Kể ra lần đầu được lịch kiếp làm người cũng khiến ta có chút hoài niệm, vương vấn với chốn nhân gian đầy rẫy bi ai này. Tuy lần lịch kiếp này đối với ta mà nói cũng không mấy tốt đẹp gì nhưng nếu rời đi dễ dàng như vậy cũng thật khiến ta không cam lòng.
Ta rất muốn biết rốt cuộc tên máu lạnh vô tình Thái Hào kia liệu có thực sự thương yêu Lý Thanh Mai như những gì mà hắn đã nói với nàng ta hay không? Cuối cùng hắn có biết ở chốn dương gian này hắn đã có với nàng một đứa con trai và liệu rằng hai người bọn họ có được gặp lại nhau hay không? Thật sự có vô vàn câu hỏi cứ nhảy múa loạn xạ trong đầu khiến ta thật không muốn rời đi chút nào. Ty Mệnh ngài đúng thật là khéo vẽ chuyện, không ngờ ngài lại có thể khiến một tiểu tinh linh vô âu vô lo như ta để tâm đến như vậy, tính ra ngài cũng thật tài tình.
“Bạch Mai tinh linh, giờ lành đã đến mời cô
cùng về với chúng tôi”
Ta còn chưa kịp định thần đã nghe văng vẳng bên tai một giọng nói vô cùng quen thuộc, kèm theo đó là một cơn gió lạnh tê tái khiến ta khẽ lạnh hết sống lưng, thì ra là hai tên đầu trâu mặt ngựa đích thân đến đón ta, kể ra hai tên này cũng thật biết nịnh người, chúng biết sau lần lịch kiếp này ta sẽ được thăng chức lên tiểu tiên nên cố tình tỏ vẻ thân thiết.
“Phiền hai ngươi nói với Diêm Vương ta còn đang có chút việc chưa hoàn thành ở chốn dương gian này, xin ngài ấy cho ta thong thả vài hôm có được không? Khi nào xong việc ta sẽ lập tức quay về bẩm báo với ngài ấy”
Hai người bọn chúng chưa kịp nghe hết lời ta nói xong thì đã vội cười khẩy, bảo ta thật không biết tốt xấu, ở chốn dương gian này phàm đã phân ly thì tất cả vong hồn đều không muốn vương vấn ở đây làm gì, trừ khi có oán than, day dứt nên mới một lòng ở lại, mặc cho việc có thể bị hồn siêu phách tán, mãi mãi không được siêu sinh. Còn một tiểu tinh linh còn đang phải gánh trên vai món nợ với Địa Phủ như ta không muốn trở về chỉ có một lý do duy nhất là trốn nợ.
Hai người bọn chúng một người tung một người hứng nói cả một buổi trời nhưng đều chẳng trúng ý ta. Bổn cô nương ta đương nhiên vẫn còn nhớ bản thân đang còn phải trả nợ cho Diêm Vương phủ, việc này ta có muốn trốn cũng không tài nào trốn được, ta ở lại dương gian căn bản chỉ muốn xem rốt cuộc kết quả của đoạn nghiệt duyên này sẽ như thế nào mà thôi.
Tất nhiên cho dù ta có van xin đến gãy lưỡi thì hai tên này cũng nhất định không để ta ở lại, một con nợ như ta thì làm gì có quyền đòi hỏi hơn cơ chứ, đành để tấm thân gầy này mặc cho chúng kéo đi.
Vẫn con đường xuống Hoàng Tuyền quen thuộc, hoa bỉ ngạn lần này có vẻ đã tươi tốt, xum xuê hơn trước lúc ta rời đi rất nhiều, đến nỗi mọc lan ra phần đường dành cho những oan hồn qua lại, thấy ta trở về đám tiểu quỷ vui mừng tụm lại hỏi han, chúng tay bắt mặt mừng cứ như thể sắp có người để chúng sai vặt, ta cũng làm biếng chào hỏi cũng cảm thấy quá quen thuộc với những bộ mặt này ở địa phủ, điều ta thật sự quan tâm lúc này chỉ là những vấn đề xoay quanh lần lịch kiếp vừa rồi mà thôi.
Ta vừa bước chân tới Diêm Vương phủ còn chưa kịp đặt cặp mông này xuống nghỉ ngơi đã nghe Mạnh Bà lớn giọng mỉa mai: “ Bạch Mai, lần lịch kiếp này chắc cô chịu không ít thiệt thòi rồi nhỉ? Cô dù gì cũng đã đắc tội nhiều lần với ngài ấy, lần này ngài ấy đích thân dạy dỗ cô cũng không có gì lấy làm lạ, nếu là ta có khi còn muốn cô chết thê thảm hơn như vậy nữa kìa”
Lời của Mạnh Bà thật làm cho ta có chút khó hiểu, ta và hắn cùng lịch kiếp đương nhiên phần ký ức cũng sẽ không còn, mà ký ức đã không còn thì hắn lấy gì để tư thù cá nhân với ta cơ chứ, nếu có thì cũng chỉ nên hỏi tội Ty Mệnh mới đúng, trách lão đã đối xử quá tàn nhẫn với ta, nghĩ ra những án văn hết sức vớ vẩn kia khiến ta chịu biết bao nhiêu tủi hờn chốn dương gian, không được lần này ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
“Mạnh Bà ý của bà là gì Bạch Mai ta thật sự không hiểu”
Mạnh Bà chẳng thèm đoái hoài gì đến ta cứ thế mà múc canh vào bát cho đám vong hồn đang đứng xếp hàng kia.
Lúc này một dòng máu nóng đã lan đến tận đầu ta, ta không thể chờ đợi câu trả lời thêm được nữa, tức tốc đến bên cạnh bà ấy mà cầu xin lạy lục bà ấy nói cho ta nghe: “Mạnh Bà, rốt cuộc chuyện này là như thế nào, Bà hãy nể tình ta trước đây đã từng giúp đỡ bà nấu canh mà cho ta biết có được không”
Ta lê từ bên tay trái, qua bên tay phải, đu chân trái rồi bám chân phải khiến Mạnh Bà không tài nào tập trung làm việc được, cuối cùng bà ấy cũng chịu nói cho ta nghe.
Mạnh Bà nhớ lại khoảnh khắc trước lúc đi đầu thai, lúc đó ta xồng xộc bước tới không nói không rằng mà húp sạch chén canh rồi lao vun vút vào đường Luân Hồi khiến bà ấy còn tưởng ta còn giận dỗi bà ấy.
Ngay sau đó Thái Hào tiên quân cũng từ tốn bước ra, đi theo hộ tống là lão già Diêm Vương, hắn dừng trước mặt Mệnh Bà nói với Diêm Vương rằng kiếp đầu tiên ta không uống chịu uống canh Mệnh Bà nên để hợp tình hợp lý lần này hắn cũng không nhất thiết phải uống làm gì, hắn muốn ta kiếp này phải chịu đựng những gì mà ta đã đối xử với hắn ở lần lịch kiếp trước đây, thậm chí là còn phải hơn.
Lão Diêm Vương nghe thế tuy trong lòng cảm thấy có chút không thuận nhưng vì sợ đắc tội, ảnh hưởng đến tiền đồ sau này nên đành răm rắp nghe lời bảo Mạnh Bà không cần múc canh cho hắn, thế là hắn nhởn nhơ bước vào đường Luân Hồi với trọn vẹn ký ức về ta.
Vậy là ta đã hiểu, những gì hắn đối với Lý Thanh Mai đều là giả. Hắn vốn dĩ biết ta chính là Lý Thanh Mai nên từ nhỏ đã cố tình làm quen với ta, câu dụ ta, khiến ta thích hắn. Hắn bỏ đi biền biệt một thời gian sau đó quay về tìm ta đều là sự sắp xếp có mục đích từ trước.
Yêu thương ta là giả, muốn ta gả cho hắn cũng là giả, thề sống chết với ta cũng là giả…chỉ có chuyện khiến ta phải chết trong cô độc mới là thật. Thái Hào tiên quân, khá khen cho một tiên quân cao cao tại thượng như ngươi, đường đường là một bậc tiên nhân lại đi chấp nhất với một tiểu tinh linh không danh không phận như ta, ngươi thật sự rất quá đáng, ngươi… đúng là một tên tiên quân đáng ghét nhất mà ta từng gặp.
"Ta nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này. Thái Hào tiên quân, ngươi cứ chờ mà xem, món nợ này về sau bổn cô nương sẽ tính cả gốc lẫn lãi với ngươi". Lửa hận trong ta bốc lên ngùn ngụt chỉ tiếc không thể tự mình quay lại chốn dương gian kia mà xé xác hắn làm trăm mảnh, như vậy ta mới có thể rửa được mối hận trong lòng ta lúc này..
Ta rất muốn biết rốt cuộc tên máu lạnh vô tình Thái Hào kia liệu có thực sự thương yêu Lý Thanh Mai như những gì mà hắn đã nói với nàng ta hay không? Cuối cùng hắn có biết ở chốn dương gian này hắn đã có với nàng một đứa con trai và liệu rằng hai người bọn họ có được gặp lại nhau hay không? Thật sự có vô vàn câu hỏi cứ nhảy múa loạn xạ trong đầu khiến ta thật không muốn rời đi chút nào. Ty Mệnh ngài đúng thật là khéo vẽ chuyện, không ngờ ngài lại có thể khiến một tiểu tinh linh vô âu vô lo như ta để tâm đến như vậy, tính ra ngài cũng thật tài tình.
“Bạch Mai tinh linh, giờ lành đã đến mời cô
cùng về với chúng tôi”
Ta còn chưa kịp định thần đã nghe văng vẳng bên tai một giọng nói vô cùng quen thuộc, kèm theo đó là một cơn gió lạnh tê tái khiến ta khẽ lạnh hết sống lưng, thì ra là hai tên đầu trâu mặt ngựa đích thân đến đón ta, kể ra hai tên này cũng thật biết nịnh người, chúng biết sau lần lịch kiếp này ta sẽ được thăng chức lên tiểu tiên nên cố tình tỏ vẻ thân thiết.
“Phiền hai ngươi nói với Diêm Vương ta còn đang có chút việc chưa hoàn thành ở chốn dương gian này, xin ngài ấy cho ta thong thả vài hôm có được không? Khi nào xong việc ta sẽ lập tức quay về bẩm báo với ngài ấy”
Hai người bọn chúng chưa kịp nghe hết lời ta nói xong thì đã vội cười khẩy, bảo ta thật không biết tốt xấu, ở chốn dương gian này phàm đã phân ly thì tất cả vong hồn đều không muốn vương vấn ở đây làm gì, trừ khi có oán than, day dứt nên mới một lòng ở lại, mặc cho việc có thể bị hồn siêu phách tán, mãi mãi không được siêu sinh. Còn một tiểu tinh linh còn đang phải gánh trên vai món nợ với Địa Phủ như ta không muốn trở về chỉ có một lý do duy nhất là trốn nợ.
Hai người bọn chúng một người tung một người hứng nói cả một buổi trời nhưng đều chẳng trúng ý ta. Bổn cô nương ta đương nhiên vẫn còn nhớ bản thân đang còn phải trả nợ cho Diêm Vương phủ, việc này ta có muốn trốn cũng không tài nào trốn được, ta ở lại dương gian căn bản chỉ muốn xem rốt cuộc kết quả của đoạn nghiệt duyên này sẽ như thế nào mà thôi.
Tất nhiên cho dù ta có van xin đến gãy lưỡi thì hai tên này cũng nhất định không để ta ở lại, một con nợ như ta thì làm gì có quyền đòi hỏi hơn cơ chứ, đành để tấm thân gầy này mặc cho chúng kéo đi.
Vẫn con đường xuống Hoàng Tuyền quen thuộc, hoa bỉ ngạn lần này có vẻ đã tươi tốt, xum xuê hơn trước lúc ta rời đi rất nhiều, đến nỗi mọc lan ra phần đường dành cho những oan hồn qua lại, thấy ta trở về đám tiểu quỷ vui mừng tụm lại hỏi han, chúng tay bắt mặt mừng cứ như thể sắp có người để chúng sai vặt, ta cũng làm biếng chào hỏi cũng cảm thấy quá quen thuộc với những bộ mặt này ở địa phủ, điều ta thật sự quan tâm lúc này chỉ là những vấn đề xoay quanh lần lịch kiếp vừa rồi mà thôi.
Ta vừa bước chân tới Diêm Vương phủ còn chưa kịp đặt cặp mông này xuống nghỉ ngơi đã nghe Mạnh Bà lớn giọng mỉa mai: “ Bạch Mai, lần lịch kiếp này chắc cô chịu không ít thiệt thòi rồi nhỉ? Cô dù gì cũng đã đắc tội nhiều lần với ngài ấy, lần này ngài ấy đích thân dạy dỗ cô cũng không có gì lấy làm lạ, nếu là ta có khi còn muốn cô chết thê thảm hơn như vậy nữa kìa”
Lời của Mạnh Bà thật làm cho ta có chút khó hiểu, ta và hắn cùng lịch kiếp đương nhiên phần ký ức cũng sẽ không còn, mà ký ức đã không còn thì hắn lấy gì để tư thù cá nhân với ta cơ chứ, nếu có thì cũng chỉ nên hỏi tội Ty Mệnh mới đúng, trách lão đã đối xử quá tàn nhẫn với ta, nghĩ ra những án văn hết sức vớ vẩn kia khiến ta chịu biết bao nhiêu tủi hờn chốn dương gian, không được lần này ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
“Mạnh Bà ý của bà là gì Bạch Mai ta thật sự không hiểu”
Mạnh Bà chẳng thèm đoái hoài gì đến ta cứ thế mà múc canh vào bát cho đám vong hồn đang đứng xếp hàng kia.
Lúc này một dòng máu nóng đã lan đến tận đầu ta, ta không thể chờ đợi câu trả lời thêm được nữa, tức tốc đến bên cạnh bà ấy mà cầu xin lạy lục bà ấy nói cho ta nghe: “Mạnh Bà, rốt cuộc chuyện này là như thế nào, Bà hãy nể tình ta trước đây đã từng giúp đỡ bà nấu canh mà cho ta biết có được không”
Ta lê từ bên tay trái, qua bên tay phải, đu chân trái rồi bám chân phải khiến Mạnh Bà không tài nào tập trung làm việc được, cuối cùng bà ấy cũng chịu nói cho ta nghe.
Mạnh Bà nhớ lại khoảnh khắc trước lúc đi đầu thai, lúc đó ta xồng xộc bước tới không nói không rằng mà húp sạch chén canh rồi lao vun vút vào đường Luân Hồi khiến bà ấy còn tưởng ta còn giận dỗi bà ấy.
Ngay sau đó Thái Hào tiên quân cũng từ tốn bước ra, đi theo hộ tống là lão già Diêm Vương, hắn dừng trước mặt Mệnh Bà nói với Diêm Vương rằng kiếp đầu tiên ta không uống chịu uống canh Mệnh Bà nên để hợp tình hợp lý lần này hắn cũng không nhất thiết phải uống làm gì, hắn muốn ta kiếp này phải chịu đựng những gì mà ta đã đối xử với hắn ở lần lịch kiếp trước đây, thậm chí là còn phải hơn.
Lão Diêm Vương nghe thế tuy trong lòng cảm thấy có chút không thuận nhưng vì sợ đắc tội, ảnh hưởng đến tiền đồ sau này nên đành răm rắp nghe lời bảo Mạnh Bà không cần múc canh cho hắn, thế là hắn nhởn nhơ bước vào đường Luân Hồi với trọn vẹn ký ức về ta.
Vậy là ta đã hiểu, những gì hắn đối với Lý Thanh Mai đều là giả. Hắn vốn dĩ biết ta chính là Lý Thanh Mai nên từ nhỏ đã cố tình làm quen với ta, câu dụ ta, khiến ta thích hắn. Hắn bỏ đi biền biệt một thời gian sau đó quay về tìm ta đều là sự sắp xếp có mục đích từ trước.
Yêu thương ta là giả, muốn ta gả cho hắn cũng là giả, thề sống chết với ta cũng là giả…chỉ có chuyện khiến ta phải chết trong cô độc mới là thật. Thái Hào tiên quân, khá khen cho một tiên quân cao cao tại thượng như ngươi, đường đường là một bậc tiên nhân lại đi chấp nhất với một tiểu tinh linh không danh không phận như ta, ngươi thật sự rất quá đáng, ngươi… đúng là một tên tiên quân đáng ghét nhất mà ta từng gặp.
"Ta nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này. Thái Hào tiên quân, ngươi cứ chờ mà xem, món nợ này về sau bổn cô nương sẽ tính cả gốc lẫn lãi với ngươi". Lửa hận trong ta bốc lên ngùn ngụt chỉ tiếc không thể tự mình quay lại chốn dương gian kia mà xé xác hắn làm trăm mảnh, như vậy ta mới có thể rửa được mối hận trong lòng ta lúc này..