"Chạy đi!". Giọng nói lo lắng của Vân vang bên tai cô, Hân đứng hình trong một giây nhưng rồi bị đẩy ngã về phía trước, Hân nằm trên nền đất ôm lấy phần đầu, một lần nữa cô bị kéo lê lết ra cửa, Hân giãy dụa cố gắng xoay người, cô với lấy một lá bùa ở gần đó rồi ném nó về phía trước, mà lá bùa mỏng manh lúc này lại sắc như dao, nó bay nhanh về phía trước rồi bốc cháy trong không trung, Hân ngay lập tức rụt chân về, mà lúc này lại một lần nữa cô nghe thấy giọng Vân.
"Tránh xa chỗ đó ra!". Hân chống tay đứng dậy, ở bắp chân truyền đến cảm giác đau rát khiến cô bước đi có phần khó khăn, Hân cúi người nhặt sấp bùa rồi rải đầy ra sàn bao vây chỗ cô đang đứng, bây giờ cô mới có thời gian nhìn xuống bắp chân mình, cô cẩn thận vén ống quần lên, vừa nhìn đến nó cô sợ đến mức quên cả thở, bắp chân mình xuất hiện ba vết cào rất dài, phần da xung quanh vàng vọt như bị bôi nghệ lên vậy.
"Chị làm sao vậy! Hân có nghe thấy em không!".
"Có! Chị có nghe thấy em, Vân! Em đâu rồi!". Dường như Vân không nghe thấy cô nói gì mà liên tục hỏi lại, Hân chỉ đành gật đầu liên tục để ra hiệu cho em.
Ở bên kia Vân hồi hộp nhìn theo bóng dáng mở ảo trên mặt kính, cả căn phòng khách bây giờ lộn xộn vô cùng, bên ngoài ban công là một mảnh đen kịt, để tạo được ảnh phản chiếu Vân phải gỡ rèm cửa trong phòng ngủ xuống rồi treo lên thanh phơi quần áo ngoài ban công để ngăn cách ánh sáng từ đèn đường bên ngoài lọt vào. Trước đó, cô có một giả thiết, nếu gương soi được thế giới bên kia vậy thì ảnh phản chiếu cũng coi như là gương, một vũng nước, nhôm, sắt, hay ngay cả cái tivi kia cũng là gương, mà để nhìn rõ phòng khách nhất thì chỉ có cửa sổ sát đất cũng có thể coi là gương. Nếu kính là mặt ngăn cách vậy chỉ cần tia sáng thì ảnh thật sẽ cho ra ảnh ảo, nếu bên trong nhà sáng hơn thì chỉ cần bên ngoài tối hơn là soi được rồi. Ảnh phản chiếu có thể miễn cưỡng nhìn ra, mặt mũi của Hân cô cũng chẳng thấy rõ được nhưng nhìn hồn ma kia thì rõ lắm.
Vân nhanh chóng nghĩ ra một đống suy luận, cứ trả lời rồi lại phản đối những giả thiết đó, tay chân thì nhanh nhẹn chạy đi tìm mặt gương, mắt lại cứ nhìn về phía cửa kính để trông chừng cho Hân, giả thiết của cô có thể chỉ có thể tạo ra một tia hy vọng nhỏ, xác xuất thành công nhỏ hơn xác xuất thất bại, trong một khoảng thời gian chỉ vài chục giây mà Vân đã tìm ra vô vàn lỗ hổng trong suy nghĩ của mình rồi lại tìm cách khắc phục. Càng nghĩ càng sợ, một lần rồi lại một lần cô càng ngày mất tự tin vào suy đoán của mình, nhưng bây giờ Hân đang gặp nguy, chị ấy đâu có thấy được thứ đó, chưa kể đến nếu có thể đánh đuổi được thứ kia thì làm sao đưa được Hân về đây? Vậy nên cô càng phải bình tĩnh, càng phải tỉnh táo hơn nữa.
Vân hoảng loạn ôm lấy đầu, như có màn sương mù dày đặc bủa vây quanh mình, một nỗi sợ không tên len lén xuất hiện từng ngóc ngách trong tâm trí cô. Cơn đau nửa đầu tự nhiên xuất hiện khiến tâm trạng cô trở nên tồi tệ hơn, mạch suy nghĩ bị cắt đứt, chỗ sụn vách mũi ngứa ngứa, Vân đưa tay lên chạm vào lúc nhìn xuống thì mới biết mình đang chảy máu cam, cô sửng sốt, trong đầu chợt hiện lên một suy đoán, cô nhìn vào vết máu rồi nhìn về phía gương, Vân lấy mấy tờ khăn giấy lau sạch máu ở mũi với tay mình xong liền chạy đến mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, bên trong có chứa thuốc và bông băng y tế, Vân lục lọi ngăn kéo một lúc rồi lấy ra một con dao găm, nếu Hân mà có ở đây, cô chắc chắn sẽ nhận ra con dao găm này từng được Vân sử dụng để 'khè' tên quấy rối, cô nhìn dao găm trong tay, thầm hạ quyết tâm.
Quay trở lại phòng khách, Vân dựa vào tấm kính để quan sát tình hình bên kia, cô thấy Hân chống tay lên tường rồi từ từ ngồi xuống, Vân bèn lấy làm lạ, nhưng vẫn phải đề ý đến hành động của thứ kia, trước đó Hân đã nhanh trí trải đầy bùa ra đất để kéo dài khoảng cách với nó, tiện thể tạo ra một vùng an toàn cho mình, thứ đó đi tới đi lui muốn tìm cách đến gần chị nhưng không được, Vân sốt ruột nghĩ cách để đuổi thứ đó đi. Bỗng dưng cô thấy Hân ôm chặt lấy chân mình không ngừng run rẩy, không hiểu sao cô lại có linh cảm không tốt.
"Chị sao vậy? Chị trả lời em đi!". Qua mặt kính cô thấy Hân chống tay chậm rãi đứng lên, một chân hơi khụy xuống, lưng cong lại chị không thể đứng thẳng, Hân đưa tay lên lau nước mắt, mọi động tác của chị Vân đều nhìn thấy rõ.
"Hân có tin em không?". Vân âm thầm đưa ra lựa chọn cuối cùng, giọng điệu kiên định hỏi Hân, lúc này đây những lời nói an ủi đều là vô nghĩa, điều cần làm giờ là đưa chị ấy trở về.
"Có, chị tin!". Hân gật đầu rưng rưng trả lời dù biết là Vân không nghe thấy.
"Được rồi bây giờ chị phải thật bình tĩnh nghe kĩ nhé, thứ đó đứng cách chị khoảng 4 mét bên trái gần chỗ sofa, nó đang đi lách qua đấy để tránh chỗ có bùa, chị đừng nhìn qua đó!". Hân giật mình cả người cứng đờ, suýt chút nữa cô đã nhìn theo hướng Vân chỉ rồi!
"Đúng rồi chị đang làm rất tốt, giờ nhích sang phải một chút, mắt nhìn thẳng nhớ phải tỏ ra thật hoảng hốt tí, em muốn chị đi ra cái chỗ có cả một sấp bùa ở dưới chân chị, nhớ cầm theo vài tờ sau đó nhưng chị đừng làm gì vội, trước tiên phải ở yên đấy, khi nào em ra hiệu thì lúc đấy mới chạy vào phòng em". Cô làm theo đúng lời Vân nói, Vân nhìn thứ đó lách qua từng lá bùa nhưng vẫn không thể đến gần Hân, cô thấy tay nó bám lên tường tiếp theo là chân, nó dùng cả bốn chi từ từ bò lên tường, Vân nhìn thấy hành động của nó rồi mỉm cười.
Những lá bùa nằm rải rác không có quy luật, khoảng cách thì gần nhau nên nó gần như không thể bước vào, tất cả đều nằm trong dự đoán. Từ lâu Vân đã đúc kết ra được một điều kể từ khi cô bị bọn họ để ý đó là chúng nó rất thích vờn con mồi, mài mòn tinh thần của nạn nhân bằng nỗi sợ, nạn nhân sau nhiều lần bị tra tấn tinh thần sẽ rất dễ rơi vào trạng thái hoảng loạn, phẫn nộ, linh hồn họ sẽ trở nên yếu đuối đồng thời sẽ toả ra nhiều khí âm hơn, lúc đấy mới là thời điểm thích hợp để ra tay. Vân đã lợi dụng điều đó để giăng một cái bẫy, cô biết chắc chắn nó sẽ không nhảy bổ vào Hân mà thay vào đó là bò lên tường rồi nhảy từ trên xuống, như thế cũng hợp lý, vừa có thể tránh bùa lại bắt được con mồi, hoặc có lẽ nó sẽ thực hiện một cú jump scare nào đó rồi mới bắt Hân đi, nhưng nó phải biết nơi này cũng là nhà cô, là sân chơi của cô đâu phải thích bắt ai là bắt được đâu? Đâu có dễ!!
Nó bắt đầu bò lên trần nhà, cái đầu lủng lẳng nhìn xuống Hân, cùng thời điểm đó Hân từ từ khụy chân xuống cầm lên một vài lá bùa, vết thương ở bắp chân càng trở nên đau nhói, Hân cắn răng nhịn đau, trên trán và sau lưng đổ rất nhiều mồ hôi lạnh, Hân tự dặn lòng mình phải chịu đựng thêm một chút nữa thôi, chỉ cần bây giờ Vân lên tiếng là cô sẽ chạy như bay vào phòng! Ngay khi Vân thấy thứ kia chuẩn bị động đậy cô vội hô lên.
"Chạy!". Hân lao vọt về phía phòng ngủ, thứ kia không ngờ cô lại đột ngột chạy đi nó liền rơi vào đống bùa dưới đất, sự việc tiến triển theo đúng kế hoạch của Vân, bây giờ chỉ cần chị ấy tranh thủ chạy vào phòng là xong rồi...đáng lẽ ra là vậy.
"Hân!!". Vân trợn tròn mắt nhìn thấy chị ấy ngã sõng soài trên nền đất, sau đó cô thấy chị ấy chậm chạp ngồi dậy, kéo lê một chân nhảy lò cò về phía trước. Vân nhìn theo mà hốt hoảng, chân chị bị sao vậy!?
Hân đi được mấy bước thì quay lại nhìn, trong màn đêm cô dường như xuất hiện thêm một cái bóng đen đang ngoe nguẩy rồi dần dần ra dáng người, bước chân cô từ từ chậm lại rồi thành dừng hẳn, tay Hân nắm chặt con dao rồi tự nhiên lại lê bước quay lại, Vân nhìn mà giật bắn mình, vội vàng khuyên ngăn.
"Chị làm gì vậy? Hân đừng mạo hiểm mà qua đó! Hân nghe em nói gì không? Hân!". Nhưng ngay giây sau Vân liền ngậm miệng không nói nữa, Hân cầm con dao trong tay không hề sợ hãi mà quay về đâm lại thứ đó mấy nhát, dường như chị ấy còn chưa thấy đủ mà còn muốn đấm nó túi bụi, hình như chị còn nói gì đó nhưng trong tình hình này thì có lẽ là chửi thề.
"Đ*t m* mày thứ âm binh! Cào tao hả mày! M* mày nhờn cũng vừa vừa phải phải thôi, nghĩ tao hiền mà đòi bắt nạt tao hay gì! Đ*t m* bố mày nhịn chúng mày hơi lâu!". Hân nổi giận lôi đình, lao vào vừa đấm vừa cầm dao chém loạn xạ lên cái bóng người, nó vươn tay về phía trước thì cô đã kịp tránh đi, Hân đưa tay đấm lệch mặt nó, liên tục ép nó lùi sau.
"Mày hả bưởi à! Này thì nhờn với bố mày!". Hân vừa mắng vừa chém lại còn đấm? Nó lùi lại nhiều lần vô tình dẫm lên tấm bùa nên bị ảnh hưởng, di chuyển càng lúc càng chậm lại, thậm chí còn không thể đánh tay đôi với người thường là Hân, nó nhìn xung quanh như muốn tìm lối thoát nhưng đằng trước thì có Hân còn sau lưng thì có cả đống bùa rơi vãi khắp nơi, nó thì bị kẹp ở giữa, không còn cách nào khác đành phải gồng mình đánh trả Hân.
"Nghĩ gì!". Hân thấy nó muốn phản kháng thì ném mấy lá bùa trên tay vào người nó, thế là nó lại im, Hân càng đánh càng hăng, bỗng cô thấy cả người nó dần trở nên mờ ảo gần như là vô hình, cô dừng tay. Lúc này Hân lật mặt tháo chạy về phòng, lí do cô dám quay lại đánh nó là vì cô nhìn được nó, bây giờ nếu nó lại chơi trò ẩn mình thì sao chơi lại? Chạy thôi chứ đứng đấy chi!
Vân nhìn thấy Hân bước đi tập tễnh chạy được vào phòng thì mới thở phào, vừa rồi nó bị cô lừa rơi vào đống bùa kia nên yếu sẵn rồi, nó còn tính bỏ chạy thì Hân lại quay lại giã nó mấy phát mới thôi. Lần đầu tiên trong nhiều năm qua, Vân mới thấy cảnh người oánh ma. Vân thực ra cũng muốn khuyên Hân không nên giết nó, dù sao đó cũng là từng là người, sát sinh là không tốt, cũng may chị ý không có làm quá mà chỉ muốn trút giận thôi, Vân thở phào trở về phòng ngủ. Cả hai đều mặc kệ không quan tâm cái thứ bên ngoài phòng khách, chỉ vài giây sau khi Vân rời đi, ở bên kia bỗng có một sợi xích sắt đi xuyên qua cửa quấn chặt lấy cả người thứ đó rồi chỉ trong nháy mắt cả sợi xích lẫn thứ đó đều biến mất.
Lần này cô phải chờ Vân xác nhận là an toàn thì Hân mới dám thả lỏng, ở bên kia cô thấy Vân đang loay hoay làm gì đó, Vân quay lưng lại trên tay cầm một con dao găm, lưỡi dao nhọn hoắt ghì lên lòng bàn tay trái, Hân giật thót mình không hiểu em muốn làm gì, cô đập mạnh vào mặt gương, liên tục hỏi Vân muốn làm gì, đáng tiếc là bên kia Vân lại chẳng nghe thấy gì, nhìn chị hốt hoảng như vậy cô chỉ đành lên tiếng an ủi chị.
"Chị yên tâm, em không làm gì dại dột đâu". Vừa dứt lời Vân ấn mũi dao xuống rạch một đường ở lòng bàn tay mình, cô cảm nhận được một vật thể cứng rắn đang rạch da thịt ở lòng bàn tay, ngoài việc cảm thấy hơi nhói ra thì chả có cảm giác gì hết, máu chảy ra rất nhanh đã đọng thành một vũng ở lòng bàn tay, mặt Vân không biến sắc, thậm chí cô còn thấy máu chảy quá ít, quá chậm, dao lại một lần nữa hạ xuống lòng bàn tay nhưng cô không cắt vội mà lại quay sang nhìn Hân, cô nhìn thấy Hân bên kia đôi mắt đỏ bừng, mi mắt ướt đẫm nhìn vào cái tay bị rạch của Vân, em lại gần cô, Hân như chết lặng nhìn Vân, cô không nghĩ em dám làm vậy, mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Vân thấy chân mày chị nhăn lại, môi mím chặt, chị nghĩ rằng cô lại định cắt tiếp liền liên tục lắc đầu, ánh mắt Hân như cầu xin cô dừng lại, thấy được biểu cảm đấy của chị Vân do dự một lúc rồi lại thôi.
Vân đi đến trước gương, đặt bàn tay dính đầy máu của mình lên mặt gương, mặt gương lạnh lẽo bỗng mỏng đi tựa như một dòng nước dễ dàng xuyên qua, Vân đưa tay qua, cô cảm nhận được mười ngón tay đan vào nhau, Vân chậm rãi lùi về sau. Bên kia Hân cảm nhận được một bàn tay lạnh lẽo đang dịu dàng bao bọc lấy tay mình, Hân nhắm mắt lại từ từ tiến về phía trước, tay phải của cô cũng được người kia nắm lấy, bỗng sau lưng cô bị ai đó đẩy, Hân giật mình ngã nhào về phía trước nhưng thay vì ngã xuống nền đất cứng cáp thì Hân lại rơi vào một cái ôm mềm mại có mùi hương ngọt ngào.
"Chị đây rồi". Giọng Vân vang bên tai, Hân vui mừng ôm chặt lấy người kia, Vân dùng bàn tay không dính máu xoa xoa lưng chị, ở bên kia tấm gương xuất hiện một cái bóng trắng, nó lướt nhanh qua rồi biến mất, hình phản chiếu trong tấm gương trở lại bình thường.
Hân đưa tay ôm lấy người Vân, đầu vùi vào hõm vai em, khóc nức nở trong lòng Vân.
"Không sao, không sao rồi, chị an toàn rồi". Hân nghẹn ngào gọi tên em, nhưng rồi cô chợt buông Vân ra, tìm đến bàn tay đang rỉ máu liền luống cuống tay chân.
"Em có đau lắm không? Phải cầm máu trước, trong nhà còn bông băng y tế không. Em mau đi rửa vết thương đi! Xong bôi...bôi nước rửa bát, à không... bôi dầu gió!".
"Em xin chị, em van chị! Làm vậy chết em mất thôi!". Vân hoảng hốt xin tha, vội vàng bỏ chạy vào nhà tắm, bên trong đã để sẵn bông băng y tế rồi, Hân còn muốn bám theo thì đã bị cô cấm không được đi theo.
"Ngồi yên đấy! Chị nhìn lại chân chị đi". Em nói xong liền bỏ đi, bây giờ Hân mới chịu để ý vết cào trên chân mình, Vân ở trong nhà tắm rửa sạch vết máu một hồi rồi băng bó lại, cô chỉ sơ cứu qua loa như vậy rồi chuyển sang chuẩn bị nước cho Hân, cô chuẩn bị một chậu nước ấm, đổ một ít thảo dược vào trong rồi mới bê ra.
"Giời ơi! Tay đã như vậy rồi sao lại không để chị làm!".
"Không sao bây giờ chưa đau, chị ngồi yên đấy, vén ống quần lên". Hân ngồi trên giường cẩn thận vén ống quần lên, vết thương lan ra nhìn rất đáng sợ, lúc trước chỉ hơi vàng một tí mà bây giờ nó đã lan rộng ra còn có dấu hiệu thâm đen rồi. Vân đặt chậu nước xuống, ngồi bên cạnh tính giúp Hân rửa vết thương.
"Chị tự làm được, Vân tay đau đừng làm".
"Chị có chắc mình làm được không, kiểu này mà không xử lí đúng cách là nó không bao giờ khỏi đâu đấy, với cả em đau tay trái chứ không phải không có tay, vén cao ống quần lên!". Nghe Vân nói vậy cô cũng hơi rén, Vân vốc nước lên vết thương, Hân đau đớn rụt chân về, không nhịn được mà xuýt xoa.
"Á!! Mẹ ơi đau vãi!". Vân nhìn Hân cứ lúc lại rụt chân lại làm nước chảy ra ngoài chậu, nước cô dùng để tẩy uế chứ có phải để rửa chân đâu! Đừng lãng phía thế chứ, Vân túm lấy mắt cá chân của Hân, dịu dàng nói.
"Vậy em thổi cho Hân nha, em thổi cho là không đau nữa". Cô lại vốc nước đổ lên vết thương xong rồi lại thổi, cứ liên tục như thế mấy lần mà cũng không thấy Hân kêu đau, đến tận khi làn da của Hân hết vàng như nghệ mới thôi, ba vết cào ở chân chị có lẽ sẽ để lại sẹo nhưng sau nhiều lần rửa bằng nước thảo dược thì cũng đỡ hơn rồi, chắc không để lại sẹo đâu.
"Đấy xong rồi, không đau đúng không?". Vân lấy khăn lông nhẹ nhàng lau khô bắp chân cho Hân rồi nhanh chóng băng bó lại, Vân đợi mãi không thấy Hân trả lời liền ngẩng lên nhìn chị, cũng không ngờ là trùng hợp chị cũng đang nhìn mình, cô hoảng hốt đánh mắt nhìn sang chỗ khác.
"Vết cắt ở tay em có sâu lắm không? Có cần đi khâu không Vân?". Hân nhỏ giọng hỏi em, giọng nói có chút run rẩy.
"Không cần khâu, chị yên tâm". Hân nhìn bàn tay băng vải trắng của Vân xong lại nhìn đến vết sẹo trên cổ tay em, không biết có phải bị Vân nhận ra hay không mà cô thấy em lặng lẽ giấu tay đi, Hân lúc này mới không nhìn nữa.
"Em bảo mình không làm gì dại dột cơ mà?". Lúc nói lời này Hân không có ý trách mắng em, nếu có trách thì cô trách bản thân mình hơn, cô chỉ muốn biết tại sao mà thôi.
"Vâng ạ, em có cắt trúng động mạch đâu, với cả nếu sau này nó mà thành sẹo thì nó là đường sinh tử đấy!Trước đây em chỉ ba đường thôi". Vân phì cười chỉ vào đường chỉ tay của mình.
"Tại sao em lại làm vậy?" Thấy trò đùa của mình không hiệu quả Vân đành phải thành thật nói.
"Máu làm chất trung gian, để cứu chị, thực ra em từng đọc ở đâu đó là phải dùng máu gà trống, cần hẳn một bát cơ nhưng mà bây giờ em làm mà kiếm được gà trống đúng không?". Vân thầm nghĩ, với cả đó chỉ dành cho người chết thôi, chị làm gì phải.
"Hân à em chỉ cắt 5mm thôi không cần đi khâu, lòng bàn tay tuy cũng tập trung nhiều dây thần kinh kích thích đấy nhưng không nhiều ở đầu ngón tay đâu nên không quá đau, nếu mà bôi nước rửa bát với dầu gió lên là thì sẽ đau lắm đấy". Vân lại đùa, Hân gượng cười quay mặt đi chỗ khác, đúng lúc nhìn thấy túi xách của mình được đặt ở bên cạnh tấm gương, cô nhớ là mình đâu có mang theo túi đâu, sao nó lại ở đây? Nhưng rồi Hân chợt nhớ đến người bạn mới quen của mình ở thế giới bên kia, Hân mỉm cười, trong lòng cô dự định sẽ đốt thật nhiều vàng mã cho Thanh để cảm ơn.
"Hân có muốn đi tắm không? Em đỡ chị đi". Sau đó Hân được vết thương được bọc lại tránh cho bị nước làm ướt, em dìu cô đi lấy quần áo vào nhà tắm.
___________________
Thanh không nhìn thấy hình phản chiếu của mình trong gương mà thở dài, một cuộc hội ngộ ngắn ngủi, cuối cùng em vẫn không nhớ ra ta là ai, áo tấc trắng sạch sẽ không dính bẩn, mái tóc đen dài xõa xuống lưng, không còn mái đầu gọn gàng, không búi tóc đội khăn vành, cô quay đầu nhìn vào ngăn tủ quần áo của Vân. Thanh bước chậm qua đó, ngón tay nắm lấy tay cầm, run rẩy kéo ra, Thanh che miệng, không giấu nổi niềm vui sướng của mình, cô cẩn thận nhấc lên chiếc hộp cũ kĩ ở bên trong ra rồi ôm vào lòng.
Chiếc hộp này cất giữ tất cả gia tài của cô, Thanh cầm lên chiếc lắc chân bằng bạc rồi cất vào người, tờ giấy cũ kĩ sớm ngả màu, nhiều năm trôi qua nhưng nó vẫn được gìn giữ rất cẩn thận, Thanh đặt tờ giấy lên trước ngực. Giấy hôn khế mà cả hai tự viết, không có sự công nhận từ người nhà hay pháp luật mà chỉ có hai người duy nhất coi nó là một hôn khế.