Trường Minh buồn chán nhìn khung cảnh mịt mù của thành phố qua cửa sổ, cậu thử mở cửa ra để ngửi một chút, nhưng chỉ toàn là mùi tanh tưởi của máu và hôi thối của xác thịt bị phân huỷ.
Trường Minh nhíu mày, vội đóng kín cửa sổ lại, lấy chai xịt phòng xịt liên tiếp vài lần cho đến khi cái mùi hôi tanh biến mất mới chịu dừng lại.
Thỏ đứng bên cạnh xem toàn bộ, sau đó không nhịn được mà búng trán cậu.
"Ngốc."
Đã hơn một tuần kể từ lúc đại dịch Zombie diễn ra, cậu cùng Thỏ cố thủ trong nhà. Sau đó cả hai người trốn vào không gian của Thỏ, vừa tập sử dụng các loại vũ khí cận chiến vừa nhàn nhã đọc truyện tranh.
Theo như lời Thỏ nói, một tháng sau, quân đội sẽ đi tìm những người sống sót. Ngoài ra sẽ sử dụng số lượng lớn bom nổ để tiêu diệt những cứ điểm của bọn Zombie.
Mặc dù trong những cứ điểm ấy cũng sót lại một vài người còn sống, nhưng bên quân đội thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Ở quá khứ, Thỏ đã phải chật vật sống sót khỏi địa ngục trần gian đó.
Khắp nơi vang lên những tiếng nổ đến chói tai, bị những mảng tường lớn từ những tòa nhà sụp đổ đè trúng, dù cho có đau đớn cũng không thể phát ra tiếng kêu cứu vì sợ sẽ thu hút bọn Zombie.
Số dân cư ở thành phố Hồ Chí Minh quá nhiều, nên đã trở thành nơi có số lượng Zombie nhiều nhất cả nước. Bởi vậy, quân đội đã đánh năm lượt bom ở năm cứ điểm có số Zombie nhiều nhất. Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể đánh bom tối đa năm lần do số lượng vũ trang có hạn.
Ngoài ra, số lượng Zombie có sức mạnh của một quân nhân cũng không ít nên quân đội đã chọn nhiệm vụ ưu tiên là tiêu diệt bọn này trước.
Vì vậy, sau năm lần đánh bom, xung quanh thành phố vẫn còn nhiều Zombe như trước. Mà số người sống trong các vụ đánh bom đó chỉ còn lác đác vài người.
Khi Thỏ được một người quen cứu ra, hắn chỉ còn lại một chút hơi tàn.
Tay chân của Thỏ đều bị gãy vụn, cơ quan nội tạng bên trong cũng bị dập nát. Hắn lúc ấy vẫn còn sống, hoàn toàn là bởi vì sự không cam tâm của hắn đối với thế giới này.
Hắn cảm thấy ông trời quá bất công. Tại sao hắn chưa từng làm điều gì xấu xa, nhưng ông trời lại mang những người hắn yêu nhất rời khỏi hắn?
Hắn đã cố gắng sống lay lắt trên thế giới này theo trạng thái tốt nhất, phấn đấu trở thành công dân năm tốt, hắn muốn sống thay cả phần của ba mẹ và dì hắn.
Thế nhưng tại sao hắn lại phải chết theo một cách đau đớn thế này?
Hắn không cam tâm.
Dĩ nhiên, Thỏ sẽ không kể những điều này cho Trường Minh nghe. Hắn dường như đã quên cảm giác lúc đó của mình như thế nào, cũng không muốn cậu sẽ đau lòng khi nghe mấy chuyện ấy.
Thỏ chỉ kể ngắn gọn, sau khi bị quân đội đánh bom và may mắn sống sót, cuối cùng hắn cũng thức tỉnh được siêu năng lực đầu tiên.
Chính là năng lực không gian mà Trường Minh ước ao.
Trường Minh nghe tới đó thì hai mắt sáng rực: "Vậy.. vậy em cũng sẽ có không gian giống như anh sao? Rồi năng lực điều khiển lửa với nước nữa?"
Thỏ chần chừ không gật đầu. Năng lực thực sự của hắn là không gian, nên chắc Trường Minh cũng sẽ có. Còn các năng lực còn lại.. Hắn không dám nói cho cậu biết, để có được những năng lực ấy, hắn đã phải trả giá điều gì.
Mặc dù trong lòng Thỏ nghĩ đủ thứ ngổn ngang, nhưng ngoài mặt không biểu hiện gì. Nhất thời, Trường Minh cũng không thấy hắn có gì đó sai sai.
Cậu vẫn luôn trong trạng thái hào hứng vì nghĩ bản thân sắp có được siêu năng lực, lúc tập luyện cũng hăng hái hơn bình thường rất nhiều, thậm chí là hoàn thành luôn mục tiêu né được 10 trái bom nước.
Ngày hôm sau, Trường Minh cùng Thỏ rời khỏi ngôi nhà thân thương mà cậu đã sống hơn mười sáu năm, lên đường tìm kiếm một nơi an toàn mới.
Lúc rời đi cậu có chút tiếc nuối, vì ngôi nhà này là di vật chứa rất nhiều kỷ niệm về người thân của cậu. Khi biết nó sẽ bị sụp đổ sau một tháng nữa vì bị ném bom, cậu không khỏi thở dài.
Nếu là rời đi một mình, có lẽ Trường Minh sẽ suy sụp mấy ngày vì điều này. Nhưng cậu có Thỏ kề bên, một người thân mới của cậu, nên cậu chỉ là tiếc nuối mà thôi.
Dù sao Trường Minh cũng là dạng người sống tiến về tương lai mà. Cất giữ ký ức về người cũ ở trong tim, cùng với người mới sống một cuộc sống tốt đẹp mới là điều cậu mong ước.
Trên đường đi, Trường Minh coi như là được tận mắt thấy Zombie ngoài hiện thực.
Hình dạng bọn chúng cũng không khác phim ảnh là bao. Có con thiếu tay cũng có con thiếu chân, xác thịt bọn chúng đã bắt đầu giai đoạn phân huỷ nên quanh thân đều là những mảng thịt xanh đen hôi thối. Khi nhìn thấy cậu và Thỏ, bọn chúng liền cố gắng lao về phía họ bằng tốc độ của người bình thường.
Thỏ có thể dễ dàng né Zombie, dễ dàng hai súng hai tay nã chính xác vào đầu bọn chúng.
Còn Trường Minh thì gặp trục trặc hơn. Bởi vì cậu lần đầu tiếp xúc với thứ kinh dị như vậy, rồi nghĩ tới bọn Zombie khi còn sống cũng là con người, cậu.. có chút chướng ngại nên mãi không dám ra tay.
Sau khi né Zombie vài lần mà không dám bắn, Trường Minh lỡ chân vấp vào cánh tay đứt lìa của ai đó rồi ngã nhào xuống. Ngay sau đó, một con Zombie liền nhân cơ hội mà lao lên người cậu.
Nhưng nó chưa kịp chạm vào người Trường Minh đã bị bắn nát đầu. Tiếp đó là giọng của Thỏ vang lên, mang theo chút bực bội.
"Nghe đây Trường Minh. Nếu cậu muốn sống sót thì phải giết chết bọn này. Phải tự mạnh mẽ. Tôi không thể nào bên cạnh bảo vệ cậu cả đời được."
Thực ra Thỏ còn muốn nói thêm, nếu cậu muốn chết thì tự lấy súng mà bắn vô đầu mình, để bớt đi một con Zombie có sức mạnh đạt cấp B, cũng là giúp ích được một chút cho nhân loại.
Nhưng nghĩ lại, hắn mà nói câu này chắc cậu sẽ bị tổn thương, rồi trộm vô một góc nào đó mà khóc thút thít. Hắn không nỡ.
Trường Minh nghe Thỏ nói thế cũng tỉnh táo lại, cậu hiểu hết những gì hắn nói, cũng không muốn bản thân trở thành cục tạ phiền phức đến hắn. Vậy nên, bao nhiêu chướng ngại trong cậu đều bị xóa sạch.
Trường Minh cầm khẩu súng AKM trên tay, liên tục bắn chính xác vào đầu của bọn Zombie. Thậm chí cậu không học mà thành tài, canh được góc độ để bắn một viên đạn nhưng lại trúng hai con Zombie.
Bắn xong, đôi mắt phượng long lanh nhìn thẳng vào Thỏ. Mặc dù cậu không nói lời nào, nhưng Thỏ biết, cậu đang muốn hắn khen cậu.
Khen một ai đó đối với Thỏ mà nói, là một khái niệm xa lạ. Xưa kia lúc còn là Trường Minh, hắn sẽ chỉ thường xuyên khen Nhật học giỏi, chơi game hay các kiểu. Lâu lâu hắn không tiếc lời khen với mấy cô bán rau, bán thịt để mấy cô bớt vài đồng lẻ khi hắn mua đồ.
Nhưng khi tận thế tới, hắn lặn ngụp trong sinh tử. Lâu dần, hắn dần thu mình lại, không còn quan tâm đến ai nữa, cũng không còn khen ai nữa.
Thỏ không biết nên khen Trường Minh như thế nào cho chính xác. Cuối cùng, hắn làm theo những gì tổ tiên mách bảo, đưa tay xoa lên mái tóc bồng bềnh mượt mà của cậu: "Cậu giỏi lắm."
Trường Minh như tiêm máu gà, lao lên phía trước mà tiêu diệt đám Zombie, phảng phất có chút khí chất mạnh mẽ của Thỏ.
Tiêu diệt hết số lượng Zombie xung quanh, Trường Minh và Thỏ cũng không nán lại lâu. Bởi vì động tĩnh của cả hai quá lớn, kiểu gì lát nữa cũng kéo thêm đống Zombie ở khu vực lân cận cho mà xem.
Hai người nhanh chóng leo lên một chiếc xe ô tô trắng trông vẫn còn nguyên vẹn, sau đó Thỏ nhanh chóng lái xe theo đường quốc lộ để ra khỏi địa phận thành phố Hồ Chí Minh.
"Chúng ta sẽ đi đâu ạ?" Trường Minh cảnh giác nhìn xung quanh, đề phòng có con Zombie nào đó lao lên chắn trước xe bọn họ.
Nhưng kỳ lạ là, dường như Thỏ biết rõ đoạn đường nào không có hoặc có rất ít Zombie, vì vậy mà nãy giờ bọn họ đã đi một tiếng đồng hồ không gặp trở ngại nào.
"Bình Phước."
Tỉnh Bình Phước là nơi có nhiều nương rẫy và đồi núi, cũng không cách thành phố Hồ Chí Minh quá xa như khu vực Tây Nguyên.
Thỏ chọn nơi có nhiều rừng núi vì nơi đây có ít dân cư sống hơn, đồng nghĩa với việc sẽ có ít Zombie hơn khu vực thành phố.
Trong trí nhớ của Thỏ, khu vực Tây Nguyên và các tỉnh lân cận là nơi khống chế được đại dịch Zombie đầu tiên.
Tuy nhiên, khu vực này trước kia khá nhạy cảm về chính trị, là nơi có các phần tử phản động ẩn nấp. Vì vậy, ngay khi ngăn chặn được không cho Zombie lây lan, phía quân đội đang đóng tại nơi đây, toàn bộ đều bị biến thành Zombie.
Lý do là vì bị mấy tên phản động cố tình hòa máu của Zombie vào trong nước uống của quân nhân.
Dân thường khó mà chống lại được sức mạnh của quân nhân, huống chi là Zombie có sức mạnh quân nhân số lượng lớn.
Cuối cùng, Chính Phủ quyết định tập trung hai thành phố lớn nhất ở hai miền làm căn cứ tạm thời, quân đội các khu vực khác ngày đêm tìm kiếm những người còn sống sót, tình hình sau đại dịch mới dần ổn định.
Nhưng đó là chuyện của mấy tháng sau rồi.
Hiện tại, dựa theo trí nhớ và khu vực địa lý, Thỏ cảm thấy Bình Phước là nơi lý tưởng nhất để Trường Minh và hắn trú ẩn.
Chỉ cần đợi thêm vài tuần, đợi Trường Minh có được siêu năng lực, hắn mới tiến hành các bước tiếp theo của kế hoạch.
Lần này, hắn không còn muốn làm con tốt để mặc mấy lão già kia sai xử, để rồi bị vứt bỏ một cách không thương tiếc chỉ vì sức mạnh của hắn đe dọa đến địa vị của bọn họ.
Hắn muốn lên nắm quyền căn cứ, sử dụng sức mạnh tuyệt đối để khuất phục người khác.
Hắn muốn tạo một môi trường lý tưởng, để Trường Minh có thể sống dễ dàng hơn.
Xe chạy hơn bốn tiếng đồng hồ mới đến khu vực huyện Bù Đăng. Tình hình nơi đây cũng nghiêm trọng không kém. Bọn họ đã đi xung quanh một xã nhưng chỉ thấy toàn là Zombie, không thấy một ai sống sót.
Thỏ trước tiên ghé vào một cây xăng gần đấy không có Zombie, hắn vừa đổ xăng cho ô tô vừa cho hết số xăng còn lại vào trong không gian. Sau đó tiếp tục chở theo Trường Minh tiến về phía trước.
Đi thêm được một đoạn, lúc này hai bên đường chỉ toàn là rừng cao su và rừng điều, Thỏ quyết định rẽ vào một con đường nhỏ thay vì đi theo đường quốc lộ.
Trong khu rừng này chỉ lác đác vài ngôi nhà nhỏ, cách nhau cũng thưa thớt hơn. Cuối cùng, hai người cũng chọn một căn nhà xây, có hàng rào kiên cố bao bọc xung quanh. Ẩn nấp trong đây một thời gian chắc không vấn đề gì.
Hơn nữa, diện tích ngôi nhà này cũng khá rộng, khoảng 100m2, một trệt một tầng một sân thượng. Có thể thu nạp thêm mười người sống nữa cũng được.
Nhưng hiện tại thì hơi bất cập một chút, bởi vì Trường Minh nghe rõ tiếng một đứa bé trai khoảng 3 tuổi đang ngồi trên sân thượng khóc gào đòi cha mẹ, còn bên dưới thì khoảng mấy chục con Zombie đang tụ lại một chỗ trước cửa chính, dùng sức đẩy về phía hòng phá được cửa để bắt lấy đứa bé.
Nghe thấy tiếng động cơ xe dừng trước cổng, mấy chục cái đầu đầy máu đồng loạt quay ra nhìn Trường Minh với Thỏ, cái cảnh này có hơi kinh dị chút.
So với việc phá cửa để tấn công đứa trẻ kia, đám Zombie này dường như có chút khôn mà chọn tấn công hai người họ. Kết quả là, chỉ gần một phút sau, toàn bộ Zombie bị bắn vào đầu rồi đổ gục.
Thỏ có chút ghét bỏ điều khiển mấy cái xác từ trong sân đem ra ngoài, bỏ ở một nơi cách nhà này hơn 100m, sau đó hắn lái xe vào rồi đóng chặt cánh cổng lại.
Đứa bé kia từ lúc thấy Trường Minh và Thỏ tiêu diệt Zombie cũng đã nín khóc. Trong mắt bé, đám Zombie kia chính là quái vật đã cướp đi ba mẹ của bé, mà Trường Minh với Thỏ chính là hai anh em siêu nhân đã tiêu diệt quái vật cứu bé.
Đương nhiên là vì hai anh này cực kỳ đẹp trai nên đứa bé mới cho rằng hai người là siêu nhân. Chứ nếu đổi lại là hai gã đàn ông bặm trợ đầy hung dữ, có khi đứa trẻ trực tiếp ngất xỉu vì cho rằng là có thêm quái vật khác đến bắt bé rồi.
Trường Minh thử mở cửa nhà ra, nhưng đã bị khóa chặt. Cậu đi xung quanh khu nhà thì tất cả cửa đều đã bị khóa.
Thỏ thấy thế, liền bảo cậu trèo lên lưng hắn. Đợi khi Trường Minh vững vàng trên lưng Thỏ thì chân hắn giống như một cái lò xo vậy, nhảy một phát lên tầng một, nhẹ nhàng như bay.
May mắn là cửa ban công tầng một không bị khóa. Sau khi được Thỏ xác nhận trong nhà không còn Zombie nào nữa, Trường Minh nhanh chóng vào nhà, chạy lên sân thượng tìm đứa bé.
Có lẽ đứa trẻ khóc quá lâu rồi, cũng sợ hãi trong thời gian dài nên khi thấy có người đến cứu mình, bé ngất lịm đi trong vòng tay của Trường Minh.
Trường Minh nhíu mày, vội đóng kín cửa sổ lại, lấy chai xịt phòng xịt liên tiếp vài lần cho đến khi cái mùi hôi tanh biến mất mới chịu dừng lại.
Thỏ đứng bên cạnh xem toàn bộ, sau đó không nhịn được mà búng trán cậu.
"Ngốc."
Đã hơn một tuần kể từ lúc đại dịch Zombie diễn ra, cậu cùng Thỏ cố thủ trong nhà. Sau đó cả hai người trốn vào không gian của Thỏ, vừa tập sử dụng các loại vũ khí cận chiến vừa nhàn nhã đọc truyện tranh.
Theo như lời Thỏ nói, một tháng sau, quân đội sẽ đi tìm những người sống sót. Ngoài ra sẽ sử dụng số lượng lớn bom nổ để tiêu diệt những cứ điểm của bọn Zombie.
Mặc dù trong những cứ điểm ấy cũng sót lại một vài người còn sống, nhưng bên quân đội thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Ở quá khứ, Thỏ đã phải chật vật sống sót khỏi địa ngục trần gian đó.
Khắp nơi vang lên những tiếng nổ đến chói tai, bị những mảng tường lớn từ những tòa nhà sụp đổ đè trúng, dù cho có đau đớn cũng không thể phát ra tiếng kêu cứu vì sợ sẽ thu hút bọn Zombie.
Số dân cư ở thành phố Hồ Chí Minh quá nhiều, nên đã trở thành nơi có số lượng Zombie nhiều nhất cả nước. Bởi vậy, quân đội đã đánh năm lượt bom ở năm cứ điểm có số Zombie nhiều nhất. Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể đánh bom tối đa năm lần do số lượng vũ trang có hạn.
Ngoài ra, số lượng Zombie có sức mạnh của một quân nhân cũng không ít nên quân đội đã chọn nhiệm vụ ưu tiên là tiêu diệt bọn này trước.
Vì vậy, sau năm lần đánh bom, xung quanh thành phố vẫn còn nhiều Zombe như trước. Mà số người sống trong các vụ đánh bom đó chỉ còn lác đác vài người.
Khi Thỏ được một người quen cứu ra, hắn chỉ còn lại một chút hơi tàn.
Tay chân của Thỏ đều bị gãy vụn, cơ quan nội tạng bên trong cũng bị dập nát. Hắn lúc ấy vẫn còn sống, hoàn toàn là bởi vì sự không cam tâm của hắn đối với thế giới này.
Hắn cảm thấy ông trời quá bất công. Tại sao hắn chưa từng làm điều gì xấu xa, nhưng ông trời lại mang những người hắn yêu nhất rời khỏi hắn?
Hắn đã cố gắng sống lay lắt trên thế giới này theo trạng thái tốt nhất, phấn đấu trở thành công dân năm tốt, hắn muốn sống thay cả phần của ba mẹ và dì hắn.
Thế nhưng tại sao hắn lại phải chết theo một cách đau đớn thế này?
Hắn không cam tâm.
Dĩ nhiên, Thỏ sẽ không kể những điều này cho Trường Minh nghe. Hắn dường như đã quên cảm giác lúc đó của mình như thế nào, cũng không muốn cậu sẽ đau lòng khi nghe mấy chuyện ấy.
Thỏ chỉ kể ngắn gọn, sau khi bị quân đội đánh bom và may mắn sống sót, cuối cùng hắn cũng thức tỉnh được siêu năng lực đầu tiên.
Chính là năng lực không gian mà Trường Minh ước ao.
Trường Minh nghe tới đó thì hai mắt sáng rực: "Vậy.. vậy em cũng sẽ có không gian giống như anh sao? Rồi năng lực điều khiển lửa với nước nữa?"
Thỏ chần chừ không gật đầu. Năng lực thực sự của hắn là không gian, nên chắc Trường Minh cũng sẽ có. Còn các năng lực còn lại.. Hắn không dám nói cho cậu biết, để có được những năng lực ấy, hắn đã phải trả giá điều gì.
Mặc dù trong lòng Thỏ nghĩ đủ thứ ngổn ngang, nhưng ngoài mặt không biểu hiện gì. Nhất thời, Trường Minh cũng không thấy hắn có gì đó sai sai.
Cậu vẫn luôn trong trạng thái hào hứng vì nghĩ bản thân sắp có được siêu năng lực, lúc tập luyện cũng hăng hái hơn bình thường rất nhiều, thậm chí là hoàn thành luôn mục tiêu né được 10 trái bom nước.
Ngày hôm sau, Trường Minh cùng Thỏ rời khỏi ngôi nhà thân thương mà cậu đã sống hơn mười sáu năm, lên đường tìm kiếm một nơi an toàn mới.
Lúc rời đi cậu có chút tiếc nuối, vì ngôi nhà này là di vật chứa rất nhiều kỷ niệm về người thân của cậu. Khi biết nó sẽ bị sụp đổ sau một tháng nữa vì bị ném bom, cậu không khỏi thở dài.
Nếu là rời đi một mình, có lẽ Trường Minh sẽ suy sụp mấy ngày vì điều này. Nhưng cậu có Thỏ kề bên, một người thân mới của cậu, nên cậu chỉ là tiếc nuối mà thôi.
Dù sao Trường Minh cũng là dạng người sống tiến về tương lai mà. Cất giữ ký ức về người cũ ở trong tim, cùng với người mới sống một cuộc sống tốt đẹp mới là điều cậu mong ước.
Trên đường đi, Trường Minh coi như là được tận mắt thấy Zombie ngoài hiện thực.
Hình dạng bọn chúng cũng không khác phim ảnh là bao. Có con thiếu tay cũng có con thiếu chân, xác thịt bọn chúng đã bắt đầu giai đoạn phân huỷ nên quanh thân đều là những mảng thịt xanh đen hôi thối. Khi nhìn thấy cậu và Thỏ, bọn chúng liền cố gắng lao về phía họ bằng tốc độ của người bình thường.
Thỏ có thể dễ dàng né Zombie, dễ dàng hai súng hai tay nã chính xác vào đầu bọn chúng.
Còn Trường Minh thì gặp trục trặc hơn. Bởi vì cậu lần đầu tiếp xúc với thứ kinh dị như vậy, rồi nghĩ tới bọn Zombie khi còn sống cũng là con người, cậu.. có chút chướng ngại nên mãi không dám ra tay.
Sau khi né Zombie vài lần mà không dám bắn, Trường Minh lỡ chân vấp vào cánh tay đứt lìa của ai đó rồi ngã nhào xuống. Ngay sau đó, một con Zombie liền nhân cơ hội mà lao lên người cậu.
Nhưng nó chưa kịp chạm vào người Trường Minh đã bị bắn nát đầu. Tiếp đó là giọng của Thỏ vang lên, mang theo chút bực bội.
"Nghe đây Trường Minh. Nếu cậu muốn sống sót thì phải giết chết bọn này. Phải tự mạnh mẽ. Tôi không thể nào bên cạnh bảo vệ cậu cả đời được."
Thực ra Thỏ còn muốn nói thêm, nếu cậu muốn chết thì tự lấy súng mà bắn vô đầu mình, để bớt đi một con Zombie có sức mạnh đạt cấp B, cũng là giúp ích được một chút cho nhân loại.
Nhưng nghĩ lại, hắn mà nói câu này chắc cậu sẽ bị tổn thương, rồi trộm vô một góc nào đó mà khóc thút thít. Hắn không nỡ.
Trường Minh nghe Thỏ nói thế cũng tỉnh táo lại, cậu hiểu hết những gì hắn nói, cũng không muốn bản thân trở thành cục tạ phiền phức đến hắn. Vậy nên, bao nhiêu chướng ngại trong cậu đều bị xóa sạch.
Trường Minh cầm khẩu súng AKM trên tay, liên tục bắn chính xác vào đầu của bọn Zombie. Thậm chí cậu không học mà thành tài, canh được góc độ để bắn một viên đạn nhưng lại trúng hai con Zombie.
Bắn xong, đôi mắt phượng long lanh nhìn thẳng vào Thỏ. Mặc dù cậu không nói lời nào, nhưng Thỏ biết, cậu đang muốn hắn khen cậu.
Khen một ai đó đối với Thỏ mà nói, là một khái niệm xa lạ. Xưa kia lúc còn là Trường Minh, hắn sẽ chỉ thường xuyên khen Nhật học giỏi, chơi game hay các kiểu. Lâu lâu hắn không tiếc lời khen với mấy cô bán rau, bán thịt để mấy cô bớt vài đồng lẻ khi hắn mua đồ.
Nhưng khi tận thế tới, hắn lặn ngụp trong sinh tử. Lâu dần, hắn dần thu mình lại, không còn quan tâm đến ai nữa, cũng không còn khen ai nữa.
Thỏ không biết nên khen Trường Minh như thế nào cho chính xác. Cuối cùng, hắn làm theo những gì tổ tiên mách bảo, đưa tay xoa lên mái tóc bồng bềnh mượt mà của cậu: "Cậu giỏi lắm."
Trường Minh như tiêm máu gà, lao lên phía trước mà tiêu diệt đám Zombie, phảng phất có chút khí chất mạnh mẽ của Thỏ.
Tiêu diệt hết số lượng Zombie xung quanh, Trường Minh và Thỏ cũng không nán lại lâu. Bởi vì động tĩnh của cả hai quá lớn, kiểu gì lát nữa cũng kéo thêm đống Zombie ở khu vực lân cận cho mà xem.
Hai người nhanh chóng leo lên một chiếc xe ô tô trắng trông vẫn còn nguyên vẹn, sau đó Thỏ nhanh chóng lái xe theo đường quốc lộ để ra khỏi địa phận thành phố Hồ Chí Minh.
"Chúng ta sẽ đi đâu ạ?" Trường Minh cảnh giác nhìn xung quanh, đề phòng có con Zombie nào đó lao lên chắn trước xe bọn họ.
Nhưng kỳ lạ là, dường như Thỏ biết rõ đoạn đường nào không có hoặc có rất ít Zombie, vì vậy mà nãy giờ bọn họ đã đi một tiếng đồng hồ không gặp trở ngại nào.
"Bình Phước."
Tỉnh Bình Phước là nơi có nhiều nương rẫy và đồi núi, cũng không cách thành phố Hồ Chí Minh quá xa như khu vực Tây Nguyên.
Thỏ chọn nơi có nhiều rừng núi vì nơi đây có ít dân cư sống hơn, đồng nghĩa với việc sẽ có ít Zombie hơn khu vực thành phố.
Trong trí nhớ của Thỏ, khu vực Tây Nguyên và các tỉnh lân cận là nơi khống chế được đại dịch Zombie đầu tiên.
Tuy nhiên, khu vực này trước kia khá nhạy cảm về chính trị, là nơi có các phần tử phản động ẩn nấp. Vì vậy, ngay khi ngăn chặn được không cho Zombie lây lan, phía quân đội đang đóng tại nơi đây, toàn bộ đều bị biến thành Zombie.
Lý do là vì bị mấy tên phản động cố tình hòa máu của Zombie vào trong nước uống của quân nhân.
Dân thường khó mà chống lại được sức mạnh của quân nhân, huống chi là Zombie có sức mạnh quân nhân số lượng lớn.
Cuối cùng, Chính Phủ quyết định tập trung hai thành phố lớn nhất ở hai miền làm căn cứ tạm thời, quân đội các khu vực khác ngày đêm tìm kiếm những người còn sống sót, tình hình sau đại dịch mới dần ổn định.
Nhưng đó là chuyện của mấy tháng sau rồi.
Hiện tại, dựa theo trí nhớ và khu vực địa lý, Thỏ cảm thấy Bình Phước là nơi lý tưởng nhất để Trường Minh và hắn trú ẩn.
Chỉ cần đợi thêm vài tuần, đợi Trường Minh có được siêu năng lực, hắn mới tiến hành các bước tiếp theo của kế hoạch.
Lần này, hắn không còn muốn làm con tốt để mặc mấy lão già kia sai xử, để rồi bị vứt bỏ một cách không thương tiếc chỉ vì sức mạnh của hắn đe dọa đến địa vị của bọn họ.
Hắn muốn lên nắm quyền căn cứ, sử dụng sức mạnh tuyệt đối để khuất phục người khác.
Hắn muốn tạo một môi trường lý tưởng, để Trường Minh có thể sống dễ dàng hơn.
Xe chạy hơn bốn tiếng đồng hồ mới đến khu vực huyện Bù Đăng. Tình hình nơi đây cũng nghiêm trọng không kém. Bọn họ đã đi xung quanh một xã nhưng chỉ thấy toàn là Zombie, không thấy một ai sống sót.
Thỏ trước tiên ghé vào một cây xăng gần đấy không có Zombie, hắn vừa đổ xăng cho ô tô vừa cho hết số xăng còn lại vào trong không gian. Sau đó tiếp tục chở theo Trường Minh tiến về phía trước.
Đi thêm được một đoạn, lúc này hai bên đường chỉ toàn là rừng cao su và rừng điều, Thỏ quyết định rẽ vào một con đường nhỏ thay vì đi theo đường quốc lộ.
Trong khu rừng này chỉ lác đác vài ngôi nhà nhỏ, cách nhau cũng thưa thớt hơn. Cuối cùng, hai người cũng chọn một căn nhà xây, có hàng rào kiên cố bao bọc xung quanh. Ẩn nấp trong đây một thời gian chắc không vấn đề gì.
Hơn nữa, diện tích ngôi nhà này cũng khá rộng, khoảng 100m2, một trệt một tầng một sân thượng. Có thể thu nạp thêm mười người sống nữa cũng được.
Nhưng hiện tại thì hơi bất cập một chút, bởi vì Trường Minh nghe rõ tiếng một đứa bé trai khoảng 3 tuổi đang ngồi trên sân thượng khóc gào đòi cha mẹ, còn bên dưới thì khoảng mấy chục con Zombie đang tụ lại một chỗ trước cửa chính, dùng sức đẩy về phía hòng phá được cửa để bắt lấy đứa bé.
Nghe thấy tiếng động cơ xe dừng trước cổng, mấy chục cái đầu đầy máu đồng loạt quay ra nhìn Trường Minh với Thỏ, cái cảnh này có hơi kinh dị chút.
So với việc phá cửa để tấn công đứa trẻ kia, đám Zombie này dường như có chút khôn mà chọn tấn công hai người họ. Kết quả là, chỉ gần một phút sau, toàn bộ Zombie bị bắn vào đầu rồi đổ gục.
Thỏ có chút ghét bỏ điều khiển mấy cái xác từ trong sân đem ra ngoài, bỏ ở một nơi cách nhà này hơn 100m, sau đó hắn lái xe vào rồi đóng chặt cánh cổng lại.
Đứa bé kia từ lúc thấy Trường Minh và Thỏ tiêu diệt Zombie cũng đã nín khóc. Trong mắt bé, đám Zombie kia chính là quái vật đã cướp đi ba mẹ của bé, mà Trường Minh với Thỏ chính là hai anh em siêu nhân đã tiêu diệt quái vật cứu bé.
Đương nhiên là vì hai anh này cực kỳ đẹp trai nên đứa bé mới cho rằng hai người là siêu nhân. Chứ nếu đổi lại là hai gã đàn ông bặm trợ đầy hung dữ, có khi đứa trẻ trực tiếp ngất xỉu vì cho rằng là có thêm quái vật khác đến bắt bé rồi.
Trường Minh thử mở cửa nhà ra, nhưng đã bị khóa chặt. Cậu đi xung quanh khu nhà thì tất cả cửa đều đã bị khóa.
Thỏ thấy thế, liền bảo cậu trèo lên lưng hắn. Đợi khi Trường Minh vững vàng trên lưng Thỏ thì chân hắn giống như một cái lò xo vậy, nhảy một phát lên tầng một, nhẹ nhàng như bay.
May mắn là cửa ban công tầng một không bị khóa. Sau khi được Thỏ xác nhận trong nhà không còn Zombie nào nữa, Trường Minh nhanh chóng vào nhà, chạy lên sân thượng tìm đứa bé.
Có lẽ đứa trẻ khóc quá lâu rồi, cũng sợ hãi trong thời gian dài nên khi thấy có người đến cứu mình, bé ngất lịm đi trong vòng tay của Trường Minh.