Đôi mắt đen nhánh của Hoa Chức Chức mở lớn, đến cả khóc cũng quên mất.
Ngỗng trắng bám vào cửa sổ thủy tinh phía sau xe tải lớn, ánh mắt trông mong nhìn
Nước mắt Hoa Chức Chức lộp bộp rơi xuống, trong miệng kêu “Cạc cạc cạc”.
Thương tâm đến cực hạn, ngỗng trắng nhìn Hoa Chức Chức cứ khóc mãi, cũng khóc theo, bộ ngực nhỏ run lên phập phồng.
Hai vật nhỏ thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Trên đường nhựa không tiện tùy ý dừng xe.
Hoa Cảnh Thư thăm dò nói: “... Con cảm thấy, có thể Mập Mạp là chủng biến dị.”
Ông Hoa: “Ách, chắc là không phải đâu...”
Khoan đã, ông không xác định mà thêm vào một câu: “Thật ra Mập Mạp có hung tàn hơn tuyệt đại đa số ngỗng trắng một chút, lúc trước ta cũng từng mang nó đi kiểm tra, họ nói loại giống nuôi trong nhà này rất khó biến dị, cơ bản trong vạn không có một.”
Ông còn nói: “Hơn nữa, hiện tại động vật nhỏ đều có chút thông minh lanh lợi.”
Hoa Cảnh Thư ngẫm lại, rất có đạo lý.
Anh lau đi nước mắt của bé con trong ngực, quay đầu lại lại nhìn Mập Mạp khóc đến hoa mắt, trong lòng cũng vô cùng không nỡ, nhất là khi nhìn thấy nó rơi nước mắt, ngực lại co đau.
Nhẹ giọng thở dài, anh nói: “Nếu không, con cứ mang theo Mập Mạp cùng đi đi?”
Gần như là đồng thời, Hoa Chức Chức và Hoa Mập Mạp dùng đôi mắt to rưng rưng nước mắt cùng chờ mong nhìn về phía ông Hoa.
Ông Hoa nhìn thấy một màn này, thở dài: “Cảnh Thư à, mang theo một đứa trẻ là Hoa Hoa con cũng đã mệt chết rồi, nếu lại mang theo Mập Mạp, con thật sự có thể sao?”
Có lẽ Hoa Chức Chức biết mình rất đáng yêu nên bé con dùng hai bàn tay nhỏ bé nâng gương mặt tròn lên, bày ra tư thế một nụ hoa sắp nở đáng yêu, nói ra: “Ba ba, Hoa Hoa rất ngoan ngoãn, Mập Mạp cũng ngoan ngoãn, Hoa Hoa và Mập Mạp nhất định sẽ nghe ba ba!”
Mập Mạp bám vào cửa sổ thủy tinh phía sau làm, con ngỗng lớn cũng mang dáng vẻ vô cùng hiểu nhân tính mà gật gật cái đầu nhỏ.
Một người một ngỗng thoạt nhìn vô cùng nhu thuận.
Khóe môi Hoa Cảnh Thư cong cong, nói: “Con có thể.”
Cứ như vậy, trên đường ba Hoa và bé Hoa vào thành phố, lại có thêm một con ngỗng mập mạp trưởng thành.
Không lâu sau, chiếc xe tải đầu phẳng màu xanh dừng lại.
Sau khi nói lời tạm biệt với ông Hoa, Hoa Cảnh Thư đặt một người một ngỗng lên hành lý, hai vật nhỏ sợ bị rớt xuống nên ôm chặt lấy cán hành lý, Hoa Chức Chức còn tốt, hai cánh ngỗng mập mạp ôm nhìn có vẻ hơi buồn cười.
Sau khi đi bộ mười phút là có thể đến phía trạm xe buýt.
Năm nay Hoa Cảnh Thư 24 tuổi, một đầu tóc ngắn màu đen, mặt mày tinh xảo, cánh môi không điểm mà đỏ, khóe mắt trái có một nốt ruồi, cặp mắt đào hoa trời sinh, khi ánh mắt anh lơ đãng nhìn người luôn mang theo một chút cảm giác lãnh diễm, khuôn mặt vô cùng tốt, quanh thân mang theo một cỗ khí chất nhu hòa thanh quý.
Eo nhỏ chân dài, một thân quần dài màu đen chỉ dài đến mắt cá chân của anh, trên người mặc áo sơ mi màu trắng cùng áo gió màu lam, mùa đông giá rét mặc như vậy còn có chút lạnh.
Ngỗng trắng bám vào cửa sổ thủy tinh phía sau xe tải lớn, ánh mắt trông mong nhìn
Nước mắt Hoa Chức Chức lộp bộp rơi xuống, trong miệng kêu “Cạc cạc cạc”.
Thương tâm đến cực hạn, ngỗng trắng nhìn Hoa Chức Chức cứ khóc mãi, cũng khóc theo, bộ ngực nhỏ run lên phập phồng.
Hai vật nhỏ thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Trên đường nhựa không tiện tùy ý dừng xe.
Hoa Cảnh Thư thăm dò nói: “... Con cảm thấy, có thể Mập Mạp là chủng biến dị.”
Ông Hoa: “Ách, chắc là không phải đâu...”
Khoan đã, ông không xác định mà thêm vào một câu: “Thật ra Mập Mạp có hung tàn hơn tuyệt đại đa số ngỗng trắng một chút, lúc trước ta cũng từng mang nó đi kiểm tra, họ nói loại giống nuôi trong nhà này rất khó biến dị, cơ bản trong vạn không có một.”
Ông còn nói: “Hơn nữa, hiện tại động vật nhỏ đều có chút thông minh lanh lợi.”
Hoa Cảnh Thư ngẫm lại, rất có đạo lý.
Anh lau đi nước mắt của bé con trong ngực, quay đầu lại lại nhìn Mập Mạp khóc đến hoa mắt, trong lòng cũng vô cùng không nỡ, nhất là khi nhìn thấy nó rơi nước mắt, ngực lại co đau.
Nhẹ giọng thở dài, anh nói: “Nếu không, con cứ mang theo Mập Mạp cùng đi đi?”
Gần như là đồng thời, Hoa Chức Chức và Hoa Mập Mạp dùng đôi mắt to rưng rưng nước mắt cùng chờ mong nhìn về phía ông Hoa.
Ông Hoa nhìn thấy một màn này, thở dài: “Cảnh Thư à, mang theo một đứa trẻ là Hoa Hoa con cũng đã mệt chết rồi, nếu lại mang theo Mập Mạp, con thật sự có thể sao?”
Có lẽ Hoa Chức Chức biết mình rất đáng yêu nên bé con dùng hai bàn tay nhỏ bé nâng gương mặt tròn lên, bày ra tư thế một nụ hoa sắp nở đáng yêu, nói ra: “Ba ba, Hoa Hoa rất ngoan ngoãn, Mập Mạp cũng ngoan ngoãn, Hoa Hoa và Mập Mạp nhất định sẽ nghe ba ba!”
Mập Mạp bám vào cửa sổ thủy tinh phía sau làm, con ngỗng lớn cũng mang dáng vẻ vô cùng hiểu nhân tính mà gật gật cái đầu nhỏ.
Một người một ngỗng thoạt nhìn vô cùng nhu thuận.
Khóe môi Hoa Cảnh Thư cong cong, nói: “Con có thể.”
Cứ như vậy, trên đường ba Hoa và bé Hoa vào thành phố, lại có thêm một con ngỗng mập mạp trưởng thành.
Không lâu sau, chiếc xe tải đầu phẳng màu xanh dừng lại.
Sau khi nói lời tạm biệt với ông Hoa, Hoa Cảnh Thư đặt một người một ngỗng lên hành lý, hai vật nhỏ sợ bị rớt xuống nên ôm chặt lấy cán hành lý, Hoa Chức Chức còn tốt, hai cánh ngỗng mập mạp ôm nhìn có vẻ hơi buồn cười.
Sau khi đi bộ mười phút là có thể đến phía trạm xe buýt.
Năm nay Hoa Cảnh Thư 24 tuổi, một đầu tóc ngắn màu đen, mặt mày tinh xảo, cánh môi không điểm mà đỏ, khóe mắt trái có một nốt ruồi, cặp mắt đào hoa trời sinh, khi ánh mắt anh lơ đãng nhìn người luôn mang theo một chút cảm giác lãnh diễm, khuôn mặt vô cùng tốt, quanh thân mang theo một cỗ khí chất nhu hòa thanh quý.
Eo nhỏ chân dài, một thân quần dài màu đen chỉ dài đến mắt cá chân của anh, trên người mặc áo sơ mi màu trắng cùng áo gió màu lam, mùa đông giá rét mặc như vậy còn có chút lạnh.