• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Ninh không muốn tiếp tục cùng Trần Tùng nói về vấn đề này nữa, nhỏ giọng nói: “Em đói rồi.”

Nghe thấy cô nói mình đói rồi, anh mới chủ động đứng dậy khỏi ghế sofa, cũng không còn tâm trạng nói gì khác, nhíu mày: “Đói? Trước đó em tăng ca không ăn gì à?”

Thực ra không phải không ăn.

Hôm nay trước khi quyết định ở lại bệnh viện xem luận văn, Cố Ninh đã đặt đồ ăn bên ngoài.

Có điều, nhìn Trần Tùng chắc vẫn chưa ăn.

Quan trọng là, hôm nay còn là sinh nhật anh.

Cho dù nói thế nào, bọn họ vẫn nên cùng nhau ăn một bữa, dù sao cũng không thể để Trần Tùng ăn một mình hoặc không ăn gì.

Cố Ninh cảm thấy rất áy náy vì đã quên mất sinh nhật anh, mỗi lần anh đều nhớ sinh nhật cô.

Cô lắc đầu: “Ăn rồi nhưng lại đói rồi.”

Trần Tùng nửa tin nửa ngờ, đi ra ngoài với Cố Ninh.

Đi được nửa đường, anh không nhịn được nói: “Có phải bệnh viên nhỏ chỗ em làm việc đang làm ăn không được không? Cả ngày đều bắt người ta phải tăng ca, đây là chuyện gì chứ?”

Cố Ninh không ngại phiền kiên nhẫn giải thích: “Lúc trước em từng nói với anh, không phải tăng ca, chẳng qua tự em thấy kiến thức của bản thân chưa đủ, hy vọng cần cù bù thông minh, chăm chỉ rèn luyện bản thân một chút mà thôi.”

Vẻ mặt Trần Tùng xanh đen.

Mỗi lần nói với cô về bệnh viện nơi cô làm việc, Cố Ninh đều ra sức bảo vệ.

Cô lại nghiêm túc bổ sung một câu: “Nó cũng không phải bệnh viện nhỏ, nó là bệnh viện tâm lý tư nhân lớn nhất ở Bắc Kinh, em có thể ở trong đó học được rất nhiều điều.”

Trần Tùng: “...”

Nói không lại cô.

Cố Ninh cứ phải thiên vị bệnh viện đó.

Người khác đều không muốn tăng ca, nghe đến tăng ca là thấy mệt, chỉ có cô không giống vậy, bệnh viện không bảo cô tăng ca, cô còn tích cực ở lại như thế, nghiên cứu bệnh án hay luận văn gì đó.

Ở lại một hai ngày thì cũng thôi đi, vừa ở lại chính là liên tiếp mấy ngày trở lên.

Nếu như không phải tin tưởng Cố Ninh, điệu bộ này của cô đúng là giống như ở bên ngoài có người khác.

Trần Tùng không nói một lời.

Chủ yếu là không muốn cãi nhau với cô.

Cố Ninh thấy anh im lặng bước đi, cũng ý thức được vừa nãy mình nói thẳng quá, có khả năng anh chỉ cảm thấy mình vì chuyện của bệnh viện mà coi nhẹ anh, trong lòng thấy bất công, nên nói một câu mà thôi.

Ai biết cô lại phản bác nghiêm túc như vậy.

Cố Ninh chậm rãi vươn tay ra nắm lấy tay anh: “Cho dù nói thế nào, em cũng không nên quên mất sinh nhật của anh, anh muốn ăn cái gì, tối nay em mời anh.”

Đây cũng đã coi như cô bày tỏ thiện chí rồi.

Nhiều việc hơn nữa thì Cố Ninh không bỏ mặt mũi xuống được.

Trước giờ Trần Tùng không chịu nổi thái độ mềm mỏng của cô, giả vờ vẫn còn hơi tức giận, ha một tiếng: “Chỉ có chút tiền lương đó của em, cẩn thận anh ăn nghèo em.”

Cố Ninh lại không để bụng: “Bây giờ em vừa lên chính thức, tuy tiền kiếm được không nhiều bằng quán bar của anh, nhưng mỗi tháng vẫn có tám nghìn, anh yên tâm, tối nay anh cứ ăn thoải mái đi.”

Tám nghìn?

Thế còn được.

Lúc trước Trần Tùng chưa từng hỏi chuyện tiền lương, chỉ nghĩ cô muốn làm gì thì làm.

Nhưng đãi ngộ của bác sĩ tâm lý rất tốt.

Vừa mới chuyển lên chính thức mà thôi, cơ hội sau này còn nhiều.

Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt bị ánh đèn đường chiếu vào của Cố Ninh, hôn một cái: “Nhưng em chỉ mời anh ăn bữa cơm thôi à? Không có quà gì sao?”

Quà…

Cái này thật sự chưa chuẩn bị.

Đã quên thì làm gì có chuyện nhớ chuẩn bị quà.

Cố Ninh mím môi, vẫn quyết định nói sự thật: “Xin lỗi anh, em chưa…”

Trần Tùng chỉ thuận miệng nhắc một câu, có quà hay không cũng chẳng sao, chỉ cần cô ở bên cạnh anh là được: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, đi ăn đã, không phải em nói đói à?”

“Vâng.”

Cô bị anh dắt đi về phía trước.

Vật giá ở Bắc Kinh cao, nhưng bọn họ cũng không phải người nhiều tiền gì, ở mức bình thường, tất nhiên chi tiêu cũng theo tiêu chuẩn bình thường, bữa tối hôm nay cũng coi như là xa xỉ hơn chút, tiêu hết một ngàn lẻ năm.

Cố Ninh không thích uống rượu, nhưng một khi Trần Tùng vui vẻ là sẽ uống mấy ly.

Lúc ăn cơm, anh cũng uống một chút.

Nhưng Trần Tùng không say.

Bọn họ quay về nhà, anh vẫn tỉnh táo.

Vô cùng tỉnh táo.

Trần Tùng ở lối vào vén váy Cố Ninh lên, kéo quần lót của cô ra, trực tiếp đâm vào.

Uống say thì không cứng nổi, nhưng uống một lượng rượu vừa phải có thể giúp trợ hứng.

Vào khoảnh khắc nhét vào đó, hai người họ đồng thanh thở ra một hơi, rất thoải mái.

Tốt xấu gì Cố Ninh cũng ở bên Trần Tùng được mấy năm rồi, bọn họ vô cùng quen thuộc đối với thân thể của đối phương, cho dù một tuần không làm, bên dưới của cô trở nên rất chặt, nhưng lúc đâm vào vẫn chỉ thấy rất sảng khoái.

Viên trân châu hơi nhô lên một tí bị côn th*t đè xuống, một trận tê dại, ngón chân của Cố Ninh co chặt lại.

Ở cửa vào có một cái tủ.

Mông Cố Ninh mềm mại ngồi đè lên mặt tủ.

Mông để trần.

Cảm thấy một trận lạnh lẽo, trong phòng còn chưa bật đèn, nhưng cửa sổ lại mở toang, có gió thổi vào, thổi rèm cửa bay bay.

Váy cô bị Trần Tùng dùng tay vén lên đến eo, quần lót thì kéo xuống đến tận mắt cá chân, hai chân cô tách ra buông xuống giữa eo anh, anh thẳng eo, tủ kêu cót két.

Cố Ninh che bụng nhỏ bị đâm đến hơi gồ lên.

“Nhẹ chút.”

Cô biết anh nhẫn nhịn nhiều ngày như thế nên khá vội, nhưng đâm vào quá sâu rồi.

Trần Tùng hôn tai cô, ngậm thịt mềm trắng nõn rồi lại nhả ra, ướt đẫm, tiếng nước khiến người ta nghe mà mặt đỏ tía tai.

Cố Ninh cúi đầu.

Nhìn thấy côn th*t bên ngoài với gân xanh quấn quanh chín nông một sâu đâm vào giữa chân cô.

Huyệt nho nhỏ bị đâm đến trong suốt.

Còn có dịch yêu trong suốt từ bên cạnh chảy ra.

Không biết là nước của anh hay là nước của cô.

Lúc Cố Ninh bị đâm đến đầu óc choáng váng, nghe thấy Trần Tùng nói.

“Vợ à.”

“Lần này anh muốn bắn ở bên trong.”

- Hết truyện-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang