Mục lục
Bảy Người Chị Gái Phong Hoa Tuyệt Đại Của Tôi - Hoa Tiến Tửu (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em năm. Em kéo chị làm gì, tối hôm qua uống hơi nhiều, em để cho chị ngủ tiếp một lát.”

Mạc Hướng Vãn thất tha thất thểu, đầu óc không tỉnh táo.

La Hiểu lại vô cùng gấp gáp, thuận tay lấy một cốc nước đánh răng, rót đầy cốc, trực tiếp đổ xuống áo ngủ của Mạc Hướng Vãn.

Mạc Hướng Vãn giật nảy mình.

Bị dội cho một gáo nước lạnh, cô đã lập tức tỉnh táo: “Em Năm, sao em lại tới đây.”

La Hiểu cười cũng không nổi: “Chị cả của tôi ơi, tính chị trầm ổn bình tĩnh, làm sao lại làm ra chuyện như vậy, người có phải là do chị giết hay không?”

“Chị giết người?”

Người uống say thường trí nhớ sẽ như một đoạn phim ngắn, có lúc bị cắt mất, theo thời gian sẽ nhớ lại.

Mạc Hướng Vãn có đai đen cấp 9, thể chất không thể so sánh với người bình thường, bị La Hiểu nhắc nhở, nghĩ tới.

“A a a..., chị nhớ ra rồi, tối hôm qua cùng lão Bát uống rượu, uống nhiều quá, có người đến bới móc, lão Bát trực tiếp giết người, không đúng, là chị kêu giết đi.”

“Chị, chị nói cái gì vậy, chị làm em gấp muốn chết đây..., chị em mình có bảy người ở đâu chị em Tám nữa, em biết chị không giết người, chị đây là muốn chịu tội thay ai vậy?”

La Hiểu gấp đến độ dậm chân, cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy Mạc Hướng Vãn nói chuyện mà ấp a ấp úng.

Nhưng đây là chuyện quan trọng, không phải là thời điểm để ấp a ấp úng!

Mạc Hướng Vãn cũng biết không thể dấu nổi nữa: “Em Năm, chị cho em biết một việc, trước tiên em đứng cho vững, từ từ nghe chị nói.”

Mạc Hướng Vãn nói: “Không phải chị giết người, nhưng là em Tám giết.”

“Chị, chị lại kéo ra em Tám ở đâu ra...

Đợi một chút, chị nói em Tám?

Ý của chị là? Chị, chị đừng làm em sợ, em Tám đã rời đi 18 năm, em cảm thấy không còn sống nữa, nếu như còn, em ấy sẽ đến tìm chúng ta.”

La Hiểu bật khóc, cô là người tính cách mạnh mẽ nhất trong số bảy chị em, thà bị đánh chết chứ cũng không cúi đầu, hơn nữa lại trọng tình nghĩa, cho nên được làm ở sở cảnh sát Hoa An.

Nhưng cũng là người, tình cảm cũng không thể che dấu, nói tới Vương Thuật, còn chưa gặp mặt, nước mắt đã trào ra rồi, vẻ mặt nghiêm lại: “Chị cả, chị cũng đừng nói bừa, chị bây giờ là chủ tịch, đến nhận người thân có đầy người, cũng đừng có nhận nhầm.”

Mạc Hướng Vãn cười khổ nói: “Em đi theo chị.”

Cô lôi La Hiểu về lại phòng ngủ.

Lại nói đến Vương Thuật, uống nhiều rượu, chuông điện thoại đánh thức nhưng cũng không liên quan đến anh, lại tiếp tục ngủ say.

“Em năm, em lại đây xem xem.”

Mạc Hướng Vãn lôi kéo La Hiểu đi ra sau lưng Vương Thuật, lấy tay vén bộ quần áo thể thao của Vương Thuật lên.

Mùa hè, Vương Thuật trên người chỉ mặc bộ đồ thể thao, kéo ra lên để lộ ra tấm lưng.

Thời điểm này, ở phần lưng trên của Vương Thuật, xuất hiện một vết hình đầu sói bớt màu đỏ, đang dần dần biến mất.

Đây không phải là hình xăm, mà là do dòng máy chảy trong người, mỗi lần Vương Thuật ngủ say như chết, vết bớt hình đầu sói này lại hiện lên rõ ràng, bình thường sẽ không có.

Các chị em có thể phát hiện ra bí mật này của Vương Thuật, là do lúc ba tuổi Vương Thuật uống trộm rượu tiên say, uống hơn một vò, liền ngã xuống đất.

Từ lúc đó, các chị đều phát hiện ra bí mật này của Vương Thuật, về phần trong dòng máu của Vương Thuật có cái gì màu đầu sói, về sau khi lớn lên mọi người tìm hiểu tài liệu, cũng không có thu hoạch được gì.

Nhưng mà họ cũng không biết rằng, cũng chính bởi dòng máu này, sau khi Vương Thuật bị kiến vàng tấn công, chẳng những không chết, ngược lại còn sống sót một cách ngoan cường, hơn nữa lại còn có được đặc tính của kiến vàng.

“Thật sự là em Tám, thằng nhóc này, vậy mà đã cao lớn như vậy, lại còn đẹp trai nữa.”

La Hiểu nhẹ nhàng vuốt ve mặt Vương Thuật, sau đó gật đầu nói: “Em biết phải làm gì, mọi người không cần lo lắng.”

Mạc Hướng Vãn lo lắng hỏi: “Em Năm, chị biết em có tinh thần trọng nghĩa rất lớn, nhưng chúng ta chỉ có một em trai bảo bối, em cũng không thể làm bừa.”

“Chị! Chị yên tâm đi, chính nghĩa tuy cần, nhưng em trai càng cần hơn, ai dám động tới Tiêu Thuật, bà cô này liền liều mạng với chúng, chính nghĩa cũng không là gì. Em rời đi, chị chăm sóc thật tốt cho Tiêu Thuật.”

Năng của La Hiểu có bao nhiêu không biết.

Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, các tạp chí lớn đều xuất hiện tin tức ở trang nhất: “Tối hôm qua tổng giám đốc tập đoàn may mặc Hướng Vãn cùng bạn say rượu về nhà, trên đường gặp phải kẻ bắt cóc, ngay tại thời điểm kẻ bắt cóc định cướp tiền cướp sắc, bị trừng trị, kẻ bắt cóc gặp ẩu đả rồi chết.”

Trước mắt cảnh sát đang tham gia điều tra nếu nhìn thấy đồng bọn của kẻ bắt cóc, trình báo lên cơ quan điều tra sẽ có thưởng.

Chiêu này của La Hiểu vô cùng lợi hại, trực tiếp đem việc Vương Thuật giết người được giữ kín, nhưng lại treo giải cho kẻ tìm được đồng bọn, mấy tên lưu manh kia làm gì còn dám báo án?

Một vụ án giết người, cứ như vậy qua đi.

Bất quá chuyện này xảy ra nguyên nhân chính là do bọn họ trêu chọc Vương Thuật, nếu như Vương Thuật giết người bên đường, giết người vô tội lung tung thì vô cùng độc ác, với tính tình của La Hiểu, nói không chừng sẽ trở mặt...

Buổi sáng, Vương Thuật thức dậy, phát hiện Mạc Hướng Vãn đã đi làm, trên bàn có một cốc sữa với một chiếc bánh bao, còn có một tờ giấy nhắn.

Trên tờ giấy có ghi chú.

Điều thứ nhất: Quần áo của Vương Thuật quá bẩn nên đã đáp vào máy giặt.

Điều thứ hai: Để cho Vương Thuật không quên ăn cơm.

Điều thứ ba: Phương thức liên lạc với các chị, cũng thời gian biểu.

Chị hai Bạch Ngâm Sương không cần liên lạc, cứ ba ngày chị ấy lại đổi điện thoại, không liên lạc được, chỉ có chờ cô liên hệ chuyện trong nhà.

Chị ba Trầm Băng cả ngày bay nhảy khắp nơi, nếu may mắn, mới có thể liên lạc được, nếu đen đủi, thì suốt ngày nhận nhiệm vụ bay, tắt máy.

Chị tư là viện trưởng của bệnh viện Tâm Di, bình thường đi làm, cũng vô cùng bận rộn.

Chị năm La Hiểu thân làm cảnh sát, cũng không có thời gian chăm sóc bản thân, thời gian nghỉ ngơi còn không đủ, nhưng gọi điện lúc nào cũng vô cùng phấn khích, gọi điện có thể gặp được.

Chị sáu Rhona cùng chị hai Bạch Ngâm Sương giống nhau, đều không bao nhìn thấy, lại còn ở trên núi, nên cô cũng không biết làm sao liên lạc được.

Chị bảy Diệp Ngưng Vân là nghệ sĩ truyền thông của công ty Đôn Hoàng, đi khắp mọi nơi quay phim chụp ảnh, việc yêu thích nhất chính là phát sóng trực tiếp, việc này không có thời gian chính xác, nếu như muốn thấy, mà may mắn, mở điện thoại lên có thể thấy.

Vương Thuật nhìn một cái liền ghi nhớ phương thức liên lạc, số điện thoại của các chị, sau đó mở điện thoại ra, làm thành một danh sách, gửi đi, bổ sung thêm mấy câu: “Tôi muốn tin tức của những người này, phải kỹ càng, nhất là Rhona và Bạch Ngâm Sương.”

Theo thói quen nghề nghiệp, để cho không ai nhìn thấy nội dung liền đem đốt nó đi, sau đó ngồi ăn sán, sau khi ăn xong ném bát đũa vào máy rửa bát tự động, mở điện thoại ra, download một ứng dụng thật nhanh, đăng ký một tài khoản, đặt tên ấn vào lúc đang phát trực tiếp.

Nói thật, Vương Thuật trước không dùng mạng xã hội, những ứng dụng này thân thiện với người dùng, nhắc nhở từng bước, làm sao để đăng ký tài khoản, làm sao để có thể gây sự chú ý, làm sao để có phần thưởng, làm sao để đổi tiền các thứ.

Bởi vì là fan mới gia nhập, nên đăng kí tên thật, Vương Thuật tùy tiện tìm kiếm, lại vừa khớp với thời điểm Diệp Ngưng Vân đang phát sóng trực tiếp, Vương Thuật chú ý đến Diệp Ngưng Vân đang phát sóng trực tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK