Khi tỉnh lại, thân dưới nhớp nháp đã được rửa sạch, lúc ngồi dậy bụng vẫn hơi có cảm giác bị gậy th*t đội lên. Anh ôm eo ngồi dậy, lúc đi bắp chân còn hơi run.
"Bữa tối chuẩn bị xong rồi ạ." Quản gia đứng ở cửa, thấy anh ôm eo thì cung kính nói, "Nếu ngài đi lại bất tiện thì tôi có thể bế ngài đi."
Giản Tồn vừa thấy quản gia thì lại nhớ đến chuyện tối qua, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, vội vã xua tay cự tuyệt đối phương: "Không cần đâu......"
Tối qua anh kêu rên quá lâu nên cổ họng hơi khàn.
Quản gia không phải người nên không có lòng xấu hổ, nhưng anh không thể nào bình tĩnh như đối phương, bị đôi mắt đen nhạt kia nhìn, anh lại nhớ đến bộ dạng thê thảm kêu khóc không ngừng của mình.
Có thể xóa sạch ký ức hôm qua của quản gia không nhỉ? Giản Tồn tự hỏi, nghĩ tới bạn thân bế mình đi tắm thì càng thêm xấu hổ. Anh đã mặt dày mày dạn ở ké nhà bạn thân mà còn gây ra chuyện này nữa, có khi nào đối phương sẽ đuổi anh ra khỏi biệt thự không?
"Đều tại tớ không nói rõ trước với cậu." Phí Thị ngồi đối diện anh nói, "Công ty đang thử gia tăng chức năng của người máy, Số 1 là sản phẩm đầu tiên mà tớ thiết kế. Tớ đã truyền cảm xúc của mình cho nó để xem nó có thể bắt chước đến mức nào."
Anh nuốt xuống đồ ăn trong miệng, mở to mắt hỏi: "Vậy hành vi của nó tối qua......"
Phí Thị ho khan rồi nói: "Đó là nó học trên mạng đấy. Nó có thể phân tích tư thế làm tình được ưa thích nhất, cũng có thể thu thập phản hồi của đối tác trong quá trình này để cố gắng nâng cao trải nghiệm."
Giản Tồn tiêu hóa những nội dung này, chớp mắt mấy cái, do dự chốc lát rồi nói: "Cậu và nó......"
Phí Thị lập tức hiểu ra nên ngắt lời anh: "Nó là hàng mẫu đời đầu nên chưa được đưa vào làm tình thực tế, lúc khởi động chế độ thứ hai đã bỏ sót lời nhắc an toàn, đều tại tớ không suy xét kỹ." Nói xong trên mặt thanh niên lộ ra vẻ áy náy.
Giản Tồn vội nói: "Đâu phải lỗi của cậu, lẽ ra tớ không nên tùy tiện đụng vào nó......"
Phí Thị nhìn anh nói: "Tớ đã cảnh cáo Số 1 rồi, không được vứt linh kiện bừa bãi nữa."
Quản gia đứng cạnh khẽ gật đầu.
Nghĩ đến linh kiện kia là gì, Giản Tồn chợt thấy buồn cười, nhưng không thể cười ra tiếng nên đành phải mím môi kìm lại rồi nhỏ giọng phụ họa: "Đúng vậy, vứt bừa bãi nguy hiểm lắm."
Quản gia nhìn anh, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười ấm áp, hỏi anh: "Tôi có làm ngài sướng không?"
Ngoại hình anh và quản gia khá giống nhau nhưng mặt anh tròn hơn, khóe mắt cũng không xếch lên, nhìn thân thiện cởi mở hơn, không có khí chất ôn hòa chững chạc như đối phương.
Khó khăn lắm Giản Tồn mới thoát ra khỏi nỗi xấu hổ, nghe quản gia hỏi thì mặt lại nóng ran, lắp bắp nói: "Cậu, cậu đừng nhắc lại chuyện hôm qua nữa......"
Đèn báo trên cổ tay quản gia lóe lên, y nói: "Dữ liệu biểu thị ngài nói năm mươi tám câu "sướng quá", xuất tinh sáu lần, bài tiết không kiềm chế một lần, thích nhất tư thế ôm chịch."
Toàn thân Giản Tồn cứng đờ, nói không nên lời, đưa mắt cầu cứu bạn thân, hy vọng đối phương làm quản gia ngậm miệng.
Phí Thị đưa tay tắt tiếng quản gia rồi hỏi anh: "Cậu đã bao giờ làm chuyện này với ai chưa?"
Anh lắc đầu, thấp giọng nói: "Tớ thích chơi với bạn bè nhưng chưa bao giờ quan hệ thân mật với ai như vậy cả."
"Cậu đừng quá để ý chuyện tối qua," Phí Thị nói, "Cứ xem như nó là "món quà" tớ tặng cậu, giúp cậu luyện tập để đạt được khoái cảm từ tình dục đi."