Tôi không mảy may quan tâm nữa, chăm chú vào bài học nhiều hơn.
Không để ý lời của Ngọc Hân cố ý khuyên ngăn tôi.
Không biết có phải có người đang nhìn hay không nhưng lớp trưởng - Nguyễn Mai Hương nhìn tôi đăm đăm.
Có thể cảm nhận được đây là cái nhìn không mấy thân thiện, chả nhẽ lại giống tiểu thuyết nam nữ chính hoàn hảo gặp nhau nhưng bị kì đà cản mũi là tôi hả?
Mặc kệ, tôi không quan tâm mấy. Tôi chỉ muốn học để tốt nghiệp rồi lo cho bố mẹ thôi.
Ước mơ của tôi chính là trở thành một tâm lí học tài giỏi cũng vì vậy mà thế mạnh của tôi cũng chính là môn Văn.
——
"Hân, chiều nay có tiết thể dục không? Có thì sang rước tao nhé, chiều tao không chạy xe được". Tôi vỗ vào vai nó, nhìn nó với ánh mắt cầu xin mà mấy nữ chính trong ngôn tình hay sử dụng ấy.
"Thôi, đừng nhìn tao như thế, trông kinh kinh thế nào đấy Thư ạ". Hân nhìn tôi với biểu cảm khinh ra mặt.
"Èo, bé yêu chở anh đi học đi, yêu bé nhất". Không chịu thua nó, tôi giở giọng trêu chọc.
"Đi kêu anh Thịnh chở đi". Hân vừa nói vừa nhìn tôi với cái cười cố ý.
"Thôi mà, không trêu nữa. Chiều rước tao nhé!". Tôi nói xong chạy ra về.
Tôi và Hân tuy là bạn đã mười năm nhưng chưa bao giờ đi về chung hay đi chung cả, chỉ khi nhờ vả nhau thì bọn tôi mới đi cùng thôi.
Vừa nãy khi đi ra khỏi lớp, tôi nhìn về phía Thịnh, không biết mấy hôm nay thế này mà ra chơi không thấy nó đi đâu cả, chỉ cắm mặt vào điện thoại mà thôi, còn gõ gõ liên tục.
Thấy mà ghét.
Cơ mà gần đây, tôi cảm thấy bản thân mình rất lạ, sao lại để ý một người nhiều hơn nhỉ? Từ sau hôm Thịnh giúp tôi, tôi thừa nhận là bản thân mình cũng có thiện cảm với nó, nhưng không đến mức đó.
Có lẽ bản thân tôi điên rồi.
Tôi đang bước đi thì một bàn tay chạm vào vai tôi. Tôi ngoái đầu nhìn, thì ra là thằng Thịnh. Nó khoác vai tôi rồi nhìn tôi.
"Không đi nhờ nữa à?"
Tôi vẫn tiếp tục bước đi, và chỉ đáp qua loa cho có lệ.
"Không, chiều nay cái Hân chở tao". Tôi nói xong thì nhìn nó, nó lại bấm điện thoại như đang chat với ai vậy ấy.
Tôi cũng khá là bực mình khi ai đó đang nói chuyện với mình nhưng lại bấm điện thoại. Không phải vì tôi ích kỉ, chỉ là tôi cảm thấy như vậy như người ta không muốn nói chuyện với mình vậy.
Nhưng mà kể cũng lạ, tại sao mới đầu năm tôi lại gặp nó? Tại sao nó lại chủ động chỉ bài tôi? Tại sao lại chủ động đưa tôi đi học?
Hơn một nghìn câu hỏi tại sao được đưa ra trong não tôi.
Từ khi nào tôi lại quan tâm nó vậy? Quan tâm cái khỉ mốc, chỉ là ảo giác thôi.
Đi ra tới cổng thì tôi tự chạy xe về, vì chiều nay mới đi chung với Hân.
Một mình trên một con chiến mã đung đưa trên đường, làn gió thu thổi qua khiến tôi lạnh cả người.
Chạy trên đường thế này khiến tôi rất thoải mái, nó vô cùng êm, cảm giác như được thả mình vào làn gió du dương.
Vừa về đến nhà, tôi dắt xe vào nhà. Mở cửa vào nhà thì chẳng thấy bố mẹ, chắc là bố mẹ vẫn còn đi làm.
Tôi nhún vai, từ năm cấp hai tôi đã quá quen với việc này, tôi tự nấu cơm, tự giặt giũ, quét nhà, làm cơm canh để trên bàn.
Sau đó đi vào phòng tắm rửa rồi đi ngủ đợi hai giờ chiều sẽ dậy để đi học.
Khi tôi đang ngủ thì chợt giật mình khi nghe tiếng báo thức. Tôi đã cài tiếng báo thức là giọng của Ngọc Hân để bản thân đủ tỉnh táo mà thức dậy bởi tiếng gọi kinh hoàng của nó.
Tôi uể oải bước vào nhà vệ sinh, tắm rửa để thay quần áo thể dục.
Tôi khá ghét tiết thể dục vì mỗi lần mặc đồ thể dục nhà trường bắt buộc đóng thùng nên tôi trông khá đần. Gương mặt đã không được nổi bật rồi thì cũng không thể cho tôi được nổi bật hơn nữa sao? Rồi nhà trường sẽ gặp quả táo.
Đang bới tóc gọn gàng thì Ngọc Hân đã gọi tôi. Nhìn vào màn hình đang phát sáng hiện lên dòng chữ "Bà nội điện", tôi ấn nghe.
"Mày xuống chưa? Tao đang đứng trước nhà mày nè".
"Từ từ bới tóc lên cái". Tôi bới nhanh gọn rồi ba chân bốn cẳng cầm nón bảo hiểm đi xuống nhà.
Chạy ra nơi nó đang đợi, tôi vừa xuống chưa kịp thở, nó đã mắng tôi.
"Fuck, làm tao chờ mãi". Nó đưa tay hối thúc tôi lên xe.
"Chưa được hai giờ cơ."
Tôi ngồi lên xe nó, nó chạy xe chầm chậm đi.
"Mày biết tiết thể dục của thầy Long không? Xuống trễ rồi biết tay".
Nghe nó nói, tôi cũng hơi lo sợ vì năm ngoái tôi cũng học thầy Long. Chỉ cần đi trễ một phút không kịp vào hàng là sẽ lập tức bị đuổi khỏi tiết ngày hôm đó.
Nghĩ đến đấy, tôi bất giác rùng mình.
———
Vừa đến nơi, tôi và nó nhanh chóng đỗ xe rồi chạy ra sân sau trường để học thể dục ác mộng.
"Thư, đợi tao coi!". Hân cúi xuống buộc lại đôi giày bata trắng của nó.
Tôi đứng lại và chuẩn bị tư thế sẵn sàng chạy. Ngọc Hân buộc xong, đứng lên chạy nước rút.
Chạy ra tới sân sau trường, tôi chạy đến cuối hàng để đứng, Ngọc Hân cũng đứng cạnh tôi. Tôi thở hổn hển, cố điều chỉnh hơi thở một cách có trật tự, nhịp nhàng.
Thời tiết hai giờ chiều có chút nắng oi ả, khí trời khá nóng, những tia nắng chiếu xuống len lỏi qua những tán lá cây. Cũng nhờ có những tán lá này mà chúng tôi không than vãn, mà có than thì cũng không ai cứu được bọn tôi đâu.
Sau khi khởi động xong thì thầy cho lớp lấy bóng để luyện tập đá bóng.
Ở học kì một thì bọn tôi đã chọn môn thể thao bóng đá làm chủ đề thi. Bảo là cả lớp chọn nhưng thực chất thì một vài bạn thôi, còn lại chẳng ai quan tâm.
———
Tôi mệt mỏi ngồi dưới tán cây, dùng tay quạt lấy quạt để vì không khí khá là oi bức, mang thêm đôi giày trong thời tiết này quả thật là giết người không cần vũ khí.
Trên tay tôi là chiếc điện thoại iphone ba mắt của Ngọc Hân, cầm giúp để nó đi đá bóng cùng bọn thằng Bình.
Trông Ngọc Hân nhỏ con mà lại đá rất là hăng. Đá một lúc lại gây sự với thằng Bình, còn không thì thằng Bình gây sự với nó. Thật là, trông trẻ trâu gớm.
Tôi đảo mắt nhìn mới thấy hình như Thịnh không tham gia đá bóng cùng thằng Bình.
Xem được một lúc thì bên má tôi có chút lạnh khiến tôi giật mình, tay xoa xoa má, mắt ngước lên nhìn là đứa nào. Thì ra là Hoàng Quốc Thịnh.
"Không ra đá bóng à?". Nó ngồi xuống bên cạnh tôi, mở chai nước rồi uống.
"Không, mệt lắm, buổi trưa tao chỉ muốn ngủ thôi". Tôi uể oải gục đầu xuống hai cái đầu gối.
"Vậy để Thư dựa vào đây cũng được". Nó chỉ vào vai phải của nó, giọng điệu như nửa đùa nửa thật.
"Mày cứ trêu tao như thế không khéo tao nghỉ chơi với mày đó". Tôi lườm nó, quả thật thì ba cái trò này cũ rích không đáng để ngại.
Nó chỉ nhìn tôi tay nó mân mê mấy cọng tóc của bản thân. Không có bao nhiêu cọng mà vuốt mãi nhỡ hói cho chừa.
Thấy tôi đang ngồi với Thịnh, lớp trưởng Mai Hương cũng qua ngồi cạnh Thịnh.
Giờ thì, tôi trông giống kì đà cản mũi cặp đôi ưu tú này rồi đấy. Tôi uể oải đứng dậy định đi chỗ khác để nhường lại thì bỗng chốc nó nắm lấy cổ tay tôi.
"Đi đâu vậy?"
"Tao đi sang chỗ cái Hân với thằng Bình". Tôi chỉ sang chỗ cái Hân và Bình đang đá bóng.
"Mày qua để chúng nó sút bóng vào mồm mày à?". Nó kéo tôi ngồi xuống bên cạnh nó. Mai Hương thấy vậy cũng lên tiếng:
"Đúng đó Thư, bạn ngồi đây cũng được".
Haha, tôi gật đầu ậm ừ cho qua, rõ ràng là muốn đuổi mình đi mà. Nhưng mà, tôi không nghĩ tôi và Quốc Thịnh lại trở nên khá thân thiết hơn so với năm lớp mười.
Thôi, đành vậy.
Không để ý lời của Ngọc Hân cố ý khuyên ngăn tôi.
Không biết có phải có người đang nhìn hay không nhưng lớp trưởng - Nguyễn Mai Hương nhìn tôi đăm đăm.
Có thể cảm nhận được đây là cái nhìn không mấy thân thiện, chả nhẽ lại giống tiểu thuyết nam nữ chính hoàn hảo gặp nhau nhưng bị kì đà cản mũi là tôi hả?
Mặc kệ, tôi không quan tâm mấy. Tôi chỉ muốn học để tốt nghiệp rồi lo cho bố mẹ thôi.
Ước mơ của tôi chính là trở thành một tâm lí học tài giỏi cũng vì vậy mà thế mạnh của tôi cũng chính là môn Văn.
——
"Hân, chiều nay có tiết thể dục không? Có thì sang rước tao nhé, chiều tao không chạy xe được". Tôi vỗ vào vai nó, nhìn nó với ánh mắt cầu xin mà mấy nữ chính trong ngôn tình hay sử dụng ấy.
"Thôi, đừng nhìn tao như thế, trông kinh kinh thế nào đấy Thư ạ". Hân nhìn tôi với biểu cảm khinh ra mặt.
"Èo, bé yêu chở anh đi học đi, yêu bé nhất". Không chịu thua nó, tôi giở giọng trêu chọc.
"Đi kêu anh Thịnh chở đi". Hân vừa nói vừa nhìn tôi với cái cười cố ý.
"Thôi mà, không trêu nữa. Chiều rước tao nhé!". Tôi nói xong chạy ra về.
Tôi và Hân tuy là bạn đã mười năm nhưng chưa bao giờ đi về chung hay đi chung cả, chỉ khi nhờ vả nhau thì bọn tôi mới đi cùng thôi.
Vừa nãy khi đi ra khỏi lớp, tôi nhìn về phía Thịnh, không biết mấy hôm nay thế này mà ra chơi không thấy nó đi đâu cả, chỉ cắm mặt vào điện thoại mà thôi, còn gõ gõ liên tục.
Thấy mà ghét.
Cơ mà gần đây, tôi cảm thấy bản thân mình rất lạ, sao lại để ý một người nhiều hơn nhỉ? Từ sau hôm Thịnh giúp tôi, tôi thừa nhận là bản thân mình cũng có thiện cảm với nó, nhưng không đến mức đó.
Có lẽ bản thân tôi điên rồi.
Tôi đang bước đi thì một bàn tay chạm vào vai tôi. Tôi ngoái đầu nhìn, thì ra là thằng Thịnh. Nó khoác vai tôi rồi nhìn tôi.
"Không đi nhờ nữa à?"
Tôi vẫn tiếp tục bước đi, và chỉ đáp qua loa cho có lệ.
"Không, chiều nay cái Hân chở tao". Tôi nói xong thì nhìn nó, nó lại bấm điện thoại như đang chat với ai vậy ấy.
Tôi cũng khá là bực mình khi ai đó đang nói chuyện với mình nhưng lại bấm điện thoại. Không phải vì tôi ích kỉ, chỉ là tôi cảm thấy như vậy như người ta không muốn nói chuyện với mình vậy.
Nhưng mà kể cũng lạ, tại sao mới đầu năm tôi lại gặp nó? Tại sao nó lại chủ động chỉ bài tôi? Tại sao lại chủ động đưa tôi đi học?
Hơn một nghìn câu hỏi tại sao được đưa ra trong não tôi.
Từ khi nào tôi lại quan tâm nó vậy? Quan tâm cái khỉ mốc, chỉ là ảo giác thôi.
Đi ra tới cổng thì tôi tự chạy xe về, vì chiều nay mới đi chung với Hân.
Một mình trên một con chiến mã đung đưa trên đường, làn gió thu thổi qua khiến tôi lạnh cả người.
Chạy trên đường thế này khiến tôi rất thoải mái, nó vô cùng êm, cảm giác như được thả mình vào làn gió du dương.
Vừa về đến nhà, tôi dắt xe vào nhà. Mở cửa vào nhà thì chẳng thấy bố mẹ, chắc là bố mẹ vẫn còn đi làm.
Tôi nhún vai, từ năm cấp hai tôi đã quá quen với việc này, tôi tự nấu cơm, tự giặt giũ, quét nhà, làm cơm canh để trên bàn.
Sau đó đi vào phòng tắm rửa rồi đi ngủ đợi hai giờ chiều sẽ dậy để đi học.
Khi tôi đang ngủ thì chợt giật mình khi nghe tiếng báo thức. Tôi đã cài tiếng báo thức là giọng của Ngọc Hân để bản thân đủ tỉnh táo mà thức dậy bởi tiếng gọi kinh hoàng của nó.
Tôi uể oải bước vào nhà vệ sinh, tắm rửa để thay quần áo thể dục.
Tôi khá ghét tiết thể dục vì mỗi lần mặc đồ thể dục nhà trường bắt buộc đóng thùng nên tôi trông khá đần. Gương mặt đã không được nổi bật rồi thì cũng không thể cho tôi được nổi bật hơn nữa sao? Rồi nhà trường sẽ gặp quả táo.
Đang bới tóc gọn gàng thì Ngọc Hân đã gọi tôi. Nhìn vào màn hình đang phát sáng hiện lên dòng chữ "Bà nội điện", tôi ấn nghe.
"Mày xuống chưa? Tao đang đứng trước nhà mày nè".
"Từ từ bới tóc lên cái". Tôi bới nhanh gọn rồi ba chân bốn cẳng cầm nón bảo hiểm đi xuống nhà.
Chạy ra nơi nó đang đợi, tôi vừa xuống chưa kịp thở, nó đã mắng tôi.
"Fuck, làm tao chờ mãi". Nó đưa tay hối thúc tôi lên xe.
"Chưa được hai giờ cơ."
Tôi ngồi lên xe nó, nó chạy xe chầm chậm đi.
"Mày biết tiết thể dục của thầy Long không? Xuống trễ rồi biết tay".
Nghe nó nói, tôi cũng hơi lo sợ vì năm ngoái tôi cũng học thầy Long. Chỉ cần đi trễ một phút không kịp vào hàng là sẽ lập tức bị đuổi khỏi tiết ngày hôm đó.
Nghĩ đến đấy, tôi bất giác rùng mình.
———
Vừa đến nơi, tôi và nó nhanh chóng đỗ xe rồi chạy ra sân sau trường để học thể dục ác mộng.
"Thư, đợi tao coi!". Hân cúi xuống buộc lại đôi giày bata trắng của nó.
Tôi đứng lại và chuẩn bị tư thế sẵn sàng chạy. Ngọc Hân buộc xong, đứng lên chạy nước rút.
Chạy ra tới sân sau trường, tôi chạy đến cuối hàng để đứng, Ngọc Hân cũng đứng cạnh tôi. Tôi thở hổn hển, cố điều chỉnh hơi thở một cách có trật tự, nhịp nhàng.
Thời tiết hai giờ chiều có chút nắng oi ả, khí trời khá nóng, những tia nắng chiếu xuống len lỏi qua những tán lá cây. Cũng nhờ có những tán lá này mà chúng tôi không than vãn, mà có than thì cũng không ai cứu được bọn tôi đâu.
Sau khi khởi động xong thì thầy cho lớp lấy bóng để luyện tập đá bóng.
Ở học kì một thì bọn tôi đã chọn môn thể thao bóng đá làm chủ đề thi. Bảo là cả lớp chọn nhưng thực chất thì một vài bạn thôi, còn lại chẳng ai quan tâm.
———
Tôi mệt mỏi ngồi dưới tán cây, dùng tay quạt lấy quạt để vì không khí khá là oi bức, mang thêm đôi giày trong thời tiết này quả thật là giết người không cần vũ khí.
Trên tay tôi là chiếc điện thoại iphone ba mắt của Ngọc Hân, cầm giúp để nó đi đá bóng cùng bọn thằng Bình.
Trông Ngọc Hân nhỏ con mà lại đá rất là hăng. Đá một lúc lại gây sự với thằng Bình, còn không thì thằng Bình gây sự với nó. Thật là, trông trẻ trâu gớm.
Tôi đảo mắt nhìn mới thấy hình như Thịnh không tham gia đá bóng cùng thằng Bình.
Xem được một lúc thì bên má tôi có chút lạnh khiến tôi giật mình, tay xoa xoa má, mắt ngước lên nhìn là đứa nào. Thì ra là Hoàng Quốc Thịnh.
"Không ra đá bóng à?". Nó ngồi xuống bên cạnh tôi, mở chai nước rồi uống.
"Không, mệt lắm, buổi trưa tao chỉ muốn ngủ thôi". Tôi uể oải gục đầu xuống hai cái đầu gối.
"Vậy để Thư dựa vào đây cũng được". Nó chỉ vào vai phải của nó, giọng điệu như nửa đùa nửa thật.
"Mày cứ trêu tao như thế không khéo tao nghỉ chơi với mày đó". Tôi lườm nó, quả thật thì ba cái trò này cũ rích không đáng để ngại.
Nó chỉ nhìn tôi tay nó mân mê mấy cọng tóc của bản thân. Không có bao nhiêu cọng mà vuốt mãi nhỡ hói cho chừa.
Thấy tôi đang ngồi với Thịnh, lớp trưởng Mai Hương cũng qua ngồi cạnh Thịnh.
Giờ thì, tôi trông giống kì đà cản mũi cặp đôi ưu tú này rồi đấy. Tôi uể oải đứng dậy định đi chỗ khác để nhường lại thì bỗng chốc nó nắm lấy cổ tay tôi.
"Đi đâu vậy?"
"Tao đi sang chỗ cái Hân với thằng Bình". Tôi chỉ sang chỗ cái Hân và Bình đang đá bóng.
"Mày qua để chúng nó sút bóng vào mồm mày à?". Nó kéo tôi ngồi xuống bên cạnh nó. Mai Hương thấy vậy cũng lên tiếng:
"Đúng đó Thư, bạn ngồi đây cũng được".
Haha, tôi gật đầu ậm ừ cho qua, rõ ràng là muốn đuổi mình đi mà. Nhưng mà, tôi không nghĩ tôi và Quốc Thịnh lại trở nên khá thân thiết hơn so với năm lớp mười.
Thôi, đành vậy.