... Được rồi, cậu chờ máy một chút, để tôi gọi điện cho người có thẩm quyền.”



Mr. Quách ‘vâng dạ’ hai câu rồi cúp điện thoại, lúc này, bên ngoài cánh cửa phòng phát ra tiếng nói hơi run:



“Lão gia, Cao Hộ pháp đã tỉnh rồi ạ.”



Mr. Quách gọi ra để họ Cao vào, tên này bây giờ đã tỉnh táo hơn, khuôn mặt khó coi, cộng thêm vẻ sợ hãi rõ ràng trên đó. Hắn khách khí chào Mr. Quách một tiếng rồi ngồi xuống đối diện bàn làm việc.



“Ring… Ring… Ring…”



“Alo. Là tôi, Quách… Vâng tôi biết.” Nói rồi, Mr. Quách khuôn mặt trầm xuống đưa điện thoại cho Cao Hộ pháp.



Cao Hộ pháp tay run cầm điện thoại, đưa lên tay nghe một và nói:



“Tôi… tôi hiểu… người đó rất... rất mạnh… tôi chắc chắn là vậy, tôi nghĩ hắn là… là cấp Nguyên Anh Đại năng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK