Khi Lâm Thanh Diện mở mắt ra, một tia nắng chiếu vào mặt anh, anh mơ hồ nhìn thấy một bóng người xinh đẹp ngôi ở đầu giường trước mặt nhưng bởi vì ánh nắng chiếu vào mắt, anh không nhìn ra được ai đang ngồi ở đó.
Trong tiêm thức anh cho rằng người ngồi bên giường là Hứa Bích Hoài, sự mệt mỏi mà Đăng Thiên Thê mang đến là tích lũy của nhiều năm, cho nên ngay cả khi tỉnh lại, tinh thân của anh cũng có chút mơ hô.
Anh còn tưởng rằng anh vẫn ở Hồng Thành, vẫn ở nhà, bây giờ mới ngủ dậy vào sáng sớm, Hứa Bích Hoài dậy sớm hơn anh, ngôi ở đầu giường ngắm anh.
Nghĩ đến đây, trên mặt Lâm Thanh Diện nở một nụ cười, sau đó đưa tay vê phía bóng hình xinh đẹp ấy, nắm lấy tay cô, xoa lên mặt anh.
“Dậy sớm như vậy làm gì, nào ngủ thêm một lát, anh muốn ôm em” Lâm Thanh Diện mở miệng nói một câu.
Bóng hình xinh đẹp bị năm tay thì toàn thân liên cứng đờ, nghe được Lâm Thanh Diện nói, sắc mặt lại thêm kinh ngạc, nhưng ngay lập tức, cô rụt tay lại, và nói nhỏ: “Lưu manh!”
Lâm Thanh Diện sửng sốt, sau đó vội vàng từ trên giường ngôi dậy, đã không còn ánh nắng trực tiếp chiếu vào mắt nữa thì anh mới nhìn rõ người ngồi bên giường là ai.
Người nọ không phải Hứa Bích Hoài, mà là Lương Cung Nhạn Sương.
Lúc này Lâm Thanh Diện mới nhớ ra mình hiện tại đang ở Quan Lĩnh, hơn nữa còn vừa mới tiến hành Đăng Thiên Thê, Hứa Bích Hoài không có khả năng ở nơi này.
Nhớ lại những lời mình vừa nói, Lâm Thanh Diện nhất thời xấu hổ, giải thích: “Thực xin lỗi, vừa rồi tôi có chút mơ hồ nên nhận sai người”
Mặt Lương Cung Nhạn Sương đỏ bừng, bởi vì lời nói vừa rôi của Lâm Thanh Diện mà sôi sùng sục, cô ta trừng mắt liếc Lâm Thanh Diện một cái, nói:
“Cái cớ này của anh đúng là chả ra gì”
Lâm Thanh Diện lập tức giải thích không phải mình đang bao biện, nhưng Lương Cung Nhạn Sương cũng không có ý định nghe, cô trực tiếp đứng dậy khỏi giường, đi đến phía trước cửa sổ, mở miệng nói: “Anh hôn mê hai ngày rồi, chú Đồ nói nói chỗ của chú ấy không có con gái cẩn thận, cho nên bảo tôi ở bên cạnh chăm sóc anh, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, tôi không muốn tiếp tục ở chung với một tên xấu xa như anh”
Lâm Thanh Diện nhất thời á khẩu không nói được gì, anh không ngờ Lương Cung Nhạn Sương lại chăm sóc mình suốt hai ngày, lại còn là do Lâm Trung Thiên sai cô ta đến.
Chẳng lẽ Lâm Trung Thiên đang muốn gán ghép bạn gái cho anh sao? Anh không tin Lâm Trung Thiên không có người phụ nữ nào có thể chăm sóc người ta.
Anh nhớ ra mình còn chưa nói với Lâm Trung Thiên chuyện mình đã kết hôn, Lâm Trung Thiên làm cha, lo lắng chuyện hôn nhân của con mình cũng không có gì đáng trách.
Cuối cùng đành bất đắc dĩ cười cười, nói với Lương Cung Nhạn Sương một câu: “Cám ơn”
“Hừ, ai cần anh cảm tạ, tôi chẳng qua là nể mặt chú Đồ nên miễn cưỡng chăm sóc anh thôi, anh đừng tưởng rằng tôi thật sự muốn chăm sóc anh” Lương Cung Nhạn Sương kiêu ngạo nói.
Đúng lúc này, một cô gái bước vào phòng nói: “Cô chủ ơi, cô nên nghỉ ngơi đi. Cô đã trông nom ở đây hai ngày rồi. Người của ông chủ Quan Lĩnh đã bị tôi đuối đi mấy đợt rồi, tại sao cô cứ phải ở đây trông nom anh ta chứ…”
Cô gái đó là người của Lương Cung Nhạn Sương, cô ta cũng không ngờ Lâm Thanh Diện đã tỉnh lại, cho nên vừa vào liền mở miệng nói.
Lương Cung Nhạn Sương nghe xong lập tức trừng mắt và vội vàng nháy mắt với cô gái nhưng đáng tiếc là cô gái nhanh miệng quá nên đã nói ra.
Lâm Thanh Diện đột nhiên cảm thấy có chút buôn cười khi nghe được lời nói của cô gái, anh không ngờ những gì Lương Cung Nhạn Sương nói lúc nãy là nói dối, hóa ra là tự cô khăng khăng muốn ở lại đây để chăm nom anh.
Anh lại nhìn chăm chằm Lương Cung Nhạn Sương, mặt Lương Cung Nhạn Sương đỏ như trái táo, bộ dạng như lập tức muốn đào một hố mà chui xuống vậy.
“Cô đang nói nhảm gì ở đây vậy, ai mà muốn ở đây chăm anh ta chứ, tôi muốn rời đi ngay lập tức, cô mau tránh ra!” Lương Cung Nhạn Sương hét lên với cô gái.
Cô gái chợt nhận ra mình lỡ miệng, vội che miệng lại, tươi cười chạy ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy cô chủ nhà mình vốn luôn điềm đạm lại xuất hiện một màn kinh hoàng như vậy, xem ra cô chủ có vẻ có ý với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cười nhìn Lương Cung Nhạn Sương, ánh mắt giống như đang thắc mắc cô vì cái gì phải nói dối.
Lương Cung Nhạn Sương thấy Lâm Thanh Diện đang cười mình, nhất thời có chút ảo não, cảm giác muốn được làm nũng ùa về trong lòng, nhưng để không thất thố, cô vẫn cố gắng kìm lại.
Lâm Thanh Diện vốn đang muốn trêu Lương Cung Nhạn Sương một chút, nhưng nhớ lại chuyện Chung Linh Nhi trước kia, anh ta vẫn nhịn xuống, theo quan điểm của anh, cảm ơn các cô gái không dễ chút nào, có thể vì một vài câu nói đùa của anh, họ sẽ bắt đầu nảy sinh những mối quan hệ phức tạp với anh.
Một Chung Linh Nhi đã muốn làm cho Lâm Thanh Diện vô cùng đau đầu và áy náy rôi, anh không muốn tinh huống như vậy lại xuất hiện.
“Tôi đã tỉnh, cô có thể trở về rồi” Vì để cho Lương Cung Nhạn Sương biết được sự vô tình của mình, anh thu lại nụ cười, lạnh lùng nói một câu.
Lương Cung Nhạn Sương nghe Lâm Thanh Diện cứ như vậy đuổi mình đi thì trong lòng đột nhiên tức giận, thậm chí còn có chút tủi thân nữa.
Nhưng vì thể diện, cô không nói được gì, cô lấm bẩm: “Tôi ước còn không được ấy chứ” Sau đó cô đi về phía cửa.
Khi đến gần cửa, cô lại dừng lại, quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, giả vờ thản nhiên hỏi: “Tôi nghe chú Đồ nói anh tỉnh lại sẽ thu xếp để anh rời khỏi Quan Lĩnh. Sau khi anh đi sẽ trở lại Kinh Đô sao?”
Lâm Thanh Diện gật gật đầu, hỏi: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
Nhận được câu trả lời khẳng định, Lương Cung Nhạn Sương ngẩng đầu lên kiêu ngạo nói: ‘Ai cần anh lo”
Sau đó cô ấy bước ra ngoài.
Lâm Thanh Diện cũng không nghĩ nhiều về chuyện đó, sau khi Lương Cung Nhạn Sương rời đi, anh bước xuống giường duỗi người, chỉ cảm thấy xương mình như sắp vỡ ra.
Đăng Thiên Thê lân này quả thật đã khiến cho anh phát huy toàn bộ sức mạnh, nhưng trận đấu cuối cùng cùng với Lý Phù Đồ cũng thật sự khiển anh đạt tới cực hạn rồi.
Nếu không phải vì bị sư phụ ép bôi cao dán làm bằng nấm lên người, thì một người đã trải qua một trận chiến khốc liệt như Lâm Thanh Diện sẽ phải nằm trên giường một hai tháng mới có thể hồi phục.
Thuốc dán ấy không chỉ khiến anh trở nên mạnh mẽ vô hạn, mà còn cải thiện rất nhiều vê thể chất, khả năng phục hồi của anh ta cũng mạnh hơn người thường rất nhiều.
Anh vận động nhẹ một chút, sau khi hôi phục liên muốn đi tìm Lâm Trung Thiên.
Lúc này anh mới chợt nhận ra có gì đó không ổn, liên đưa tay kéo quân, liếc nhìn vào trong.
“Quần lót của mình đâu?” Trong đâu Lâm Thanh Diện nảy ra một nghi vấn.
Ngay sau đó, anh trợn tròn mắt, nhớ lại chuyện Lương Cung Nhạn Sương cố ý ở bên mình hai ngày.
Liệu sẽ không phải là cô ta cởi râ chứ?
Cô gái với sự tôn sùng đặc biệt này, sẽ không làm điều gì đó với mình nhân lúc mình đang hôn mê đấy chứ?
Trên đường đến đảo hồ nhân tạo.
Lý Hắc Thán chạy tới bên cạnh Lâm Thanh Diện, vẻ mặt sùng bái nhìn anh, mở miệng nói: “Lão Đại, anh đúng là quá lợi hại, Đăng Thiên Thê thế mà thành công rôi, trong lịch sử của Quan Lĩnh, chỉ có hai người thành công, hai người đó là những kẻ yêu nghiệt độc nhất và bây giờ, anh đã trở thành người thứ ba”
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: “Nếu anh dốc lòng tăng thực lực của mình thì cũng có cơ hội khiêu chiến thành công”
Anh không hề nói quá lên, Lý Hắc Thán xuất thân từ thôn làng ấy, từ nhỏ đến lớn anh ta từng ăn rất nhiều loại nấm có thể làm cho người ta tăng sức mạnh, tuy rằng trực tiếp ăn khẳng định không hiệu quả bằng dùng thuốc dán mà sư phụ Lâm Thanh Diện chế thành từ nấm nhưng cũng có tác dụng nhất định.
Hơn nữa tố chất thân thể của Lý Hắc Thán rất tốt, chỉ cần anh ta chịu khó luyện tập nâng cao sức mạnh, thì việc đạt tới thực lực có thể làm Đăng Thiên Thê thành công chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Tôi thì coi như bỏ rôi, ngay cả việc thách đấu với mười cao thủ hàng đầu trong Chiến Thần Bảng cũng đã không khác gì tìm đường chết rôi” Lý Hắc Thán nói một câu: “Lão Đại, trong hai ngày anh hôn mê, đã xảy ra một chuyện lớn”
“Chuyện lớn gì?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
“Chính là tên Thượng Quan Môn lúc trước tìm anh gây phiên toái kia chết ở Quan Lĩnh rôi, hơn nữa còn bởi vì anh ta mà gặp xui nữa, còn có cha của anh ta là Thượng Quan Khuyết, nghe nói Thượng Quan Khuyết là trực tiếp bị cha của anh ta làm cho tức chết, cả gia tộc Thượng Quan ngày hôm sau đã bị diệt, tất cả mọi người đoán, chuyện này là do ông chủ Quan Lĩnh làm” Lý Hắc Thán mở miệng, anh ta vẫn chưa biết ông chủ của Quan Lĩnh chính là cha của Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nhướng mày khi nghe những lời của Lý Hắc Thán, anh có thể xác định đây là những gì Lâm Trung Thiên làm, nhưng khiến cho anh không nghĩ tới chính là, lực lượng mà Lâm Trung Thiên hiện đang nắm giữ lại lớn mạnh như thể, chỉ trong một ngày đã diệt sạch cả gia tộc Thượng Quan.
Xem ra sau khi Lâm Trung Thiên tiếp nhận Quan Lĩnh, quả thật đã làm cho bản chất nơi này thay đổi.
Lâm Thanh Diện không có ý định nói với Lý Hắc Thán chuyện ông chủ của Quan Lĩnh là cha anh, cũng không có ý định đưa Lý Hắc Thán ra ngoài, anh muốn để Lý Hắc Thán ở lại Quan Lĩnh cọ sát vài năm nữa, chờ thực lực của anh ta đủ rồi, mới bảo Lâm Trung Thiên thả Lý Hắc Thán ra.
Trên đảo trong hồ nhân, sau Lâm Thanh Diện lên du thuyên, hai người lúc trước đổi với anh vô cùng cung kính, hận không thể quỳ trên mặt đất mà lái du thuyền đưa Lâm Thanh Diện sang đó.
Lâm Thanh Diện đi tới biệt thự, đi vào phòng của Lâm Trung Thiên, liền nhìn thấy Lâm Trung Thiên đang ngồi ở trên bàn nhìn chằm chằm một xấp giấy tờ.
Lâm Trung Thiên nhìn thấy Lâm Thanh Diện đến thì cười với anh và nói: “Nếu đã hồi phục rồi thì con có thể rời khỏi nơi này, chúng ta cùng nhà Công Tôn là kẻ thù không đội trời chùng, bọn họ sẽ không bỏ qua cho chúng ta, mà chúng ta cũng tuyệt không để bọn họ coi khinh chúng ta, ba mấy năm nay vẫn một mực chờ đợi cơ hội báo thù mà cơ hội này là con”
Lâm Thanh Diện gật gật đầu, sau khi biết được thân thế đích thực của ông nội cùng cha mình, liên đem báo thù trở thành mục tiêu lớn nhất tiếp theo của mình.
Lâm Trung Thiên chắc hẳn cũng muốn đặt hy vọng vào anh nên ông ấy đã tích lũy rất nhiều sức mạnh trong suốt nhiều năm qua, để khi Lâm Thanh Diện lớn lên, ông sẽ là lá chắn vững chắc nhất của anh.
“Vì ông nội báo thù, cũng là trách nhiệm của con, con nhất định sẽ không thoái thác.” Lâm Thanh Diện mở nói: “Nhưng, con muốn biết, thưa ba, tại sao ba không thể rời khỏi Quan Lĩnh?”