• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cẩn Thy Cầm hùng hổ bước nhanh tới đẩy mạnh vai Hoắc Cửu Thần.

" Anh không thèm đọc tin nhắn của em là để đi chơi với cô ta!"

Tiếng nói lớn của cô ta đã thu hút sự chú ý của những con người gần đó.

Anh hất bàn tay của Cẩn Thy Cầm, chưa kịp nói gì thì Tiểu Vân đã tiến lên đối mặt với cô ta. Khí thế của cô không e ngại như lúc trước nữa mà mạnh mẽ nhìn thẳng cô ta.

" Thế tại sao anh ấy lại không thể đi với tôi? Nói tôi nghe lý do đi."

Đến đây cô ta cứng họng không biết nói gì đành cãi cùn.



" Thì...anh ấy.."

Mọi người xung quanh tưởng đánh ghen liền mang máy điện thoại ra quay nhưng từ đâu các quân sĩ chạy vào dãn đám đông ra rồi bắt họ xóa hình ảnh.

" Là Thống Đốc Quân và phu nhân còn kia là ai?"

Họ có vẻ đã nhận ra anh và cô rồi. Thấy cô gái kia cũng quen quen nhưng không nhận ra là ai.

Cẩn Thy Cầm thấy nhiều người xung quanh nhưng cô ta chắc là não tàn hay gì mà vạch áo cho người xem lưng một cách rất tự hào.

" Người phụ nữ này không tự trọng mà đi với người yêu tôi. Người anh ấy yêu không phải là cô ta mà là tôi."

Một người phụ nữ bất bình là lên tiếng.

" Cô đúng là cái đồ không biết phải trái. Đây là phu nhân Thống Đốc mà cô giám ăn nói như thế. Tiểu tam mà giám huênh hoang như thế."

Sau cô ấy là hàng loạt tiếng chửi mắng về phía của Cẩn Thy Cầm. Cô ta giận quá định quát lại họ thì bắt gặp khuôn mặt sầm sì Hoắc Cửu Thần. Anh là lần đầu thể hiện sắc mặt đó với cô ta.



Ra hiệu cho quân sĩ dẹp loạn đám đông rồi nắm tay Tiểu Vân bước ra ngoài. Cẩn Thy Cầm cũng hiểu ý anh mà nhanh chóng theo sau. Tay chân cô ta không hẹn mà cùng toát mồ hôi lạnh. Tới một nơi lấp camera rồi anh dừng lại quay ra sau.

" Làm loạn gì ở đây."

Cẩn Thy Cầm không dám nhìn thẳng vào mặt anh, cô ta liếc mắt sang chỗ khác rồi nói.

" Em tới đây để xem tranh thôi. Anh sao lại đi với cô ta. Anh muốn phản bội em sao? Anh cũng đâu có yêu cô ta."

Anh hít một hơi kìm chế sự tức giận rồi lấy tay vịn eo cô. Nhìn thẳng Cẩn Thy Cầm.

" Tôi nhận ra rằng chắc chắn Hoắc Cửu Thần này rất yêu cô ấy. Tôi nhận ra những năm tháng qua ở bên em tôi không cảm thấy đó là tình yêu."

Hạ Tiểu Vân nhìn anh ngơ ngác. Cặp mắt tròn xoe hơi hồng lên trong mắt toàn là anh.


Cẩn Thy Cầm không tin được vào tai mình, cô ta nước mắt lăn dài trên má. Miệng lắp bắp không lên lời...


" Anh..anh nói đùa phải không?"


Hoắc Cửu Thần lạnh giọng buông lời.


" Dừng lại đi. Tôi với cô cũng chẳng thể là gì của nhau. Tôi chỉ muốn cảm ơn cô thời gian qua đã ở bên tôi. Nếu cô ở cạnh một người không yêu cô thì sẽ không hạnh phúc đâu."


Nói xong thì dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô. Họ cùng nhau rời đi để lại Cẩn Thy Cầm đau đớn ôm ngực khóc tới thương tâm.


Người phụ nữ này không hẳn là đáng trách, mà còn đáng thương nhiều hơn. Cô ta dành cả tuổi xuân thời gian xuân xanh của mình để ở bên chăm sóc cho Hoắc Cửu Thần nhưng vẫn không nhận được tình cảm của anh. Cô ta yêu anh đến như vậy mà sao anh cũng từ đầu đến cuối không chọn cô ta.


Nhìn bóng lưng họ khuất dần, nhìn thấy họ đùa nghịch phía trước, thấy được nụ cười dịu dàng anh chưa bao giờ bố thí cho cô ta. Cẩn Thy Cầm cũng bỗng dưng nở nụ cười chua xót theo. Thôi được rồi! Cô ta quyết định buông tay anh, thấy anh vui như vậy lòng cô ta cũng mãn nguyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK