• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5

Dạo mát trong trường xong, tôi muốn quay về ký túc xá tắm rửa, Khương Tự cũng đòi đi theo. Nhưng tôi và Lý Minh đang chiến tranh lạnh nên nào dám đưa Khương Tự về phòng, bằng không, tôi sống kiểu nào cũng  thành sống lỗi…

Thế là hết cách, tôi gãi mũi, dù sao đi theo Khương Tự tốt hơn. Kiểu gì cũng là ký túc xá, hắn sẽ không dám làm bậy bạ đâu.

Khương Tự vừa nghe tôi đồng ý theo hắn, đôi con ngươi kia bỗng chốc ngời  sáng như mèo. Hắn kéo tôi, cuối cùng dẫn tôi rời khỏi trường học.

“Mình đi đâu?” Tôi cảm thấy nghi ngờ.

Khương Tự: “Em đoán xem.”

Tôi: “…”

Đột nhiên thấy bất an ghê gớm.

“Đến rồi em sẽ biết.” Bước chân Khương Tự càng thêm vui vẻ, quả thực như muốn bay lên.

Khải Đạt thế gia, chung cư sân vườn hạng nhất, giá nhà cũng đắt đỏ hạng nhất. Khương Tự kéo tay tôi đi vào thang máy, đến tầng 18 tìm số nhà 1803. Hắn cho thẻ lên khe, ‘tích’ một tiếng, cửa mở. Còn tôi đứng ngẩn ngơ nhìn.

Đèn sáng, khung cảnh trong nhà thu hết vào tầm mắt. Cửa chính là lối vào, phòng khách không lớn, sofa và TV đều bày biện hoàn hảo. Hai phòng một sảnh, phòng ngủ có diện tích vừa phải, tuy không đặc sắc nhưng thoạt trông ấm cúng vô cùng. Dù là cách phối màu hay trang trí đều dựa theo sở thích của tôi, nếu muốn tôi tự tay thiết kế một gian phòng hẳn cũng như thế đấy!

Tôi đứng nghệch ra, đầu óc bắt đầu hỗn độn. Nơi đây mang đến cho tôi cảm giác ấm áp thân quen. Tuy không có gì đặc biệt nhưng tôi lại nhìn ngắm thật lâu.

Tôi chợt nhớ đến lần thứ tư Khương Tự tỏ tình với tôi, tôi đã nói rằng:

[ Khương Tự, cậu đừng hi vọng nữa. Tôi trai thẳng, chỉ thích gái thôi. Sau này tôi sẽ kết hôn sinh con. Tôi nghĩ kỹ rồi, chờ khi tôi kết hôn, tôi sẽ mua cho vợ mình căn hộ không lớn, đủ để chúng tôi ở là vừa. Tường sơn màu xanh nhạt, rèm sẽ được treo thành hai tầng. Một tầng tôi thích, một tầng cô ấy thích. Phòng khách sẽ trải thảm, đặt thêm chiếc bàn con và chỉ cần hai gian phòng. Một phòng cho hai đứa ngủ, một phòng để tôi vẽ tranh. ]

Khi đó Khương Tự chỉ im lặng. Tôi thở dài, lại chém thêm một dao.

[ Người đó vĩnh viễn không phải là cậu, hiểu chưa? ]

Và rồi có chết tôi cũng không tưởng được, người đó lại là Khương Tự đấy thôi.

“Thiếu Đông, anh chờ hôm nay lâu lắm rồi.” Khương Tự ôm lấy tôi từ đằng sau, vùi mặt vào lưng tôi lẩm bẩm. “Em xem, vách tường màu xanh nhạt, rèm treo hai tầng. Một tầng em thích, một tầng anh thích. Phòng khách trải thảm, một chiếc bàn con. Chỉ vỏn vẹn hai phòng, một phòng cho đôi ta ngủ, một phòng cho em vẽ tranh…”

“Không sai một chữ, hệt như em yêu cầu. Tất cả đều tự tay anh bố trí, em thích nó chăng?”

Tôi nghẹn ngào, giọng cũng trở nên khàn đục. “Thích.”

Khương Tự vòng đến trước mặt tôi, bẹo má tôi, nhìn sâu vào mắt và dịu dàng hỏi: “Anh, là người đó chứ?”

Khóe mắt tôi ngấn lệ. “Chính là anh.”

Khương Tự mỉm cười rồi hôn tôi. Hắn hôn từ trán xuống mi mắt, hôn lên mũi, hôn lên môi. Tôi nghe hắn thì thào: “Thiếu Đông, anh bị em từ chối 20 lần. Mỗi một lần anh đều cảm thấy mình không nên, ừm, không nên giết em. Vì vậy anh đều tự nhủ với lòng, anh theo đuổi em nên phải nhẫn nại. Anh muốn em, anh yêu em…”

“Càng không thể mất em.”

Tôi còn biết nói thêm gì, giờ phút này nói cái gì cũng thành thừa thãi. Tôi muốn dùng hành động để bộc lộ lòng mình.

Tôi hôn lên đôi môi anh, hàng mi khẽ run nhưng anh không nhắm mắt. Anh rũ đôi mi nhìn tôi, con ngươi đen nhánh mang theo chút ngây thơ, ấu trĩ. Tôi không dám nhìn vào, bởi vì tôi sợ mình sẽ đắm chìm trong đó, mãi mãi không thể thoát ra…

***

Lúc tỉnh lại đã là buổi chiều, tôi thì mệt rã. Tối qua làm xong cả hai không tắm mà ngủ luôn, bây giờ cơ thể nhớp nháp mùi mồ hôi khiến tôi chẳng thích chút nào.

Khương Tự vẫn đang ngủ say. Tay hắn vòng trên eo tôi, mặt dựa vào cổ tôi, hơi thở cũng phả trên cần cổ tạo ra cảm giác nhột nhạt, ướt át.

Tôi khẽ cứng nhắc  cọ mình, vừa mới dời tay hắn ra, hắn đã tỉnh. Khương Tự mơ màng nhìn tôi, hắn ôm tôi vào lòng theo bản năng, ôm siết không rời.

Tôi nhẹ nhàng cầm tay hắn: “Ngoan, để em đi tắm rửa.”

“Đừng đi…” Khương Tự lẩm bẩm gì đó, một cái trở mình đã áp lên người tôi.

Tôi cạn lời nhìn trần nhà… Anh cho rằng anh là thiếu nữ bốn mươi cân sao! Máy lạnh cũng không mở, mẹ nó nóng chết tôi rồi.

Tôi vò tóc hắn, bỗng dưng thấy gì đó sai sai. Vừa xoay người đã thấy, đệch, thằng oắt này đang cười khúc khích!

Tôi bất đắc dĩ… Xem như chọc hắn bật cười. May mà hôm nay là cuối tuần không cần đi học, phần lớn thời gian đều dành cho vợ thôi. Ừ, tôi thương vợ mình thế đấy.

Thẳng đến lúc bụng kêu rầm trời, vợ tôi mới bò lên. Chúng tôi cùng nhau tắm rửa, mẹ nó lại làm thêm một nháy… Đệch bà, xuống giường cũng như lên giường thôi, tôi đói sắp xỉu. Dỗ ngọt mãi Khương Tự mới ra ngoài, mặc quần áo xong lại phải nấu cơm nuôi thằng vợ mười đầu ngón tay không dính nước…

Vẫn là câu nói cũ…

Mẹ nó tôi mới là thụ mà!

Giở tủ lạnh ra, chỉ thấy bên trong ngập tràn thực phẩm. Gà vịt thịt cá cái gì cũng có, tôi còn hoài nghi liệu Khương Tự đến siêu thị mua mỗi thứ một phần đem về hay không.

Vì quá đói nên tôi cũng không làm nhiều món, chỉ nấu cháo và rán trứngqua loa. Đừng khinh bỉ tôi nhé, vì trình độ này hơn hẳn vợ tôi rồi.

Khương Tự chớp chớp đôi mắt nhìn tôi làm nũng: “Đông Đông, đút anh ~”

Tôi cố tình trêu hắn: “Anh bị cụt tay à, tự mà ăn.”

Đôi mắt Khương Tự bỗng chốc đỏ hoe, hắn lườm tôi một tẹo: “Đút! Anh!”

Tôi trợn trắng: “Anh làm lại nữa đi, xem em có chơi anh khóc không.”

Dường như giẫm trúng dây thần kinh nào mà hắn thôi làm nũng, chỉ ăn cơm và nhìn chằm chặp tôi. Hắn thường hay sờ cơ bụng tôi, tôi cũng lười quan tâm hắn. Vợ tôi ấy mà, sớm nắng chiều mưa. Thôi kệ đi, hắn vui là đủ.

Cơm nước xong bọn tôi ngồi trên thảm xem TV. Khương Tự là gã trai cao mét tám, giờ đây hóa thân thành con mèo cuộn vào ngực tôi. Tôi xem TV, hắn xem tôi, xem đến tôi phải dời đầu hắn sang chỗ khác. “Xem TV kìa.”

“Anh muốn xem em!” Khương Tự nằm trên đùi tôi, đưa tay sờ mặt tôi và nói thế. Tôi ngăn bàn tay mơn trớn trên mặt mình thì hắn lại chuyển sang… cơ bụng. Tôi cười bảo: “Nè, anh thích múi của em sao?”

Khương Tự bèn cười, luồn tay xuống mông tôi. “Anh thích chỗ này của em nhất.”

Tôi giật mình, vội ngăn hắn lại. Đây gọi là không thể tiết chế sao?

Quấn quýt với Khương Tự hồi lâu, tôi chợt nghĩ về chuyện Bàng Huy lần nọ. Do dự chốc sau tôi mới hỏi dò: “Khương Tự, anh còn nhớ Bàng Huy không?”

Khương Tự đâm ra mất hứng: “Nhắc nó làm gì, hay là em nhớ nó? Nói rõ cho anh!”

Đây không phải tự châm lửa đốt mình à…

“Không phải, anh đừng vội ghen. Nghe em nói này, cậu ta nhập viện, em muốn cùng anh đến thăm cậu ta. Dù gì trước kia cũng là bạn bè, không đi kỳ lắm.”

Khương Tự hỏi: “Em muốn đi?”

“Ừm.”

“Nếu anh nói không thì?”

Tôi nghẹn họng.

“Không cho phép em đi.” Khương Tự đột nhiên nhe răng cắn một phát lên tay tôi, hắn vừa liếm dấu răng vừa lườm tôi. “Em mà dám đi, anh đánh gãy chân em đấy.”

Chương 6

Trời ơi, vợ tôi hung dữ quá đòi đánh gãy chân tôi kìa.

“Anh muốn đánh gãy chân em?” Tôi cầm tay hắn nhìn tới nhìn lui, dựa vào thể lực thế này cùng lắm có thể đè tôi trên giường một lúc thôi, hơn nữa đó là tình huống đặc biệt. Còn bình thường ấy hả, một tay đủ để tôi khống chế hắn rồi, chẳng đùa đâu.

Sắc mặt Khương Tự trầm xuống: “Không những đánh gãy chân em mà còn muốn nhốt em trong phòng, mỗi ngày chơi em 18 tư thế.”

Sặc… Tôi phun…

Nhưng chỉ dám thầm phun trong lòng.

Tuy rằng tôi xem nhẹ lời cảnh báo kia, nhưng tôi cũng biết hắn tức giận vì chuyện đó nên đành giữ im lặng. Hắn muốn nói gì thì nói đi, dù sao cũng chỉ nói chơi thôi.

Tôi không hỏi hắn vì sao anh bắt em ở nhà.

Lúc này tôi cảm thấy có lẽ Khương Tự đang giấu tôi chuyện gì đó. Bất giác trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ, nếu lời của Lý Minh đều là sự thật thì sao?

Suy nghĩ này làm tôi giật thót, vội vàng phủ nhận. Không thể nào, vợ tôi còn thơ dại lắm, ngày thường khác nào con thỏ đâu, nóng lắm thì cắn tôi hai phát. Ngoại trừ thích ghen thì chỗ nào cũng tốt, tôi mà bỏ bê hắn một ngày hắn sẽ khóc đầy lu nước mắt cho xem. Càng không thể đâm người được!

Tuy tôi nghĩ vậy nhưng lòng hơi bứt rứt, giờ chỉ muốn về ký túc xá đá thằng Lý Minh vài cái, mắng nó nhiều chuyện làm gì! Ai mượn mày say xỉn! Ai kêu mày là chí cốt của tao!

“Khương Tự, anh kể cho em nghe một chút về anh đi.” Tôi bèn tìm đề tài để nói.

“Em muốn nghe gì?” Sắc mặt Khương Tự trở nên ôn hòa hơn, hắn cũng không muốn cãi nhau với tôi.

“Gì cũng được, chuyện hồi thời ấu trĩ ấu trùng ấy. Chuyện vui hay buồn anh cứ kể em nghe.”

Khương tự trầm mặc hồi lâu.

“Mai anh đưa em đi gặp một người.”

“Ai vậy anh?”

Khương Tự bình thản nói: “Em gặp là biết.”

“Ừm.” Tôi thân mật cọ vào mặt hắn, trong lòng vui lên. Khương Tự và tôi không giống nhau, tôi gặp đứa nào cũng có thể kết tình hữu nghị, còn Khương Tự trừ phi hắn nguyện ý, không thì ai hắn cũng chẳng để tâm. Bởi vậy có thể thấy được người kia đối với hắn có bao nhiêu trọng lượng.

Mặc kệ thế nào, Khương Tự muốn mở lòng với tôi chính là điều tốt. Còn mấy việc khác gác sang một bên.

***

Nơi Khương Tự gặp mặt bạn bè cũng rất đặc biệt. Sau một tiếng rưỡi ngồi xe, chúng tôi tới một bệnh viện tâm thần nơi ngoại ô thành phố.

Ở nơi này, tôi thấy một người con trai, hoặc có thể nói là một cậu bé…

Cậu bị y tá đưa trở về phòng, bàn tay tóm chặt lấy ống tay áo của y tá, biểu cảm trên mặt vừa có nét con trẻ ngây thơ xen lẫn lo lắng, bất an.

Đặc biệt từ lúc trông thấy tôi và Khương Tự, sắc mặt cậu ta càng thêm đề phòng mà nấp sau lưng y tá.

Tôi nhìn Khương Tự, lại nhìn sang… cậu bé kia.

Cậu ta và Khương Tự có vẻ ngoài giống nhau y hệt.

Tôi bất giác nắm chặt tay bạn trai, mà Khương Tự không hề phản ứng. Hắn chỉ bình thản nhìn về phía tôi giới thiệu: “Em ấy tên… Khương Lâu.”

“À…” Tôi nhất thời không biết làm sao đành lộ ra nụ cười có lệ, sau đó cận thận nói. “Khương Lâu, xin chào. Tôi là Lương Thiếu Đông…” Tay tôi vươn ra chưa được hai giây thì Khương Lâu bỗng dưng hét lên, tiếng hét thảm thiết khiến tôi bất giác rụt vai lại. Tôi đứng sững ở đó không biết làm sao.

Y tá nhanh chóng và thuần thục giữ lấy một Khương Lâu điên cuồng đấm đá, bên ngoài bác sĩ mở cửa tiến vào, bọn họ bình tĩnh khống chế bệnh nhân đang rơi vào trạng thái kích động.

Từ đầu đến cuối Khương Tự chỉ vô cảm đứng nhìn, tựa như một người qua đường, không buồn không vui xem một trò giải trí nào đó.

“Hôm nay không thể gặp.” Bác sĩ vừa cất ống tiêm vừa ra lệnh y tá đưa bệnh nhân về phòng, cũng không nhìn bọn tôi, nhưng tôi biết ông ta đang nói với Khương Tự. “Cậu ấy sợ người lạ, đặc biệt là những người có dáng vẻ công kích. Lần sau tới một mình thôi, hoặc là đừng tới.”

Bác sĩ nói xong thì đi, để tôi và Khương Tự đứng như trời trồng trong phòng. Một lúc sau tôi mới mở miệng: “Em chỉ muốn bắt tay thôi…”

“Ừ, không trách em.” Khương Tự đi ra ngoài, còn tôi dõi theo bóng lưng hắn. Vì chẳng biết nói gì cho phải nên đành im lặng lẽo đẽo theo sau.

Tôi rời khỏi bệnh viện cùng Khương Tự, ngoài cổng bệnh viện là một tỉnh lộ vắng hoe, hai bên đường bao la ruộng đồng xanh mướt.

Khương Tự bước đến gần bờ ruộng, đột nhiên nghiêm túc nói: “Ngày xưa nhà anh cũng làm ruộng mà.”

… Ơ?

“Hồi nhỏ anh từng giúp mẹ gieo mạ và nuôi heo đấy.”

Tôi lặng thinh, vì lối sống này tôi cũng trải qua rồi. Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng nông thôn nên cảm thấy bình thường, tuy nhiên lời này từ mồm Khương Tự nói ra lại có chút lạ lẫm. Rất khó để hình dung được một người không biết xào rau như hắn lại từng gieo mạ, nuôi heo.

“Lúc anh 7 tuổi, mẹ anh bán nhà, sau đó mang anh và em trai lên thành phố tìm cha.” Dường như Khương Tự không quan tâm việc tôi có nghe hay không, hắn cứ lẩm bẩm như thế.

Tôi bước lên một bước nắm bàn tay kia, chỉ thấy lạnh lẽo.

“Bọn anh đến một nơi xa lạ. Xe hơi xa xỉ, quân đội nghiêm trang, nằm mơ cũng chưa từng ở được gian phòng này, và có nằm mơ cũng không gặp người muốn gặp. Rồi anh đã biết, hóa ra cha anh là quan chức cấp cao, ông nội thì làm tướng. Gia đình anh giàu có và sang trọng, anh mang thân phận cao quý và nắm trong tay quyền lực ba đời.” Hắn cười bảo.

“Nhưng anh còn chưa kịp nhận ra đó không phải một giấc mơ thì mẹ anh đã chết, em trai phát điên.”

Lòng tôi căng thẳng, tôi siết lấy tay hắn, níu đôi chân lại.

Khương Tự bị tôi giữ tay nên không bước nữa. Tôi thấy hắn đang nhìn thẳng vào hoàng hôn, đôi con ngươi phản chiếu ánh chiều tà rực đỏ tựa như ngọn lửa đang cháy bùng.

“Bọn anh chứng kiến mẹ bị tra tấn đến chết.”

“Em biết chúng tra tấn mẹ anh thế nào chăng, chúng mở camera lên để ghi hình gửi cho cha anh, sau đó…”

Tôi phong kín lời anh, khẽ khàng và dịu dàng hôn lên đôi môi ấy. Anh nhìn tôi, ngọn lửa nơi đáy mắt như bị gió mạnh thổi qua, nó run rẩy từng hồi nhưng kiên cường không dập tắt. Tôi không ngừng mút mát cánh môi kia, chẳng có một tia tình dục nào, tất cả đều là tình yêu dành cho anh đấy.

Tôi cố gắng biểu đạt sự thương tiếc trong lòng mình để anh hiểu.

Anh đừng sợ, mọi thứ qua rồi. Đừng hận, em ở đây. Cũng đừng khóc, anh còn em bên cạnh.

Sau này có em thương anh, yêu anh. Quá khứ của anh em không kịp tham dự, nhưng tương lai của anh em nhất định tham gia.

Tôi nhớ đến một câu mà tôi cho rằng nó là lời giả dối.

Thế nhưng, nhìn Khương Tự khóc giờ phút này, tôi đột ngột nhận ra: Trên đời có một thứ tình yêu gọi là sâu đậm, bao nhiêu đau khổ khắc sâu trong lòng.

Khương Tự, em nguyện đời này trả giá vì anh. Em cầu khẩn với ông trời cho anh thôi khổ đau và dằn vặt, giải thoát anh khỏi bất kỳ sự trói buộc nào, mong anh cả đời bình an, vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK