Tập đoàn Âu Tốn ra tay với tập đoàn Hoa Thanh trên thị trường chứng khoán.
Giới kinh doanh Trung Quốc sôi trào. Rất nhiều người lần đầu tiên chứng kiến tập đoàn quốc tế lớn mạnh với những thương vụ hàng chục tỷ đánh cho tập
đoàn Hoa Thanh không còn sức chống trả.
Triệu Thiên Nam ngồi trong văn phòng, sắc mặt u ám tột độ.
Vốn ông ta còn đang muốn nuốt chửng miếng thịt béo bở là tập đoàn Hoa Thanh này nhưng giờ tập đoàn Âu Tốn ra tay,
dù ông ta có mười lá gan cũng không dám giành đồ ăn với hổ.
“Đi dò la cho tôi xem tại sao tập đoàn Âu Tốn lại muốn thâu tóm với tập đoàn Hoa Thanh.”
“Vâng!” Trợ lý cung kính lui ra ngoài. Đúng lúc này.
Điện thoại trên mặt bàn đổ chuông, Lâm Phẩm Hồng gọi tới.
“Alo…” ,
“Anh Triệu à, anh nhất định phải giúp tôi
Điện thoại vừa được kết nối, lập tức vang lên giọng nói cầu xin của Lâm Phẩm Hồng.
Triệu Thiên Nam tức giận nói: “Ông điên rồi ư? Đối phương là tập đoàn quốc tết Tôi không làm được gì hết.”
Nói xong, Triệu Thiên Nam lập tức dập máy.
Nói đùa gì vậy, dù có trả giá băng cả tập đoàn Triệu Thị thì ông ta cũng không có tư cách đấu tay đôi với tập đoàn Âu Tốn!
Lúc này, ở tập đoàn Hoa Thanh.
Lâm Phẩm Hồng cảm thấy hối hận.
Ông ta thực sự không ngờ rằng, một chàng trai trẻ trông chẳng có gì nổi bật lại có thủ đoạn mạnh mẽ như vậy!
Từ phòng chứng khoán quay lại văn phòng của Lâm Diệu Âm.
Lúc này, Lý Phù Sinh đang nhàn nhã thưởng thức cà phê, Lâm Diệu Âm ngồi bên nóng ruột như ngồi trên đống lửa.
“Này cậu, xin hãy dừng lại đi”
Lâm Phẩm Hồng không còn giữ được khí thế như lúc trước nữa, giọng nói lộ vẻ cầu xin.
Lý Phù Sinh đùa cợt nhìn ông ta: “Muộn rồi” Nghe vậy.
Tim Lâm Phẩm Hồng như rơi xuống đáy vực. Lúc này, ông ta nhớ tới lời cha mình từng nói.
“Đồ đệ của Bán Tiên có tư chất vương giả, Diệu Âm lấy được cậu ta là nhà họ Lâm chúng ta trèo cao nhà người ta…”
Nghĩ đến đây.
Lâm Phẩm Hồng nhìn về phía Lâm Diệu Âm: “Diệu Âm, mau lên, con mau cầu xin cậu ta đi, nếu không công ty của
chúng ta tiêu mất!”
Lúc này, ông ta như người sắp chết đuối cố gắng năm lấy cọng cỏ cứu mạng, gửi gắm toàn bộ hy vọng vào con gái.
Lâm Diệu Âm hoàn hồn, khóe môi nở nụ cười buồn bã, lắc đầu với cha.
Trong chốc lát.
Lâm Phẩm Hồng dường như già thêm không chỉ mười tuổi, bất lực bỏ đi.
“Tại sao cô không bảo tôi dừng tay?”
Lý Phù Sinh tò mò nhìn chăm chăm Lâm Diệu Âm.
Nếu như người phụ nữ này mở miệng, có lẽ anh sẽ tha cho tập đoàn Hoa Thanh.
“Thực ra không còn công ty nữa cũng tốt mà.”
Lâm Diệu Ẩm nhoẻn cười: “Tôi sẽ không phải lấy tên rác rưởi Triệu Tử Thắng kia nữa, sẽ được sống cuộc sống của một người bình thường.”
Nói xong, cô chợt thấy cực kỳ thoải mái.
Không hiểu sao, sau khi nghe cô nói câu này, trong lòng Lý Phù Sinh bỗng thấy đau lòng kỳ lạ.
Lâm Diệu Ẩm hỏi tiếp: “Sao anh chưa đi đi?” ồ?
Lý Phù Sinh nhướng mày, cười nói: “Công ty này sắp là của tôi rồi, tại sao tôi lại phải đi?”
Ồ..
Lâm Diệu Âm lè lưỡi.
Hình như nói vậy cũng đúng.
“Vừa rồi anh nói… Anh tới đây để từ hôn tôi phải không, tôi đồng ý, chuyện giữa chúng ta thế là xong rồi nhé?” Lâm Diệu Ẩm hỏi.
Lý Phù Sinh gật đầu: “Ừ, thế là xong rồi.
Haiz…
Lâm Diệu Âm thở hắt ra một hơi, đứng dậy thu dọn đồ đạc.
“Cô đang làm gì vậy?” Lý Phù Sinh nhíu mày hỏi.
Lâm Diệu Âm trợn mắt nhìn anh: “Dọn đồ đi khỏi đây, công ty sắp là của anh rồi, tôi còn ở đây làm gì?”
“Vậy sau này cô định làm gì? Khởi nghiệp hay đi làm thuê?” Lý Phù Sinh hiếu kỳ hỏi.
Lâm Diệu Âm lắc đầu: “Tạm thời tôi chưa nghĩ ra, có lẽ tôi sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới, thả lỏng tỉnh thần một chút.”
Trong lúc nói chuyện, cô đã thu dọn xong đồ đạc của mình.
Cô nhìn Lý Phù Sinh một cái: “Hẹn gặp lại, à không, đừng gặp lại nữa.”
Nói xong, cô sải bước đi khỏi đây. “Dừng lại!” Lý Phù Sinh hô lên đầy quyền lực.
Lâm Diệu Âm nghe lời dừng bước, quay người hỏi: “Còn chuyện gì nữa vậy?”
“Tôi mời cô làm tổng giám đốc, cô thấy sao?” Lý Phù Sinh hỏi đầy ẩn ý.
Đôi mắt đẹp của Lâm Diệu Âm tập trung nhìn anh: “Anh muốn tôi làm việc cho anh à?”
“Đúng vậy, tôi có thể trả lương cao cho cô.”
Lý Phù Sinh đảo mắt, nghiêm túc hỏi: “Lương mỗi tháng một trăm triệu, thế nào?”
Lâm Diệu Âm mở to hai mắt. Lương mỗi tháng một trăm triệu!
Dù có là công ty top 500 toàn cầu thì lương của tổng giám đốc cũng không cao như vậy!
Không đúng.
Lợi nhuận ròng hằng tháng của Tập đoàn Hoa Thanh cũng chỉ được hơn một trăm triệu một chút!
Nếu vậy thì chẳng phải là người đàn ông này cho cô cả công ty rồi sao!
Lâm Diệu Âm nuốt nước bọt: “Anh không đùa chứ?”
Lý Phù Sinh đứng dậy, đi về phía Lâm Diệu Âm, nâng căm
cô lên, cười khẽ: “Làm cho tốt vào nhé, tôi xem trọng cô. Nói xong, anh bỏ đi luôn. Lâm Diệu Âm hơi bối rối.
Từ tối hôm qua đến giờ, cô có cảm giác như mình đang nằm mơi
Kể từ khi người đàn ông này xuất hiện.
Tất cả đều thay đổi, mà dường như cũng không có gì thay đổi.
Rốt cuộc anh là ai? Cùng lúc đó.
Lý Phù Sinh vừa đi ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Hoa Thanh.
Lập tức có hai mươi mấy người đàn ông to khỏe tới gần anh, trong tay đầu có cầm vũ khí.
Nhìn là biết không có ý tốt.
Lý Phù Sinh đảo mắt nhìn qua một lượt, phát hiện ra Triệu Tử Thắng đứng trong nhóm người này.
“Thăng khốn, nói cho tao biết mày muốn chết như thế nào?”
Triệu Tử Thắng không nén nổi giận nhìn anh.
Lý Phù Sinh cười một tiếng tỏ ý khinh thường: “Tao cũng muốn hỏi mày câu này đấy.”
Vừa dứt lời, anh lập tức động thủ.
Triệu Tử Thắng vung tay lên, cố ý nói: “Bắt hắn ại cho tôi, phải bắt sống.”
Trước sự chứng kiến của mọi người.
Lý Phù Sinh như hổ lao vào bầy cừu, di chuyển với tốc độ cực nhanh.
“Huych huych huych…”
Mỗi lần anh tung nắm đấm là lại có thêm một người ngã xuống.
Chỉ chốc lát. Dưới đất đã có mấy người nằm ngổn ngang.
Mười mấy người còn lại vây quanh Lý Phù Sinh nhưng không ai dám tùy tiện xông lên.
Triệu Tử Thắng hơi hoảng sợ nhưng anh ta vẫn bất chấp tất cả: “Mau lên…”
Khóe môi Lý Phù Sinh nở nụ cười mỉa mai, sau đó chỉ còn lại một chiếc bóng ở chỗ này.
Một giây sau.
Anh đã thoát khỏi vòng vây, xông thẳng tới chỗ Triệu Tử Thăng.
“Mày muốn gì?”
Triệu Tử Thắng đứng sững tại chỗ, sợ tới nỗi chân tê dại. “Rắc rắc!”
Đây là tiếng xương vỡ.
Ngay sau đó.
Tiếng hét xé gan xé ruột vang vọng khắp xung quanh.
Lý Phù Sinh trực tiếp đạp gấy chân trái của Triệu Tử Thắng.
Đúng lúc này.
“Dừng tay, mau dừng tay lại…”
Cách đó không xa, Vương Chí Viễn dẫn mấy thành viên trong đội chạy vội tới.
Lý Phù Sinh đã sớm phát hiện ra có người đang âm thầm theo dõi mình nên không hề thấy bất ngờ.
Một tay anh bóp cổ Triệu Tử Thắng, lạnh lùng nhìn Vương Chí Viễn: “Thế nào, ông muốn ngăn cản tôi à?”
“Cậu bình tĩnh chút đi, cậu phải biết nơi này không phải là nước ngoài!”
Vương Chí Viễn tử tế khuyên bảo.
Lý Phù Sinh lạnh mặt, hừ một tiếng: “Ông đang uy hiếp tôi đấy à?”
“Không phải…" Vương Chí Viễn còn chưa nói dứt lời. “Rắc rắc!” Lý Phù Sinh lại ra tay đạp gãy đùi phải của Triệu Tử Thắng. Triệu Tử Thắng kêu lên thảm thiết, đau tới độ ngất xỉu. Một giọt mồ hôi lạnh rịn ra trên trán Vương Chí Viễn, có vẻ như ông ta không ngờ rằng mình đã ra mặt rồi mà Lý Phù Sinh
vẫn dám đánh người khác bị thương.
Phải biết rằng Triệu Tử Thắng là con trai một của Triệu Thiên Nam.
Nếu như Triệu Thiên Nam biết con trai mình bị đánh gãy chân thì không biết có phát điên lên không nữa!