Không nói đến mối nguy hiểm, rừng mưa Stagodaka Galili cảnh đẹp tuyệt vời, bóng cây mát rượi, những cành cây uốn lượn băng ngang mặt nước, gió thổi nhẹ, mặt nước lấp lánh in bóng những mảng tối.
Lâm Thiên Du dựa vào gốc cây lớn, trước mặt đống lửa nhỏ rực cháy, thỉnh thoảng cắn một miếng đùi gà trên tay.
Thời gian ướp ngắn, vừa đủ thấm gia vị, mặc dù không có rượu gạo nhưng có hạt tiêu và ớt bột nên không còn mùi hôi của thịt gà.
Cũng có thể là do đói nửa ngày, ăn vài quả giống như nam việt quất chua ngọt mở vị, không lâu sau Lâm Thiên Du đã ăn hết cả đùi gà.
Nửa con gà còn lại trên lửa thì hơi nhiều, đã nướng nửa ngày rồi, Lâm Thiên Du lật mặt gà, định nướng chín rồi gói mang về dùng bữa tối.
Lúc đó thoa lớp gia vị nữa rồi nướng lại trên lửa lớn, chắc hương vị không khác gì mới nướng.
Như vậy khỏi phải ra ngoài tìm thức ăn tối nữa.
Thoát khỏi trò chơi sinh tử không cho ngủ yên, không nói đến cốt truyện gốc, đây cũng coi như là nơi nghỉ dưỡng tốt.
Rửa tay xong, Lâm Thiên Du quay lại dập tắt đống lửa bằng nước, dùng que gậy lật đi lật lại đổ thêm hai gáo nước nữa, cho đến khi không còn khói.
Đứng dậy vô tình nhổ luôn một bông hoa, hơi giống cúc dại nhưng nhỏ hơn nhiều.
"Hoa gì đây? Cũng đẹp đấy."
Hoa dại không có mùi nhưng nhiều màu.
Lâm Thiên Du cầm hoa lắc lắc trong phòng trực tiếp, rồi men theo dòng suối, nhặt thêm nhiều màu từng bông tạo thành một bó nhỏ trong tay.
【Nhặt hoa làm gì?】
【Bỏ qua sức khỏe, nhan sắc của Lâm Thiên Du thực sự đáng nể, hình ảnh lướt qua trong phòng trực tiếp cũng đủ làm bìa tạp chí rồi.】
Đi một vòng, Lâm Thiên Du lại quay trở lại.
Phần gà còn lại nhiều quá vẫn còn đó.
Lâm Thiên Du ngồi xếp bằng, đặt những bông hoa nhỏ lên đùi, tách ra hai cây vòng lại từ dưới lên.
Thấy bình luận, vừa buộc cành hoa vừa nói:
"Đan vòng hoa, cọng hoa mềm nên không cần cành làm nan."
Thời gian nhàn nhã sau bữa ăn, những ngón tay thon dài trắng muốt quấn quanh cọng hoa non xanh, tránh những cánh hoa run rẩy, buộc vài bông lại với nhau, Lâm Thiên Du thỉnh thoảng đặt vòng hoa chưa hoàn thiện lên đầu đo kích cỡ.
Khi buộc xong nhánh cuối cùng, Lâm Thiên Du đeo lên, nhìn phòng trực tiếp mỉm cười:
"Đẹp không?"
【Đẹp lắm!!!!】
Bình luận chạy quá nhanh, chữ viết dày đặc, Lâm Thiên Du không đọc rõ, liếc nhìn số người xem góc phải trên, nghi ngờ:
"Sao nhiều người vậy?"
【Cảm ơn lời mời, tôi qua xem vì có người nói phòng này đi nghỉ mát, tôi vào xem chuyện gì thế.】
【Bên kia sắp đánh nhau vì miếng ăn rồi, cô thì thong thả đan vòng hoa!!!】
Lâm Thiên Du chớp mắt, vẫn không đọc rõ, bỏ cuộc tương tác với bình luận, đi nhặt lá xung quanh.
Chọn lá vừa đủ lớn phải ngâm nước mới lấy về, gói kín hai phần gà rồi ném vào ba lô.
Đồ đoàn làm phim chuẩn bị rất chuyên nghiệp, chất lượng tốt, dung tích lớn.
Xong xuôi, Lâm Thiên Du cầm que chọc cá dưới nước, không dùng sức, chỉ đùa vui thôi.
Một mình ngoài hoang dã, Lâm Thiên Du rất vui vẻ.
Đứng lâu mỏi lưng, Lâm Thiên Du duỗi người, ngáp dài, nói lạch bạch:
"Tôi ngủ một chút, các bạn tự chơi đi."
Xung quanh không có ai, tất nhiên là nói với fan trong phòng trực tiếp.
Kéo một cái lá đủ che mặt, nằm dài xuống cỏ mềm, thở dài thoải mái, càng cảm thấy thư thái.
Lâm Thiên Du sắp ngủ rồi, bỗng nhớ ra điều gì, vén mép lá lên, nghiêng đầu về phía máy quay vẫy tay: "Chào buổi trưa."
Fan: [......]
Cô vẫn khoẻ đó, còn chào chúng tôi nữa kìa.
【...À không, tôi tưởng vào chuyên mục sinh tồn hoang dã chứ, cô đang làm tiệc BBQ ngoài trời đấy à?】
【Tôi đang giảm cân, đói đầu choáng váng, nghĩ xem họ đói meo sẽ an ủi bản thân, kết quả nhìn cô ấy ăn —— tôi phải ngồi bật dậy pha một bát mì ăn liền.】
Lâm Thiên Du chào trưa xong thì im lặng.
Lúc này nhiệt độ vừa phải, cỏ cũng không gai, mềm mại còn toát mùi non xanh của cỏ.
Đoàn làm phim mang theo nhiều thiết bị, sắp xếp màn hình lớn chiếu đồng thời tất cả các phòng trực tiếp của khách mời, mỗi khu vực có nhân viên theo dõi liên tục.
Đi một vòng quay lại, đạo diễn liếc nhìn ngay hình ảnh ở giữa:
"Lâm Thiên Du sao vậy? Gọi bác sĩ mau—"
Ông không thấy mặt người nhưng biết đó là phòng trực tiếp của ai, biết sức khỏe Lâm Thiên Du không tốt nên cố ý đặt phòng cô ấy ở vị trí trung tâm, có chuyện gì đoàn làm phim có thể phát hiện sớm nhất.
Đạo diễn mới gọi ra thì người trong hình lật người, tấm lá che mặt cũng trượt đi theo, Lâm Thiên Du không mở mắt, lần mò cầm lấy tấm lá che lại.
"...”
Đang làm gì thế này?
Đạo diễn tưởng có chuyện gì xảy ra, hoảng hốt tim đập thình thịch:
"Ngủ rồi à?"
Cô gái phụ trách phần Lâm Thiên Du gật đầu:
"Vâng, chơi mệt rồi ngủ."
Đạo diễn gật gù:
"Cô ấy sức khỏe kém, đi vài bước là mệt, cô cẩn thận theo dõi, có vấn đề gì gọi bác sĩ ngay."
Cô gái nhớ lại những gì mình quan sát được từ đầu đến giờ, im lặng một lúc, ừm... mệt mà họ nói có vẻ không giống nhau.
Lâm Thiên Du tự chơi vui vẻ, các khách mời khác đã bắt đầu cãi vã.
Ở lại doanh trại đông người, miệng cần ăn cũng nhiều, nhưng con mồi không đủ chia cho tất cả, trong vật tư đoàn làm phim chuẩn bị cũng không có thức ăn.
Vất vả đến cuối, không ai dựng lều, tất cả chạy ra ngoài kiếm ăn, phải hợp tác mãi mới bắt được một con gà.
Lâm Thiên Du dựa vào gốc cây lớn, trước mặt đống lửa nhỏ rực cháy, thỉnh thoảng cắn một miếng đùi gà trên tay.
Thời gian ướp ngắn, vừa đủ thấm gia vị, mặc dù không có rượu gạo nhưng có hạt tiêu và ớt bột nên không còn mùi hôi của thịt gà.
Cũng có thể là do đói nửa ngày, ăn vài quả giống như nam việt quất chua ngọt mở vị, không lâu sau Lâm Thiên Du đã ăn hết cả đùi gà.
Nửa con gà còn lại trên lửa thì hơi nhiều, đã nướng nửa ngày rồi, Lâm Thiên Du lật mặt gà, định nướng chín rồi gói mang về dùng bữa tối.
Lúc đó thoa lớp gia vị nữa rồi nướng lại trên lửa lớn, chắc hương vị không khác gì mới nướng.
Như vậy khỏi phải ra ngoài tìm thức ăn tối nữa.
Thoát khỏi trò chơi sinh tử không cho ngủ yên, không nói đến cốt truyện gốc, đây cũng coi như là nơi nghỉ dưỡng tốt.
Rửa tay xong, Lâm Thiên Du quay lại dập tắt đống lửa bằng nước, dùng que gậy lật đi lật lại đổ thêm hai gáo nước nữa, cho đến khi không còn khói.
Đứng dậy vô tình nhổ luôn một bông hoa, hơi giống cúc dại nhưng nhỏ hơn nhiều.
"Hoa gì đây? Cũng đẹp đấy."
Hoa dại không có mùi nhưng nhiều màu.
Lâm Thiên Du cầm hoa lắc lắc trong phòng trực tiếp, rồi men theo dòng suối, nhặt thêm nhiều màu từng bông tạo thành một bó nhỏ trong tay.
【Nhặt hoa làm gì?】
【Bỏ qua sức khỏe, nhan sắc của Lâm Thiên Du thực sự đáng nể, hình ảnh lướt qua trong phòng trực tiếp cũng đủ làm bìa tạp chí rồi.】
Đi một vòng, Lâm Thiên Du lại quay trở lại.
Phần gà còn lại nhiều quá vẫn còn đó.
Lâm Thiên Du ngồi xếp bằng, đặt những bông hoa nhỏ lên đùi, tách ra hai cây vòng lại từ dưới lên.
Thấy bình luận, vừa buộc cành hoa vừa nói:
"Đan vòng hoa, cọng hoa mềm nên không cần cành làm nan."
Thời gian nhàn nhã sau bữa ăn, những ngón tay thon dài trắng muốt quấn quanh cọng hoa non xanh, tránh những cánh hoa run rẩy, buộc vài bông lại với nhau, Lâm Thiên Du thỉnh thoảng đặt vòng hoa chưa hoàn thiện lên đầu đo kích cỡ.
Khi buộc xong nhánh cuối cùng, Lâm Thiên Du đeo lên, nhìn phòng trực tiếp mỉm cười:
"Đẹp không?"
【Đẹp lắm!!!!】
Bình luận chạy quá nhanh, chữ viết dày đặc, Lâm Thiên Du không đọc rõ, liếc nhìn số người xem góc phải trên, nghi ngờ:
"Sao nhiều người vậy?"
【Cảm ơn lời mời, tôi qua xem vì có người nói phòng này đi nghỉ mát, tôi vào xem chuyện gì thế.】
【Bên kia sắp đánh nhau vì miếng ăn rồi, cô thì thong thả đan vòng hoa!!!】
Lâm Thiên Du chớp mắt, vẫn không đọc rõ, bỏ cuộc tương tác với bình luận, đi nhặt lá xung quanh.
Chọn lá vừa đủ lớn phải ngâm nước mới lấy về, gói kín hai phần gà rồi ném vào ba lô.
Đồ đoàn làm phim chuẩn bị rất chuyên nghiệp, chất lượng tốt, dung tích lớn.
Xong xuôi, Lâm Thiên Du cầm que chọc cá dưới nước, không dùng sức, chỉ đùa vui thôi.
Một mình ngoài hoang dã, Lâm Thiên Du rất vui vẻ.
Đứng lâu mỏi lưng, Lâm Thiên Du duỗi người, ngáp dài, nói lạch bạch:
"Tôi ngủ một chút, các bạn tự chơi đi."
Xung quanh không có ai, tất nhiên là nói với fan trong phòng trực tiếp.
Kéo một cái lá đủ che mặt, nằm dài xuống cỏ mềm, thở dài thoải mái, càng cảm thấy thư thái.
Lâm Thiên Du sắp ngủ rồi, bỗng nhớ ra điều gì, vén mép lá lên, nghiêng đầu về phía máy quay vẫy tay: "Chào buổi trưa."
Fan: [......]
Cô vẫn khoẻ đó, còn chào chúng tôi nữa kìa.
【...À không, tôi tưởng vào chuyên mục sinh tồn hoang dã chứ, cô đang làm tiệc BBQ ngoài trời đấy à?】
【Tôi đang giảm cân, đói đầu choáng váng, nghĩ xem họ đói meo sẽ an ủi bản thân, kết quả nhìn cô ấy ăn —— tôi phải ngồi bật dậy pha một bát mì ăn liền.】
Lâm Thiên Du chào trưa xong thì im lặng.
Lúc này nhiệt độ vừa phải, cỏ cũng không gai, mềm mại còn toát mùi non xanh của cỏ.
Đoàn làm phim mang theo nhiều thiết bị, sắp xếp màn hình lớn chiếu đồng thời tất cả các phòng trực tiếp của khách mời, mỗi khu vực có nhân viên theo dõi liên tục.
Đi một vòng quay lại, đạo diễn liếc nhìn ngay hình ảnh ở giữa:
"Lâm Thiên Du sao vậy? Gọi bác sĩ mau—"
Ông không thấy mặt người nhưng biết đó là phòng trực tiếp của ai, biết sức khỏe Lâm Thiên Du không tốt nên cố ý đặt phòng cô ấy ở vị trí trung tâm, có chuyện gì đoàn làm phim có thể phát hiện sớm nhất.
Đạo diễn mới gọi ra thì người trong hình lật người, tấm lá che mặt cũng trượt đi theo, Lâm Thiên Du không mở mắt, lần mò cầm lấy tấm lá che lại.
"...”
Đang làm gì thế này?
Đạo diễn tưởng có chuyện gì xảy ra, hoảng hốt tim đập thình thịch:
"Ngủ rồi à?"
Cô gái phụ trách phần Lâm Thiên Du gật đầu:
"Vâng, chơi mệt rồi ngủ."
Đạo diễn gật gù:
"Cô ấy sức khỏe kém, đi vài bước là mệt, cô cẩn thận theo dõi, có vấn đề gì gọi bác sĩ ngay."
Cô gái nhớ lại những gì mình quan sát được từ đầu đến giờ, im lặng một lúc, ừm... mệt mà họ nói có vẻ không giống nhau.
Lâm Thiên Du tự chơi vui vẻ, các khách mời khác đã bắt đầu cãi vã.
Ở lại doanh trại đông người, miệng cần ăn cũng nhiều, nhưng con mồi không đủ chia cho tất cả, trong vật tư đoàn làm phim chuẩn bị cũng không có thức ăn.
Vất vả đến cuối, không ai dựng lều, tất cả chạy ra ngoài kiếm ăn, phải hợp tác mãi mới bắt được một con gà.