Chương 5: Rốt cục là ai?
Lâm Thanh Hàm vội vàng bò dậy khỏi giường xông vào phòng vệ sinh, vừa vặn nhìn thấy Trương Huyền đang bò ra cọ sàn nhà.
Ngay khi Lâm Thanh Hàm nhìn thấy Trương Huyền,Trương Huyền cũng vừa đúng lúc quay đầu sang nhìn thấy Lâm Thanh Hàm, cười với Lâm Thanh Hàm: “Lâm tổng, em dậy rồi!”
Lâm Thanh Hàm nhíu mày: “Mười giờ rồi sao không gọi tôi dậy?”
Trương Huyền vui vẻ cười: “Lâm tổng, là em không cho anh bước vào phòng em mà.”
Lâm Thanh Hàm ngẩn ra, nói không ra lời nào, đúng thật là bản thân từng nói như vậy, nhưng Lâm Thanh Hàm nghĩ đến cái gì, khuôn mặt xinh đẹp lập tức lạnh băng: “Tôi nhớ tối hôm qua tôi ngủ trên sofa mà? Sao sáng nay tỉnh dậy lại ở trong phòng rồi?”
Nét tươi cười trên mặt Trương Huyền ngừng lại, anh dùng tay xoa xoa gáy, cười nói: “Ha ha, tối qua anh thấy Lâm tổng nằm trên sofa ngủ không thoải mái nên bế em về phòng, nhưng mà em yên tâm, anh tuyệt đối không làm ra bất cứ chuyện gì cả! Nhân phẩm của người họ Trương rất kiên định!”
“Bế?”
Lâm Thanh Hàm nghe được chữ này, người trước mắt thế mà dám bế mình? Lâm Thanh Hàm không tự chủ kiểm tra quần áo trên cơ thể, khi phát hiện quần áo trên người không bị ai động chạm qua mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trương Huyền sợ Lâm Thanh Hàm lại tiếp tục chủ đề này liền lập tức đổi chủ đề khác: “Lâm tổng, không phải công ty em hôm nay có chuyện sao? Sữa rửa mặt và kem đánh răng anh đã chuẩn bị sẵn cho em rồi.”
Lâm Thanh Hàm cũng rõ rằng giờ không phải lúc để nói mấy lời này, chuyện công ty quan trọng hơn, đôi chân thon dài bước nhanh, Lâm Thanh Hàm vội vàng rửa mặt, sau đó mở cửa phòng chạy ra ngoài.
Trương Huyền nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Thanh Hàm, trên mặt lộ một nụ cười cưng chiều.
Lâm Thanh Hàm lái chiếc xe màu đỏ GT rời khỏi nhà, trong lòng gấp gáp, sáng sớm hôm nay cô phải đến xử lý chuyện hợp tác với Châu thị về miếng đất kia, thế mà lại ngủ đến tận mười giờ hơn, thật đúng là hỏng việc!
Tại phòng khách tầng một của tập đoàn Lâm Thị, Châu Tự mặc tây trang, trên trán dán băng gạc, cả mặt đều lộ ra sự chờ đợi sốt ruột, nhìn thời gian, đã hơn mười giờ rồi, còn nửa tiếng nữa thôi sẽ đến buổi trưa, mà Lâm tổng còn chưa thấy đến.
Châu Tự nhớ rất rõ người có địa vị cực lớn hôm qua đã nói điều gì, nếu trưa nay hắn còn chưa xin lỗi vậy thì chắc chắn sẽ phải chết!
Bố của Châu Tự là Châu Bình cũng đứng ở đây, biểu tình nghiêm túc, chuyện ngày hôm qua ông đã nghe con trai kể rõ ràng tất cả, biết được đối phương chỉ một cuộc điện thoại đã suýt nữa hủy sạch cả Châu thị, khiến lòng Châu Bình phát run, đồng thời cũng khiến ông muốn dạy lại thằng con mình lần nữa, để nó từ sau tuyệt đối đừng có mà động vào người nhà Lâm Thị chút nào nữa!
Đúng lúc này một chiếc xe thể thao đỏ GT đem theo tiếng gầm rú đỗ trước cổng tập đoàn Lâm Thị.
Giây phút nhìn thấy chiếc xe thể thao này, trên mặt Châu Tự đều lộ ra vui mừng, lập tức chạy đến, Châu Bình cũng chạy theo, khuôn mặt già nua nghiêm túc nặn ra một nụ cười.
Lâm Thanh Hàm mặc bộ trang phục công sở bước xuống xe, liền thấy bộ mặt tươi cười chạy đến của Châu Tự, trên đầu đối phương quấn bông băng khiến Lâm Thanh Hàm hoài nghi.
“Lâm tổng, đợi cô lâu lắm rồi cô cuối cùng cũng đến.”
Châu Tự cố gắng khiến bản thân lộ rõ vẻ khiêm nhường, lúc nói chuyện thân mình còn hơi cúi về phía trước đặt bản thân về phía yếu hơn một bậc.
Lâm Thanh Hàm bị thái độ thay đổi đột ngột của Châu Tự làm cho ngẩn ra, ngày hôm qua thông qua điện thoại cô biết được người trước mặt này còn muốn cô tự mình đến tòa nhà của Châu thị cơ mà, Lâm Thanh Hàm cảm thấy kỳ lạ, lời nói ra không chút khách khí, cười khinh miệt.
“Ha, Châu tổng, ngày hôm qua sợ là khiến cho ngài thất vọng rồi, nếu ngài thật cho rằng Lâm Thị là quả hồng mềm thì có chiêu nào hãy ra chiêu ấy đi, thủ đoạn có thâm độc hơn nữa thì Lâm Thanh Hàm tôi cũng có thể tiếp được.”
“Lâm tổng, chuyện trước đây là do Châu mỗ tôi đây có mắt không thấy núi thái sơn, vị tối qua đã dạy tôi rất kỹ rồi, cô đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi lần này đi, đây là toàn bộ quyền của mảnh đất kia, sáng sớm nay tôi đã sai người chuyển giao toàn bộ dưới tên Lâm Thị của ngài rồi, kể cả hai miếng đất khu đô thị lần trước ngài nhìn trúng, tôi cũng đã sai người làm thủ tục rồi, qua vài tiếng nữa sẽ đem giấy tờ đến tận tay cô, nếu cô còn chưa hài lòng thì phiền cô nói với vị đại nhân hôm qua một câu, chuyện ngài ấy giao tôi đều đã làm cả rồi!”
Châu Tự câu nào cũng “ngài”, không chỉ xin lỗi Lâm Thanh Hàm, còn tặng không luôn cả miếng đất mà hai bên cùng nhau hợp tác, kèm thêm cả hai miếng đất khu đô thị làm bồi thường, chỉ muốn Trương Huyền nhìn thấy được thành ý của hắn.
Châu Bình cũng ở bên cạnh nói tốt vài câu, nói với Lâm Thanh Hàm gì mà Châu Lâm hai nhà vốn là quan hệ tốt nhiều đời, là do con hắn tự mình làm ra chuyện không đứng đắn, hy vọng Lâm Thanh Hàm đừng trách tội!
Lâm Thanh Hàm nhìn chứng từ Châu Tự đưa đến, bên trên đều viết tên của mình, còn có dấu chạm nổi của các bộ ngành, là thứ không thể làm giả được, tất cả những chuyện xảy ra trước mắt khiến Lâm Thanh Hàm cảm thấy không chân thực, nhưng thực tế đang xảy ra trước mắt khiến cô không thể không tin.
Lâm Thanh Hàm nắm lấy trọng điểm trong lời Châu Tự, hắn nói, hôm qua có người đến dạy dỗ hắn, giúp đỡ cho cô? Người đó là ai?
“Lâm Tổng, cô có thấy vừa ý không?”
Châu Tự cẩn cẩn thận thận dò hỏi, hắn một chút cũng không cảm thấy bản thân quá mức hèn mọn, năng lực của vị tối hôm qua hắn đã triệt để nhận thức rồi, trong lòng chỉ còn lại khủng bố, hắn rõ rằng kiêu ngạo của bản thân ở trước mặt vị kia chẳng là cái gì cả!
“Được, tôi biết rồi, miếng đất và khu đô thị kia anh không cần đưa cho tôi, tôi chỉ hy vọng rằng trong thời gian hợp tác sắp tới anh đừng làm ra bất cứ chuyện gì khiến người khác ghê tởm nữa là được.”
Lâm Thanh Hàm không lấy quà bồi thường của Châu Tự, bởi vì cô không biết ai đã giúp đỡ mình, nhận đại lễ như vậy một chút cũng không hợp lý.
Châu Tự nghe thấy Lâm Thanh Hàm không nhận quà bồi thường của mình, mặt lập tức đau khổ: “Lâm tổng, cô nhận đi, vị kia hôm qua đã nói rồi, nếu như quà bồi thường không đến đúng chỗ cần đến thì tôi sẽ thảm lắm, cô xem như là thương xót tôi mà nhận đi ạ!”
Thái độ của Châu Tự phiền đến mức khiến Lâm Thanh Hàm cảm thấy không biết phải làm sao.
Thương xót hắn? Miễn phí nhận lấy miếng đất mười mấy tỷ? Lời Châu Tự nói nếu để người khác nghe được nhất định sẽ cho rằng Châu Tự bị điên.
Lâm Thanh Hàm nhìn bộ dáng đau khổ cầu xin của Châu Tự, biết bản thân không thể từ chối được, bỏ đi vậy, trước cứ nhận lấy, đợi đến khi biết ai đã giúp mình thì gửi lại phần lễ này cho người kia cũng không muộn.
Nghĩ đến đây Lâm Thanh Hàm nói với Châu Tự, cô sẽ bảo thư ký đến phụ trách chuyện này, nói xong liền vội vàng bỏ lên lầu.
Lâm Thanh Hàm ngồi vào phòng làm việc của mình, nhìn ra khung cửa kính lớn sát sàn, xuyên qua kính cửa sổ có thể nhìn thấy toàn bộ khu thương mại trung tâm của thành phố Ngân Châu.
Nghĩ đến tất cả những chuyện vừa xảy ra, Lâm Thanh Hàm vẫn không thể tin chuyện khiến cô đau đầu lại có thể như trong mộng ảo mà giải quyết xong rồi? Rốt cuộc là ai đã giúp cô? Lâm Thanh Hàm nghĩ nhưng tuyệt không tìm ra được bất cứ đầu mối nào, cũng may Lâm Thanh Hàm không phải người nhất quyết muốn tìm hiểu mọi chuyện, có những chuyện tạm thời không nghĩ ra thì sẽ không nghĩ nữa, cái cọc lớn nhất trong lòng được giải quyết khiến tâm tình cô thoải mới hơn không ít, đúng lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc của cô.
“Mời vào.”
Lâm Thanh Hàm nói với bên ngoài của phòng làm việc một tiếng.
Người bước vào là một cô gái có màu da bánh mật, cô mặc trên người một bộ quần áo vận động rộng thùng thình có màu màu xanh đỏ đan xen, tuổi tác không cách biệt mấy với Lâm Thanh Hàm, khoảng hai mươi ba tuổi, cao khoảng một mét sáu, để tóc ngắn, cô gái đứng ở đó giống như một con báo hoa lúc nào cũng có thể bộc phát sức mạnh.
“Xin chào Lâm tổng, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Giang Tĩnh, là người bố cô mời tới để bảo vệ cô.”
Giang Tĩnh vừa nói hết câu, điện thoại của Lâm Thanh Hàm liền vang lên, là điện thoại do bố cô gọi đến