• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

_" Công Chúa giá lâm, Nguyệt gia gia chủ Nguyệt Hồng, cung nghênh thánh giá. "

_" Cung nghênh thánh giá.... "

.............

_" Miễn lễ... "

Triệu Linh Linh thi lễ với đám nam nữ lạ mặt khiến tất cả mọi người mắt tròn mắt dẹp, kinh nghi không nói lên lời. Phải biết rằng số người khiến viên Minh châu của Đế Quốc cúi đầu thi lễ không đếm quá hai bàn tay, nhưng không phải là mấy người trẻ tuổi lạ mặt này. Ko biết mấy người này là ai, có lẽ hoàng thất của Quốc gia khác.

Lâm Lan nhanh nhảu, một tay khoác lấy cánh tay của Triệu Linh Linh nhanh nhảu giới thiệu mọi người với nhau.

_" Ân Linh Linh tỷ, đây là Bạch Nguyệt Tiên Tử -Lăng Như Vân tỷ. "

Lâm Lan khẽ đưa tay chỉ 1 nữ nhân có mái tóc trắng như tuyết, toàn thân bạch y trắng ngần phiêu nhiên trong gió, có một loại dao động nhè nhẹ, tỏa ra khí chất thuần khiết của một Tiên Nữ, một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhẹ nhàng như mây trắng yên tĩnh giữa nền trời xanh thẳm. Nàng khẽ mỉm cười gật đầu, nụ cười của nàng như gió xuân, khuynh Quốc, khuynh Thành. Dường như thấy trước mắt trăm hoa đua nở, muôn loài hợp ca.Là Nữ nhân nhưng cũng khiến Triệu Linh Linh, mặt đỏ hồng, tim đập nhanh, ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của nàng.

_" Đây là Huyết Nguyệt Ảnh Vũ-Hoa Linh Phiêu tỷ."

Lâm Lan chỉ về phía một nữ nhân có mái tóc và trang phục đỏ như lửa, một thân hình kiều diễm nóng bỏng ẩn hiện, toát lên vẻ đẹp kiều mị nóng bỏng, làn da như bạch ngọc ẩn hiện dưới trang phục có phần" ẩn hiện "táo bạo, nhưng vẫn hoàn mỹ vô khuyết, với gương mặt lãnh Diễm, uy nghiêm xinh đẹp tuyệt trần. Nụ cười ẩn chứa ý cảnh cao ngạo, rạo rực tâm hồn.

_" Ân còn đây là Nguyệt Phượng Vô Song bài danh bảng Linh Lung Huyền Nữ - Linh Huyền Thư tỷ. "

Triệu Linh Linh giật mình khi nghe Lâm Lan chỉ về phía một nữ nhân toàn thân cung trang thanh y, một nữ nhân cũng xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt có vẻ băng giá nhưng ánh mắt như mặt hồ trong veo, ngập ý cười thánh khiết. Đây là lần đầu tiên nàng diện kiến một truyền kỳ của Nam Vực, một nữ Tiên Vương trẻ nhất, mạnh nhất. Bông hoa đẹp nhất của Nguyệt Phượng bảng,một người huyền bí luôn che mặt, nay được diện kiến thật đúng với danh hiệu bài danh Vô Song thống trị trên Nguyệt Phượng bảng gần 200 năm.

Tam nữ cùng mỉm cười đáp lễ khiến tất cả mọi người như cùng ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của cả ba người, có người ước ao, kẻ ghen ghét đố kị, người như si như say. Cả thiên địa dường như chỉ còn lại nụ cười khuynh thiên hạ của giai nhân.

Vù... Vù...

Điểm truyền tống trận lóe sáng, vài thân ảnh mang khí tức cường đại tỏa ra uy áp hướng về bên này khiến một số người vừa đứng dậy lại run rẩy quỳ rạp xuống lần nữa. Lần này kể cả Triệu Linh Linh cũng phải khom người. Càng lúc càng nhiều người tiến về Nguyệt gia.

Một ánh sáng xoẹt qua, một con Linh thú khổng lồ kéo một chiếc xe xa hoa lộng lẫy đáp xuống,sau lưng là một đội quân mũ giáp chỉnh tề cưỡi Yêu thú hùng mạnh.

_" Băng Hỏa Đế Quốc, Hoàng Thất tứ Vương Gia giá lâm. "

_" Cung nghênh Vương Gia giá lâm.. "

Rèm xe vén lên, một mỹ nữ khẽ dắt tay một người nam tử trung niên to lớn, khí chất cuồng ngạo, bễ nghễ thiên hạ bước ra. Cặp lông mày xếch lên đỏ rực, tăng thêm vẻ dữ tợn, uy áp đè nén lên mọi người xung quanh, khiến một số người yếu đuối hộc máu ngất xỉu tại chỗ.

_" Hừ..... "

Một tiếng hừ nhẹ bất mãn vang lên khiến uy áp của vị Tứ Vương gia tán loạn, biến mất vô tung vô ảnh. Khiến hắn giật mình là dường như có 2 luồng uy áp khiến hắn nghẹt thở,cổ họng ngòn ngọt.

_" Khụ... Linh Linh, ở đây xảy chuyện gì....? "

_" To gan,thấy Vương gia còn không quỳ xuống hành lễ? Bắt lại cho ta. "

Triệu Linh Linh còn chưa kịp trả lời, một tên cao gầy, mặt quắt tai dơi do tửu sắc quá độ đã quát lên. Nhưng chợt ánh mắt hắn sáng lên, ngây ngốc há to mồm khi nhìn thấy mỹ diện tam nữ, nước dãi chảy dài, đôi mắt lóe lên sự dâm tà. Hắn chính là tôn trưởng của Tứ Vương gia. Triệu Thiên Sơn. Một kẻ được nuông chiều, ham mê tửu sắc, một bại hoại chi tử khiến bao gia đình tan nát, bao nữ nhân uất hận dưới dâm uy của Phủ Tứ Vương Gia.

_" Khặc khặc.... Mỹ...nhân

... À không, nghịch tặc to gan, cố ý làm phản, thấy Vương Gia không quỳ, bắt hết lại cho ta. "

_" Dừng tay.... Đại hoàng tử, những vị này là ân nhân của Nguyệt gia, không phải là phản loạn, xin Đại hoàng tử suy xét. "

Nguyệt Vân Liên và Nguyệt Vân Tiên cắn răng nén đau, bò ra chắn trước mặt tam nữ cầu tình, nhưng y phục rách bươm khiến cảnh xuân ẩn hiện càng khiến hắn liếm mép nuốt nước dãi ừng ực.

_( Hừ... Nguyệt gia bao nhiêu lần cự tuyệt né tránh bản hoàng tử, hôm nay bản hoàng sẽ hành hạ tỷ muội ngươi đến chết, khặc khặc..... Sung sướng mà chết....)

Một âm mưu được vạch ra, lại thấy diện mạo tam nữ khiến hắn càng điên cuồng.

_" To gan, lại dám bao che cho phản tặc, chắc là cùng đồng bọn, bắt hết cả người Nguyệt gia cho ta. "

Hắn mạnh mẽ chụp cái nón oan phản loạn cho Nguyệt gia, hô hào binh tướng vây bắt đám nữ nhân như hoa như ngọc.

_" Thiên Sơn lão đại, mau cứu ta"

Bỗng một tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra, tên dường như là đầu sỏ đang bị "ăn hành" ngập mồm dưới chân Thiên Kiệt kêu lên. Thiên Kiệt liếc nhìn về phía hắn, khiến Triệu Thiên Sơn như nghẹt thở, uy áp cường đại khiến toàn thân hắn run rẩy, cứng ngắc như tượng gỗ. Thiên Kiệt khẽ giơ tay lên giữa không trung. Triệu Thiên Sơn như được ai đó nâng lên từ từ lên trời trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Vèo......

Triệu Thiên Sơn bay vào tay Thiên Kiệt, nhìn lửa giận trong mắt Thiên Kiệt khiến hắn sợ vãi đái, một dòng nước tí tách chảy xuống dưới chân hắn, đâu là lần đầu tiên hắn thật sự thấy sợ, cảm giác tử vong gần kề đến thế.

_" Là ngươi........ "

Thiên Kiệt chưa nói hết câu, vô số linh lực nhằm người hắn chụp tới, rực rỡ đủ màu sắc, là đám binh lính phủ Tứ Vương Gia ra tay, muốn cứu Triệu Thiên Sơn.

-" Hừ... "

Thiên Kiệt khẽ dậm châm, mặt đất xung như nứt ra, muôn vàn cọc băng nhọn hoắt như gai tua tủa mọc lên, chặn lại hết các đòn tấn công. Chỉ còn một ít phía trên đầu.

Xoạt.. Phựt.....

Một thân ảnh lả lướt bay lên, tay cầm bảo kiếm lóng lánh, hân người xoay tròn, muôn vàn đoá hoa bằng linh lực đủ màu sắc quấn vào nhau theo mỗi quỹ tích kỳ lạ, hoa mĩ.đánh tan hết các công kích.Thanh y phiêu nhiên,không gió tự bay nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh Thiên Kiệt. Nàng khẽ vén tóc mai mỉm cười với Thiên Kiệt. Nụ cười như ngàn hoa đua nở, mang theo vẻ ái mộ của nữ nhân thuở biết yêu, khiến thiên địa lay động, như gió xuân mang sức sống cho cây lá đâm chồi nở hoa.Nụ cười ấy, khoảnh khắc ấy khiến thiên địa dị tượng. Mây trên trời đang trắng nhẹ bay bỗng chuyển màu hồng, xếp lại hình cặp Uyên Ương chụm vào nhau, như Long Phượng vần vũ quyện vào nhau cầu vồng hiện lên đan xen như dây tơ hồng. Mọi người đều kinh ngạc nhìn dị tượng, khiến Linh Huyền Thư má hây hồng, e lệ khẽ dời ánh mắt ra chỗ khác.Ánh mắt Thiên Kiệt khẽ bối rối dịu lại. Mỉm cười với nàng.

Ánh mắt Lăng Như Vân và Hoa Linh Phiêu ngập ý cười, Lâm Lan thì dường như có chút ai oán, chua xót. Đôi tỷ muội Nguyệt Vân Tiên và Nguyệt Vân Liên thì ngưỡng mộ mê say, ước ao.

MỸ NHÂN THIÊN HẠ NHIỀU VÔ KỂ

THỬ HỎI TRI ÂM CÓ MẤY NGƯỜI"

MỸ tửu tràn ly ngẫm chuyện đời

NHÂN hùng phế bút lệ tình rơi

THIÊN vân yểm nguyệt ngân hà dỗi

HẠ địa phong duyên chí sỹ rời

NHIỀU bổng lắm tà đâu vẹn nghĩa

VÔ gian hữu phước chẳng sai lời

KỂ rằng giao tiếp muôn bè bạn

THỬ HỎI TRI ÂM CÓ MẤY NGƯỜI?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK