Nghĩ nghĩ, chọn vài tấm ảnh khác nhau đăng lên Weibo cùng vòng bạn bè. Trong các tấm ảnh trên Weibo chỉ có những món ngon riêng biệt, một phần khác thì chụp vào chiếc ly sứ sang trọng trên bàn.
Phần bình luận tràn ngập lời tán dương, một nhóm fan la hét muốn được ăn, chỉ vài phút cao lầu được dựng lên. (Có lẽ là kiểu bình luận nhiều chồng chồng lên nhau như tòa nhà cao.)
Thẩm Dĩ Hạ không rảnh để ý, để điện thoại di động xuống, từ từ thưởng thức món ngon hôm nay.
Sau khi ăn uống no nê, nàng bỏ bát đũa vào máy rửa chén rồi mới ung dung cầm điện thoại lên xem.
Còn chưa đợi được trông thấy kết quả mình mong muốn, một vị quản lí nào đó gửi tin nhắn liên tục ở khung chat riêng.
Kỷ Lan: [ Em được lắm, nói với chị chỉ có một cái, sau lưng cùng người ta dùng đồ giống nhau. ]
Kỷ Lan: [ Giao tình nhiều năm như vậy mà không thể so được với cái người chỉ mới ba tuần. ]
Kỷ Lan: [ Chung quy là tình cảm phai nhạt. ]
Kỷ Lan: [ Bỏ nhà ra đi. jpg ]
Thẩm Dĩ Hạ cười phốc một tiếng, nhướng mày chậm rãi gõ chữ.
Thẩm Dĩ Hạ: [ Chỉ có một cái a. ]
Thẩm Dĩ Hạ: [ Của cô ấy là loại mờ còn của em là sáng bóng. ]
Thẩm Dĩ Hạ: [ Thu về tới gọi một phần. ]
Vốn là muốn trêu chọc Thẩm Dĩ Hạ, Kỷ Lan ngược lại vạch mặt, giận không có chỗ phát tiết.
Kỷ Lan: [ Tức chết bà, lão nương sẽ đi tìm chó săn nhỏ nhà mình phát tiết một chút. ]
Cách một màn hình vẫn có thể trong thấy gương mặt đắc ý của Kỷ Lan, nhưng lại không cách nào phản bác.
Thẩm Dĩ Hạ: [ ... Gặp lại sau. ]
Lấy lại bình tĩnh mở xem vòng bạn bè, một dải người nhấn like cùng bình luận nhưng trong đó lại không có người bản thân nàng muốn thấy.
Trong dự liệu.
Đứng dậy đi đến ban công, Thẩm Dĩ Hạ nhẹ nhàng dựa vào ban công nhìn ra quang cảnh hồ nước phía xa, bên hồ tốp ba tốp năm người đi bộ thong thả qua lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của cô gái nhỏ nhắn đang bị đại cẩu nhà mình dắt chạy.
Khi ánh sáng yếu ớt từ dưới nhà chiếu xuống, Thẩm Dĩ Hạ quay người trở lại thư phòng.
Khí định thần nhàn* mở ra bảng lịch trình, buổi lễ ra mắt đã được hoàn thiện trước đó sắp diễn ra.
*Khí định thần nhàn: bình tĩnh.
Vì để không quấy rầy chuyện tốt của quản lý nhà mình, Thẩm Dĩ Hạ trực tiếp gọi điện Lý đạo.
"Có chuyện gì sao Hạ Hạ?" Chuyện Tôn Lăng không đáng nhắc đến trước mối quan hệ vừa là thầy trò vừa là bạn bè của hai người họ, Lý Sanh đối với việc Thẩm Dĩ Hạ gọi điện thoại tới vào thời gian này có chút khó hiểu.
"Còn vé nào cho buổi ra mắt không? Tôi muốn hàng sau." Thẩm Dĩ Hạ dựa người vào chiếc ghế làm việc, hững hờ mà hỏi.
Lý đạo suy tư nói: "Hàng sau? Cái này tôi không có chuẩn bị cho cô, vé Kỷ Lan cầm đi đều là vị trí tốt nhất."
"Người nhà tôi rất ngại người lạ, làm phiền Lý đạo gửi cho tôi vé ghế ở giữa hàng sau." Thẩm Dĩ Hạ xoay ghế, mặt không đổi sắc.
"Được, vậy cô gửi địa chỉ cho tôi đi." Lý Sanh không chút nghi ngờ.
Một ngày thứ hai trời trong gió nhẹ, ba người lên đường đi đến bệnh viện vào sáng sớm.
Trên đường đi, Kỷ Lan bận rộn hoàn tất việc hợp tác cùng các thương hiệu khác nhau, bỏ lỡ cơ hội trêu ghẹo hiếm có.
"Đi nhanh về nhanh Hạ Hạ, một hồi còn đi thử trang phục." Kỷ Lan dặn dò Thẩm Dĩ Hạ và tiểu Nhã đang chuẩn bị xuống xe.
Thẩm Dĩ Hạ cảm thấy có chút buồn cười, "Em lúc nào không biết phân rõ chính phụ chứ."
"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ." Kỷ Lan có ý riêng.
Ý tứ bí hiểm giữa hai người làm Tiểu Nhã mờ mịt nhìn xung quanh, như thể cô ấy không xứng đáng có tên trong câu chuyện của ba người.
"Hôm nay đến sớm vậy." Dịch Thế An có chút kinh ngạc.
Nhìn xem vị bác sĩ trắng nõn ngay ngay ngắn ngắn, Thẩm Dĩ Hạ đột nhiên có ý nghĩ muốn trêu chọc, "Lẽ nào bác sĩ Dịch mới ngủ dậy gắt gỏng, buổi sáng không muốn nhìn thấy tôi."
"Không có chuyện như vậy, chỉ là có chút ngoài ý muốn." Dịch Thế An giải thích rõ.
"Đưa tay cho tôi đi, trước tiên giúp cô tháo thanh nẹp."
"Bác sĩ Dịch dùng loại nước hoa gì mà thơm như vậy?" Thẩm Dĩ Hạ nghi hoặc trong lòng hỏi.
"Có lẽ là mùi sữa tắm, tôi không dùng nước hoa."
Làn da trắng nõn dần dần hiện ra, Dịch Thế An mừng cho bệnh nhân của mình, "Chúc mừng cô đã lấy lại được tự do."
"Cám ơn, sau này tôi có thể gọi cô là Thế An không?" Thẩm Dĩ Hạ nhẹ giọng hỏi.
Dịch Thế An đang vùi đầu kiểm tra cánh tay, dừng lại một chút rồi nói: "Tùy cô."
"Đau không?" Thẩm Nhất Hà cảm thấy mình như bị điện giật khi một bàn tay mảnh khảnh mà mạnh mẽ lướt qua cánh tay trái của cô.
Thẩm Nhất Hà cắn môi đỏ mọng một cái, "...Không đau, chỉ hơi ngứa một chút."
Ngứa? Có vẻ như nó đã chạm vào một điểm mù về kiến thức.
"Có thể là quấn quá lâu làn da trở nên mẫn cảm hơn, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không sao."
Thẩm Dĩ Hạ trầm mặc, chậm rãi mới phát ra từ "ừm".
"Tập luyện phục hồi chức năng từng bước tăng cường, tạm thời không nên tạo gánh nặng, một tháng sau trở lại tái khám." Dịch Thế An ra đơn để Thẩm Dĩ Hạ đi lấy thuốc xúc tiến việc phục hồi.
Thẩm Dĩ Hạ cử động cánh tay trái một chút, trong lòng cảm khái có tứ chi khỏe mạnh cảm giác thật tốt.
"Làm phiền bác sĩ Dịch giúp tôi đem cái này cho y tá Mạnh, thuận tiện thay tôi gửi lời cảm ơn." Cùng với thẻ thang máy còn có một hộp quà tinh xảo.
Sau khi lấy mũ và khẩu trang từ tay Tiểu Nhã, cả hai nhanh chóng quay trở lại xe.
Kỷ Lan khá hài lòng với tốc độ của hai người, "Buổi ra mắt này có rất nhiều người đến xem, đoán chừng đại bộ phận có lẽ là vì thương thế của em."
"Ký giả bây giờ càng ngày càng dễ làm, trong bụng không có chừng mực không giữ mồm giữ miệng chỗ nào cũng có, em chú ý một chút."
Thẩm Dĩ Hạ từ chối cho ý kiến, "Yên tâm, trạng thái hiện tại của em rất tốt."
Sau khi khám cho bệnh nhân cuối cùng ở ca sáng, cách thời gian cơm trưa còn kém vài phút, Dịch Thế An gọi Mạnh Lị tới. Truyện Full
Từ trong ngăn kéo lấy ra món quà cùng thẻ thang máy, Dịch Thời An giải thích: "Bệnh nhân lần trước nhờ tôi gửi tới em lời cảm ơn."
Mạnh Lị:!!!
Mắt thường có thể nhìn thấy được sự vui vẻ, Mạnh Lị kích động đem hộp quà ôm vào trong ngực, "Cảm ơn ngài, đi thôi tôi mời ngài ăn cơm!"
Dịch Thế An bất đắc dĩ, "Người khác tặng quà cho cô, mời tôi ăn cơm làm gì."
Mạnh Lị kiềm chế sự kích động của bản thân, lúng túng nói: "Ây... Vậy thì tôi cũng không thể mời Hạ Hạ được nha, ngài giúp tôi một việc, cho tôi cơ hội mời khách một bữa đi."
"Các người không quen biết sao?" Dịch Thế An khó hiểu.
Nghĩ tới vị trước mặt này hơn phân nửa là không quan tâm đến giới giải trí, Mạnh Lị kiên nhẫn giải thích, "Nàng là đại minh tinh, tôi chỉ là tiểu fan của nàng thôi, giữa chúng tôi hẳn nên tính là người quen đơn phương."
"Mặc dù đây là lần gần gũi nhất với cô ấy, nhưng tôi ước cô ấy chưa bao giờ phải chịu đựng tổn thương."
Dịch Thế An có chút động dung, "Xem ra cô thật tâm thích nàng, đi thôi tôi thay nàng ăn bữa cơm này."
Trong một nhà hàng gần bệnh viện, Dịch Thế An nhìn sự kết hợp quen thuộc trước mắt nghi hoặc, "Tôi biên soạn thực đơn là để cho mọi người dễ dàng hồi phục sức khỏe hơn, không có nghĩa là tôi đều thích chúng."
Mạnh Lị ngượng ngùng cười cười, "Hắc hắc hắc những món thanh đạm này tôi ăn, còn ngài ăn thịt đi." Đứng dậy, đẩy phần thịt bò xào cay duy nhất đến trước mặt Dịch Thế An.
"Thực ra, tôi đã dựa theo tấm ảnh mà Hạ Hạ đã đăng trước đó, nàng đang hồi phục rất tốt." Mạnh Lị tìm Weibo của Thẩm Dĩ Hạ đưa cho Dịch Thế An.
Ba món mặn đơn giản và một món canh trong hình trong hấp dẫn, so với những món ở nhà hàng này lại càng khiến cho người ta muốn ăn hơn.
Trả điện thoại lại cho Mạnh Lị, Dịch Thế An lên tiếng hỏi: "Cô thích nàng ấy ở điểm nào?"
"Thích thì chính là thích thôi, chẳng có lý do gì cả." Mạnh Lị vừa ăn vừa trả lời, "Từ nhỏ tôi đã xem phim điện ảnh và phim truyền hình mà nàng ấy đóng, khi đó vẫn chưa hiểu được cái gọi là thích, chỉ là vừa nhìn thấy nàng liền sẽ cảm thấy vui vẻ." "Sau này khi lớn lên, chậm rãi tiếp xúc với internet và thấy được vẻ ngoài chân thật của nàng, từ fan nhan sắc đến nhân cách, hiện tại biến thành fan mẹ..." Đến những lời cuối, giọng càng lúc càng nhỏ dần.
"Fan mẹ?" Từ ngữ này không có trong kho từ điển của Dịch Thế An.
"Đó là một loại yêu thích và quan tâm dành cho nàng giống như tình cảm dành cho con gái, mặc dù nàng căn bản không cần chúng ta nhọc lòng, phần nhiều là một loại trêu chọc đối với bản thân tôi."
Có chút lý giải, nhưng không nhiều.
Mạnh Lị nhìn bộ dáng suy nghĩ của Dịch Thế An đánh bạo nhẹ giọng hỏi: "Giáo sư, ngài có từng thích ai chưa?"
Thịt bò trong miệng tựa hồ đã mất đi mùi vị, Dịch Thế An chậm rãi nuốt xuống, "Không có."
"Thật sao?" Mạnh Lị mở to hai mắt, tựa như vừa phát hiện ra đại lục mới.
"Vậy ngày về sau phải cảnh giác cao độ đừng để bản thân ăn phải trái đắng của tình yêu."
"Tùy duyên đi, trước mắt không có ý nghĩ về phương diện này." Dịch Thế An bỏ qua dĩa thịt bò, dùng đũa gắp mấy lát khoai trong canh.
Khác với sự hài hòa trên bàn ăn ở đây, cửa hàng hàng đầu đang hoạt động nhộn nhịp, bề bộn đến khí thế ngất trời.
"Cái này thì sao, Hạ Hạ?" Kỷ Lan chọn một chiếc váy dài cúp ngực màu đen tuyền từ dãy quần áo khác nhau được treo trên giá, quanh váy còn có những đường khoét.
"Quá lẳng lơ, không muốn." Thẩm Dĩ Hạ liếc mắt nhìn qua một cái quả quyết từ chối.
Kỷ Lan bó tay toàn tập, "Cái này quá lẳng lơ cái kia quá cứng nhắc, những dịp như này trước đây không phải đều là tùy ý chọn sao?"
"Chị nghỉ ngơi trước đi, em từ từ xem."
Thẩm Dĩ Hạ đi đi lại lại giữa những dãy quần áo được các nhà tạo mẫu lựa chọn, từ đầu đến cuối vẫn không tìm thấy kiểu dáng mình ưng ý.
"Nếu không thì ngài thử cái này một chút xem sao?" Nhà tạo mẫu nhìn những kiểu thông thường bị bỏ qua từng cái một, thử đề xuất những kiểu mới.
Bên trong bộ vest chỉnh tề là một chiếc áo sơ mi ren với thiết kế đầy đặn, nhìn từ phía trước có thể trông thấy sự tinh xảo ưu nhã, họa tiết rỗng lớn ở phía sau lại lộ ra gợi cảm, phần dưới được kết hợp với một chiếc váy ngắn đơn giản.
Thẩm Dĩ Hạ từ phòng thử đồ bước ra, Kỷ Lan từ trên ghế sofa đứng dậy, thân người cao 1m71 đi giày cao gót và nhìn đến đôi chân dài miên man, bề ngoài cấm dục bên trong gợi cảm, đầy cảm giác tương phản.
"Cái này đẹp, cái này đẹp, vừa đẹp vừa mộc mạc." Kỷ Lan vỗ tay tán dương.
Thẩm Dĩ Hạ "Tạm được, cần sửa đổi kích thước cái này một chút."
Sau khi đo kích thước thì di chuyển đến phòng trang điểm, chuyên gia trang điểm tiếp nhận trọng trách, bắt đầu căn cứ theo tạo hình mà tùy chỉnh trang điểm, không thể quá quyến rũ cũng không thể quá lạnh lùng.
Thẩm Dĩ Hạ hồi lâu không có hoạt động gân cốt, trang điểm xong thì ăn bữa cơm đơn giản rồi liền chạy vội về nhà.
Chiếc xe quen thuộc dừng lại ở vị trí bên trên, an ủi thể xác và tinh thần bị giày vò cả một ngày của Thẩm Dĩ Hạ.
Sau khi về nhà điều chỉnh trạng thái, Thẩm Dĩ Hạ cầm thư mời đã được nhận trước đó đi đến tầng 7.
Chuông cửa điện tử vang lên, Dịch Thế An vừa ở trong phòng bếp nấu cơm xong, rửa tay sạch sẽ đi tới trước của, nhìn mỹ nhân trên màn hình đối diện cửa.
Cánh cửa nặng nề từ từ mở ra, Thẩm Dĩ Hạ kinh ngạc khi nhìn thấy Dịch Thế An đang đeo tạp dề.
"Có chuyện gì không Thẩm tiểu thư?" Dịch Thế An lên tiếng hỏi thăm.
Thẩm Dĩ Hạ đưa thư mời được giữ kĩ lưỡng trong tay cho Dịch Thế An, "Bộ phim mới được khởi chiếu, tôi muốn mời cô đến xem, dù sao chúng ta cũng coi là bởi vì bộ phim này kết duyên."
Phong thư màu xanh đậm bên trên có những nét hoa nổi tinh xảo, như thể sinh mệnh đang kéo dài.
Dịch Thế An im lặng nói: "Tôi có lẽ không có thời gian."
"Cách chỗ này mười phút đồng hồ, cô có thể đến lúc đó rồi quyết định." Thẩm Dĩ Hạ không muốn thỏa hiệp.
"Vậy cảm ơn, hay là vào nhà cùng ăn cơm đi? Tôi đi nấu thêm một món." Dịch Thế An chân thành mời.
... Sớm biết không ăn.
Thẩm Dĩ Hạ không tình nguyện mở miệng: "Lần sau đi, tôi vừa mới ăn rồi." Ngay sau đó ôn nhu nói, "Vậy không quấy rầy cô nữa, về sau có thể gọi tôi là Dĩ Hạ, hoặc là Hạ Hạ."
"Được, đi thong thả."
Đưa mắt nhìn Thẩm Dĩ Hạ rời đi, Dịch Thế An ngòi vào ghế sofa cẩn thận mở phong thư ra, sau khi xem thời gian và địa điểm, cô gấp nó lại và đặt vào ngăn kéo.
Chuyên tâm cơm nước xong xuôi, Dịch Thế An dọn dẹp bàn ăn, đứng ở ban công để tiêu hóa thức ăn.
Gió đêm chầm chậm thổi tới, trong đầu đột nhiên hiện ra lời nói của Thẩm Dĩ Hạ. Duyên phận sao? Là rất có duyên phận.
Mở điện thoại di động lên, chuyển sang giao diện trò chuyện, lần đầu tiên nhấp vào vòng bạn vè của Thẩm Dĩ Hạ.
Đầu tiên liền nhìn thấy hình ảnh mà Mạnh Lị cho bản thân xem vào ban ngày, điểm khác biệt chính là trong góc có thêm một cái ly.
Ấn vào phóng to bức ảnh, Dịch Thế An sửng sốt, trong lòng dâng lên những cảm xúc không tên.
Tác giả có lời muốn nói:
Emmm, mọi người nếu có ý kiến gì có thể nói với tôi ở khu vực bình luận, đồng thời cũng có thể xưng tên các nhân vật phụ trong bài viết, chương sau sẽ có mấy cái quả Thánh nữ ẩn hiện.
Cảm tạ tiểu thiên sứ tưới tiêu dung dịch dinh dưỡng: lalala 5 bình;
Vô cùng cảm tạ mọi người vì sự ủng hộ dành cho tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.
Lời của editor: Mình cũng sẽ cố gắng hết sức, ra chap nhanh nhất có thể TT