• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe ngựa không biết đi về hướng nào, Nguyễn Anh vẫn còn cầm lấy rèm xe không buông, phu xe ở phía trước gấp rút lên đường, nàng muốn gọi chạy chậm lại một tiếng, lời vừa đến bên miệng liền ngừng lại.

Việc chạy thoát thân này hiển nhiên càng nhanh càng tốt.

Bỗng nhiên, cách màn đêm đen xì, tiếng móng ngựa dồn dập truyền đến, sự lo lắng nghiền lấy lòng nàng, nàng siết chặt lấy rèm cửa, “dừng xe!”

Bánh xe bỗng nhiên ngừng lại, trong xe rung lắc một lát, nàng cũng theo đó thò đầu ra ngoài, tiếng móng ngựa như là gió lướt qua nàng, chạy vào màn đêm vô tận.

Phu xe ở phía trước xuống xe đi đến trước cửa, “Nguyễn cô nương, chúng ta nên đi thôi.”

Màn đêm nồng đậm, Nguyễn Anh nhìn không rõ dáng vẻ của nam nhân, chỉ cảm thấy giọng nói của nam nhân đó vững vàng, có lẽ là một người có thể tin tưởng.

Nàng kéo khóe miệng, “được.” Cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp quay vào lại trong khoang xe.

Nghi phi trước đó nói với nàng, đã xuất cung, vậy thì không thể ở lại trong kinh thành, sẽ đưa nàng đi đến Tây Nguyên.

Tây Nguyên tuy là một trấn nhỏ ở biên giới, nhưng vì triều nhà Đường và nước láng giềng chuẩn tắc hành sự trước sau như một, chung sống hòa bình, bách tính trong trấn cũng xem như là an cư lạc nghiệp, nàng đến đó ước chừng không có chuyện gì phải phiền lòng.



Hơn nữa, theo lời Nghi phi nói, phụ thân phụ mẫu của nàng chính là quen biết nhau ở đây. Năm xưa, phụ thân nàng đến đây làm ăn, gặp phải mấy tên lưu manh, vừa đúng lúc mẫu thân nàng vừa luyện binh xong từ trong doanh trại đi ra, thấy có người tụ tập gây sự liền đi nhanh đến.

Lưu manh ngày thường vô cùng sợ người, sau đó liền lần lượt trốn chạy, phụ mẫu thấy họ đều chạy cả rồi, quay đầu lại muốn rời đi, ma xui quỷ khiến lại liếc mắt nhìn về phía sau, chỉ thấy phụ thân nàng vẫn chỉ trỏ tay đứng ngẩn ra ở trên đất, trong tay còn cầm ngân lượng bị mấy tên lưu manh vơ vét.

Thực sự phụ thân nàng vô cùng tuấn tú, đến mức mẫu thân nàng lúc đó cái gì cũng không nhìn rõ, chỉ nhìn chăm chú khuôn mặt của phụ thân nàng.

Sau đó, hai người thành thân, mẫu thân nàng nói với Nghi phi, “ta lần đầu nhìn thấy ca ca của muội, chàng ấy đang bị người khác ức hiếp, người ta muốn ngân lượng chàng ấy liền đưa cho họ một cách đáng thương, ta trong lòng thầm nói người kém cỏi như thế này từ đâu đến,” ngừng một lát, cúi đầu cười một tiếng, “ta không nên quay đầu lại nhìn nhiều như thế.”

Lúc đó Nghi phi không hiểu ý tứ của câu nói này, bây giờ hiểu được cũng đã muộn, cũng không nói chuyện này với Nguyễn Anh, chỉ nói: “mẫu thân con lớn lên ở Tây Nguyên, con đến xem thử, nếu thích thì ở lâu hơn một chút.”

Nguyễn Anh hiển nhiên đồng ý, đến Tây Nguyên, nhìn ngắm xung quanh, quả nhiên thích thú, phu xe theo ý nàng mua một căn nhà, hai người thu xếp mấy ngày, trông đã có vẻ của một ngôi nhà.

Nói đến việc tối hôm đó Nguyễn Anh chưa nhìn thấy rõ dáng vẻ của người phu xe, đợi lúc trời sáng vừa nhìn, lại là một nam tử trẻ tuổi diện mạo tuấn tú, tên là Bùi Sâm, nói mình nhận lệnh của Nghi phi, có trách nhiệm bảo vệ Nguyễn Anh trong thời gian ở trấn Tây Nguyên này.

Nguyễn Anh chỉ xem chàng ta như một hộ vệ, cũng không suy nghĩ nhiều, thường ngày có việc gì bản thân không làm được đều gọi chàng ấy đến làm, hai người qua lại thường xuyên liền quen thuộc hơn rất nhiều.

Bùi Sâm người này khiêm tốn nhã nhặn, hành vi cử chỉ có lễ nghĩa, đối với Nguyễn Anh càng quan tâm chu đáo.

Nguyễn Anh thỉnh thoàng ngờ vực hỏi, “huynh trước đây đã từng chăm sóc cho nữ nhân?”

Bùi Sâm mỉm cười, “chưa từng.”

Nguyễn Anh càng nghĩ không ra, chàng ta chưa từng chăm sóc ai, vậy cô cô sao không tìm cho mình một cung nữ kỹ lưỡng, không cần chàng ta đến đây! Ở độ tuổi này của mình nên tránh tiếp xúc với nam tử mới đúng.

Nguyễn Anh cảm thấy không đúng lắm, sau đó bèn không qua lại nhiều với Bùi Sâm, nhưng trong một căn nhà chỉ có hai người họ, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, huống hồ Bùi Sâm luôn lấy lí do bảo vệ để theo nàng, điều này khiến nàng rất khổ não.



Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy nên viết cho cô cô một bức thư mới tốt, ngoài báo bình an, cũng nói đến chuyện để cho Bùi Sâm quay về, một mình nàng cũng có thể sống.

Vào ngày này, sau buổi trưa gió chiều thổi rất mát mẻ, Nguyễn Anh ngồi dưới hiên viết thư cho Nghi phi.

Bùi Sâm vừa đặt chân lên hiên, Nguyễn Anh đang viết đến việc để chàng ta trở về, trong lòng thấp thỏm, vội vàng đem bức thư nhét vào trong tay áo, “Bùi Sâm, muốn, muốn ăn … …” Bữa trưa vừa mới dùng xong, lúc này có thể ăn gì đây, nàng vội sửa lại, “ta ăn rồi, ta muốn uống trà.”

“Ta đi bưng trà.” Bùi Sâm không nói hai lời đi ra khỏihiên, Nguyễn Anh nghiêng đầu gọi, “phải nguội, nguội đấy!”

Bùi Sâm cũng quay đầu, “chỉ có thể uống ấm.”

Nguyễn Anh ồ một tiếng quay đầu lại, tranh thủ chút thời gian này hoàn thành bức thư, cẩn thận nhìn một lượt, lại nhấc bút lên, vừa viết hai chữ điện hạ, liền ngừng bút lại.

Nàng rất muốn nhắc đến điện hạ, nhưng nhắc gì đây?

Nàng đã xuât cung, cũng chính là không còn quan hệ với điện hạ nữa.

Không đúng, cho dù ở trong cung, nàng và điện hạ cũng không có quan hệ gì.

Nguyễn Anh thu bức thư lại đứng dậy, đi được hai bước lại ngồi xuống, trước kia điện hạ có quan tâm đến nàng, mình xuát cung cũng lâu rồi, hỏi thăm ngài ấy một tiếng cũng được thôi.

Mới đem bức thư rút từ trong tay áo ra, sau lưng như là truyền đến tiếng móng ngựa, nàng chuyên tâm cân nhắc chọn lọc từ như thế nào, vốn không nghe thấy, sau đó là tiếng bước chân nhốn nha nhốn nháo truyền đến, nàng lúc này chau mày, lúc quan trọng như vậy, nàng không cho phép có người làm phiền, đầu cũng không quay lại nói một câu, “Bùi Sâm, đặt ở đó đi, ta lát nữa uống.”

Tiếng bước chân vừa ngừng, lại vang lên lại.



Nàng nhẫn nại nói, “đợi một lát đi, trà sẽ không nguội đâu, thật đấy.”

Tiếng bước chân càng thêm gấp rút.

Nàng có hơi tức giận, “ta nói ta sẽ uống, ta không phải có ý muốn đợi trà nguội đi … …” quay đầu lại, “huynh còn như vậy, ta giận … …”

Nam nhân trong nháy mắt liền đi đến bên cạnh, trong tay còn cầm roi ngựa, đang từ trên cao nhìn xuống, “Bùi Sâm là ai?”

Dưới hiên, tuấn mã đang hí, nàng kinh ngạc đến hoàn hồn trở lại, ngay lập tức liền nhảy lên, chuyển tầm nhìn lên phía trên, chạm phải ánh mắt nổi tơ máu của nam nhân, “điện...... điện hạ?”

Trong lúc hoảng loạn bức thư rơi xuống trên đất, trong lòng nàng vừa nôn nóng vừa hỗn loạn, cũng không biết là hoảng loạn chuyện gì, cúi người nhặt bức thư đưa về phía Lang Trạm, vừa đưa đến lại cảm thấy không đúng, vội vàng thu lại, đáng tiếc bị Lang Trạm ngăn lại.

Lang Trạm nắm tay nàng, tiện thể nhìn một cái, bị hai chữ điện hạ thêu đốt, hai mắt ngày càng dỏ, sau đó quên đi Bùi Sâm, “nàng muốn nói gì với cô gia?”

“À, cái này, thiếp......” Nguyễn Anh úp úp mở mở cúi đầu.

Tác giả có lời muốn nói: Cuối tuần việc nhiều, viết chậm, tha thứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK