Lên trung học. Nàng cũng quen được không ít bạn bè tốt. Bạn tốt nhất của nàng tên Yến Thanh, học chậm 1 năm nên lớn hơn nàng 1 tuổi. Năm nay đã 12. Hai nàng ở trường lúc nào cũng dính với nhau
"Huân Nhi! Ca ca ngươi hảo soái a! Vừa học giỏi còn đẹp trai, chơi thể thao cũng giỏi nữa" 2 nàng đang ngồi xem Trịnh Phàm đánh bóng rổ với bạn bè
"Ừ. Trịnh Phàm ca ca tất nhiên soái! Ngưoi khen thừa" Huân Nhi chăm chú nhìn Trịnh Phàm
"Trịnh Phàm ca ca cố lên!!"
"Bốp bốp bốp..."
Nàng vừa hô to cổ vũ. Trịnh Phàm ca ca lại ném vào rổ được quả 3 điểm. Ném xong quay đầu lại nhìn nàng
"Ca ca ngươi nhiều người thích lắm nha! Nhìn xem kìa. một hai ba bốn..... đều là đang nhìn ca ca ngươi đấy" Yến Thanh huých bả vai nàng. Chỉ nàng nhìn mấy người con gái đang đứng bên kia.
"Nhất là cô nàng kia, tên Dương Thược, hoa khôi của khối 8 đấy. Nghe nói thích ca ca ngưoi lâu lắm rồi" Yến Thanh chỉ tay vào cô nàng mặc áo đỏ, đứng giữa nhóm con gái.
"Ta không quan tâm. Ca ca ta cũng không thích bọn họ" Huân Nhi liếc nhìn một cái rồi quay đầu nhìn về phía Trịnh Phàm
Xong trận bóng, đội Trịnh Phàm thắng. Đám con trai đi đến ghế đá ngồi uống nước.
Huân Nhi đungs dậy cầm nước, khăn lau tính mang đến cho Trịnh Phàm. Lại thấy cô nàng áo đỏ tên Dương Thược bước đến trước mặt Trịnh Phàm, đưa cho cậu chai nước suối.
Trịnh Phàm thế nhưng chỉ lạnh nhạt lắc đầu từ chối nhận. Nhìn về phía Huân Nhi vẫy tay gọi lại.
Trịnh Phàm là như thế. Đứng trước người con gái nào không phải là Huân Nhi thì đều bày ra bộ lạnh lùng. Thật sự khó tưởng tượng người con trai lạnh lùng có tiếng ở trường kia. Và Trịnh Phàm ca ca dịu dàng, ấm áp của Huân Nhi lại là cùng một người.
________
"Trịnh Phàm ca ca! Đi ra ngoài với em chút" Hôm nay chủ nhật, cả hai đều được nghỉ. Huân Nhi mấy ngày hôm nay đều thấy cơ thể không khoẻ. Muốn rủ Trịnh Phàm đi khám xét, mua thuốc
"Hảo! Huân Nhi ăn sáng chưa? Lại đây ăn sáng đã rồi đi đâu thì đi" Trịnh Phàm đang mặc tạp dề ở trong bếp rang cơm
"Thơm quá. Vậy ăn rồi đi"
_________
"Huân Nhi tính đi đâu vậy?" Trịnh Phàm rửa bát xong. Hỏi Huân Nhi đang ngồi ghế salon xem phim
"Mấy hôm nay vú Huân Nhi. Cũng không muốn ba mẹ lo. Nên sang rủ Trịnh Phàm ca ca đi mua thuốc" vừa nói tay Huân Nhi xoa xoa hai vú
"Đau sao? Đâu? Để anh nhìn xem nào" Trịnh Phàm nghe thấy thân thể Huân Nhi không được khoẻ cũng rối lên.
"Đây này" Huân Nhi không nghĩ ngợi vạch áo lên cho Trịnh Phàm xem. Ngoài ba mẹ ra. Trịnh Phàm ca ca là người thân thiết nhất của nàng. Nàng từ xưa đến giờ vẫn không muốn giấu ca ca cái gì cả. Nên cho ca ca xem vú nàng cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều
"Cũng không có bị thương ở đâu" Trịnh Phàm xem xét thấy không có vết gì. Vẫn nhìn đi nhìn lại hồi lâu, cũng không thấy vết thâm hay máu bầm nào.
"Huân Nhi đau ở đâu?" Trịnh Phàm vẫn nhìn chằm chằm vú của nàng. Lần cuối cùng nhìn thấy vú nàng là năm nàng 8 tuổi. Lúc đó nàng đứng trước mặt cậu thay quần áo.
Bây giờ hai bên vú đã khác lúc trước. Từ sân bay giờ đã nhúp nhúp lên không ít. Chưa từng nghĩ qua mới vài năm mà đã thay đổi như vậy. Đầṳ 𝚟̷ú và quầng vú đều lớn lên không ít
"Ở đây này. Bên trong đau. Cứ nhói nhói" Huân Nhi cầm tay Trịnh Phàm rồi đè vào ngực mình.
Trịnh Phàm cảm giác có gồ gồ ở vú, mới nghĩ đến Huân Nhi cũng đã 11 tuổi rồi. Bây giờ đang trong thời kỳ phát dục. Vú đau cũng là bình thường.
"Anh nghĩ không cần đi mua thuốc đâu. Vú của em bây giờ là đang trong đoạn thời gian phát triển. Nên sẽ hơi đau" Trịnh Phàm bàn tay vẫn đặt trên vú nói.
Cặp vú giống như bánh bao nhỏ. Trắng trắng mềm mềm, sờ sờ xoa xoa xúc cảm rất tốt.
"Nhưng mà đau. Ca ca giúp Huân Nhi xoa xoa sao?" Huân Nhi nhíu mày. Nàng sợ đau
Trịnh Phàm giờ đã 13 tuổi. Chuyện trai gái cũng biết đôi chút. Hắn chính là cũng rất yêu thích nàng, nhưng sợ nàng còn bé như vậy.
Nhưng cũng không thể để nàng đi khám, mua thuốc như vậy được
Còn nàng vẫn còn bé như vậy. Đâu hiểu được chuyện này ý nghĩa như nào
"Vậy đựơc. Anh sợ uống thuốc sẽ ảnh hưởng đến sau này"
"Vậy ca ca hứa nha! Từ nay đau. Em sẽ đi tìm ca ca đó" Huân Nhi cảm thấy Trịnh Phàm ca ca nói cũng có lý
"Được. Nhưng Huân Nhi sau này ở bên ngoài đau cũng không được tự mình xoa vú. Nếu ở bên ngoài có đau thì về nhà tìm anh. Anh xoa xoa" Trịnh Phàm dặn dò
"Được" Huân Nhi ngoan ngoãn gật đầu
"Cũng không được cho ai giúp Huân Nhi xoa xoa vú. Có anh xoa xoa giúp em. Em không cần nhờ ai cả" nói xong Trịnh Phàm kéo Huân Nhi vào phòng
"Huân Nhi qua đây nằm. Anh giúp Huân Nhi xoa xoa cho đỡ đau" Trịnh Phàm kéo Huân Nhi lên giường. Để Huân Nhi nằm trên đùi mình. Hai tay xoa xoa cặp vú mới nhú
"Ân"
"Huân Nhi đỡ đau chưa?"
"Ân. Từ nay Huân Nhi sẽ tìm ca ca, để ca ca giúp Huân Nhi xoa xoa vú"
"Thoải mái sao?"
"Trịnh Phàm ca ca xoa xoa vú thật giỏi a. Đỡ đau rồi. Rất thoải mái"
Cô nàng ngây thơ hồn nhiên vạch hết áo lên, đầu nằm trên đùi hắn. Lộ hết cặp vú, tư thế thoải mái. Nhìn đã mắt
Chết tiệt! Hắn thế nhưng nhìn nhìn xoa xoa một lúc tiểu đệ đệ lại cương.
Xoa xoa cho nàng một lúc lâu. Tiểu đệ đệ vẫn cương, còn cương hơn vừa nãy. Đầu nàng còn cọ cọ vào. Chết tiệt!
"Huân Nhi ngoan. Đỡ đau chưa?" Hắn hỏi
"Ân. Cũng khá"
"Vậy anh đi toilet chút"
Lúc đi ra đã là 30 phút sau