• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Lăng Siêu ngắt điện thoại, vẻ mặt hắn có chút không vui.

Tiêu Thỏ dĩ nhiên là nhận ra, liền thuận miệng hỏi. "Sao thế?"

"Anh phải ra ngoài đón một người."

"À há." Tiêu Thỏ ậm ừ cho qua không coi là quan trọng, liền quay lại ngồi xem TV tiếp. Một lúc sau, nàng phát hiện Lăng Siêu vẫn chưa đứng lên mà vẫn ngồi trên ghế nhìn mình chằm chằm. "Còn có việc gì sao?" Nàng hỏi.

"Em không hỏi anh phải đón ai sao?" Hắn hỏi ngược lại.

Tiêu Thỏ ngẩn người. "Ừh thế anh đi đón ai?"

"Không nói cho em!"

"......" Tiêu Thỏ không biết nói gì. Tên này đúng là trêu chọc nàng quen thói, không cho hắn ta biết tay thì hắn sẽ tiếp tục càng ngày càng lấn tới coi mình không ra gì! Nghĩ thế, nàng thuận tay cầm cái đệm trên ghế lên đập cho hắn mấy phát, miệng liên tục mắng. "Đồ vô duyên! Đồ đáng ghét!"

Bị đập như thế Lăng Siêu cũng không hề tức giận, lại còn cười cười vô cùng khoái trá. "Em nóng ruột muốn biết anh đi đón ai đến thế kia à?"

Thật đúng là một kẻ nói ngang ba làng không lại (1), Tiêu Thỏ không thèm nói nữa, chỉ lườm hắn một cái.

"Em đã muốn biết đến thế thì anh đành mang em đi theo vậy?"

"......"

"Không cần xấu hổ ngượng ngùng thế."


Thế là, Thỏ Thỏ đáng thương của chúng ta đành chịu thua dưới lối suy nghĩ và hành động vô cùng ngang ngạnh của kẻ nào đó.

Cùng lúc ấy, ở cửa một quán cà phê nọ trong thành phố, Diệp Tình đang sốt ruột chờ.

"Sao giờ này vẫn chưa tới cơ chứ?" Cô ngẩng đầu nhìn quanh, dằn dỗi lầm bầm trong miệng.

Vốn Diệp đại tiểu thư vẫn cho rằng, với dung mạo mỹ miều cùng thân phận em gái sếp, chỉ cần cô gọi điện cho Lăng Siêu, hắn nhất định cũng sẽ giống như những kẻ khác, vắt chân lên cổ chạy tới đón mỹ nhân. Không ngờ giờ đây cô mặc váy siêu ngắn siêu mỏng, run rẩy đứng ở ngoài cửa quán cà phê đợi cả nửa tiếng mà vẫn chưa thấy bóng dáng Lăng Siêu đâu!

Lòng tự tôn của đại tiểu thư lập tức bị tổn thương chà đạp vô cùng nghiêm trọng. Diệp Tình nghiến răng nghiến lợi. "Cho nhà ngươi thêm mười phút nữa, còn không tới, về sau đừng hòng bổn tiểu thư liếc mắt tới nhà ngươi lần nào nữa!" (Càng tốt!:D)

Mười phút sau, kẻ được chờ vẫn biệt tăm!

Diệp Tình nắm chặt tay lại. "Niệm tình gương mặt đẹp trai, cho nhà ngươi thêm một cơ hội nữa. Bổn tiểu thư giờ sẽ đếm từ một tới một trăm!"

Một, hai, ba... đếm tới một trăm, Lăng Siêu vẫn chưa thấy đâu.

Diệp đại tiểu thư cuối cùng cũng nổi trận lôi đình. "Cơ hội cuối cùng cho nhà ngươi, ta sẽ đếm từ một trăm tới một, còn không tới ta thề sẽ hủy diệt nhà ngươi!"

Một trăm, chín mươi chín, chín mươi tám... ba, hai, một phẩy chín, một phẩy tám...

=.= Theo cách nói nào đó, Diệp đại tiểu thư là một người rất có nghị lực và kiên nhẫn!

Thời gian cứ dần dần trôi, Diệp Tình đã đứng chờ ở cửa quán cà phê được hơn một tiếng đồng hồ. Sắc trời bắt đầu tối dần, thậm chí còn lấm tấm vài hạt mưa phùn, nhưng nghị lực vô cùng to lớn của cô vẫn giúp cô chịu đựng mà chờ tiếp. Cuối cùng, cái bóng dáng mà cô chờ đợi rất lâu cũng xuất hiện trong tầm mắt. Một thân áo khoác xám, gương mặt tuấn tú điển trai như một làn gió ấm, vừa chạm vào tầm mắt cô cũng đủ khiến trái tim cô ấm lên.

"Lăng... Lăng... Lăng... Lăng Siêu!"

Trong lòng Diệp Tình quả thật trăm ngàn cảm xúc cùng lúc đan xen nhau, có sự oán hận vì hắn tới chậm, có niềm vui sướng vì hắn cuối cùng cũng tới... Và trên cái đống tình cảm hỗn loạn xen lấn lẫn nhau ấy, tình cảm của cô với Lăng Siêu cũng phút chốc thăng hoa!

Mình nhất định phải cưới anh ta! Diệp Tình nắm chặt tay lại, hạ quyết tâm cho mình.

Đúng lúc đó, phía sau bóng dáng màu xám bỗng có một dáng người màu vàng lọt vào tầm mắt của Diệp Tình. Cô ngẩn cả người nhìn sững hai bóng người áo xám và áo vàng từ từ lại gần, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở hai bàn tay đang nắm chặt của họ.

Trong óc cô bỗng có cái gì đó nổ đùng một cái.

"Chị Tình!" Lăng Siêu cất giọng vô cùng lễ phép và khách sáo.

Chị Tình? Tiêu Thỏ vốn còn đang nhăn nhó oán thán, trời thì rét mướt, tự dưng Lăng Siêu lôi mình ra ngoài làm quái gì. Nhưng lập tức nàng bị hai tiếng này gây chú ý, liền hướng mắt sang phía cô gái được gọi là chị Tình kia, và cũng lập tức ngẩn cả người.

Trong đầu Tiêu Thỏ bỗng hiện ra cô gái trong bức ảnh, dáng người cao cao sóng vai cùng Lăng Siêu đi vào tòa nhà chung cư. Đúng thế! Chính là bộ váy áo này, chính là cái túi xách tay này nữa! Thoáng chốc, dường như toàn bộ máu trong người nàng đều như dồn về một chỗ, trái tim Tiêu Thỏ bắt đầu đập loạn lên đầy lo lắng.

"Anh tới rồi à?" Diệp Tình lấy lại tinh thần, nụ cười có chút cứng ngắc, ánh mắt vẫn tập trung vào cô gái bên cạnh Lăng Siêu. Kiểu tóc? Không mốt như cô! Khuôn mặt? Không tinh xảo bằng cô! Dáng người? Không quyến rũ bằng cô! Ăn mặc? Quá mức kín đáo! Giày? Không phải giày bốt bằng da thượng hạng nhập từ Ý như cô! Túi xách? Không phải túi LV (Louis Vuitton) lóa mắt như cô! (Chị Tình đã hân hạnh được bầu là nhân vật siêu chảnh của truyện, vỗ tay hoan hô nào! Duẫn đại thiếu gia: hừ hừ, dám cướp danh hiệu này của ta à!)

Hừ, một đứa con gái tầm thường như vậy, trên đường bốc một phát được cả một nắm, có điều tay Lăng Siêu lại vẫn nắm chặt tay con bé đó không buông!

Diệp Tình nghiến răng hỏi. "Vị này là..."

"Người yêu tôi." Lăng Siêu không do dự nói.

Câu trả lời thẳng thừng lập tức phũ phàng dập tắt nốt niềm hy vọng cuối cùng của Diệp Tình. Trong lòng cô nào cay nào đắng nào chua nào xót đều có thể dồn lại một đống lớn, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng ra vẻ như không có việc gì. "Hóa ra là cô người yêu bé nhỏ của Lăng Siêu à! Chào bạn, mình là Diệp Tình!" Nàng vươn tay ra bắt, miệng cười tươi như hoa.

So với vẻ trấn tĩnh của Diệp Tình, Tiêu Thỏ làm sao lão luyện bằng được, tâm hồn không biết đã lưu lạc đến phương trời nào mất rồi. Mãi tới khi Lăng Siêu khẽ nhắc một tiếng nàng mới phát hiện bàn tay của Diệp Tình vẫn chìa ra trước mặt.

Nên... bắt tay hay không nhỉ?

Tiêu Thỏ vừa do dự, trong mắt Diệp Tình liền hiện lên vẻ khinh thường. Hừ, ngay cả phép lịch sự bắt tay cũng không rành, xem ra vẫn chỉ là một con bé nhà quê, làm sao có thể sánh bằng mình được? Lập tức trong lòng cô lại nảy lên niềm hi vọng mới.

Cuối cùng Tiêu Thỏ vẫn cố cứng cỏi bắt tay cô ta. "Chào chị Tình... Em là Tiêu Thỏ."

Aaaaa, nhà ngươi mới là chị, cả nhà ngươi mới là chị! Diệp Tình giận điên người nhưng vẫn cười cười nắm chặt bàn tay nàng không buông. "Gần đây trời lạnh lắm, Tiêu muội nên chú ý bảo dưỡng da tay mình một chút."

Tiêu Thỏ sửng sốt, giờ mới chú ý thấy bàn tay mình có vài vết khô nẻ, ngón tay vừa hồng vừa sưng sưng, rõ ràng so với bàn tay trắng nõn mịn màng của người ta, khác biệt tới một trời một vực.

Nàng đỏ mặt định rút tay lại, nhưng Diệp Tình vẫn không có chút ý tứ nào muốn buông ra, tiếp tục nói. "Sao tay em lại lạnh thế này? Ôi chao, nơi này bị nứt nữa nha! Em dùng kem dưỡng da nào thế hả? Không tốt chút nào, hay là để chị gợi ý cho em một mác này..."

Cô ta cứ thế thao thao bất tuyệt, khiến cho Tiêu Thỏ vô cùng bối rối. Đúng lúc nàng không biết làm sao bây giờ, Lăng Siêu bỗng thò tay ra túm lấy bàn tay nàng giật lại, ôm chặt lấy rồi đưa lên miệng hà hơi xoa nhẹ, rồi dịu dàng hỏi. "Như vậy có ấm hơn không?" (Yề yề, anh hùng cứu mỹ nhân =)))

Hành động của hắn đến vô cùng đột ngột, đừng nói là Tiêu Thỏ, ngay cả Diệp Tình cũng ngẩn cả người, vẻ mặt tươi cười lập tức sựng lại cứng đờ, dáng vẻ vốn vô cùng đắc ý lập tức chìm nghỉm mất tích.

Lúc này, cơn mưa phùn bỗng trở nên lớn hơn, dần dần thành những giọt mưa lớn rơi xuống. Một cơn gió thổi qua khiến một giọt mưa hạ cánh ngay trên mặt Tiêu Thỏ.

Cảm giác lạnh lẽo trên mặt khiến nàng lập tức giật mình tỉnh lại, vội vàng rụt tay về. Có điều trên mặt cũng không còn vẻ nghi ngại lúc vừa gặp Diệp Tình hồi nãy, trái tim đang vô cùng lo lắng đập loạn cũng dần dần bình tĩnh lại, vô cùng ấm áp.

Nàng vội vàng chuyển đề tài để che đi sự bối rối của mình. "Trời mưa rồi."

"Ừhm." Lăng Siêu khẽ ậm ừ, ánh mắt vẫn nấn ná trên mặt nàng.

Bị hắn nhìn chăm chú như thế, mặt Tiêu Thỏ lại hồng lên. "Ơ... Em không mang ô..."

"Anh có mang."

"Khụ khụ! E hèm..." Diệp Tình nãy giờ bị hai kẻ trước mặt coi như không khí giờ không thể nhịn nổi nữa liền hắng giọng lên tiếng. "Tôi cũng không mang ô!"

Một câu của cô ta lập tức khiến bầu không khí mờ ám vừa xong bay mất tích.

"Vậy chị dùng ô đi!" Vẻ mặt Lăng Siêu vẫn không đổi sắc, hắn đưa chiếc ô trong tay cho cô ta.

"Như vậy tôi thật ngại ngùng a..." Diệp Tình nói còn chưa hết câu, đã thấy Lăng Siêu kéo tay Tiêu Thỏ, sóng vai nhau tiến vào màn mưa, chạy ra đường gọi taxi.

Cô ta cầm cái ô, ngẩn cả người, một lúc sau mới lấy lại được tinh thần.

Bà nó chứ! Tự dưng mình lại tạo cơ hội cho hai kẻ kia có cơ hội "dãi dầu mưa gió" với nhau! Không được, tuyệt đối không thể được!

Cô ta xoắn xuýt bàn tay lại, miễn cưỡng vọt ra ngoài trời mưa. Vì cố gắng đuổi theo kịp hai người kia, đôi bốt bằng da có gót cao bảy tám phân bị nện côm cốp trên nền đất thành tiếng, thêm mưa hắt vào, lập tức đôi giày bốt bằng da công nghệ của Ý bị lấm tấm vài điểm ướt sẫm.

Có điều Diệp đại tiểu thư không thèm để ý, trong lòng cô đang trào dâng một ý chí quyết đấu mãnh liệt. Mắt thấy chuẩn bị bắt kịp hai người kia, trong tay bỗng dưng trống rỗng hẫng hụt. Chiếc túi LV trị giá một vạn tám ngàn tệ (khoảng 53,6 triệu tiền Việt), vô cùng lóa mắt, vô cùng sang trọng vừa cầm trong tay...

Đã... bị... giật... mất!

"Cướp! Cướp a!"

Tiếng kêu gào như heo bị chọc tiết vang lên sau lưng khiến Tiêu Thỏ và Lăng Siêu đang mải vẫy xe giật mình quay lại. Chính lúc đó, trước mắt họ hiện lên một hình ảnh khiến kẻ khác khó mà quên nổi.

Cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn, đi bốt cao gót, mái tóc làm điệu đà đang chạy như điên trong mưa gió. Thế rồi cô nhảy lên một phát, chồm tới đẩy gã áo đen chạy đằng trước xuống đất, rồi hết chửi lại đánh rồi mắng gã ta... Tên cướp kia quỳ rạp trên mặt đất thống khổ tru tréo ầm ĩ. Tình cảnh này chỉ có thể hình dung bằng một từ duy nhất: hoành tráng.

Nếu bảo Lăng Siêu đối với Diệp Tình vốn chỉ giới hạn trong sự chán ghét tính cách cô ta, giờ phút này, hắn thật sự cảm thấy đến cả bề ngoài cô ta cũng vô cùng chán ghét.

Tiêu Thỏ trợn mắt há hốc mồm. "Em... có cần đi cứu chị ấy không?"

"Thật lòng mà nói, người cần cứu là tên cướp kia kìa!"

"Ack..." Tiêu Thỏ cứng họng.

Một hồi lâu sau, Diệp Tình vẫn chưa chịu thôi, vừa gào thét mắng chửi, vừa nắm tóc tên cướp giật lấy giật để. Thương thay cho chú em lỡ dại đi cướp, do lỡ yêu thích phong cách cá tính nên cố ý để tóc dài lãng tử, vô cùng tiện tay kéo kéo giật giật. Do đó cả một đầu tóc tai bị nắm bị kéo tới mức bù xù dựng ngược hết cả lên, mỗi lần cô ta giật một cái, tên cướp lại thảm thiết cầu xin. "Chị hai, lần sau em không dám nữa, chị tha cho em!"

"Mày gọi tao là gì hả? Mày mới là chị hai, cả nhà mày mới là chị hai! Tao giật trụi tóc mày đấy! Để xem mày còn dám cướp túi của tao nữa không! Cướp này! Cướp này..."

Người đi đường xúm đông xúm đỏ chung quanh, ai cũng vô cùng thông cảm thương xót cho bạn trẻ lỡ dại đi cướp kia, ai cũng tiếc hận lắc đầu: Cô gái à, cô tha cho cậu ta đi thôi!

Càng bị khuyên nhủ, Diệp đại tiểu thư càng cố sức giật mạnh, rốt cục phựt một cái, nguyên một nắm tóc của tên cướp bất hạnh kia vô cùng hoa lệ bị giật đứt, đầu lộ ra một mảng lớn.(Choáng váng sững sờ với thể lực của Diệp đại tiểu thư!)

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, chú em cướp đường rốt cục nổi trận lôi đình.

"Ông mày đã xuống nước van xin đến thế, con kia mày còn muốn thế nào hả?" Tóc có thể rụng, nhưng kiểu tóc không thể hỏng nha! Gã ta xoay người một cái, hất Diệp Tình đang ngồi chễm chệ trên người xuống nằm bẹp xuống đất, rồi đè lên. "Con nhỏ mất dạy này, dám giật tóc ông mày! Ông mày đánh chết mày cho xem!" Vừa nói, tay vừa giơ lên định đánh xuống.

Mắt thấy bàn tay kia chuẩn bị giáng xuống một cách âu yếm lên khuôn mặt mỹ miều tinh xảo của Diệp đại tiểu thư, bỗng dưng có một nguồn lực lớn kéo tên cướp kia ra. Tên cướp tội nghiệp chưa kịp phản ứng, lập tức bị một cú đá ngay giữa ngực, tiếp đến là một cùi chỏ vào vai, thêm một đấm vào bụng, tên cướp đáng thương lập tức đầu óc tối sầm, hôn mê bất tỉnh, ngã rầm xuống một cách hào hùng trong làn mưa phấp phới.

Trong thoáng chốc, chung quanh lặng ngắt như tờ.

Một lát sau, không biết ai hào hứng hô lên đầu tiên. "Wow, nữ hiệp a!"

"Má ơi, thủy thủ Mặt Trăng xuất hiện!"

"Không phải, là chị của Năm anh em siêu nhân!"

"Mọi người đều nhầm rồi, là nữ siêu nhân sức khỏe như thần!"

"......" (o___O Đến ngất với các bạn quần chúng nhân dân =)))

Trong tiếng hoan hô ca ngợi nhiệt liệt thay nhau vang lên chung quanh, Diệp Tình đang nằm trên đất bèn vùng vẫy đứng dậy, chỉ thấy đứng cạnh tên cướp đáng chết nằm ngất xỉu trên nền đất, chính là cô gái không hề tầm thường kia.

Kiểu tóc? Trông gọn gàng hơn cô! Khuôn mặt? Đầy vẻ thanh xuân sống động hơn cô! Dáng người? Mềm dẻo linh hoạt hơn cô! Ăn mặc? Tự nhiên tiêu sái hơn cô! Giày ư? Còn đang dẫm lên người tên cướp đáng chết! Túi xách... khoan đã... Cái túi LV của cô đâu rồi?

Diệp Tình nhanh chóng đảo mắt tìm kiếm, cuối cùng cũng nhìn thấy cách đó không xa, trên nền đất ẩm ướt nước mưa, có một cái túi xách LV bị đứt quai...


Dằn dỗi dậm chân bình bịch ăn vạ: Trời ơi, một vạn tám ngàn tệ của tôi!!!


***


Chú thích


(1) Nguyên văn là Ngưu đầu bất đối mã chủy: ý tương đương với câu tục ngữ trên, do tìm được câu tục ngữ tương đương trong tiếng Việt nên LV sẽ để như thế thay vì để nguyên gốc. Nguồn câu tục ngữ được tìm ra từ trang e-cadao.com (khá hay, có thể tìm tục ngữ ca dao chỉ cần vài từ liền nhau, không cần cả câu)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK