Về phía Đỗ Minh dù có không muốn đồng ý cũng phải chiều theo ý của An Thiên cho cậu dọn về nhà trọ chung với Minh Nhật, khó khăn lắm mới giả thích được chuyện của kiếp trước và được An Thiên khoan hồng nên anh sẽ từ từ tiếp cận lại người vợ này.
"Tiểu Thiên à, con cải nhau với cậu chủ sao? Có gì không hài lòng con nói với dì đi, sao lại dọn đi như vậy?" Dì Lâm nhìn cậu đang gom quần áo mà cứ đi qua đi lại.
"Dì Lâm à con với cậu chủ không có gì cả, chỉ là con vào 12 rồi, muốn tập trung việc học để còn thi đại học nên sẽ làm part time như trước ạ." An Thiên hiện tại đang rất hăng hái những khúc mắc, gánh nặng ở kiếp trước như được tháo bỏ, cậu hoàn toàn tự do, không cần lo sợ Tề Nam, bản thân ở kiếp trước như thế nào cũng đã biết, chỉ là mông có hơi ê một chút, cơ thể Đỗ Minh có thể do lớn hơn Tề Nam một chút nên chỗ kia cũng vậy, cậu rất muốn đập hắn ta vì hành động tối qua, nếu không phải vì tên này cũng quyên sinh ở kiếp trước theo cậu thì cậu đã cho anh ta trọng sinh lại kiếp khác nữa rồi.
"Dì cứ tưởng con chuyện gì chứ, buổi tiệc hôm qua phu nhân và lão gia rất hài lòng khen con không hết mà hôm nay lại như vậy."
"Dì yên tâm đi, con vẫn phải làm vì thu nhập mà." An Thiên cười tươi với Dì Lâm rồi mang đồ ra xe với Minh Nhật.
Đỗ Minh từ cửa sổ nhìn thiếu niên kia đang mang đồ để cóp xe, xe lăng bánh mang cậu ta đi anh vẫn nhìn theo đến khuất bóng, đây chỉ là tạm thời để An Thiên rời xa anh, nhiều chuyện ập đến với An Thiên cũng phải để cậu ấy có thời gian suy nghĩ, dù sao chuyện An Thiên không còn hận anh nữa thì đã quá tốt rồi.
Mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát anh ta nhưng để cẩn thận hơn và bảo vệ an toàn của An Thiên thì Đỗ Minh đã cho vệ sĩ theo dõi, trong chừng cậu ấy, cũng chính vì sự chủ quan ở kiếp trước cho rằng mọi chuyện điều nằm trong lòng bàn tay, cả An Thiên cũng thế lại không ngờ lại có người muốn hại cả sinh mạng của em ấy, cơ hội sống lại này anh ta chỉ muốn bên cạnh của người vợ này, đừng nhiều biến cố như trước nữa, thanh mai trúc mã đúng là thứ tình cảm làm người ta nhớ mãi cũng làm người mới cứ nghi ngờ, khó chịu, không vui, tuyệt đối không nên dây dưa, cũng mai là trong cơ thể Đỗ Minh này anh ta cô độc hoàn toàn, chẳng bạn bè, tình nhân nào cả.
An Thiên đã nhập học được hai tuần, Dì Lâm phải thay cậu mang đồ ăn trưa đến văn phòng Đỗ Minh, có khi tan học sớm và tâm trạng vui vẻ thì An Thiên sẽ mang đồ ăn đến cho anh ta, hôm nay vì hợp ban cán sự lớp nên dì Lâm mang cơm đến.
"Cậu chủ, tôi mang cơm đến, hôm nay An Thiên bận hợp ban cán sự lớp nên có nhắn tôi mang cơm cho cậu."
"Em ấy lại chẳng nhắn gì tôi cả." Đỗ Minh thở dài, từ lúc An Thiên dọn ra ngoài, dù nói là vẫn làm như trước nhưng rất biết giữ khoản cách với anh, anh tiền một bước, cậu lùi hai bước, cứ làm đúng nhiệm vụ chẳng để anh nói chuyện với cậu được đôi câu, hai tuần qua cậu cứ đi đi về về, anh lại chẳng dám manh động, kiếp này anh muốn quan minh chính đại thao đuổi, hẹn hò với vợ yêu của mình.
Dì Lâm thấy thế thì cười mĩm rồi gật đầu ra về, ra đến cổng Dì Lâm thấy có cậu trai đang nói chuyện với bảo vệ, nghe loáng thoáng được tên của An Thiên nên dừng lại nghe ngóng.
"Hôm nay An Thiên không đến mang cơm cho giám đốc, cậu ấy bận học thì phải." Bác bảo vệ nói với giọng điệu rất dễ nghe, với thân trang và cách nói chuyện của người đối diện tin chắc là người có tiền có quyền, không dễ động đến.
"Tôi có thể xin địa chỉ của cậu ấy không?" Cậu trai kia hỏi tiếp.
"Chuyện này cũng khó xử cho tôi, tôi không thể cho công tin cá nhân được."
"Tôi chỉ là muốn hậu tạ cậu ấy vì hôm trước đã cứu tôi mang đến bệnh viện thôi, tôi chỉ biết tên của cậu ấy trên thẻ ra vào của Đỗ Thị nên khi khoẻ lại muốn đến cảm ơn." không ai khác người đến tìm An Thiên chính là Tề Nam chân chính của kiếp này.
"Hậu tạ." Dì Lâm nghe được từ này thì đôi mắt sáng rỡ, An Thiên trúng mánh rồi.
"À, cô Lâm hôm nay đến mang cơm cho giám đốc à." Bảo vệ nhìn thấy Dì Lâm thì lên tiếng chào hỏi.
"Đúng rồi, tôi nghe cậu bạn này đang tìm An Thiên nhà chúng tôi." Dì Lâm nhấn mạnh cái tên An Thiên còn thêm "Nhà chúng tôi" đế tăng sự gần gũi nữa.
"Phải rồi, cậu trai này đang tìm An Thiên để cảm tạ."
"Dì biết cậu bạn An Thiên ở đâu."
"Nó đang ở trường, đứa trẻ này mới 17 tuổi thôi, vẫn còn đi học mà, tôi có thể cho cậu địa chỉ nhà cậu ấy." Dì Lâm hí hửng cho số điện thoại và địa chỉ nhà, nhìn cậu trai này chắc chắn là thiếu gia thứ thiệt, cái áo y như của Minh Nhật mặc giá cũng phải trên 20 triệu, coi như Dì Lâm đây giúp con thêm một mớ tiền Tiểu Thiên à.
An Thiên bên này vừa nghe kế hoạch triển khai của lớp không ngừng hắc xì đến cả chảy nước giải, mà cũng phải thôi cả Đỗ Minh, Dì Lâm, Tề Nam của kiếp này ai cũng đang nhắc đến cậu.
Hai tuần này cậu đang rất yên ổn, dù tin nhắn, cuộc gọi của Đỗ Minh ngày một nhiều nhưng cậu điều lơ đi, Đỗ Minh cũng tôn trọng cậu mà không quá phận, An Thiên cảm thấy như vầy là rất tốt rồi, còn chuyện tiến xa hơn với Đỗ Minh hay không cậu đành để tuỳ duyên vậy.