Hôm sau, Vệ Liễm tỉnh dậy, vừa cử động thì lông mày nhíu lại.
Cơ Việt sợ y nhiễm bệnh nên trước lúc ngủ đã giúp y tẩy rửa, nhưng nhìn chung không thể xóa sạch mọi vết tích, y vẫn cảm thấy hơi khác thường.
Y cụp mắt quan sát dấu hôn rải rác khắp cơ thể, yên lặng, định ngồi dậy rửa mặt chải đầu.
Vừa xốc chăn lên thì bị một cánh tay kéo lại.
"Định đi đâu?" Cơ Việt ôm y vào lòng, giọng hơi khàn.
Âm thanh gợi cảm, mười phần lười biếng lại pha chút dịu dàng, quả thực sáng sớm nghe cứ như muốn đòi mạng người.
Vệ Liễm quay đầu quan sát, mái tóc quân vương tản ra, khóe miệng chứa ý cười, dung mạo vô cùng tuấn mỹ, trên bờ vai còn lưu vài vệt màu hồng...
Bị y cào đêm qua.
Vệ Liễm thu tầm mắt, bình tĩnh hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Cơ Việt ngẫm nghĩ: "Chắc là... giờ tỵ."
(Giờ tỵ: từ chín giờ sáng đến mười một giờ trưa)
Vệ Liễm giật mình: "Sao huynh còn chưa đi?"
Trước đây cứ đến giờ mão thì Cơ Việt sẽ phải dậy sớm để vào triều.
(Giờ mão: từ năm giờ đến bảy giờ sáng)
"Có mỹ nhân ôm ấp, đương nhiên là...” Cơ Việt cười nói:
“Tiếc đêm ngắn ngủi nên dậy trễ
Từ đó quân vương khỏi lên triều."*
(Nguyên văn: “Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi/Tòng thử quân vương bất tảo triều”. Đây là hai câu thơ trích trong bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị. Ý nghĩa: Tiếc đêm xuân ngắn ngủi nên mặt trời lên cao mới dậy, từ đó quân vương không còn lên triều sớm nữa – nguồn tham khảo: thivien.net)
Vệ Liễm dò xét hắn: "Cái nồi này ta không nhận, huynh chịu làm hôn quân, nhưng ta không muốn mang tiếng là yêu phi phá nước hại dân đâu."
"Ngày nào cũng lên triều, thiếu một hôm thì có sao?" Cơ Việt thân mật ôm lấy y: "Còn ngươi chỉ có lần này, nhỡ tỉnh lại chẳng thấy cô thì liệu có mắng cô bạc tình bội nghĩa không nhỉ?"
Quả thực lần đầu tiên chỉ có một.
Nhưng nào ai trách quân vương bội bạc vì không ở lại vào sáng hôm sau đâu, đó chẳng phải chuyện đương nhiên à?
Mỗi Cơ Việt chày gỗ này nghĩ vậy thôi.
Hắn chẳng giống những vị vua khác.
Vệ Liễm nói: "Ta nghe báo hôm nay sứ thần nước Yến đến, sáng sớm đã đợi ở ngoài cửa Huyền Vũ chờ yết kiến rồi. Huynh chẳng lên triều khiến bọn họ chờ mất nửa ngày, liệu có ổn không?"
"Gặp sau giờ ngọ thì cũng vậy thôi, đâu phải nhân vật quan trọng gì." Cơ Việt há quan tâm tới ý nghĩ của một quốc gia thua trận, hắn bất mãn xoa nắn gương mặt Vệ Liễm: "Trên giường bàn việc nước, phá hoại bầu không khí."
(Giờ ngọ: từ mười một giờ đến mười ba giờ)
Vệ Liễm đẩy tay hắn, nghiêng đầu: "Đừng nghịch."
"Cứ nghịch đấy." Cơ Việt nắm cằm rồi xoay đầu y lại: "Nói, cô hay ngọc thế dễ sử dụng hơn?"
Vệ Liễm: "..."
Quý ngài đây vẫn chưa quên được việc đó ư?
So đo với ngọc thế, chẳng có chút triển vọng nào.
Vệ Liễm rất có khiếu chọc người tức giận: "Bản lĩnh vài ba lạng chả nhẽ huynh không biết hả? Cứ ép ta nói ra để tự rước lấy... Ưm! Cơ Việt!"
Vệ Liễm tái mặt, cơ thể cong lên dựa vào bả vai Cơ Việt, bàn tay bấu chặt cánh tay hắn.
Sao hắn dám... dám đường đột đâm vào như vậy!
"Cô thương tiếc nên chẳng dám làm quá, ai ngờ lại khiến Vệ Lang hiểu lầm." Cơ Việt cười như không cười: "Cô sai rồi, thế nên, phải để ngươi nếm thử xem cô mạnh mẽ tới mức nào mới được."
"Cơ Việt, huynh…" Vệ Liễm định mắng chửi người, nhưng bị bờ môi Cơ Việt bao kín kẽ.
...
...
...
Hai người mây mưa trên giường nhỏ, không hay biết đã nửa ngày trôi qua, Cơ Việt ép hỏi lần nữa: "Chi Chi, cô và ngọc thế thứ nào tốt hơn?"
Vệ Liễm: "..."
Cơ Việt thì thầm gọi: "Chi Chi?"
Vệ Liễm nhắm mắt, đáp: "... Huynh."
Nhưng Cơ Việt vẫn chưa chịu buông tha: "Trong sách có viết cách sử dụng cô đa dạng tới mức nào không?"
Vệ Liễm mệt mỏi: "... Không."
Cơ Việt lại hỏi: "Cảm giác có gì khác nhau?"
Vệ Liễm đầu hàng, Vệ Liễm hoàn toàn đầu hàng.
Sớm biết hậu quả thê thảm như vậy, y thà chết cũng không trổ tài đấu võ mồm với hắn.
"Ca ca tha cho ta!" Vệ Liễm dùng mu bàn tay che mắt, hơi thở gấp gáp nặng nề: "Ta chưa từng dùng qua thứ đồ chơi kia..."
Cơ Việt khựng lại, nhướn mày cười: "Cho nên, lúc trước ngươi dám dối gạt vua hả?"
"... Phải "
"Phạm tội khi quân, cô nên làm gì để trừng phạt đây nhỉ?" Cơ Việt tỏ ra suy tư: "Làm thêm hiệp nữa nhé?"
Làm thêm?!
Vệ Liễm sững sờ.
Y không thể.
Y tuyệt đối không thể.
Làm thêm một hiệp nữa thì hôm nay y sẽ chết trên giường thật đó.
Trời giết Tần vương đi, y không hầu hạ nữa!
Vệ Liễm định đạp người xuống giường, nhưng lại sợ lợn lành chữa lợn què, bị Cơ Việt tìm cớ đặt trên giường mà dày vò tới lúc tắt thở.
Y suy nghĩ, dứt khoát đầu hàng.
Vệ Liễm bấm mạnh vào đùi, cấp tốc bức ra nước mắt, dáng vẻ rưng rưng muốn khóc: "Bệ hạ tha cho thần... Thần đau lắm."
Cơ Việt ngẩn ra, biểu cảm nghiêm túc trong nháy mắt: "Đau lắm sao?"
Mắt ngậm sương mù, thanh niên gật gật đầu, tức tưởi, oan ức chui vào trong lồng ngực hắn, khẽ cầu xin: "Thần không chịu nổi..."
Cơ Việt: Cô cũng không chịu nổi.
Âm thanh Vệ Liễm quá mềm nhũn, tựa như vuốt mèo khều nhẹ vào lòng người, ngứa không chịu nổi.
Song đã ức h.iếp người ta phát khóc, Cơ Việt chẳng còn ý định tiếp tục.
Nhìn thế nào cũng thấy hắn không giống người.
Thân thể Vệ Liễm vốn yếu đuối, lần đầu tiên lại bị hắn giày vò thê thảm tới vậy.
Nỗi hổ thẹn chiếm cứ đầu óc Tần vương.
Vệ Liễm rúc vào chăn, ngẩng đầu khuyên nhủ: "Bệ hạ tới gặp sứ thần nước Yến đi, buổi tối còn mở tiệc nữa, đâu thể trì hoãn được."
Cơ Việt nhìn thấy dáng vẻ thê thảm kia, nói kiểu gì cũng chẳng chịu rời đi: "Cô bôi thuốc cho ngươi."
Vệ Liễm nắm góc chăn: "Thần tự làm được!"
Để cho Cơ Việt bôi thì sợ rằng cả ngày hôm nay hắn chẳng bước chân ra khỏi cửa Chung Linh cung này.
Cơ Việt yên lặng, Vệ Liễm đột nhiên xưng hô đàng hoàng khiến hắn thấy hơi quái lạ, nhưng không thể chỉ ra lạ ở điểm nào.
Hình như mình bắt nạt quá đáng, dọa y sợ hãi rồi.
Cơ Việt buồn bực đứng dậy mặc quần áo.
Vệ Liễm định hầu hạ hắn, nhưng mới nhổm người dậy thì mất sức ngã xuống, đau đớn rên rỉ một tiếng.
Cơ Việt hoảng hốt biến sắc: "Ngươi đừng cử động! Mau nằm xuống!"
Hắn nhanh chóng nhét Vệ Liễm vào chăn, bọc kín người lại.
Vệ Liễm cúi đầu: "Hình như thần còn chẳng có sức mà bước đi nữa."
Cơ Việt lập tức nói: "Chẳng cần đi đâu hết, hôm nay ngươi cứ nằm yên trên giường, không cho phép đứng dậy."
Vệ Liễm do dự: "Nhưng buổi tối còn yến tiệc..." y phải có mặt.
"Không cần đến." Cơ Việt quả quyết.
Chẳng có gì quan trọng bằng thân thể Vệ Liễm.
Vệ Liễm mệt mỏi tựa vào đầu giường, gương mặt tái nhợt, dáng vẻ yếu ớt: "Tạ ơn bệ hạ..."
Cơ Việt còn lải nhải dặn dò mãi, sau đó mới cẩn thận chậm chạp từng bước một rời đi.
- -
Hắn vừa đi, Vệ Liễm vội xốc chăn lên, chạy như bay tới cạnh bàn rót cho mình chén trà.
Hô, lâu quá, sắp chết khát y rồi.
Thân mang võ công, dĩ nhiên đâu giống người thường, phá thân xong sẽ mất mấy ngày không bước xuống giường được.
Ngoại trừ thân thể hơi khó chịu, thì vẫn bay nhảy thoải mái, hầu như chẳng ảnh hưởng chút nào.
Tỏ ra yếu ớt là để lừa gạt Cơ Việt, khiến hắn phải ngừng lại.
Bằng không y yếu ớt giả sẽ biến thành suy nhược thật.
Có cường tráng khỏe mạnh tới mức nào cũng không chịu nổi Cơ Việt dằn vặt như vậy.
Cơ Việt thật dũng mãnh.
Vệ Liễm nghĩ tới chuyện bị Cơ Việt ép trên giường làm chuyện kia, bàn tay run lên, nước trà tràn ra khỏi chén.
Y mím môi, sắc mặt ửng hồng.
- -
Đêm đó, Kim Loan điện mở tiệc chiêu đãi khách khứa.
Sáo trúc réo rắt, tiếng hát ca vang mừng cảnh thái bình.
Các đại thần chia nhau ngồi thành hai hàng, cụng chén đổi cốc, mở tiệc ăn uống linh đình.
Sứ thần các nước liên tục dâng tặng lễ vật.
Tần vương ngồi ở trên cao.
"Tuyên, sứ thần nước Lương yết kiến!"
"Thánh tử A Tư Lan, Thánh nữ Mạch Nhĩ Na nước Lương, tham kiến Tần vương bệ hạ."
Trên cung điện, trang sức bạc đeo khắp người, Thánh tử áo xanh và Thánh nữ áo đỏ cúi chào theo nghi lễ trọng vọng nhất của nước Lương, thái giám phụ trách đứng bên xướng danh sách cống phẩm:
"Nước Lương tiến cống: lụa tơ tằm một trăm cuộn, hương liệu một ngàn loại, rượu ngon ba trăm vò, hổ phách, mã não và châu báu hai mươi hòm..."
"Chúc Tần vương bệ hạ sống lâu trăm tuổi."
Quân vương ngồi trên cao, mất tập trung đáp một tiếng: "Được."
A Tư Lan và Mạch Nhĩ Na cúi chào, rồi ngồi vào vị trí đã được chuẩn bị trước.
"Tuyên, sứ thần nước Trần yết kiến!"
"Vương tử Hô Diên Khả Mục nước Trần, tham kiến Tần vương bệ hạ."
Một nam tử cao lớn mặc trang phục thảo nguyên quỳ một gối trên nền hành lễ.
"Nước Trần tiến cống: dê bò một ngàn con, da thuộc một ngàn tấm, dược liệu một trăm loại, ngựa bờm đỏ một thớt..."
...
Nói bốn phương tụ hội, tám hướng chúc mừng là như thế.
Bầu không khí trọng đại này diễn ra mỗi năm một lần, vị vua khiến bốn biển thần phục sẽ ngồi ở vị trí cao nhất, thưởng thức chiếc cốc trong tay, ngạo nghễ quan sát chúng sinh phía dưới.
Thu vạn vật vào trong tầm mắt, phảng phất như bầu trời chỉ bé bằng chiếc vung.
Người phương nào có thể lọt mắt hắn đây?
Tới lúc nước Sở yết kiến, Kiều Hồng Phi dẫn đầu, cúi chào lên tiếng, còn Vệ Diễn thì sợ hãi rụt rè quỳ ở phía sau.
Tự dưng bị phạt ba mươi gậy, nên mấy hôm liền hắn đều nằm lỳ trên giường để dưỡng thương, hắn căm thù Vệ Liễm tới tận xương tuỷ, còn với Tần vương trong truyền thuyết, hắn sợ hãi từ tận đáy lòng.
Giờ khắc này Vệ Diễn chỉ hận chẳng thể núp cả người phía sau lưng Thái úy, không để Tần vương trông thấy.
Nhưng mà Cơ Việt đâu thèm nhìn hắn, ngay cả một cái liếc mắt cũng lười ban cho.
Vệ Diễn hoảng hốt an toàn ngồi xuống vị trí của mình.
Rất nhanh, sứ thần năm nước đã yết kiến xong xuôi, chỉ còn lại nước Yến.
Các quốc gia đến Tần đều bại dưới tay Tần vương, nên cũng được tính là đồng cảnh ngộ.
Song nơi có người thì tất có giang hồ, dù đồng cảnh ngộ nhưng mỗi nước một lập trường.
Chẳng hạn như nước Hạ nhỏ bé nhất, Hạ thái tử từ đầu tới cuối chỉ lẳng lặng uống rượu, duy trì vẻ khiêm tốn.
Vương tử Hô Diên và Vương tử Gia Luật từ lúc đánh nhau cho tới giờ mắt vẫn dính vào Mạch Nhĩ Na, dù gương mặt của A Tư Lan có lạnh như dao cũng chẳng ngăn cản được.
Kiều Hồng Phi không trông thấy Vệ Liễm, cứ thấp thỏm lo lắng chẳng biết có phải Thất công tử đã xảy ra chuyện gì hay không.
Sóng ngầm cuồn cuộn, mỗi người một suy nghĩ.
Nhưng nét mặt đều tỏ ra ấm áp vui vẻ.
"Tuyên, sứ thần nước Yến yết kiến!"
Dẫn đầu đoàn sứ thần là gã bụng phệ, một nam tử trung niên chẳng có gì nổi bật, cống phẩm dâng lên giống hệt mấy năm qua, đều là những đặc sản vùng biển thông thường như san hô, hải sâm, trân châu.
Đừng nói Tần vương, ngay cả sứ thần nước khác cũng không có hứng nghe.
Năm nào cũng bằng ấy thứ, chẳng có gì khác.
Bỗng lúc này…
Sứ thần nước Yến đột nhiên chắp tay: "Tệ quốc còn có một trân bảo thế gian, đáng giá hơn tất cả vật chết trong tòa đại điện này."
Cơ Việt dửng dưng: "Ồ?"
Thái độ sứ thần nước Yến mười phần tự tin: "Bệ hạ chúng ta ngưỡng mộ uy danh của Tần vương bệ hạ, vẫn luôn có lòng muốn kết thân, nên nguyện ý đem con gái yêu là Trọng Hoa công chúa, hiến dâng cho Tần vương bệ hạ."
Đại điện nháy mắt yên tĩnh.
Quần thần ngưng xì xào, Vương tử Da Luật và Vương tử Hô Diên dừng tầm mắt chém giết, ngay cả Thái tử nước Hạ cũng đặt chén rượu xuống, xốc lại tinh thần.
Công chúa Trọng Hoa.
Chính là đệ nhất mỹ nhân vang danh bảy nước.
Ai mà không muốn chứng kiến dung nhan tuyệt sắc của nàng chứ?
Ai sẽ không muốn.
Vẻ mặt Cơ Việt không đổi, một chút dáng vẻ hứng thú cũng chẳng có.
Bán con gái cầu vinh hoa, mệt cho Yến vương nói tới đường hoàng như vậy.
Sứ thần nước Yến thấy thế, chỉ nghĩ đơn giản vì Tần vương chưa tận mắt trông thấy công chúa mà thôi.
Công chúa sao có thể so với nữ nhân tầm thường được, bất cứ ai gặp nàng, vừa liếc mắt đã thầm thương trộm nhớ.
Gã ra hiệu, ý bảo thủ hạ dẫn công chúa vào.
Hàng trăm cặp mắt đổ dồn ra ngoài, một nữ tử đeo khăn che mặt, gót sen uyển chuyển bước vào đại điện.
Đến giữa cung điện, nàng quỳ gối, dập đầu hành lễ.
"Trọng Hoa khấu kiến Tần vương bệ hạ." Tay phải đè lên tay trái, nữ tử đoan chính cúi đầu, ánh mắt trong như làn nước, giọng nói yểu điệu mềm mại.
Chưa nhìn mặt, chỉ nghe thôi đã thấy âm thanh ngọt ngào quyến rũ tới tận xương cốt.
Trêu chọc tâm trí đám nam nhân trong đại điện.
Tất cả duỗi dài cổ, muốn ngắm nhìn xem nhan sắc dưới tấm khăn che mặt tươi đẹp tới nhường nào.
Mạch Nhĩ Na nổi da gà.
Mặt Cơ Việt vẫn vô cảm.
Công chúa Trọng Hoa: "..."
Chuyện gì xảy ra vậy? Đáng nhẽ lúc này Tần vương phải bảo nàng tháo khăn che mặt xuống để mà ngắm nhìn chứ?
Tại sao hắn không hiếu kỳ chút nào thế?
Trọng Hoa công chúa yên lặng đứng dậy, giả bộ vô tình làm chiếc khăn che mặt rớt xuống.
Trong điện nhất thời vang lên tiếng hít khí.
Đẹp, thật là đẹp!
Nữ tử mặc cung trang màu xanh nước biển, mày liễu mắt hạnh, tinh xảo tuyệt luân, giữa trán tô điểm một đóa hoa, sắc nước hương trời.
Vệ Diễn ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt chòng chọc, ly rượu đổ ra ngoài cũng không hay biết.
Tầm nhìn của Gia Luật Đan và Hô Diên Khả Mục vốn dính lên Mạch Nhĩ Na từ nãy tới giờ, trong nháy mắt lia đến cháy khét trên người Trọng Hoa công chúa, ánh lên vẻ hoảng hốt si mê.
Văn võ bá quan ngây dại có, ngưỡng mộ có, tất cả đều đắm chìm trong vẻ đẹp không gì sánh được của nàng.
Mạch Nhĩ Na bĩu môi: "Đúng là một đám chưa thấy qua cảnh đời, nàng đâu có bằng Vệ Liễm..."
A Tư Lan lạnh lùng hỏi: "Cô thích hắn thế cơ à?"
"Ta chỉ nói ra sự thật mà thôi!" Mạch Nhĩ Na phản bác, bỗng ngạc nhiên hỏi: "Ô hay, sao ngươi lại không si mê ngắm nhìn nàng công chúa kia nhỉ?"
A Tư Lan: "... Cô nghĩ ai cũng giống cô cứ thấy đẹp là chẳng phân biệt nổi phương hướng à?"
Hắn hớp một ngụm rượu, che giấu tâm tư.
Sứ thần nước Yến thấy phản ứng của mọi người thì cực kỳ thoả mãn, gã biết công chúa nhà mình chính là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, sao có thể không rung động cho được... Mà khoan, tại sao mặt Tần vương vẫn không hề có cảm xúc thế kia nhỉ?
Cơ Việt chẳng qua chỉ đổi một tư thế ngồi cho thoải mái hơn.
Còn vẻ mặt chưa từng thay đổi.
Hệt như trong mắt hắn, mỹ nhân vang danh thiên hạ với cây cột ở đại điện này không có gì khác biệt.
Chẳng phải không có cảm xúc trước công chúa, mà là Tần vương ngắm nhìn đến mất hồn thôi... nhất định thế, sứ thần cố gắng tự an ủi.
Vì trên đời này nào có ai sánh được với nhac sắc của công chúa.
Gã kiên trì nói: "Tần vương bệ hạ chính là đệ nhất anh hùng bảy nước, công chúa điện hạ chính là đệ nhất mỹ nhân bảy nước, mỹ nhân đẹp nhất nên xứng với anh hùng mạnh nhất..."
"Mỹ nhân đệ nhất, là đang nói tới ta ấy hả?"
Một giọng nam tử trong trẻo truyền đến từ ngoài điện.
... Kẻ nào dám khoác lác không biết ngượng mồm như thế?
Trong điện mọi người lại đổ dồn ánh mắt ra phía ngoài.
Mạch Nhĩ Na vui vẻ: "Vừa nhắc xong, người đã tới rồi."
Chỉ thấy một công tử áo trắng ung dung thong thả đạp trăng bước vào, phong thái tao nhã, cử chỉ toát ra khí chất thần tiên.
Trong nháy mắt biến công chúa Trọng Hoa thành nhan sắc phàm trần.
Mọi người: "..."
Đệ nhất mỹ nhân bảy nước ư? Nam tử trước mắt này mới xứng!
Vệ Liễm chậm rãi bước vào trong điện, dừng lại ở khoảng cách không xa với Trọng Hoa công chúa, quỳ xuống đất hành lễ, từ tốn: "Thần đến chậm, mong bệ hạ thứ tội."
Cơ Việt run lên, thiếu chút nữa lăn từ trên ghế rồng xuống.
Ngươi ngươi ngươi sao lại bước xuống giường được!