• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Thanh dành toàn bộ buổi sáng đọc ba vạn chữ trong bản thảo, sau khi cơm trưa lại dành một giờ nghiên cứu thiết lập nhân vật và dàn ý.

Công việc này phải dựa vào dàn ý của người khác để viết, đối với những người không có năng lực sáng tác mạnh mẽ có lẽ cảm thấy so với tự sáng tác dễ dàng hơn nhưng đối với tác giả chuyên nghiệp mà nói, chuyện này so với tự mình viết truyện còn thống khổ hơn rất nhiều.

Bởi vì tác giả tự mường tượng ra câu chuyện mình muốn kể, thế giới quan và mối quan hệ giữa các nhân vật được tạo ra vô cùng tự nhiên, giống như sau khi vũ trụ nổ tung thì các hệ hành tinh xuất hiện, búng tay và chớp mắt một cái, kết cục đã định sẵn, việc kế tiếp chỉ cần bổ sung chút chi tiết mà thôi.

Thế nhưng viết dựa trên dàn ý mà người khác đưa cho, là phải cất giấu vũ trụ người khác muốn xây dựng vào trong đầu mình.

Cho nên lúc trước khi tới phòng làm việc Linh Mặc, kỳ thật Tạ Thanh đã vướng mắc mấy ngày liền mới quyết định có nên làm công việc này hay không.

Dù sao trình độ của cô vẫn còn đó, tuy rằng tác phẩm cô từng viết cũng không nhiều, nhưng nếu sáng tác ra một tác phẩm mới cũng không quá tệ.

Cô và Lưu Cẩm hàn huyên về vấn đề này mấy tiếng đồng hồ, cho tới cuối cùng, Lưu Cẩm tuy rằng không tán đồng cô làm loại công việc “nô lệ đồng tiền” này, nhưng cũng không thể không thừa nhận mối lo lắng của cô là đúng.

… Độc lập sáng tác, có quá nhiều điều không chắc chắn được.

Bản thảo có thể xuất bản thành sách rất khó, dù mỗi ngày đều có một cuốn sách mới ra đời, nhưng ở trong hàng ngàn hàng vạn bản thảo của những tác giả khác thì một bản thảo cũng chỉ là muối bỏ biển. Rất nhiều tác giả đều đã từng trải qua ít nhất một lần chuyện bản thảo bị từ chối, bị từ chối tới mức chết lặng rồi cũng chẳng có gì đảm bảo là có thể qua.

Còn trên mạng thì sẽ không bị từ chối nhưng lại có khả năng bị vùi dập giữa chợ. Một bộ truyện đăng lên, cũng phải chịu hai ba tháng không có thu nhập, đối với người không có kinh nghiệm về văn học mạng như Tạ Thanh, chuyện này vô cùng mạo hiểm.

Văn học mạng có lẽ nuôi sống được rất nhiều người, nhưng ở lúc một người thật sự cần tiền, con đường này hiển nhiên không phải sự lựa chọn sáng suốt.

Cho nên so tới so lui, Tạ Thanh cuối cùng vẫn lựa chọn làm công việc viết hộ này.

Tiền nhuận bút tuy rằng không cao nhưng ít ra viết một ngàn chữ là có thể có tiền công của một ngàn chữ.

Đọc xong dàn ý và thiết lập nhân vật, Tạ Thanh vẽ sơ đồ mối quan hệ giữa các nhân vật ra. Bộ truyện võ hiệp này có cốt truyện lớn hơn rất nhiều so với bộ trạch đấu trước kia cô làm, sơ đồ có thể giúp cô rất nhiều.

Sau đó cô mở dàn ý từng chương, triển khai thành bản thảo giấy.

Trước thời gian tác giả mở hố phải giao năm vạn chữ, áp lực không tính là lớn. Nhưng ngộ nhỡ sau khi mở hố, tác giả muốn mỗi ngày một vạn, cô chắc chắn không thể thích ứng ngay nên hiện tại bắt đầu tăng ca tích cóp bản thảo dự phòng.

Viết được hai đoạn, Tạ Thanh cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.

Cô lật qua lật lại dàn ý chương xem kỹ, bút bi bị nhấn tới nổi tiếng cạch cạch vang lên không ngừng.

Tới lúc hoàng hôn, cô rốt cuộc cũng nghĩ ra vấn đề.

Đây là một truyện võ hiệp có kịch bản cũ trong thế giới văn học mạng, bắt đầu câu chuyện là vai chính có cuộc đời mãn nguyện như ý. Cha mẹ ân ái, gia đình vui vẻ, sư phụ và phụ thân hắn kết bái huynh đệ sống chết có nhau, sư phụ cũng đối xử với hắn rất tốt.

Bước ngoặt của câu chuyện xảy ra ở chương 9 và chương 10, chính là hai chương cuối cùng trong bản thảo của tác giả.

Đầu tiên là cha mẹ vai chính chết vào một đêm mưa to, chết rất thê thảm nhưng nước mưa cọ rửa hầu như toàn bộ dấu vết vụ án mạng, chỉ có thể quan sát miệng vết thương nhìn ra là do một loại công phu rất âm độc gây ra.

Tình tiết cuối cùng là, vai chính tình cờ có cơ hội phát hiện trong phòng sư phụ có loại công phu bí tịch kia, kinh sợ nghi ngờ hung thủ rốt cuộc là người nào.

Trong dàn ý chi tiết đã cho, tác giả yêu cầu viết chương sau vai chính đau khổ bi thương tột cùng, đánh mất lý trí hoàn toàn, muốn tự tay đâm chết hung thủ báo thù cho cha mẹ.

Sau đó, dĩ nhiên thua dưới tay sư phụ. Vai chính mất hết nội công ngã xuống sườn núi và được một cao nhân ẩn thế cứu chữa, từ đó về sau nằm gai nếm mật, ẩn nhẫn tu luyện, chỉ mong luyện thành thần công có thể báo thù.

Cách sáng tác kinh điển, kịch bản kinh điển, tình tiết và cảm xúc cũng rất mạnh, là thể loại báo thù văn ưa thích của văn học mạng.

Nhưng thiên quá về tình tiết làm người ta cảm thấy thiếu đi logic.

Tình tiết sảng khoái và độ hợp lý cao là nhân tố tạo ra niềm yêu thích của độc giả.

Có thể kết hợp hoàn mỹ hai thứ này sẽ khiến cho cốt truyện càng thêm hợp lý và đẹp mắt, đó là bản lĩnh của tác giả.

“Cạch cạch.” Bút bi nhấn một tiếng cuối cùng.

Dừng lại.

Tạ Thanh cúi người, múa bút thành văn.

Tăng ca thêm giờ, chủ nhật cũng không ngủ. Trước ngày 30 tháng 11, Tạ Thanh đã viết được tám vạn từ, sau khi giao năm vạn, còn thừa ba vạn từ từ dùng.

Ngày mùng 1 tháng 12, Tạ Thanh không tò mò đi tìm xem là truyện của vị đại thần nào, tiếp tục điên cuồng chạy theo bản thảo.

Ngày 11 tháng 12, hẳn là tác giả đã dùng xong ba vạn chữ tự sáng tác, bản thảo của Tạ Thanh mới dùng hôm đầu tiên, điện thoại trong văn phòng Tống Mặc đã bị oanh tạc.

Người gọi tới chính là trợ lý của đối phương, lúc Tạ Thanh và Đinh Nhất Phàm cùng bị gọi vào văn phòng, cơn tức giận của người đại diện kia còn chưa có tan.

Tống Mặc bật loa ngoài rồi đặt điện thoại lên bàn, đau đầu xoa thái dương.

Bên kia điện thoại là giọng nam nho nhã yếu ớt nhưng nghiêm túc: “Tống tổng, rốt cuộc ngài có muốn giải quyết vấn đề không?”

“Muốn chứ.” Tống Mặc thở dài, “Tôi không phải nghiêm túc ở đây cho anh nói rõ sao? Anh gửi bản thảo cho tôi xem, bản thảo không có sửa lại hướng đi trong dàn ý, chỉ thêm vài vài tình tiết, trong quá trình sáng tác người viết hộ có ý nghĩ của riêng mình cũng rất bình thường, sao anh phải tức giận như vậy?”

Bên kia nghiêm khắc nhắc nhở: “Không phải tôi tức giận, là Tứ Đại tức giận. Đối với tác giả mà nói, loại chuyện thêm loạn tình tiết này có thể nói là “xâm phạm chủ quyền” rồi.”

Tạ Thanh buột miệng thốt ra: “Tìm người khác viết hộ bản thảo cho mình thì không cảm thấy là xâm phạm chủ quyền sao?”

“Cô nói cái gì?” Bên kia điện thoại ngay tức khắc nổi giận đùng đùng, Tống Mặc nhíu mày ý bảo cô câm miệng, nói với bên kia: “Được rồi, ngài là bên A, ngài định đoạt. Cứ như vậy đi, tình tiết thêm vào các người cứ bỏ đi, tiền nhuận bút cũng không cần trả cho chúng tôi, chỉ tính từ đoạn các người sử dụng, có được hay không? Tôi thấy xóa đoạn này cũng hợp cốt truyện, vừa khéo hợp với dàn ý.”

“Không được.” Giọng điệu trợ lý bên kia lãnh đạm, “Ngay cả biên tập cũng không dám sáng tác loạn vào dàn ý của Tứ Đại, các người một phát thêm một hai vạn chữ vào cốt truyện thật sự quyết đoán. Hợp tác tới đây kết thúc, Tứ Đại đã xin tạm dừng với độc giả và sẽ tự mình viết lại mấy chương này, sau đó tìm phòng làm việc khác.”

Ngay sau đó, loa ngoài chuyển sang âm báo kết thúc cuộc gọi.

Tống Mặc chán nản, đóng loa, nhỏ giọng chửi một câu: “Mẹ nó…”

Tức giận vì chuyện không như ý, lại còn không có biện pháp giải quyết.

Việc này hắn thấy không cần phải chuyện bé xé ra to như vậy, giống như Tạ Thanh nói, tìm người viết hộ rồi mà vẫn còn quan tâm tới “chủ quyền” sao?

Hơn nữa hắn bình tĩnh xem xét, hắn cảm thấy Tạ Thanh viết thật sự khá tốt.

Nhưng hắn cũng biết, rất nhiều tác giả có tình tình có chút cổ quái.

Nếu chạm phải vảy ngược của đối phương, chuyện này cũng chỉ đành như vậy.

Tống Mặc bực bội nói với Tạ Thanh: “Không cần so đo với hắn, tổng cộng cô đã viết bao nhiêu, cho Đinh Nhất Phàm xem qua, sau đó tiền nhuận bút thế nào tôi sẽ trả cho cô.”

Thật trượng nghĩa.

Tạ Thanh cười cười: “Được.” Cũng không quá khách khí.

Tống Mặc phỏng chừng có chút để bụng, chuyển khoản ngay trong đêm cho Tạ Thanh.

Sau khi nhận được Tạ Thanh nhẩm tính, phát hiện hình như Tống Mặc còn đóng thuế cho cô?

Hôm nay vừa đúng là thứ sáu. Ngày hôm sau, Tạ Thanh tới tìm Đinh Nhất Phàm lấy bản thảo mới.

Mấy ngày này bởi vì đuổi bản thảo nên cô ngủ không đủ giấc, Đinh Nhất Phàm nhìn khí sắc của cô không tốt, khuyên cô nghỉ ngơi hai ngày, thứ hai rồi hãy nói.

Nhưng Tạ Thanh nói: “Tôi muốn mau chóng thích ứng với cường độ công việc.”

Bằng không ngộ nhỡ về sau thật sự có tác giả muốn một ngày cô làm một vạn thì làm sao bây giờ.

Vào bữa cơm chiều ngày thứ hai, tất cả mọi người phát hiện Trâu Tiểu Doanh có chút thất thần.

Không tập trung dùng bữa, mà tay trái vẫn luôn lướt di động, hơn nữa sắc mặt còn xanh mét.

Tác giả nam ngồi cách bàn nói giỡn: “Nhị Doanh, sao thế, cô lại chiến với người nào sao?”

“Chớ chọc tôi, tôi đang tức giận đấy!” Trâu Tiểu Doanh vỗ bàn, “Tứ Đại uống nhầm thuốc rồi!”

Tạ Thanh thoáng chậm lại.

Thỏa thuận bảo mật của phòng làm việc rất nghiêm khắc, cho nên chuyện ai viết hộ cho ai không thể nói ra ngoài, ngoại trừ tổ trưởng bàn giao công việc và người viết hộ, những người khác cũng không biết ai viết cái gì.

Trâu Tiểu Doanh vẫn luôn viết bản thảo ở tổ nữ tần, tổ nam tần nhận bản thảo gì cô ấy hoàn toàn không biết.

Tạ Thanh ăn canh gà rau chân vịt, giống như không để ý hỏi: “Làm sao vậy?”

“Bao nhiêu lâu mới mở một bộ truyện mới, mới viết được mấy vạn chữ thì bắt đầu dừng không viết thêm nữa, nói cái gì mà chương đó viết không ổn, phải viết lại.” Trâu Tiểu Doanh hung dữ cắn viên thịt, “Hôm nay đăng đoạn viết lại lên, chẳng biết làm cái quái gì nữa mà kém xa bản cũ!”

Độc giả đọc mấy vạn chữ từ chương 1 trở đi đã rất có cảm tình với nhân vật chính, nhập tâm vào câu chuyện.

Chất lượng văn chương đột nhiên giảm đi, dễ dàng khơi lên lửa giận trong lòng độc giả.

Khu bình luận dĩ nhiên bùng nổ, Trâu Tiểu Doanh đẩy điện thoại qua cho Tạ Thanh xem, Tạ Thanh lướt thử, quả nhiên phía dưới là mắng chửi hoặc chế giễu.

[Tứ Đại, anh cảm thấy bản này so với gốc hay hơn sao??? Anh nghiêm túc đấy à!!!]

[Đầu óc tác giả bị ngấm nước sao? Hay bị hồn nhập đấy?]

[Có thể có chút trách nhiệm với tác phẩm của mình không, đừng tùy hứng như vậy chứ?]

Cô vừa nhìn vừa nghe Trâu Tiểu Doanh nói: “Vốn dĩ bản ban đầu, cảm xúc của nhân vật tốt hơn rất nhiều! Sau khi vai chính phát hiện ra hung thủ có thể là sư phụ quả thật rất hoang mang, theo bản năng thuyết phục bản thân có khả năng không phải sư phụ làm, đồng thời thu thập manh mối… Tôi cảm thấy cách xử lý này rất hợp lý! Ở chung nhiều năm như vậy, làm sao có thể vừa nhìn thấy bí tịch kia đã cảm thấy nhất định là sư phụ làm!”

Tạ Thanh cười cười không nói gì.

“Hơn nữa cậu biết không? Tình tiết cũ cũng đặc biệt có cảm xúc hơn!” Trâu Tiểu Doanh nghiêm túc bình luận, “Cậu đã từng xem Escape room rồi đúng không? Trình tự mà vai chính thu thập manh mối giống như bản chữ của Escape room! Cẩn thận thăm dò, xây dựng cảnh tượng cũng vô cùng đặc biệt, tôi xem tới nỗi da đầu cũng tê dại luôn!”

Tạ Thanh cũng vừa vặn đọc được bình luận hai ngày trước, quả thật, bao người thét lên:

[A a a a a a ngọa tào!]

[Má ơi tôi bùng cháy rồi, thật xúc động! Không ngờ được Tứ Đại còn có thể viết ra loại tình tiết này!

[Tứ Đại, I love you aaaaa!]

Trâu Tiểu Doanh: “Hiện tại sửa xong thành cái gì ấy, ở trong mưa gào thét sau đó chạy tới quyết đấu cùng sư phụ? Ngộ nhỡ sư phụ cũng vì giúp đỡ bằng hữu tìm kiếm manh mối, từ tay kẻ thù lấy được bí tịch kia thì sao?”

Nói nói nói lại, cô ấy mắng: “Tôi tức giận!!! Vốn dĩ mọi người còn cược với nhau xem rốt cuộc hung thủ có phải sư phụ hay không, thật thú vị, kết quả hắn…” Cô ấy nghiến răng, “Sửa lại kém tới nỗi giống như tìm người viết hộ vậy, tức chết tôi rồi!”

“…” Tạ Thanh không dám cười nữa.

Cô chuyên tâm nghe Trâu Tiểu Doanh mắng chửi, không chú ý điện thoại của Đinh Nhất Phàm ngồi cách hai bàn reo lên.

Hai phút sau, Đinh Nhất Phàm đẩy mắt kính, nhìn quanh bốn phía, sau đó đi tới chỗ Tạ Thanh.

Thấy bàn ăn trước mặt Tạ Thanh vẫn còn chưa động đũa, trước khi nói chính sự hắn nói một câu: “Tạ Thanh, lát nữa tôi mời cô ăn cái khác.”

Tạ Thanh nhìn về phía hắn.

Hắn rồi nói tiếp: “Giờ cùng tôi lên tầng, Tống ca tìm có việc.”

“Chuyện gì gấp vậy?”

Đinh Nhất Phàm đứng phía sau Trâu Tiểu Doanh, im lặng nhìn Trâu Tiểu Doanh một cái: “Người hai ngày trước gây sự chuyện bản thảo giờ lại gọi tới, Tống ca bảo chúng ta mau chóng qua chỗ anh ấy.”

Đinh Nhất Phàm dáng cao chân dài nên sải bước đi trước, tới cửa văn phòng Tống Mặc, hắn đưa tay gõ cửa.

“Mời vào.” Người bên trong nói.

Mở cửa vào, hai bọn họ nhìn Tống Mặc và Tống Mặc cũng nhìn hai người bọn họ.

Sau đó, Tống Mặc nhìn chằm chằm Tạ Thanh, chỉ chỉ điện thoại đã bật loa ngoài trước mặt.

Tạ Thanh cũng không căng thẳng, thảnh thơi bước lên chống tay lên bàn, nói vào điện thoại: “Chào anh?”

“Tạ tiểu thư.” Bên trong là tiếng vị trợ lý ngày đó.

Tạ Thanh nhíu mày, cô cũng nghe được bên kia mang theo tâm tình phức tạp hít sâu một hơi: “Tôi có thể mời cô tiếp tục viết bản thảo không?”

“…”

Tuy rằng đã hủy bỏ hợp đồng, Tạ Thanh biết rõ cuộc điện thoại này không tới mức “lai giả bất thiện” [1], nhưng vẫn không ngờ được họ chuyển ý như thế.

[1] Thành ngữ Trung Quốc, ý nói người tới có ý đồ xấu nên đề phòng.

Cô nhìn Tống Mặc, Tống Mặc lại buông tay tỏ vẻ làm người xem.

Tạ Thanh liền thản nhiên nói: “Hay là thôi đi, tôi không cách nào đảm bảo sau này bản thân sẽ không “xâm phạm chủ quyền” một lần nữa.”

Cô không nghĩ tới đối phương cũng mở loa ngoài, sau những lời này, giọng nói bên kia thay đổi.

Một giọng nam có ba phần xấu hổ nói: “Khụ, Tạ tiểu thư phải không, tôi là Tứ Ngôn.”

Hóa ra là hắn.

Tạ Thanh không quen hắn nhưng biết hắn là bạn bè của Nhất Sinh Thư.

Lúc trước Nhất Sinh Thư đăng bài trên Weibo dẹp loạn lửa giận của độc giả, nói mình là fan của Ngọc Ly, Tứ Ngôn cũng chia sẻ bài viết.

Tạ Thanh mím môi, không có mở miệng.

Tứ Ngôn: “Chuyện kia… Chuyện lúc trước cô đừng nóng giận, tôi không, tôi… chỉ… Tác giả có cái tôi của bản thân, quả thật cũng từ lâu rồi không ai dám sửa dàn ý của tôi, xin cô hiểu cho.”

Tạ Thanh im lặng cười nhạt, nếu Tứ Ngôn có thể nhìn thấy, nhất định sẽ nhớ tới câu nói của cô “Tìm người khác viết hộ không cảm thấy là xâm phạm chủ quyền sao?”

Cô nghe Tứ Ngôn nói tiếp: “Nhưng tôi cũng là một lão tác giả rồi, tôi khâm phục những tác phẩm tốt! Ngày đó tôi nổi nóng, mất đi lý trí. Hai ngày nay tôi cũng đã bị độc giả mắng cho tỉnh lại rồi, tôi nghiêm túc xem bản thảo của cô, quả thật rất tốt… So với tôi viết còn tốt hơn.”

Thái độ rất chân thành.

Tạ Thanh nói “Cảm ơn” đáp lại, cô không có cảm xúc gì nhưng bên kia cũng nhẹ nhàng thở ra.

“Cho nên tôi hy vọng chúng ta có thể tiếp tục hợp tác.” Tứ Ngôn rèn sắt ngay khi còn nóng, “Nếu ngày nào đó cô muốn tự sáng tác bản thảo, có thể tới tìm tôi, tôi giới thiệu biên tập ký hợp đồng cho cô, tôi sẽ tiến cử cô với nhà xuất bản. Bộ truyện này, tôi sẽ nâng giá, cô xem có được hay không?”

Được.

Tạ Thanh rốt cuộc cũng nghe được câu theo như kịch bản cô mong muốn, xoay người dựa vào bàn: “Bao nhiêu tiền?”

Tống Mặc và Đinh Nhất Phàm bị tư thái này của cô chọc cười.

Tứ Ngôn hỏi: “Phòng làm việc các người ăn chia thế nào?”

Tống Mặc kịp thời đáp: “Bình thường là hai tám, cô ấy được bao ăn bao ở nên là bốn sáu, phòng làm việc bốn, cô ấy sáu.”

“Ôi, tôi không giỏi toán…” Tứ Ngôn chép miệng, “Cứ như vậy đi, giá cả cụ thể các người tự tính, tôi đảm bảo tới tay cô ấy là 150 đồng một nghìn chữ.”

Giá lúc trước của cô là 15 đồng một nghìn chữ, giờ gấp mười lần!

Tạ Thanh cực kỳ hài lòng với cái giá này nhưng quả nhiên gừng càng già càng cay.

Tống Mặc dựa trên nguyên tắc anh kiếm nhiều tiền tôi cũng phải kiếm nhiều tiền, truy hỏi một câu: “Trước thuế hay sau thuế?”

Đầu dây bên kia nghẹn họng một phen.

Hắn hỏi như vậy, là cá nhân hắn biết rõ hắn muốn nghe đáp án không phải là trước thuế.

Im lặng hai giây, bên kia yếu ớt trả lời: “Sau thuế.”

“Được.” Tống Mặc vừa lòng gật đầu, “Ngày mai bảo trợ lý Lương tới ký hợp đồng đi.”

Sau đó bình tĩnh cúp điện thoại.

Ngoài mặt bình tĩnh nhưng Tạ Thanh và Đinh Nhất Phàm đều nhìn ra hắn âm thầm thoải mái, hai người đều nhíu mày nhìn hắn.

“… Làm sao vậy?” Tống Mặc buông tay, “Lần trước hắn dám cúp điện thoại trước tôi.”

Đinh Nhất Phàm không nhìn hắn nhưng Tạ Thanh vẫn là biểu tình kia.

Tống Mặc: “Thuế dĩ nhiên phải cho bọn họ gánh! Bằng không 150 đồng một nghìn chữ, mỗi ngày vạn chữ là 1500 đồng, một tháng bốn mươi vạn đồng, khấu trừ bao nhiêu thuế đây?”

Tạ Thanh không nhìn hắn nữa, gật gật đầu: “Cảm ơn Tống ca.”

******

Tạ Thanh nhận được giá tiền 150 đồng một nghìn chữ sau thuế!

Tin tức này oanh tạc phòng làm việc.

Mức giá này chẳng là bao nhiêu so với thu nhập của một đại thần nhưng so với đại đa số mọi người mà nói là rất cao.

Kỳ thật giá tiền cả của mọi người đều không công khai, giá tiền của Trâu Tiểu Doanh ngay cả Tạ Thanh cũng không biết. Nhưng phòng làm việc có một quy định là dựa theo công trạng và lý lịch mà tính toán, người có điểm cao nhất được ở phòng VIP, vốn là nếu như tác giả ở phòng VIP bị người khác vượt qua số điểm đang có, sẽ phải lập tức chuyển ra khỏi phòng VIP.

Công thức tính điểm rất phức tạp, Tạ Thanh không rõ rốt cuộc là tính như thế nào nhưng tóm lại là giá tiền một nghìn chữ có tính quyết định điểm số.

Vì mục đích khích lệ tác giả, quy định này vẫn luôn được chấp hành một cách lạnh lùng và vô tình.

Tạ Thanh vừa bước ra khỏi văn phòng Tống Mặc, trợ lý Trương Băng đã thông báo rằng Đào Nhiên phải đổi phòng, vì thế tin tức Tạ Thanh có mức giá cao lan truyền nhanh chóng.

“F*ck, trâu bò!” Sau khi nghe tin, Trâu Tiểu Doanh chạy tới phòng Tạ Thanh kích động cả buổi, nhịn không được tò mò hỏi, “Cậu lấy được hợp đồng của đại thần nào phải không?”

Nếu cô ấy biết được sự thật sẽ không vui vẻ đâu.

Tâm tình Tạ Thanh phức tạp, chỉ nói: “Tôi phải giữ bí mật hợp đồng.”

Trâu Tiểu Doanh lè lưỡi, không hỏi nữa.

“Cốc cốc.” Cửa bị gõ vang.

Nhưng kỳ thật cửa không có đóng, Tạ Thanh và Trâu Tiểu Doanh quay đầu đã nhìn thấy Đinh Nhất Phàm.

Đinh Nhất Phàm dựa vào khung cửa cười hỏi: “Lão đại, thư thư cho tôi vài ngày thu dọn đồ đạc, được không?”

“Không phải Đào Nhiên phải dọn đi sao?” Trâu Tiểu Doanh kinh ngạc nói.

Đinh Nhất Phàm chép miệng: “Tôi thấy Đào Nhiên vừa rồi tái mặt rồi, tôi cảm thấy tốt hơn hết không nên gây thêm mâu thuẫn nên tôi thương lượng với Trương tỷ, tôi đổi với Tạ Thanh.”

Trâu Tiểu Doanh hiển nhiên khó chịu với kết quả này: “Trương tỷ đồng ý rồi sao?”

Đinh Nhất Phàm gật gật đầu: “Hơn nữa Tạ Thanh hiện tại cũng tính là người tổ nam tần chúng tôi, không nên phải tranh phòng VIP của tổ nữ tần.”

Cũng phải.

Trâu Tiểu Doanh bĩu môi tỏ vẻ chấp nhận, lại nghe Tạ Thanh nói: “Không cần dọn đi đâu, tôi lười đổi lắm, ở đây cũng rất tốt.”

“… Đừng!” Đinh Nhất Phàm lập tức khuyên can, “Đừng khách khí với tôi, cứ theo quy định của chúng ta đi. Đây là cách khích lệ của phòng làm việc, cô chuyển qua đi, sau này tôi vượt cô thì lại đổi lại, như vậy cũng tốt với tôi.”

Hắn đứng ở cạnh cửa, cô dựa cửa sổ gần bàn máy tính, trong phòng có chút tối tăm, vì vậy khi đối diện nhau ở phía xa xa có một tia tuyệt diệu khó nói nên lời.

Đinh Nhất Phàm nhất thời thất thần, lại bị cô bỗng nhiên nở nụ cười ranh mãnh lôi trở về.

“Không đổi phòng anh cũng có thể cố gắng vượt qua tôi mà.” Cô mỉm cười nhìn hắn, “Ở phòng người khác, anh không khó chịu à?”

Rõ ràng là thân hình gầy gò tới nỗi yếu ớt, bối cảnh căn phòng cũng đơn giản, vậy mà trong nháy mắt, Đinh Nhất Phàm lại cảm thấy xung quanh cô tràn ngập ánh sáng, nụ cười của cô làm tim hắn đập chậm nửa nhịp.

Hắn hoảng hốt không thể không gượng ép ho khan một tiếng làm cho bản thân hoàn hồn, tỏ vẻ nhẹ nhõm: “Miệng lưỡi thật sắc sảo.”

Nói xong hắn nhớ Tạ Thanh hôm nay chưa ăn cơm chiều, nói: “Cô đói không, chúng ta đi ra ngoài ăn một chút nhé? Tôi mời.”

“Lạnh lắm, tôi lười ra cửa.” Tạ Thanh vừa nói vừa xoay người mở ngăn kéo bàn máy tính, “Anh ăn lẩu ăn liền không? Tôi mời.”

Đinh Nhất Phàm: “…”

Hai mươi phút sau, hai người ngồi bên bàn máy tính bắt đầu ăn.

Đinh Nhất Phàm là người Hàng Châu, trình độ ăn cay của người ở khu vực Chiết Giang rất kém, vì thế lần đầu tiên trong đời Tạ Thanh nhìn thấy có người ăn lẩu ăn liền còn nhúng đồ từ nồi lẩu qua nước một lần, cô cảm thấy rất kinh ngạc.

Mà Đinh Nhất Phàm ăn như vậy vẫn thấy cay, ở bên cạnh hút khí lạnh hỏi Tạ Thanh ăn không biến sắc, tim không nhảy loạn: “Cô không cảm thấy cay sao?”

Tạ Thanh nhún vai: “Tôi là người Hồ Nam.”

Đinh Nhất Phàm: “…”

Người Tứ Xuyên không sợ cay, người Hồ Nam càng không sợ cay.

Hắn là người Hàng Châu, hắn có bao nhiêu ý nghĩ quẩn trong lòng mới có thể ăn nồi lẩu ăn liền của người Hồ Nam?

Tạ Thanh nhìn thoáng qua biểu tình cứng ngắc của hắn, hiền lành dò hỏi: “Trong ngăn kéo còn có gói mì tôm không cay… Lúc tôi mua nồi lẩu này được tặng, nếu anh không ngại tôi lấy ra cho anh ăn, anh có ăn không?”

Đinh Nhất Phàm rút khăn giấy lau nước mũi, gắng gượng chống cự: “Không sao, cũng không có cay như vậy.”

Tạ Thanh thật cảm thấy hổ thẹn, ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi xin lỗi, tôi không biết anh không thể ăn cay. Hôm trước người nhà gửi thịt vịt khô cho tôi, tôi tặng anh một con bồi tội nhé.”

Đinh Nhất Phàm trầm mặc ba giây, hắn nói: “Vịt khô vẫn là vịt cay…”

******

Gần nửa tháng sau, Tạ Thanh bận bịu tới chóng mặt.

Tứ Ngôn rất nhanh bước vào giai đoạn một ngày một vạn chữ, cũng có nghĩa là một ngày cô phải viết một vạn, cuối tuần cũng không được nghỉ.

Đinh Nhất Phàm đề nghị các ngày trong tuần cô viết nhiều thêm một chút để tới thứ bảy và chủ nhật được nghỉ ngơi, nhưng tốc độ của cô thật sự không viết được nhiều như vậy.

Buổi tối thứ bảy, Tạ Thanh phát hiện cô dùng hết đường trắng rồi.

Đường có thể kích thích đại não, làm cho người ta sung sướng và mang tới cảm hứng, mấy ngày gần đây mỗi ngày phải viết một vạn chữ, cô đều phải uống nước đường chống đỡ, không có nó không được.

Tạ Thanh tới cửa hàng tiện lợi, kết quả thật không may, đường trắng trong cửa hàng tiện lợi đã bán hết rồi, chỉ còn đường viên.

Đường viên là đường nhập khẩu, bốn mươi đồng một hộp nhưng chỉ có ba mươi viên.

Nhuận bút 150 đồng một nghìn chữ của cô tới tháng sau mới có thể nhận, bây giờ trong ví vẫn rỗng tuếch. Hơn nữa cho dù tiền về cô cũng không cam lòng tiêu tốn nhiều tiền cho khoản này.

Cô vội vã kiếm tiền như vậy là bởi vì có chuyện quan trọng phải làm, tiền này chỉ có thể dùng cho chỗ cần thiết.

Tạ Thanh đi bộ tới trung tâm thương mại gần đây.

Vị trí của biệt thự hơi xa trung tâm, không có những công trình như trong thành phố, siêu thị lớn chỉ có một cái ở dưới tầng hầm trung tâm thương mại.

Cầm hai túi đường trắng, Tạ Thanh đi xếp hàng thanh toán. Gõ chữ cường độ cao và ngủ không đủ giấc làm cho cô có chút ngẩn ngơ, không có sức lực dư thừa chú ý người xung quanh.

Vì thế lúc cô mở mã thanh toán cho nhân viên cửa hàng quét, mới phát hiện người xếp hàng trước mặt hình như là người quen.

Bởi vì đối phương gọi cô: “Tạ tiểu thư?”

Tạ Thanh thanh toán xong, mơ màng nhìn lại, cảm giác tư duy của mình còn chậm hơn máy quét của nhân viên cửa hàng.

Là Lục Thành.

Tuy là thứ bảy nhưng hắn vẫn ăn mặc tây trang chỉnh tề. Chẳng qua cầm áo khoác trong tay, tay áo sơ mi xắn tới khuỷu tay, thêm vài phần thảnh thơi phóng khoáng.

Lục Thành nhìn quầng thâm trên mắt cô, nhíu mày bật cười: “Tạ tiểu thư bị ai đánh vậy?”

“Gần đây gõ hơi nhiều chữ nên tôi thiếu ngủ.” Tạ Thanh không có lòng nhiều lời với anh, xách túi đi ra ngoài. Đi hơn mười mét, mới phát hiện Lục Thành đi cùng cô.

Cô không thể không khách khí nói nói chuyện với hắn: “Sao Lục tổng lại rảnh rỗi tới chỗ này?”

Lục Thành suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: “Có người thân ở gần đây.”

Đã tới cửa thang máy.

Lục Thành muốn xuống gara dưới tầng hầm, thấy Tạ Thanh muốn đi lên tầng một, chần chừ một chút vẫn lễ phép mở lời mời: “Tôi đi ngang qua phòng làm việc của các người, tôi lái xe đưa cô trở về nhé?”

Nhưng Tạ Thanh căn bản không để ý hắn, bước lên thang cuốn.

Lục Thành bởi vì thái độ này của cô mà nhíu mày, qua vài giây mới phát hiện hình như không phải cô cố ý.

Khuỷu tay cô vịn lan can, mặt chôn vào cánh tay, tinh thần kém tới nỗi hận không thể lúc lên thang máy tranh thủ ngủ một lát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK