Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

5.

Buổi tối Đoàn Thâm họp trực tuyến trong thư phòng, Lâm Tỉ ngồi ngay ngắn chép sách ở bàn nhỏ kế bên. Sách thì chưa chép được mấy trang mà mặt thì càng ngày càng cúi thấp, sau đó liền nghe thấy giọng nói nhắc nhở của Đoàn Thâm: “Ngẩng đầu cao lên, không cần hai mắt nữa à?”

Cậu chống mép bàn ngồi dậy một cách lười biếng, nghe thấy tiếng của người khác truyền qua từ bên kia laptop của Đoàn Thâm: “Giám đốc Đoàn, anh đang trông cháu làm bài tập à?”

Mặt Đoàn Thâm bình tĩnh mà ừ một tiếng, “Nhóc nhỏ trong nhà không nghe lời, phạt nó chép sách.”

Người nói chuyện lập tức ngạc nhiên, “Giám đốc Đoàn, anh đã có con rồi sao?”

Đoàn Thâm quay đầu lướt mắt qua Lâm Tỉ, giọng điệu bình thản: “Có, mấy ngày trước mới nhặt ở ngoài đường về.”

Lâm Tỉ: “…”

Cậu hừ một tiếng dừng lại động tác xoay bút trong tay, khoanh tay hất cầm dựa vào lưng ghế, hắng hắng cổ họng cất giọng kêu: “Cha!”

Người khác đều nghe được rõ ràng, ngạc nhiên đến nỗi không khép được mồm. Hai mắt Đoàn Thâm trở nên sâu thẳm, anh đóng laptop quay qua trầm giọng quở trách cậu: “Lâm Tỉ, lại muốn ăn đòn có phải không?”

Lâm Tỉ bĩu môi thu lại ánh mắt với nụ cười xấu xa trên môi, “Đâu có.”

Sau khi Đoàn Thâm họp xong liền rời khỏi thư phòng. Lâm Tỉ lập tức buông cây bút trong tay, bắt chéo chân dựa vào ghế chơi điện thoại. Chơi được một hồi không nghe thấy tiếng nào động ở ngoài cửa, cậu đứng dậy muốn lén quay về phòng mình để đi ngủ. Lúc đi ngang qua phòng để quần áo cậu phát hiện cửa phòng đang mở, dưới thảm còn đặt một chiếc vali doanh nhân màu đen đang mở.

Ánh mắt Lâm Tỉ lướt qua một dãy đồ vest và sơ mi phía bên phải, lúc thoáng nhìn thấy màu sô cô la lẫn trong đám sơ mi tối màu, bước chân của cậu thoáng dừng lại, ma xui quỷ khiến đi vào bên trong. Nhà là của Đoàn Thâm, nên phòng để quần áo cũng là của Đoàn Thâm, Lâm Tỉ trước giờ chưa từng bước vào.

Cậu hơi do dự, rồi đưa tay đẩy những chiếc áo sơ mi đắt tiền sang hai bên, để chiếc áo hoodie màu sô cô la lạc quẻ lộ ra từng chút, cho đến khi nó hoàn toàn lộ ra, cuối cùng thì Lâm Tỉ không dám tin mà chớp mắt.

Từ trước đến nay Đoàn Thâm chưa bao giờ mặc áo hoodie, cái đó chính là áo hoodie của cậu. Cuối thu năm mười sáu tuổi cậu ngủ nhờ nhà họ Đoàn, buổi sáng thức dậy mặc trộm áo khoác của Đoàn Thâm đi về, để áo hoodie của mình ở lại nhà họ Đoàn.

Trong phòng khách có tiếng bước chân từ xa đi tới, Lâm Tỉ vội nhét chiếc áo hoodie kia trở lại, vì gấp gáp nên làm rơi cà vạt của Đoàn Thâm, cậu vội vàng ngồi xổm xuống nhặt cà vạt rồi cuốn thành một cục nhét trong túi áo, lúc đứng dậy lia mắt thấy được bóng người gần cửa, Lâm Tỉ mím môi chột dạ mà xoay người, “Anh, anh phải đi công tác à?”

“Sáng sớm mai bay.” Đoàn Thâm nói kiểu lời ít mà ý nhiều.

Lâm Tỉ “ờ” một tiếng, hai tay đút vào túi áo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi chầm chậm ra ngoài. Chưa đi được hai bước đã bị Đoàn Thâm gọi lại, trong giọng điệu của anh có chút ý cảnh cáo: “Đừng nghĩ đến chuyện đi đêm không về. Bảy giờ tối tôi bay, khi tôi về đến phải thấy em ở nhà.”

Cơ thể Lâm Tỉ hơi cứng lại, một hồi lâu mới lầm bầm kiểu khó chịu: “Biết rồi.”

Sự thật chứng minh ba chữ này chưa từng có trong từ điển của Lâm Tỉ. Đoàn Thâm vừa mới xách hành lý ra khỏi cửa, Lâm Tỉ đã nhảy khỏi giường, gọi một cú điện thoại dựng mấy người bạn xấu đang còn ngái ngủ của cậu dậy dặn dò: “Cho mấy cậu nửa tiếng, gặp ở Tửu Trì Nhục Lâm.”

Lục Lánh Tinh cực kỳ nhức đầu ngồi dậy: “Mới sáng sớm cậu Lâm bị điên gì vậy, Tửu Trì Nhục Lâm còn chưa mở cửa đâu.”

Lâm Tỉ không kiên nhẫn “chậc” một tiếng, “Chưa mở cửa thì bây giờ tôi đi mở, ông đây ban ngày muốn bao cả quán.”

“À còn nữa.” Lâm Tỉ bổ sung, “Báo cho quản lý quán bar chuẩn bị giấy trắng với bút cho tôi.”

Cậu tắt máy rồi quăng điện thoại lên giường, tròng quần áo vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Sau đó ngậm bánh mì sandwich nướng trên bàn cơm và cầm cuốn sách của Đoàn Thâm, lái xe thẳng đến Tửu Trì Nhục Lâm. Đám cậu ấm mới sáng sớm bị Lâm Tỉ dựng đầu dậy vẻ mặt mệt mỏi còn buồn ngủ đang ngồi trước quầy bar chờ cậu.

Lâm Tỉ tay ôm sách, chân lần lượt đá vào cẳng chân bọn họ để họ tỉnh táo lại. Cuối cùng đem cuốn sách kẹp trong lòng đập lên quầy bar, “Mau mau chép hết đống này cho tôi đi.”.

Truyện đề cử: Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

– ———-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK