"Cái gọi là 'trùng hợp' chỉ là cocaine của hiện thực [1], trên thế giới này không có trùng hợp, tất cả mọi việc xảy ra đều là kết quả tất yếu phát sinh. Khi đề cập đến con người thì điều đó càng dễ đoán, bởi vì bản chất hành vi của con người là có tính mục đích — Đúng, chẳng hạn như bây giờ anh đang nhướn mày vì thể hiện sự không đồng tình, há mồm là vì phản bác nhưng anh không tìm được từ ngữ để đáp lại, thở dài là bởi vì tôi đã nói đúng. Không, không phải anh đã bó tay với tôi, cảm ơn John, anh vẫn có tinh thần phản kháng, tin tôi đi. Tuy gần như tất cả mọi hành vi của con người đều có mục đích, nhưng đa phần kết quả là không như mong muốn, ai bảo bộ não bé nhỏ của các anh không được nhạy bén cho lắm." Sherlock giải quyết xong vụ án nhỏ rốt cuộc lại có tinh thần để giày vò John.
"Vậy nên, cái trang web kết bạn gì đó... John! Cho dù anh lướt nó mỗi ngày một vạn lần cũng không thể có một người bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống cứu vớt anh khỏi bể khổ đâu! Hơn nữa, anh không thật sự cảm thấy đây là bể khổ, đúng không? John? John!"
"Cho tôi yên đi!" Cựu quân y bị lải nhải đến điên đầu rít lên: "Anh thậm chí còn không muốn đi gặp mặt! Làm sao anh có thể biết đó là người như thế nào? Có lẽ rất tốt thì sao? Nhưng anh không đi, thế nên anh không biết! Anh cũng không biết cô trợ lý đi thay xinh đẹp bao nhiêu... Được rồi anh không quan tâm đến cái đó, nhưng điều tiếp theo có lẽ sẽ làm anh cảm thấy hứng thú: Cô ấy chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Greg là cảnh sát!"
"Ồ?" Sherlock giương giọng: "Chẳng có gì lạ, kỹ thuật ngụy trang của Scotland Yard xưa nay đều vô cùng tệ hại."
"Ôi làm ơn đi! Không phải ai cũng là anh đâu!" John bĩu môi.
"Nhưng điều thú vị nhất chính là... John, anh đưa Lestrade theo." Sherlock dẫm lên sô pha, ngón tay chụm lại chống vào cằm, nhìn tư thế này John bắt đầu thấy sởn da gà.
"Bởi vì Greg cùng phe với tôi. Anh biết đấy, hạnh phúc của anh liên quan đến hạnh phúc trong cuộc sống và công việc của chúng tôi, đó là vấn đề đoàn kết, và tất nhiên ông ấy có thể giúp đỡ!"
"Ông ấy chủ động? Hay là anh nhờ vả?"
"Ờ... Sao anh lại hỏi cái này?" John càng không được tự nhiên.
"Ông ấy chủ động." Sherlock hạ kết luận.
"A? Thì sao?"
"Chứng cứ không đủ, còn chờ quan sát." Sherlock hạ chân xuống, nằm liệt thành động vật không xương sống trên sô pha: "A... Nhàm chán..."
"Tôi biết anh đang chán, vậy nên mới muốn anh thử xem..." John còn chưa nói xong, bạn cùng phòng của anh đã vùng dậy nhảy tới giật lấy máy tính trong tay anh, vừa đi lòng vòng trong phòng vừa gõ lạch cạch, John đuổi theo không kịp: "Anh đang làm gì vậy? Này! Anh sửa thông tin đấy à? Sherlock!"
Tiếng gõ lách cách lách cách vang lên không ngừng, John chẳng thèm đuổi theo nữa. Chừng năm phút sau, Sherlock mới đóng màn hình lại ném trả cho John, còn mình thì quăng người xuống sô pha. John mở trang web ra, thấy thông tin về "S·T·B" đã biến thành...
"S·T·G? G? Anh đã đổi thông tin thành cái quái gì vậy? — Tôi hoàn toàn không muốn lãng phí từ ngữ để miêu tả vẻ bề ngoài, bởi vì đại đa số người đều không cẩn thận rèn luyện kỹ năng chuyển hóa ngôn ngữ thành hình ảnh... Sherlock! — Có điều xét thấy bạn cùng phòng của tôi đang ra sức chứng minh rằng anh ta đúng — đương nhiên là tôi đúng! Mà làm một bạn cùng phòng ưu tú, tôi cần phải giúp đỡ anh ta tự nhận thức được rằng điều hoàn toàn ngược lại là hợp lý hơn - hợp lý hơn? Tự nhận thức? - Đó là cái gì? Yêu cầu cụ thể của tôi như sau:
"Không ngu xuẩn, những cái khác tùy. Ôi trời ơi Sherlock!
"... Một đống số hiệu này là gì Sherlock? Loạn mã à? Anh đã phát một đống thứ gì lên vậy?"
"Mật mã." Thám tử nằm trên sô pha, đôi mắt cũng không thèm mở.
"... Cái gì?" John trông có vẻ đang khó thở.
"Mật mã, John, không phải loạn mã. Tuy rằng theo ý của anh thì chúng đều giống nhau, nhưng thực tế chúng là hai loại khác nhau." Thám tử tư vấn trợn trắng mắt.
"Ôi trời ạ! Được rồi, được rồi, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, tùy anh đấy..." John than thở, đột nhiên anh nhận được điện thoại, nhìn màn hình, John ra hiệu cho Sherlock trật tự: "Chào! Tôi đến ngay đây!" Nói xong, John mặc áo khoác: "Tôi cần uống chút gì đó, tuyệt đối cần."
Chờ bạn cùng phòng đi rồi, Sherlock cũng lập tức lấy áo khoác của mình: "Chứng cứ, a ha!" Chạy theo ra ngoài.
*
Quán bar Crown, hai ông bạn già lại vừa uống rượu vừa oán trách.
"Tôi biết không có hy vọng gì khi tìm đối tượng cho Sherlock mà! Hầy, tôi mong đợi cái gì chứ!"
"Tôi cảm thấy chúng ta đã bị anh ta tra tấn quá nhiều rồi, thế nên mới thần kinh không bình thường mà muốn tìm cho anh ta một... thiết bị giảm rắc rối vĩnh viễn?"
"Ha ha ha, nằm mơ đi!"
"Không thể có thiết bị đó tồn tại đúng không? Một người, như chúa cứu thế, như Moses tách Biển Đỏ [2]... Tóm lại, một người vừa xuất hiện là có thể cứu vớt chúng ta khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, chỉ cần "Bụp" một tiếng! Sherlock sẽ phải ngoan ngoãn, mọi chuyện giải quyết. Thật tốt biết bao." John múa may hai tay, miêu tả "giấc mơ" của mình.
Thanh tra cảnh sát mắt say lờ đờ nhìn anh, lẩm bẩm: "Cậu tưởng tượng hay đấy..."
"Đúng vậy, người sống chung nhà với anh ta chính là tôi, không phải à!" John thở dài.
"Vậy... Sao cậu không... Dọn ra ngoài đi? Theo tôi được biết thì cậu cũng mới quen cậu ta chưa lâu..." Lestrade càng nói càng nhỏ, như thể chính ông cũng không chắc mình có muốn nói hay không.
"Ôi, Greg, ông biết mà, sống cùng anh ta đâu phải lúc nào cũng căng thẳng như vậy... Phá án, phiêu lưu... Những hành trình đáng sợ, tiêu diệt cái ác, nói thật, tôi rất thích. Ngoại trừ những lúc anh ta đặc biệt chán nản, ông biết đây, gần đây những lúc như thế hơi nhiều... Trước kia tôi sẽ đi tìm bạn gái hay gì đó, nhưng mấy năm qua, thật là... mệt mỏi. Ông hiểu mà, phụ nữ... Không hiểu được, thật sự không hiểu được." Lắc đầu, John uống hết ly rượu của mình.
"Đúng vậy, không hiểu nổi." Bạn của anh gật gật đầu, tức khắc không khí giữa hai người yên tĩnh đến quái dị.
"Để tôi cho một biện pháp giải quyết thực tế nhé! Khi nào tôi chán, John có thể đến ở nhờ căn hộ của Lestrade, dù sao hiện tại ông đã ly hôn, vợ cũ của ông được chia ngôi nhà — Quá rõ ràng, hai người đàn ông độc thân, hửm?"
Lúc những lời này cắm vào giữa hai người, John và Lestrade cứng đờ, cảm thấy quán bar đột nhiên biến thành... cao nguyên Siberian, gió lạnh cuốn theo bông tuyết thổi vù vù xung quanh họ, ngoài ra không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
"Cái · quái · gì · vậy!! Sherlock!!"
Hai người hét to lên, suýt nữa ngã thẳng từ trên ghế xuống.
"Anh đến đây làm gì?!"
Thám tử chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng tắp nhìn chằm chằm bọn họ, giơ một ngón tay về phía bartender: "Cà phê đen hai viên đường." Sau đó cởi áo khoác, chui thẳng vào chỗ ngồi giữa hai người, đương nhiên, John là người bị bắt dịch sang bên cạnh.
Thám tử còn mang theo laptop của John. Anh đặt nó lên quầy bar, mở ra, đôi tay làm động tác "Mời xem".
Bác sĩ và thanh tra đều trợn mắt nhìn anh một hồi mới chú ý tới màn hình...
"Cái gì?" Lestrade nói.
"Ừm hứm." Thám tử gật đầu.
"Cái gì?" John nói.
"Ừm · Hửm." Thám tử gật đầu.
Ba người im phăng phắc.
Sherlock trợn trắng mắt khinh thường.
"Trời ạ! Thật quá lãng phí! Nếu dung lượng não không có tác dụng thì các anh cần hộp sọ lớn như vậy để làm gì?" Thám tử tư vấn duy nhất trên thế giới gào lên, bartender đứng thật xa, tay dán sát mặt bàn đẩy tách cà phê sang sau đó lập tức rụt về, như thể vị trí của ba người này là nhà máy điện hạt nhân bị rò rỉ phóng xạ nào đó của Nhật Bản vậy.
"Đây là cái gì? Đây là mật mã! Anh ta trả lời tôi bằng mật mã! Nhìn xem, anh ta dùng mật mã để trả lời câu hỏi của tôi! Trong thời gian chưa đến một tiếng, chính xác là 48 phút bao gồm cả thời gian đánh chữ — Nhân tiện nhắc luôn, các anh đã uống hai ly Whiskey đá, tôi đoán số lượng bình thường của các anh là ba ly..."
"Tôi thấy đêm nay tôi cần thêm ly thứ tư." Lestrade nói thầm.
"Không ai có thể giải được mật mã của tôi nhanh như vậy! Từ trước đến nay! Không một ai! John! Có lẽ đó là một tổ chức, một tổ chức có hiệu suất cao! Hiệu suất cực kỳ cao! Cái tên M·T·G này, tôi không thể tìm được bất cứ tư liệu nào về người đó hoặc là bọn họ, cũng không phá giải được giao diện — John, nói cho tôi biết quá trình hẹn hò của các anh. Lestrade, cả ông nữa. Hôm nay là ngày may mắn của các anh — Tạ ơn Chúa, các anh rốt cuộc cũng có thể có tác dụng!"
"Tôi cảm thấy đêm nay chúng ta cần một chai Whiskey." John quay đầu lại đối mặt với quầy bar uống một ngụm rượu, Lestrade cách anh một chỗ dùng tiếng thở dài đáp lại.
"Nào hai người, đến đây! Nhanh lên đi! Bắt đầu nói!"
Sherlock hứng thú hừng hực uống một ngụm cà phê, ngồi trên ghế háo hức như đứa trẻ con chờ được cho quà.
===========================
[1] Sự trùng hợp
[2] Moses tách Biển Đỏ:
Các Pharaoh Ai Cập cho quân đội truy cùng đuổi tận. Người Do Thái đã chạy đến Biển Đỏ mà vẫn bị bắt kịp. Giữa lúc nguy nan, mặt nước liền tách làm đôi để người Do Thái tiếp tục cuộc hành trình. Dĩ nhiên quân Ai Cập toan đuổi theo mà không được.
Sự việc sau đó được Kinh Thánh ghi lại rằng: "Thánh Moses giơ tay trên mặt biển, và biển ập lại như cũ, vào lúc tảng sáng. Quân Ai Cập đang chạy trốn thì gặp nước biển, Đức Chúa xô ngã quân Ai Cập giữa lòng biển. Nước biển ập xuống, vùi lấp chiến xa và kỵ binh, vùi lấp toàn thể quân lực của Pharaoh đuổi theo dân Do Thái vào lòng biển. Không một tên nào sống sót."
Sau này các nhà khoa học đã giải thích rằng Moses có thể đã dựa vào thủy triều và sức gió. Nhờ kiến thức uyên thâm, ông đã tính và dự đoán được lúc thủy triều xuống thấp nhất kết hợp với gió thổi sẽ tạo ra một 'con đường' tạm thời giữa biển để dẫn người Do Thái đi, sau đó khi quân đội Ai Cập đuổi đến cũng là lúc thủy triều dâng lên và nhấn chìm cả đội quân.
"Vậy nên, cái trang web kết bạn gì đó... John! Cho dù anh lướt nó mỗi ngày một vạn lần cũng không thể có một người bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống cứu vớt anh khỏi bể khổ đâu! Hơn nữa, anh không thật sự cảm thấy đây là bể khổ, đúng không? John? John!"
"Cho tôi yên đi!" Cựu quân y bị lải nhải đến điên đầu rít lên: "Anh thậm chí còn không muốn đi gặp mặt! Làm sao anh có thể biết đó là người như thế nào? Có lẽ rất tốt thì sao? Nhưng anh không đi, thế nên anh không biết! Anh cũng không biết cô trợ lý đi thay xinh đẹp bao nhiêu... Được rồi anh không quan tâm đến cái đó, nhưng điều tiếp theo có lẽ sẽ làm anh cảm thấy hứng thú: Cô ấy chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Greg là cảnh sát!"
"Ồ?" Sherlock giương giọng: "Chẳng có gì lạ, kỹ thuật ngụy trang của Scotland Yard xưa nay đều vô cùng tệ hại."
"Ôi làm ơn đi! Không phải ai cũng là anh đâu!" John bĩu môi.
"Nhưng điều thú vị nhất chính là... John, anh đưa Lestrade theo." Sherlock dẫm lên sô pha, ngón tay chụm lại chống vào cằm, nhìn tư thế này John bắt đầu thấy sởn da gà.
"Bởi vì Greg cùng phe với tôi. Anh biết đấy, hạnh phúc của anh liên quan đến hạnh phúc trong cuộc sống và công việc của chúng tôi, đó là vấn đề đoàn kết, và tất nhiên ông ấy có thể giúp đỡ!"
"Ông ấy chủ động? Hay là anh nhờ vả?"
"Ờ... Sao anh lại hỏi cái này?" John càng không được tự nhiên.
"Ông ấy chủ động." Sherlock hạ kết luận.
"A? Thì sao?"
"Chứng cứ không đủ, còn chờ quan sát." Sherlock hạ chân xuống, nằm liệt thành động vật không xương sống trên sô pha: "A... Nhàm chán..."
"Tôi biết anh đang chán, vậy nên mới muốn anh thử xem..." John còn chưa nói xong, bạn cùng phòng của anh đã vùng dậy nhảy tới giật lấy máy tính trong tay anh, vừa đi lòng vòng trong phòng vừa gõ lạch cạch, John đuổi theo không kịp: "Anh đang làm gì vậy? Này! Anh sửa thông tin đấy à? Sherlock!"
Tiếng gõ lách cách lách cách vang lên không ngừng, John chẳng thèm đuổi theo nữa. Chừng năm phút sau, Sherlock mới đóng màn hình lại ném trả cho John, còn mình thì quăng người xuống sô pha. John mở trang web ra, thấy thông tin về "S·T·B" đã biến thành...
"S·T·G? G? Anh đã đổi thông tin thành cái quái gì vậy? — Tôi hoàn toàn không muốn lãng phí từ ngữ để miêu tả vẻ bề ngoài, bởi vì đại đa số người đều không cẩn thận rèn luyện kỹ năng chuyển hóa ngôn ngữ thành hình ảnh... Sherlock! — Có điều xét thấy bạn cùng phòng của tôi đang ra sức chứng minh rằng anh ta đúng — đương nhiên là tôi đúng! Mà làm một bạn cùng phòng ưu tú, tôi cần phải giúp đỡ anh ta tự nhận thức được rằng điều hoàn toàn ngược lại là hợp lý hơn - hợp lý hơn? Tự nhận thức? - Đó là cái gì? Yêu cầu cụ thể của tôi như sau:
"Không ngu xuẩn, những cái khác tùy. Ôi trời ơi Sherlock!
"... Một đống số hiệu này là gì Sherlock? Loạn mã à? Anh đã phát một đống thứ gì lên vậy?"
"Mật mã." Thám tử nằm trên sô pha, đôi mắt cũng không thèm mở.
"... Cái gì?" John trông có vẻ đang khó thở.
"Mật mã, John, không phải loạn mã. Tuy rằng theo ý của anh thì chúng đều giống nhau, nhưng thực tế chúng là hai loại khác nhau." Thám tử tư vấn trợn trắng mắt.
"Ôi trời ạ! Được rồi, được rồi, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, tùy anh đấy..." John than thở, đột nhiên anh nhận được điện thoại, nhìn màn hình, John ra hiệu cho Sherlock trật tự: "Chào! Tôi đến ngay đây!" Nói xong, John mặc áo khoác: "Tôi cần uống chút gì đó, tuyệt đối cần."
Chờ bạn cùng phòng đi rồi, Sherlock cũng lập tức lấy áo khoác của mình: "Chứng cứ, a ha!" Chạy theo ra ngoài.
*
Quán bar Crown, hai ông bạn già lại vừa uống rượu vừa oán trách.
"Tôi biết không có hy vọng gì khi tìm đối tượng cho Sherlock mà! Hầy, tôi mong đợi cái gì chứ!"
"Tôi cảm thấy chúng ta đã bị anh ta tra tấn quá nhiều rồi, thế nên mới thần kinh không bình thường mà muốn tìm cho anh ta một... thiết bị giảm rắc rối vĩnh viễn?"
"Ha ha ha, nằm mơ đi!"
"Không thể có thiết bị đó tồn tại đúng không? Một người, như chúa cứu thế, như Moses tách Biển Đỏ [2]... Tóm lại, một người vừa xuất hiện là có thể cứu vớt chúng ta khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, chỉ cần "Bụp" một tiếng! Sherlock sẽ phải ngoan ngoãn, mọi chuyện giải quyết. Thật tốt biết bao." John múa may hai tay, miêu tả "giấc mơ" của mình.
Thanh tra cảnh sát mắt say lờ đờ nhìn anh, lẩm bẩm: "Cậu tưởng tượng hay đấy..."
"Đúng vậy, người sống chung nhà với anh ta chính là tôi, không phải à!" John thở dài.
"Vậy... Sao cậu không... Dọn ra ngoài đi? Theo tôi được biết thì cậu cũng mới quen cậu ta chưa lâu..." Lestrade càng nói càng nhỏ, như thể chính ông cũng không chắc mình có muốn nói hay không.
"Ôi, Greg, ông biết mà, sống cùng anh ta đâu phải lúc nào cũng căng thẳng như vậy... Phá án, phiêu lưu... Những hành trình đáng sợ, tiêu diệt cái ác, nói thật, tôi rất thích. Ngoại trừ những lúc anh ta đặc biệt chán nản, ông biết đây, gần đây những lúc như thế hơi nhiều... Trước kia tôi sẽ đi tìm bạn gái hay gì đó, nhưng mấy năm qua, thật là... mệt mỏi. Ông hiểu mà, phụ nữ... Không hiểu được, thật sự không hiểu được." Lắc đầu, John uống hết ly rượu của mình.
"Đúng vậy, không hiểu nổi." Bạn của anh gật gật đầu, tức khắc không khí giữa hai người yên tĩnh đến quái dị.
"Để tôi cho một biện pháp giải quyết thực tế nhé! Khi nào tôi chán, John có thể đến ở nhờ căn hộ của Lestrade, dù sao hiện tại ông đã ly hôn, vợ cũ của ông được chia ngôi nhà — Quá rõ ràng, hai người đàn ông độc thân, hửm?"
Lúc những lời này cắm vào giữa hai người, John và Lestrade cứng đờ, cảm thấy quán bar đột nhiên biến thành... cao nguyên Siberian, gió lạnh cuốn theo bông tuyết thổi vù vù xung quanh họ, ngoài ra không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
"Cái · quái · gì · vậy!! Sherlock!!"
Hai người hét to lên, suýt nữa ngã thẳng từ trên ghế xuống.
"Anh đến đây làm gì?!"
Thám tử chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng tắp nhìn chằm chằm bọn họ, giơ một ngón tay về phía bartender: "Cà phê đen hai viên đường." Sau đó cởi áo khoác, chui thẳng vào chỗ ngồi giữa hai người, đương nhiên, John là người bị bắt dịch sang bên cạnh.
Thám tử còn mang theo laptop của John. Anh đặt nó lên quầy bar, mở ra, đôi tay làm động tác "Mời xem".
Bác sĩ và thanh tra đều trợn mắt nhìn anh một hồi mới chú ý tới màn hình...
"Cái gì?" Lestrade nói.
"Ừm hứm." Thám tử gật đầu.
"Cái gì?" John nói.
"Ừm · Hửm." Thám tử gật đầu.
Ba người im phăng phắc.
Sherlock trợn trắng mắt khinh thường.
"Trời ạ! Thật quá lãng phí! Nếu dung lượng não không có tác dụng thì các anh cần hộp sọ lớn như vậy để làm gì?" Thám tử tư vấn duy nhất trên thế giới gào lên, bartender đứng thật xa, tay dán sát mặt bàn đẩy tách cà phê sang sau đó lập tức rụt về, như thể vị trí của ba người này là nhà máy điện hạt nhân bị rò rỉ phóng xạ nào đó của Nhật Bản vậy.
"Đây là cái gì? Đây là mật mã! Anh ta trả lời tôi bằng mật mã! Nhìn xem, anh ta dùng mật mã để trả lời câu hỏi của tôi! Trong thời gian chưa đến một tiếng, chính xác là 48 phút bao gồm cả thời gian đánh chữ — Nhân tiện nhắc luôn, các anh đã uống hai ly Whiskey đá, tôi đoán số lượng bình thường của các anh là ba ly..."
"Tôi thấy đêm nay tôi cần thêm ly thứ tư." Lestrade nói thầm.
"Không ai có thể giải được mật mã của tôi nhanh như vậy! Từ trước đến nay! Không một ai! John! Có lẽ đó là một tổ chức, một tổ chức có hiệu suất cao! Hiệu suất cực kỳ cao! Cái tên M·T·G này, tôi không thể tìm được bất cứ tư liệu nào về người đó hoặc là bọn họ, cũng không phá giải được giao diện — John, nói cho tôi biết quá trình hẹn hò của các anh. Lestrade, cả ông nữa. Hôm nay là ngày may mắn của các anh — Tạ ơn Chúa, các anh rốt cuộc cũng có thể có tác dụng!"
"Tôi cảm thấy đêm nay chúng ta cần một chai Whiskey." John quay đầu lại đối mặt với quầy bar uống một ngụm rượu, Lestrade cách anh một chỗ dùng tiếng thở dài đáp lại.
"Nào hai người, đến đây! Nhanh lên đi! Bắt đầu nói!"
Sherlock hứng thú hừng hực uống một ngụm cà phê, ngồi trên ghế háo hức như đứa trẻ con chờ được cho quà.
===========================
[1] Sự trùng hợp
[2] Moses tách Biển Đỏ:
Các Pharaoh Ai Cập cho quân đội truy cùng đuổi tận. Người Do Thái đã chạy đến Biển Đỏ mà vẫn bị bắt kịp. Giữa lúc nguy nan, mặt nước liền tách làm đôi để người Do Thái tiếp tục cuộc hành trình. Dĩ nhiên quân Ai Cập toan đuổi theo mà không được.
Sự việc sau đó được Kinh Thánh ghi lại rằng: "Thánh Moses giơ tay trên mặt biển, và biển ập lại như cũ, vào lúc tảng sáng. Quân Ai Cập đang chạy trốn thì gặp nước biển, Đức Chúa xô ngã quân Ai Cập giữa lòng biển. Nước biển ập xuống, vùi lấp chiến xa và kỵ binh, vùi lấp toàn thể quân lực của Pharaoh đuổi theo dân Do Thái vào lòng biển. Không một tên nào sống sót."
Sau này các nhà khoa học đã giải thích rằng Moses có thể đã dựa vào thủy triều và sức gió. Nhờ kiến thức uyên thâm, ông đã tính và dự đoán được lúc thủy triều xuống thấp nhất kết hợp với gió thổi sẽ tạo ra một 'con đường' tạm thời giữa biển để dẫn người Do Thái đi, sau đó khi quân đội Ai Cập đuổi đến cũng là lúc thủy triều dâng lên và nhấn chìm cả đội quân.