• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thầy tu luyện hơn nửa ngày trời, có biết trò ở đây đợi thầy cả nửa ngày rồi không?”, Diệu Tiên Ngữ oán giận nói.

“Suỵt…”

Nhưng cô ta còn chưa nói xong, Mục Vỹ đã giơ tay ra hiệu im lặng.

“Làm gì thế?”

“Có người ở bên ngoài!”

Mục Vỹ đứng dậy đi tới cửa hang động, nhìn xuyên qua khe hở giữa các khối đá.

“Làm gì có người nào, thầy Mục…”

Diệu Tiên Ngữ mới nói tới đây liền sững sờ.


Lúc này, ngoài hoang động có hơn mười người đang đứng, phần lớn đều đạt tầng thứ tư, tầng thứ năm của thân xác. Hai người có dáng vẻ gần giống nhau lại là võ giả cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu của thân xác.

“Mục Lang, gã Mục Vỹ kia không chỉ bắt ông nội ta quỳ xuống mà còn khiến ông nội ngươi mất hết mặt mũi trong gia tộc, lại còn đòi làm ông nội ngươi ngay trước mặt mọi người!”

Một chàng trai trẻ sau lưng hai người kia bỗng lên tiếng.

Mục Nguyên!

Mục Vỹ không hề lạ lẫm với người này, chính là Mục Nguyên bị hắn bẻ gãy ba ngón tay.

“Lần này, ông cả và ông nội ta cùng mời Liễu Sơn Thất Sát tới. Mặc dù bây giờ Liễu Sơn Thất Sát chỉ còn lại bốn người nhưng có bốn người họ phối hợp, đừng nói Mục Vỹ chỉ mới tới cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm của thân xác, dù là cảnh giới Ngưng Mạch hắn cũng sẽ không thoát nổi!”

Mục Nguyên đắc ý nói: “Hơn nữa, lần này còn có cả Đông Phương Ngọc, Mục Vỹ sống được mới lạ!”

Từ khi bị Mục Vỹ bẻ gãy ba ngón tay, Mục Nguyên hận hắn tới tận xương tủy, không lúc nào không nghĩ cách lấy mạng hắn.

May mà lần này có nhiều cao thủ ra tay, Mục Vỹ không chết cũng phải chết!

Gã vô cùng đắc ý vì ông nội có thể mời Đông Phương Ngọc tới giết Mục Vỹ. Địa vị của nhà họ Mục ở thành Bắc Vân không thể bị lung lay, địa vị của ông nội gã Mục Phong Thanh lại càng không thể bị giẫm đạp.



“Nói xong chưa? Đồ vô dụng!”

Nhưng Mục Nguyên vừa dứt lời, gã cao hơn trong hai người đứng trước không nhịn được cười nhạo nói: “Ta không thể không nói ngươi được. Mục Vỹ phế vật nhưng tốt xấu gì bây giờ cũng là võ giả cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm của thân xác. Còn ngươi thì sao? Vẫn bị mắc kẹt ở cảnh giới Tráng Tức - tầng thứ tư của thân xác. Vậy chẳng phải ngươi còn chẳng bằng phế vật hay sao?”

“Ngươi…”

“Được rồi Mục Khoảnh, đều là huynh đệ một nhà!”, chàng trai trẻ còn lại có dáng người cao ráo lên tiếng ngăn cản.

“Đệ không có loại huynh đệ phế vật ngồi ở lớp trung cấp hai năm như vậy!”, Mục Khoảnh cười lạnh khinh bỉ: “Hậu duệ của nhị trưởng lão đúng là đời sau không bằng đời trước!”

“Ngươi…”

Nghe thấy Mục Khoảnh nói vậy, Mục Nguyên giận run người, nhưng không thể nói lời phản bác.

Mục Lang và Mục Khoảnh là hai huynh đệ, hậu duệ của đại trưởng lão.

Hai người họ là thiên tài hàng thật giá thật.

Mục Lang mười bảy tuổi đã là võ giả cảnh giới Ngưng Mạch đỉnh phong - tầng thứ sáu của thân xác, sắp đột phá cảnh giới Ngưng Nguyên. Học viện Bắc Vân có quy định chỉ cần đạt cảnh giới Ngưng Nguyên là có thể vào học lớp cao cấp, được học thầy giáo tốt hơn và võ kỹ mạnh hơn.

Mục Khoảnh sắp tròn mười bảy tuổi, cũng là cảnh giới Ngưng Mạch. Tuy yếu hơn đại ca nhưng cũng có thiên phú hơn người.

Hai huynh đệ bọn họ nổi danh khắp lớp trung cấp của học viện Bắc Vân, cũng là niềm kiêu hãnh của nhà họ Mục.

“Đừng ồn ào nữa!”

Thấy mùi thuốc súng giữa hai người ngày càng nồng nặc, Mục Lang cau mày nói: “Lần này có Liễu Sơn Tứ Sát, Cận Đông và cả Đông Phương Ngọc ra tay, chắc chắn Mục Vỹ phải chết. Bây giờ quan trọng nhất là phải tìm được Mục Vỹ và đám người Đông Phương Ngọc!”

“Mục Vỹ im ắng suốt mười năm đột nhiên quật khởi, nhất định trong người có bảo bối tốt gì đó, không thể để đám người Đông Phương Ngọc chiếm trước!”

“Đúng đấy, đúng đấy!”, Mục Nguyên phụ họa.

Thấy bộ dạng nịnh nọt của Mục Nguyên, Mục Khoảnh khinh thường nói: “Hừ, còn nói không phải ngươi vô dụng. Cũng không biết ông nội ngươi nghĩ gì, để ta giết Mục Vỹ là đủ rồi, sao còn phải mời Liễu Sơn Tứ Sát gì đó…”

“Ha ha…”

Trong lúc đám người đang thảo luận hăng say, đột nhiên có một tiếng cười chói tai vang lên.



Tiếng cười đó cách họ rất gần, ngay bên cạnh họ.

“Ai?”

Đám người Mục Nguyên lập tức nâng cao cảnh giác.

“Phế vật mấy người vừa nhắc tới đó!”

Một tiếng nổ vang truyền tới. Hang động sau lưng bọn họ ầm ầm nổ tung, hai bóng người chậm rãi đi ra.

Chính là Mục Vỹ và Diệu Tiên Ngữ.

Mục Vỹ cạn lời nhìn Diệu Tiên Ngữ đang cười khanh khách bên cạnh, cô nhóc này không chịu yên tĩnh chút nào.

“Mục Vỹ!”

“Sao lại là ngươi?”

“Ngươi chưa chết sao?”

Trông thấy Mục Vỹ xuất hiện, ba người rất kinh ngạc.

“Không phải ngươi đã chết rồi sao?”, Mục Nguyên khó tin hỏi, trợn trừng hai mắt nhìn chằm chằm Mục Vỹ

Mục Khoảnh thầm mắng Mục Nguyên ngu ngốc.

Giờ phút này Mục Vỹ vẫn đứng sừng sững ở đây, chỉ có thể chứng tỏ hoặc là hắn phát hiện mình bị truy sát, trốn ở chỗ này.


Nhưng hắn lại đi ra vào lúc này, đủ để chứng minh không phải hắn đang trốn tránh.


Vậy thì chỉ có thể là, đám người Đông Phương Ngọc ám sát thất bại rồi.


Sao có thể thất bại được?


Mục Lang cũng đang nghĩ như vậy, hai hàng lông mày nhíu chặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK