Mục lục
Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa - Vân Nhược Linh - Sở Dược Hà (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 45: A hoàn mới

“Được, đa tạ” Vân Nhược Linh nói .

Mạch Liên sửng sốt, tại sao nương nương lại nói đa tạ?

Trước kia nương nương là một người vô cùng ngoan cố, không dễ thông suốt, sao giờ lại trở nên để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này .

Mạch Liên làm việc rất năng suất .

Ngay trong đêm đó đã điều bốn a hoàn sang chỗ Vân Nhược Linh .

Tất cả bốn a hoàn này đều được Mạch Liên chọn lựa kỹ lượng từ trong Vương phủ, ai nấy đều có khuôn mặt thanh tú động lòng người, nhẹ nhàng như nước, lại chịu thương chịu khó, hơn nữa còn vô cùng lễ phép, thêm cả chút học thức .

Xem ra, Mạch Liên thật sự rất cảm kích Vân Nhược Linh vì đã cứu Mạch Lan, bắt đầu đối xử tốt với nàng rồi .

Không chỉ có như vậy, hắn còn sai hạ nhân thu xếp cho Vương phi một gian bếp nhỏ, bảo mọi người đưa rất nhiều nguyên liệu nấu ăn như gà, vịt, thịt, cá các loại để Vương phí bổ sung chất dinh dưỡng .

Bởi vì Vương phi đã nói rồi, nàng càng khỏi nhanh, Mạch Lan càng mau hồi phục .

Cho nên Mạch Liên lợi dụng chức quyền của mình, cố gắng làm tốt nhất tất cả những gì nằm trong quyền hạn của bản thân cho Vương phi ‘Vân Nhược Linh nhìn bốn nha đầu vừa mới được điều tới, gật đầu, “Không Tồi, dáng dấp đều rất xinh đẹp, Thu nhi, sau này em hướng dẫn mấy người họ, em cũng được lên chức rồi, về sau em chính là đệ nhất nha hoàn ở trong phòng ta”

Thu nhi mừng rỡ không thôi: “Tạ ơn nương nương”

Thu nhi đời này toàn bị người ta xem là lũ nha hoàn hạng ba thấp kém, giờ được lên làm đệ nhất nha hoàn, tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng vui sướng .

“Mạch Liên nói các ngươi vừa mới tới, bảo ta đặt tên cho các ngươi, vậy đi, các ngươi gọi là Đăng Hồng Tửu Lục” Vân Nhược Linh thật sự đã quá nhớ cuộc sống rực rỡ ánh đèn về đêm rồi, chính vì thế mới đặt cụm này thành tên cho bốn người bọn họ .

“Đăng Hồng Tửu Lục?” Bốn nha đầu tò mò ngẩng đầu lên .

“Tương ứng là, Hạ nhi, Hồng nhi, Tửu Nhi và Lam nhỉ” Vân Nhược Linh chỉ tay từ phải qua trái rồi nói lần lượt .

Nói xong nàng lại tiếp tục hỏi, “Trong số các em, ai sẽ là người nấu ăn?”

“Thưa nương nương, nô tỳ biết, trước đây nô tỳ từng phụ trách việc nấu ăn ở phòng bếp”“

Hạ nhi nhanh chóng đáp lời .

“Được, ta đói rồi, các ngươi đi chuẩn bị đồ ăn nhanh một chút, tối nay chúng ta làm một bữa, không say không về” Vẫn Nhược Linh nói .

Lâu lắm rồi nàng mới được ăn thịt, hôm nay nhất định nàng phải ăn một bữa thật đã .

“Nương nương, người không thể uống rượu, người còn đang bị thương nữa mà” Thu nhỉ lo lắng nói “Ta đương nhiên không uống rồi, các ngươi uống thôi” Vân Nhược Nguyệt cười cười .

Uống rượu bất lợi cho quá trình lành lại của vết thương, nàng tất nhiên biết điều này .

Nàng thân là một bác sĩ ngoại khoa nên rất quan tâm đến mấy vấn đề kiểu vậy .

Ban đêm, bầu trời đầy sao, trăng sáng sao thưa .

Gió nhẹ hiu hiu, hoa mai trong sân đung đưa theo chiều gió phấp phới, sắc hồng tuyệt đẹp, một số thì rơi rụng xuống đất, một số thì kiên trì nương theo làn gió .

Dưới mái hiên hành lang, những đĩa đồ ăn nóng hổi đã được dọn lên .

Có sườn kho, dạ dày lợn hầm gà, gà xé xào ớt, canh vịt, chim bồ câu nướng, chân hươu nướng, cá hấp cách thủy, bánh bao chiên bơ, trà sữa chân trâu trắng, các loại rau dưa ăn kèm, bánh kẹo làm điểm tâm, còn có mấy vò rượu quý, bụng Vân Nhược Linh bắt đầu reo vang sau khi cô nhìn thấy bàn ngập đồ ăn này, thực sự là khiến người ta thèm rỏ dãi .

Thu nhỉ dẫn đầu nhóm bốn nha hoàn vừa tới đứng ở bên cạnh nàng, từng người cũng đều thèm đến mức nước miếng chảy ròng ròng, thế nhưng họ đều phải cố kiềm nén, chuẩn bị phục vụ Vương phi dùng bữa .

“Các em đều ngồi xuống đi, cùng ăn với ta” Vân Nhược Linh thấy mọi người câu nệ như vậy thì mở lời .

Đám nha hoàn đều lắc đầu, “Không được đâu nương nương, đây là đồ ăn của người, sao chúng nô tì dám ngồi xuống ăn chung được ạ-”

Nếu như lát nữa nương nương ăn xong rồi mà còn thừa, các nàng mới dám ăn lại chút đồ ăn thừa .

Vân Nhược Linh không khỏi lắc đầu chê bai xã hội phong kiến .

“Một mình ta làm sao có thể ăn hết nhiều đồ như vậy được? Nếu không ăn hết, chẳng phải là quá lãng phí sao?” Vân Nhược Linh nói “Nương nương, chúng nô tỳ không thể ăn cùng nương nương được, đây là quy củ” Thu nhỉ nói .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK