Giọng điệu của Vân Hạo vô cùng bình tĩnh, nhưng trong sự bình tĩnh này lại có một sự lạnh lùng và sát ý khó tả.
"Vừa mới có thể tu luyện võ công mà ngươi đã kiêu ngạo đến mức không biết trời cao đất rộng như thế rồi, Vân Hạo, ta thấy ngươi thật sự chán sống quá rồi!"
"Không đánh được con thỏ chết bầm này ngã lăn ra đất, tên của lão tử sẽ viết ngược lại!"
"Xem cái thứ não tàn này đi, tay ta ngứa ngáy, khó chịu lắm rồi, thật sự chỉ hận không thể giẫm đạp hắn dưới chân ngay lập tức!"
Đám chó săn này cứ ngươi một câu, ta một câu.
Mặc dù vừa rồi Vân Hạo đột nhiên chém ra một kiếm đã chém chết một đồng bọn Dẫn Khí Cảnh tầng năm của bọn họ, nhưng bọn họ không hề sợ hãi chút nào.
Mới vừa rồi là Vân Hạo tập sát!
Nhưng theo cái nhìn của bọn họ, nếu quyết đấu chính diện thì Vân Hạo không thể là đối thủ của người đạt Dẫn Khi Cảnh tầng năm, huống chi, trong nhóm người của bọn họ còn có vài người đã vượt qua Dẫn Khí Cảnh tầng năm đấy.
Ở một bên.
Trái tim Lưu Thanh đã thót lên tới cổ họng, ông ấy đang rất lo lắng.
Mà Vân Phong thì cười lạnh, nói: "Chú ý là phải có chừng mực đấy, đừng đánh chết người ta, hắn đã giết chết một tên thuộc hạ của ta thì cứ chặt cánh tay hắn cầm kiếm là được rồi."
"Phong thiếu, người cứ việc yên tâm giao cho bọn ta!"
"Đối phó với loại mặt hàng này cứ để ta!" Đột nhiên, một gã võ giả Dẫn Khí Cảnh tầng sáu trong số bọn họ hét lớn, chợt lao về phía Vân Hạo.
Người này không thể chờ đợi được nữa.
Nếu một đám người xử lý Vân Hạo, phần thưởng mà Vân Phong đưa ra sẽ phải chia cho một đám người.
Gã ta vội vàng ra tay, muốn một mình nuốt trọn phần thưởng do Vân Phong ban cho!
Cánh tay phải của gã này duỗi ra, bắt đầu khởi động nguyên khí, trong lúc hợp nhất vào lòng bàn tay thì bàn tay của gã ta đột nhiên móc lên như móng vuốt, gắt gao chộp lấy Vân Hạo.
"Thiếu gia, cẩn thận..."
Lưu Thanh lớn tiếng quát lên.
Đây là một móng vuốt màu vàng kim, có sức mạnh nghiền nát sắt thành bột mịn, khá tàn độc!
Đối mặt với móng vuốt đang chộp tới, trong mắt Vân Hạo lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
"Hừ!"
Một ánh kiếm nở rộ trước mặt Vân Hạo trong nháy mắt.
Không ai nhìn rõ Vân Hạo xuất kiếm như thế nào.
Cũng không ai nhìn thấy quỹ tích của nhát kiếm này.
Cũng không ai nhìn thấy hắn thu hồi thanh kiếm này như thế nào.
Chỉ có ánh kiếm kia đã chứng minh Vân Hạo quả thực vừa mới xuất kiếm.
Cái gã định dùng móng vuốt túm lấy Vân Hạo đã đứng bất động trước mặt Vân Hạo.
Một cơn gió mát thổi tới.
"Phịch!"
Sau đó thân thể người này bị gió mát thổi ngã xuống đất, đầu lìa khỏi cổ rồi lăn long lóc trên mặt đất.
Vẻ mặt gã ta vẫn dữ tợn tàn nhẫn, kèm theo sự mong chờ và kích động!
Gã ta vẫn không cảm nhận được bất kỳ nguy hiểm nào, hắn vẫn đang ảo tưởng muốn chặt đứt cánh tay của Vân Hạo để được Vân Phong ban thưởng, nhưng gã ta đã chết!
Trong đám người.
Có một khoảnh khắc im lặng chết chóc.
"Giết hai thuộc hạ của ta rồi, vậy ngươi phải dùng hai cánh tay mới có thể bồi tội!" Vân Phong hét lớn: "Lên hết cho ta!"
Đột nhiên.
Tất cả những thuộc hạ mà hắn ta dẫn tới đều chen nhau xông lên.
Còn lại tám người, mặc dù bọn họ đều đạt Dẫn Khí Cảnh nhưng tất cả đều xuất thân từ côn đồ, về kinh nghiệm chiến đấu đương nhiên không cần phải nói nhiều, động tác của bọn họ rất lưu loát dứt khoát, mỗi chiêu thức đều rất tàn nhẫn trong chiến đấu thực tế.
Đối mặt với vòng vây của tám người.
Vân Hạo giễu cợt nói: "Châu chấu mà cũng muốn chấn động bầu trời?"
Vừa dứt lời, bàn chân của hắn nhấc lên rồi đáp xuống.
Khoảnh khắc bàn chân hắn chạm đất, một làn sóng khí tức khuấy động.
Mặt đất rung chuyển!
Tám tên chó săn đang lao về phía Vân Hạo đột nhiên mất trọng tâm, thân thể mất thăng bằng, chiêu thức bọn họ thi triển không tránh khỏi đánh ra loạn xạ.
Thân hình của Vân Hạo tựa như gió lại tựa như ảnh, vô cùng khéo léo, tao nhã hào hiệp, hắn vung kiếm và chiêu thức, động tác không hề cao siêu gì, chỉ là những kiếm thức đơn giản như chém đôi, chém, điểm, vung.
Nhưng những chiêu kiếm pháp cơ bản này, ở trong tay hắn lại có sức quyến rũ khó tả, trở nên vô cùng phi thường.
"Phập!"
"Phập!"
"Phập!"
Giữa sân, đám chó săn của Vân Phong lần lượt bị lưỡi kiếm của Vân Hạo thanh lý tính mạng.
Chỉ trong chớp mắt.
Trên mặt đất có thêm tám thi thể!
Vân Hạo đứng trong vũng máu, thân thể không hề nhuốm máu, thanh kiếm trong tay lần lượt giết chết đối phương cũng không hề nhuốm một chút vết máu nào.
Kiếm được biết đến là một binh trung quân tử.
Thế nào gọi là quân tử?
Đó là lúc giết kẻ thù, nhanh, chính xác và tàn nhẫn!
Tiêu diệt kẻ địch với tư thế quyết đoán nhất và để kẻ địch chết mà không cảm thấy đau đớn là phong cách của một quân tử!
Lưu Thanh phụ trách trông coi phòng đan dược của võ quán Cuồng Kiếm đang trợn tròn mắt.
Thiếu gia không chỉ có thể tu luyện võ thuật mà còn... lợi hại như thế!
Ông ấy đi theo Vân Thiên Khoát nhiều năm như vậy nên cũng có hiểu biết nhất định về kiếm pháp, vừa rồi ông ấy cũng nhìn mà vẫn không thể hiểu được phong cách kiếm pháp cơ bản này của Vân Hạo... Trong lòng ông ấy cảm thán, chắc chắn phải có mấy chục năm khổ tu mới có thể đạt được thành tựu thế này.
Như vậy...
Hơnn mười năm qua, bề ngoài Thiếu gia có vẻ là một kẻ nhà giàu vô liêm sỉ, nhưng trên thực tế, hắn… đang âm thầm giấu tài, chuyên cần khổ luyệ!
Phía đối diện.
Sắc mặt Vân Phong tái mét, biểu cảm nhăn nhó, ngũ quan vặn vẹo.
Hắn ta rất xem thường Vân Hạo, người người trong thành Lưu Vân đều biết hắn là phế vật, thế mà… hắn vẫn luôn nguy trang bản thân!
"Vân Hạo, đây… là thực lực thật sự của ngươi sao?"
Giọng nói của Vân Phong vô cùng âm trầm.
Vân Hạo nhìn Vân Phong nói: "Ngươi tự chặt đứt cánh tay rồi xin lỗi Lưu thúc, hay là để ta chém tay ngươi xuống."
Hắn ta vẫn thong dong bình tĩnh như lúc đầu.
"Vân Hạo, ngươi quá coi trọng bản thân rồi!"
Vân Phong tức giận gầm lên.
"Ầm!"
Một cỗ nguyên khí mãnh liệt bộc phát từ trong cơ thể hắn ta.
Bụi bặm trên mặt đất xao động!
"Ngươi thật sự rất giỏi che giấu, che giấu nhiều năm như vậy, nhưng... Nếu ngươi muốn làm con rùa rụt cổ thì ngươi vẫn nên rúc đầu vào mai rùa đi, đừng để nó lộ ra ngoài! Vì ngươi đã lộ đầu ra khỏi mai rùa trước mặt ta, vậy hôm nay ta sẽ đập nát đầu ngươi!”
“Ngươi thật sự cho rằng ta không nhìn thấy sao?”
“Tu vi của ngươi cùng lắm thì cũng chỉ là Dẫn Khí Cảnh đỉnh phong, mà ta là Chân Nguyên Cảnh tầng hai! Cho dù ngươi tu luyện kiếm pháp của mình đến một trình độ cực cao thì ngươi cũng không thể vượt qua tu vi của ta đâu!"
Dẫn Khí Cảnh, dẫn nguyên khí thiên địa vào trong cơ thể và lưu trữ trong đan điền.
Mà Chân Nguyên Cảnh, nguyên khí còn lại đang đè nén và ngưng tụ liên tục để chuyển hoá thành trạng thái lỏng.
Theo một ý nghĩa thông thường, mười võ giả Dẫn Khí Cảnh đỉnh phong cũng không thể tưởng tượng được lại là đối thủ của một võ giả Chân Nguyên Cảnh.
Hơn nữa, Vân Phong là người xuất thân từ tổng bộ của Vân gia ở quận Bắc Hàn, công pháp võ học mà hắn ta tu luyện cũng có phẩm cấp không tệ.
Vẻ mặt Vân Hạo thờ ơ, hắn nói: "Nếu đã như vậy, ta đây sẽ đích thân chém rơi tay của ngươi!"
Vân Phong hoàn toàn nổi giận, khẽ gầm lên, lực lượng của hắn ầm ầm bạo phát, một tầng sóng khí hỗn loạn cuồn cuộn quanh người hắn.
Với trình độ tu vi Chân Nguyên Cảnh tầng hai, nguyên khí trong cơ thể hoá lỏng, bất luận là lực lượng tinh thuần hay sức mạnh vượt bậc thì so với Dẫn Khí Cảnh vẫn là một trời một đất!
"Vân Hạo, ngươi đang tự tìm chết à!"
Vân Phong lạnh lùng quát lên, bóng dáng đột nhiên phóng ra rồi đánh ra một chưởng, chân nguyên bao phủ lòng bàn tay hắn, uy lực của một chưởng này đủ để đánh nát hàng ngàn tảng đá!
Mà đúng lúc này.
Một bóng dáng xinh đẹp bay vụt tới, một thanh trường kiếm tinh xảo chém về phía Vân Phong.
Kiếm khí xé rách chân nguyên hộ thể của Vân Phong, nhưng vẫn không làm tổn thương được Vân Phong, chỉ hất Vân Phong bay ngược ra ngoài.
"Phịch!"
Thân thể Vân Phong ngã xuống đất, sau đó lại nhanh chóng đứng dậy.
"Lăng Phi Vũ!"
Vân Phong tức giận quát lên.
Người xuất thủ chính là vị hôn thê của Vân Hạo - Lăng Phi Vũ.
Nàng đứng chắn trước mặt Vân Hạo.
Lăng Phi Vũ mặc y phục dài, vẻ mặt dữ tợn nghiêm nghị, trong tay cầm thanh trường kiếm mảnh khảnh chỉ vào Vân Phong, nói: "Nếu không cút tự gánh lấy hậu quả!""
Trên mặt Vân Phong hiện lên vẻ kiêng dè rõ ràng.
Lăng Phi Vũ là thiên tài đệ nhất của thành Lưu Vân, trước mười tám tuổi mà tu vi đã đạt Hoá Hải Cảnh, thực lực đang gần đuổi kịp một số cường giả lâu đời ở thành Lưu Vân.
Ánh mắt Vân Phong nhìn chằm chằm vào Lăng Phi Vũ, sau đó nhìn về phía Vân Hạo phía sau Lăng Phi Vũ, hét lớn: "Lăng Phi Vũ, cái tên chó chết nhà ngươi, người khác không biết nhưng ta thì biết rất rõ những ngày tốt đẹp của ngươi sắp kết thúc rồi. Đến lúc đó, ta xem ngươi làm sao có thể bảo vệ được tên Vân Hạo khốn kiếp này! Ta không để yên chuyện này đâu, cứ chờ xem!"
Sau khi bỏ lại những câu này, Vân Phong lập tức rút lui khỏi nơi này, vô cùng chật vật.
Sau khi đuổi Vân Phong đi, Lăng Phi Vũ nhìn xác chết trên mặt đất, sau đó quay đầu lại nhìn Vân Hạo.
Trong mắt nàng có một chút phấn khích, trên mặt loé lên sự vui mừng.
Tuy nhiên, ngay lập tức nàng lại thay đổi thành vẻ mặt vô cảm, nói: "Đừng ngoan cố chiến đấu."
Vân Hạo không trả lời ngay, trong đầu hắn hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi.
Hắn biết thiên phú của Phi Vũ rất cao, thực lực cũng mạnh.
Nhưng... Lăng Phi Vũ vừa mới xuất thủ, trên người nàng đã lộ ra một đạo khí tức rất đặc biệt.
Cỗ khí tức này yếu đến mức không thể cảm nhận được nhưng vẫn bị Vân Hạo nhận thấy rõ ràng.
Có một lớp phong ấn trên người vị hôn thê này của mình!
Vì thế, Vân Hạo nói: "Tối nay đến phòng ta đi."
Lăng Phi Vũ: "..."
Trên mặt nàng lập tức đỏ ửng!