“Lệ Đình Phong anh nhìn tôi như vậy là lo lắng tôi cắn lưỡi tự sát chết sao?”
Lê Đình Phong không thích nghe từ chết từ trong miệng của cô. Có thể thấy toàn thân Thẩm An Nhiên toàn là gai nhọn, anh cũng không nhịn được châm chọc cô: “Giá trị thân thể duy nhất của loại người như Thẩm An Nhiên cô, chính là có cùng nhóm máu với Minh Nguyệt.”
Cho nên lo lắng trong ánh mắt của anh vừa rồi là bởi vì máu trong cơ thể cô chứ không phải là vì cô. Loại chuyện này vốn dĩ ngay từ đầu đã biết, nhưng từ trong miệng Lê Đình Phong nói ra vẫn là đau nhói như thế.
Giọng điệu hững hờ đó tựa như là một cây kim đâm xuyên qua màng nhĩ của cô, đau đến điếc lặng
Rõ ràng đau như vậy, nhưng Thẩm An Nhiên lại cười rất xinh đẹp. Cô từ bỏ giãy giụa, toàn thân xụi lơ nằm dưới thân Lệ ảnh thâm: “Cùng nhóm máu với cô ta, sự tồn tại đó thật là khiến người ta buồn nôn… Lệ Đình Phong, tôi rất hối hận. .”
Đôi môi của Lê Đình Phong mím thật chặt, cặp lông mày đẹp đẽ hơi chau lại, hai mắt u ám ẩn ẩn hung ác.
Rất hối hận…
Hối hận cái gì?
Là hối hận vì gặp phải anh, hay là hối hận vì đã toàn tâm toàn ý khăng khăng gả cho anh? Có lẽ là cả hai, nhưng bây giờ nói hối hận không cảm thấy đã quá muộn rồi sao? Luồng khí tàn bạo trong lồng ngực rất nặng nề, tiếp tục thông qua bằng một cách nào đó phát tiết ra ngoài.
Lê Đình Phong lại hôn lên lần nữa, thay vì nói là hôn không bằng nói là cắn xé. Hai người tựa như mãnh thú đối đầu, anh cắn tôi một cái vậy tôi cũng phải cắn rớt anh một miếng thịt, tóm lại cũng đừng nghĩ dễ chịu.
Lệ Đình Phong giễu cợt nói: “Thẩm An Nhiên, hôm nay cô làm ầm ỹ kịch liệt như vậy không phải là ghen tuông vì Minh Nguyệt chuyển vào sao? Thế nào, là sợ cô ấy đoạt vị trí của cô, sau này tôi không thể ngủ với cô à?”
Thẩm An Nhiên tức giận vô cùng, há miệng mắng một câu thô tục: “Cút đi!”
Lê Đình Phong không thích cô nói tục, sức lực nặng một chút. Thẩm An Nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy thân thể ngũ tạng lục phủ đau dữ dội. Cũng may trước đó cô đã uống thuốc giảm đau, lúc này không đến nỗi đau chết.
“Phụ nữ chỉ thích nói ngược với lòng”
Thẩm An Nhiên đau đến mức không còn sức lực kêu đau, chỉ yếu ớt trừng mắt dữ tợn, oán hận nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, người đàn ông cô yêu nhất sẽ trở thành người cô hận không thể tránh cho xa. Bây giờ nỗi sợ hãi đó dần dần trở thành lòng hận thù.
Lòng hận thù đã chiếm giữ toàn bộ lồng ngực, gần như nghiền nát lý trí của cô nàng hận người trước mắt này rất nhiều. Cũng chỉ có anh ta mới xem nỗi thống khổ của cô như lạt mềm buộc chặt, sẽ xem âm thanh đau đớn của cô thành nói dối.
Lê Đình Phong rất lâu không có chạm vào Thẩm An Nhiên. Lần này vừa chạm lại có chút không dùng được, tựa như người đã lạc đường vài ngày trong sa mạc, thời điểm vừa đói vừa khát liền phát hiện một mảnh ốc đảo đói khát như vậy.
Anh bỗng nhiên dâng lên một ý nghĩ trong đầu, muốn để Thẩm An Nhiên mang thai con của anh. Cô không phải hận anh, muốn rời khỏi anh sao? Mang thai rồi xem cô chạy đến nơi nào.
Thẩm An Nhiên sắc mặt trắng bệch, viền mắt đỏ bừng rơi nước mắt. Sau khi Lê Đình Phong thấy cũng không có dâng lên một chút đồng tình. Khi đang muốn tiếp tục làm lúc…thì bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Một tiếng rồi lại một tiếng, dường như không mở cửa liền không bỏ qua. Đột nhiên bị cắt ngang, tâm tình của Lê Đình Phong khó chịu, không vui nhíu chặt lông mày, ánh mắt mang theo khí lạnh quét về phía cửa phòng đang đóng.
Một lát sau, tiếng đập cửa đáng ghét kia dừng lại, từ ngoài truyền đến giọng nói yếu ớt của Hạ Minh Nguyệt.
“Đình Phong, em đau đầu…Có chút buồn nôn.” Giọng nói uể oải lộ ra mấy phần đáng thương.
Lê Đình Phong thở ra một hơi thật dài, nhìn Thẩm An Nhiên đang co quắp run lẩy bẩy trên giường. Mặt của cô chôn trong gối đầu, không để cho người ta nhìn thấy sắc mặt của cô.
Lê Đình Phong kéo mặt cô ra, trong lòng bàn tay dính vào mồ hôi lạnh. Lúc này anh mới phát hiện trên người Thẩm An Nhiên lạnh lẽo có chút doạ người, thái dương cũng ướt đẫm mồ hôi.