• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tây quan sát một lượt, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô gái, trầm giọng hỏi:

- "Tên của cô là gì?"

- "Mạc Phi."

Ngừng một lát, Mạc Phi vội vàng giải thích hoàn cảnh hiện tại của mình với mục đích mong anh cảm thông chuyện cha của cô vay Lục gia một khoản tiền lớn.

- "Chuyện là thế đó. Tôi thường ngày vào rừng hái thuốc cho nên ít khi để tâm đến chuyện cha tôi có vay người khác số tiền ở bên ngoài. Mong rằng anh Lục đây có thể để tôi trả nợ từ từ được không?"

Cô hạ giọng, này nỉ van xin. Lục Tây đắn đo một hồi, sau đó lên tiếng:



- "Có phải vài ngày trước cô đã vào rừng hái thuốc?"

- "Sao...sao anh biết?"

Mạc Phi há hốc mồm ngạc nhiên. Chẳng lẽ, anh cho người theo dõi cô từ lâu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì điều này lại vô cùng phi lí bởi vì khi ấy, trong rừng chỉ có mỗi cô và người mà cô đã gặp cũng chỉ là hai tên thợ săn mà thôi.

- "Tôi chỉ phỏng đoán thôi. Chẳng phải cô nói thường xuyên vào rừng hái thuốc sao?"

Mạc Phi gật gật đầu, là do cô suy nghĩ thái hóa mà thôi. Một lúc sau, Lục Tây đưa ra tờ giấy đến trước mặt cô, nghiêm túc nói:

- "Chúng ta hãy làm một thỏa thuận với nhau đi. Tôi sẽ hoàn toàn xóa bỏ số nợ hiện tại mà cô phải gánh chịu từ cha của mình."

Không ngờ, anh ta lại chơi lớn đến vậy. Tuy nhiên, chỉ sợ nội dung bên trong chẳng mấy khi tốt đẹp. Có thể là tờ giấy ép cô hiến nội tạng thì sao? Ngay lập tức, cô nhanh chóng lùi về phía sau, lắc đầu lia lịa:

- "Tôi...tôi suy nghĩ lại rồi. Tôi sẽ cố gắng trả nợ cho anh. Không cần phải cần đến giấy tờ gì đâu."

Vừa nói, mặt cô không ngừng toát ra mồ hôi vì sợ sệt. Lục Tây mới nhìn sơ qua đã biết cô nghĩ gì, bèn nhếch môi cười nhạt:



- "Cô nghĩ tôi giống như những tổng tài lạnh lùng, tàn ác trong truyện sao? Đây đơn giản chỉ là thỏa thuận làm việc trả nợ mà thôi."

- "Hả? Chỉ vậy thôi sao?"

- "Vậy cô nghĩ bên trong viết gì?"

Không ngờ, cô gái này lại tưởng tượng quá mức. Bỗng nhiên, anh lại nghĩ đến chuyện, nếu như sau này cô biết anh chính là con hắc xà mà mình đã gặp khi trước sẽ có biểu hiện ra sao? Cô có sợ hãi mà xa lánh anh không?

- "Tạm thời, cô sẽ ở lại Lục gia làm việc cho tôi như một trợ lí thân cận. Mỗi khi tôi có chuyện, cô phải luôn xuất hiện đúng lúc, có hiểu không?"

- "Vâng ạ. Thưa sếp Lục."

Cô cúi đầu tuân lệnh. Không ngờ rằng mọi việc lại thuận lợi như vậy. Vượt hơn cả những gì mà cô mong đợi. Anh chẳng hề gây khó dễ mà còn cho cô cơ hội làm việc xóa nợ.

Thoáng chốc, bầu trời cũng đã ngả tối. Lúc này, cả cơ thể của Lục Tây lại cảm thấy vô cùng khó chịu, tựa như anh sắp hóa thành hắc xà. Về phía Mạc Phi, cô cảm kích vì anh không gây khó dễ, cho nên tự giác giúp anh dọn dẹp căn phòng.


- "Không xong rồi. Mình lại sắp hóa thành hắc xà. Nếu như lần này tiếp tục dùng phép xóa đi kí ức thì có lẽ sau này khả năng biến thành rắn sẽ càng nhiều hơn."


Suy nghĩ một lúc, anh lạnh giọng ra lệnh cho người trước mặt:


- "Mạc Phi, cô mau ra khỏi đây đi."


Cô ngơ ngác nhìn anh chưa kịp phản ứng thì bàn tay Lục Tây đã bắt đầu xuất hiện vải rắn. Không kịp nghĩ ngợi, anh liền bất ngờ đánh nhẹ lên gáy khiến cô bất tỉnh ngã lăn ra sàn.


- "Xin lỗi. Tôi bắt buộc phải làm vậy."


Lục Tây lúc này đã hóa thành rắn, sau đó bò về phía Mạc Phi đang bất tỉnh mà há miệng cắn lên sau gáy cô một cái. Quả thực, không chỉ có mùi hương, ngay cả máu của cô cũng giúp anh trong việc khống chế việc hóa thành xà vương. Liền lập tức, Lục Tây trở về hình dạng con người. Anh chậm rãi bế cô đặt nằm lên sofa.


NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK