• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ thấy giữa sân của một ngôi nhà, đội trưởng đang mắng một người đàn ông tầm năm mươi tuổi.

"Chú nghĩ như thế nào? Thằng Bành nó làm gì sai thì chú nói nó, sao lại đánh thằng nhỏ nặng tay thế?"

Chỉ nghe người đối diện trả lời: "Hôm nay phân lương, tôi thấy lương thực dư dả, kêu nó bán một ít mua cho tôi bình rượu, vậy mà nó không nghe!"

Đội trưởng sắp tức chết. Tuy thôn Hoàng Gia giàu có hơn thôn khác một ít, nhưng dù là vậy, mỗi năm phân lương cũng chỉ đủ thôn dân ăn no bảy phần, lấy đâu ra mà dư dả.

Ông cũng biết nhà này, người đánh con là Lý Mậu, thời trẻ vợ ông ta trốn theo nhân tình, để lại đứa con trai tên là Lý Bành. Từ đây, Lý Mậu cứ nghi ngờ con trai không phải con ruột của mình nên không đánh tức mắng, ngày thường cũng chẳng thấy ông ta xuống ruộng kiếm công điểm, tối ngày chỉ ôm khư khư bình rượu.

Mua rượu cũng cần tiền và phiếu đó!

Đội trưởng thở dài, khuyên nhủ: "Còn cả một mùa đông dài đằng đẵng, chú bắt thằng Bành bán lương thực mua rượu, rồi mùa đông hai người ăn gì?"

Nếu mà là người khác nói vậy thì Lý Mậu sẽ bỏ ngoài tai, nhưng người này là đội trưởng. Nói thật, Lý Mậu rất sợ ông ấy. Đội trưởng thời trẻ tính tình rất nóng nảy, những thanh niên cùng trang lứa đều bị ông "dạy dỗ" qua.



Lý Mậu co rúm một chút, nhưng vẫn gân cổ cãi: "Tôi đâu có kêu nó bán hết, chỉ cần một nửa là được rồi."

Sắc mặt đội trưởng trầm xuống.

"... Một phần ba cũng được..."

Đội trưởng không nói gì, cái nhìn vẫn lạnh căm.

"... Một phần năm..."

Đội trưởng nhìn ông ta như nhìn một người chết. Ông xoay xoay bả vai, cảm thán rằng bản thân già rồi, lời nói không còn chút uy tín nào.

Hành động này khiến Lý Mậu muốn thét chói tai. Cả cơ thể ông ta dường như đau ê ẩm. Ông ta sợ hãi hét lên: "Chỉ cần một bình rượu! Tôi chỉ cần nó mua cho tôi một bình rượu là được!"

Đội trưởng lúc này mới hài lòng. Không cho con ma men uống rượu là điều không tưởng, nhưng có thể giảm mức thiệt hại đến thấp nhất.

Ông quay sang nói với người thanh niên đang đứng ở góc: "Được rồi, cháu lấy ít lương thực đi bán, mua cho cha một bình rượu đi." Ông gằn giọng: "Chỉ một bình thôi đấy."

Người thanh niên này có dáng vẻ cao lớn, mặt mày lại sưng tím, tập tễnh bước ra từ trong góc: "Dạ, cháu cảm ơn bác ạ."

Đội trưởng lắc đầu, lại thở dài: "Lần sau cha cháu có đánh thì hãy khôn lên mà chạy trốn, đứng chịu trận như vậy sao mà được..."

Lý Bành cười khổ: "Cơ thể cha cháu không tốt, cháu sợ cháu chạy rồi cha cháu rượt theo, lỡ mà ngã thì..."



Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, nhưng quá ngu hiếu rồi.

Đội trưởng quay đầu, đám đông lập tức giải tán. Dương Gia Nghi xen lẫn trong đám người nên nghe được một bụng chuyện xưa.

Lúc này, cô còn không biết, lòng người cách một lớp da, có nhiều người nhìn vậy chứ không phải vậy.

Lương thực đã thu hoạch xong rồi, cũng đã nộp thuế và chia đều cho mọi người. Giờ cả thôn chỉ trông ngóng đến ngày giết heo.

Nhất thời, cả thôn đều rất nhàn rỗi.

Mọi người đổ xô về bìa rừng tìm củi gỗ, hái nấm và rau dại, tìm nông sản.

Bìa rừng trở nên nhộn nhịp hẳn.

Thỉnh thoảng có người may mắn thì chộp được một con thỏ hoang hay một con gà rừng, rước lấy ánh mắt hâm mộ của mọi người.

Dương Gia Nghi cõng sọt đi theo đoàn người. Cô dùng tinh thần lực cẩn thận rà quét xung quanh, mỗi khi gặp được thứ tốt, thấy không có ai liền thu vào không gian.

Cô gái nhỏ phát hiện một đám nấm tai mèo. Thứ này mọc trên một cành cây mục. Dương Gia Nghi ngồi xổm xuống nhanh nhẹn hái nó.

Đúng lúc này, có tiếng sột soạt vang lên sau lưng. Tinh thần lực quét qua, thiếu nữ thở phào nhẹ nhõm, không phải thú dữ.

Là La Tiểu Vi và Đỗ Trung. Hai người họ không thấy Dương Gia Nghi mà tự lo nói chuyện.

"Tiểu Vi, em đồng ý làm bạn gái của anh nha..." Giọng Đỗ Trung vang lên tha thiết.


La Tiểu Vi nhăn mặt, ánh mắt loé lên vẻ chán ghét rồi biến mất, hồng má cúi đầu, dáng dấp e thẹn: "Nhưng người ta chỉ xem anh là anh trai thôi..."


Chữ "thôi" này cô ả kéo dài ra tận tám mươi mét, hơn nữa còn xoắn vài vòng, móc thẳng vào trái tim của Đỗ Trung.


Gã thanh niên chưa trải sự đời này lập tức trúng chiêu, lắp ba lắp bắp nói: "Anh... anh không cần làm anh trai gì hết. Nếu... nếu em làm bạn gái của anh, anh hứa sẽ lo cho em được cuộc sống đầy đủ, không để em phải vất vả như vậy nữa... Tiểu Vi..."


Sao La Tiểu Vi có thể đồng ý được, cô ả coi thường dân quê, còn nuôi mộng trở về thành đấy. Thấy Đỗ Trung dây dưa mãi, bèn nói: "Em chỉ xem anh như anh trai thôi..."


Chợt, như nghĩ đến điều gì, cô ả đổi giọng: "Hay là em làm mai anh cho Thái Hồng Loan nhé, không thì Dương Gia Nghi cũng được."


Cô ả càng nói càng phấn khích, nắm lấy tay của Đỗ Trung.


(Lời của tác giả: hôm qua đột nhiên ngủ quên, xin lỗi mn, t up tiếp nà 7/10)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK