Vì sao tu sĩ cảnh giới thấp sợ tu sĩ Nguyên Anh cảnh.
Đó là bởi vì tu sĩ Nguyên Anh cảnh, chính là một đầu đạn hạt nhân hình người, còn là loại cao thủ không cần trì hoãn, không cần tụ lực, một kích tùy tiện là có thể làm mấy trăm dặm, mấy ngàn dặm xung quanh hủy trong chốc lát.
Chấn động to lớn, giống như địa long xoay người, cho dù trong Bạch Hổ thành cũng có thể nhìn thấy tình huống bên kia.
Xảo Ngọc nỗ lực tích trữ bảy ngàn vạn.
Kỳ thực định dùng ở mặt này, nàng muốn mượn dùng lực lượng mạnh hơn, nhưng thực lực bản thân không tốt, căn bản không khống chế được, mấu chốt là tuyệt đối sẽ ngọc thạch câu phần.
Nàng có tâm tư như vậy.
Nhưng một trong Tiên đạo thập nhị kình của Ngự Thú tông —— Mã Thượng Tham không bằng lòng.
Mỗi một đệ tử chữ Thiên đều là khách hàng tốt, có thể liên tục không ngừng cung cấp tiền tài. Công pháp, võ kỹ bọn hắn cần, nhất định phải dùng tiền mua.
Cần mượn lực, tương tự phải dùng tiền mua, cần sử dụng cờ chữ Tham, tương tự phải dùng tiền mua. Chỉ cần là đồ Mã Thượng Tham hắn có, đều công khai ghi giá, có thể dùng tiền mua được.
Cho dù là truyền thừa của hắn, chỉ cần ngươi cho nổi tiền, có thể bán như thường!
Cho nên cấp bậc mượn lực, cũng có hạn chế, Kim Đan cửu phẩm, mượn dùng lực lượng của Nguyên Anh cửu phẩm, đã là cực hạn, đương nhiên lực lượng này phải suy giảm, Xảo Ngọc không biết.
Nói cho cùng, nàng vẫn là lần đầu tiên sử dụng.
Nàng không bước vào cảnh giới Nguyên Anh, lực lượng lục phẩm chênh lệch với cửu phẩm như thế nào, đương nhiên cũng không rõ ràng, còn cho rằng đây là một kích của cửu phẩm.
Dự đoán với lực lượng kinh khủng này, chắc Trần lão tổ không sống nổi.
Bản thân đã bị lực lượng phản phệ thành trọng thương, tương đương với cuốn vào chiến đấu của cao thủ Nguyên Anh cảnh, cho dù là yêu thú Yêu Đan cửu phẩm cũng ăn không tiêu. Không quá sát na hô hấp, khóe miệng lỗ mũi lỗ tai của nàng bắt đầu chảy ra máu.
Thương thế trong cơ thể càng khó mà hình dung, còn nghiêm trọng hơn lần nàng bị đả thương, được Quy Lão cứu về học viện nhiều.
Lần đó, đã suýt nữa muốn mạng của nàng.
Lần này, đương nhiên càng quá đáng.
Xảo Ngọc không ngừng ho khan, thân thể đau đến không thể hình dung, khóe miệng càng không ngừng tràn ra máu tươi, hai mắt đã bắt đầu mơ hồ.
Nàng chờ đợi ngày này quá lâu.
Vì ngày này, nàng không ngủ không nghỉ, mỗi ngày đều vất vả tiết kiệm tiền, nhưng tích đủ tiền, cũng không đại biểu có thể trực tiếp sử dụng phương thức này.
Còn cần thực lực bản thân chèo chống, cho nên nàng nỗ lực nâng cao thực lực của mình.
Nhưng sau khi tất cả chuẩn bị kỹ càng, nàng vẫn không tìm được chỗ ẩn thân của Trần lão tổ, cơ hội của nàng chỉ có một, nếu không thể thành công, thì không còn cơ hội nữa.
Muốn đạt thành chuyện này cần rất nhiều điều kiện.
Chí ít cần nhìn thấy lão tổ Trần gia, phải có cơ hội bố trí trận pháp, mà không phải bố trí sớm. Nếu không, chiến trận lớn như thế, đối phương căn bản không thể mắc lừa.
Cho nên nhất định phải chọn chuẩn thời cơ, chọn lúc lão tổ Trần gia sẽ một mình ứng chiến.
Cộng thêm nàng cần bố trí một chút thủ đoạn.
Tỉ như vị trí bóng ma ở khu vực này, kỳ thực không phải thiên nhiên hình thành, mà do nàng bố trí thành, để sử dụng thiên phú thần thông của mình.
Có thể ngay lập tức tế ra linh thạch, sử dụng cờ chữ Tham câu thông Mã Thượng Tham.
Cờ chữ Tham là biểu tượng thân phận của đệ tử chữ Thiên, Xảo Ngọc dùng mấy chục năm, mới từ chữ Hoàng tăng lên, đã là tồn tại không thể tưởng tượng.
Bản thân mạch tham tài này cũng rất kỳ quái.
Xảo Ngọc tiếp xúc đến dưới cơ duyên xảo hợp, thông qua linh thạch mua công pháp, coi như chính thức nhập môn, sau đó lại căn cứ công pháp mình mua, thiên phú thần thông mình tiêu phí, không ngừng tăng đẳng cấp lên.
Dù sao mà nói, quy củ của mạch này chính là, ngươi phải có thể kiếm tiền, có thể dùng tiền mới được.
Kiếm được càng nhiều, dùng đến càng nhiều, địa vị cũng càng cao, quyền hạn có thể sử dụng cũng càng lớn, nghe nói nếu trở thành thủ đồ chữ Thiên, còn có cơ hội tiếp xúc đến truyền thừa của Mã Thượng Tham.
Chỉ có điều Xảo Ngọc hoàn toàn không có hứng thú với loại chuyện này.
Nàng chỉ cảm thấy mình mệt quá.
Yêu sinh của mình, kỳ thực không vui vẻ mấy, cũng không có bao nhiêu bằng hữu, coi như có, cũng không dám tiếp xúc quá nhiều, lo lắng mang đến phiền toái cho đối phương.
Hơn trăm năm trôi qua như thế.
Nàng học được tự vui tự sướng, cho rằng cả đời sẽ sống như thế, cho đến ngày có thể báo thù, chắc mình cũng có thể giải thoát.
Sau khi tái xuất lần này.
Nàng gặp được gia hỏa Lâm Hổ, cảm thấy như lúc mình soi gương. Cũng vô sỉ, cũng cẩn thận, giống như mình nhìn thấy mình.
Điểm đáng vui vẻ duy nhất chính là Lâm Hổ không có cừu hận sâu sắc, cho nên trải qua tháng ngày rất tiêu sái.
Cho dù cũng là cầu sinh tồn trong kẽ hở, từng chút một tranh thủ nắm giữ yêu sinh của mình, vẫn sống vô cùng tự tại, cho nàng cảm giác khác.
Nhiều khi cũng tức giận, nổi nóng, nhưng hoàn hồn, lại phát hiện mình trở nên ngày càng sinh động.
Trái tim lạnh giá kia, không biết ấm lên từ lúc nào.
Nhất là lúc được hắn bảo hộ, không từ bỏ, làm Xảo Ngọc chưa bao giờ thể nghiệm cảm giác này, có biến hóa ở cấp độ sâu hơn. Chính nàng cũng không rõ, vì sao bất kể vội vàng bao nhiêu, đều muốn để ý đến Lâm Hổ, lo lắng hắn xảy ra chuyện.
Bất kể hắn làm ra chuyện gì, suy nghĩ đầu tiên của mình không phải trách tội hắn, mà là giúp hắn chùi đít.
Đây là vui vẻ nàng ít có.
“Khụ khụ......”
Xảo Ngọc nằm trên mặt đất, một chút lực lượng cũng không dùng được, chỉ cảm thấy lúc ho khan, như sắp ho ra toàn bộ phổi, khó chịu đến cực điểm.
Cặp mắt của nàng mơ hồ, lúc nằm ngửa nhìn trời, lại mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Hổ.
“Không ngờ ta cũng sẽ sinh ra ảo giác.” Xảo Ngọc cười tự giễu.
Lâm Hổ sao có thể tới đây, vả lại động tĩnh vừa rồi, hắn bị lan đến không chết mới lạ. Số mệnh của miêu yêu, không phải là tìm một chỗ yên tĩnh rồi qua đời sao.
“Đậu xanh...... Mùi này là Xảo Ngọc sao? Dạng người của ngươi đẹp nổ a!”
Quan sát dáng vẻ nhỏ nhắn của Xảo Ngọc ở cự ly gần, Lâm Hổ giật mình vô cùng. Nói thật, Lâm Hổ không thấy mấy ví dụ yêu thú hoá hình. Xảo Ngọc biết hoá hình, nhưng chưa từng biến đổi trước mặt hắn, nên hắn cũng không biết.
Mấu chốt là lỗ tai mèo lông xù, da thịt màu lúa mì, dáng người nóng bỏng, tựa như một con mèo rừng, Lâm Hổ cả kinh đến không kìm lòng được hô lên.
Hắn không nhìn thẳng khuôn mặt bẩn thỉu của Xảo Ngọc, nhìn thấy dễ thương ở cấp độ sâu hơn.
Lâm Hổ hô xong mới tỉnh ngộ, người đã sắp mất mạng, vậy mà mình vẫn còn thảo luận có xinh đẹp hay không, thế này cũng quá không tử tế.
Nghĩ đến đây, Lâm Hổ vội vàng móc ra một nắm đan dược và dược thảo lớn, dùng sức nhét vào miệng Xảo Ngọc.
“Đều là chữa thương, tu vi cảnh giới ngươi cao, chắc không quan tâm một lần nuốt quá nhiều, ta cũng chỉ có đồ Tôi Thể cảnh và Luyện Cốt cảnh, ngươi xem được không.” Đan dược của Lâm Hổ nhét vào như không cần tiền.
Xảo Ngọc vừa nuốt đan dược, cảm giác tác dụng của đồ chơi này không lớn, nhưng Lâm Hổ dùng sức nhét, nàng không có biện pháp phản bác, chỉ có thể nuốt xuống, tranh thủ nói: “Cái này vô dụng, làm sao ngươi tới, không phải ta bảo ngươi đừng tới sao!”
Lâm Hổ liếc nàng nói: “Ngươi chỉ nói đừng về thành, ta liền dạo chơi bên ngoài, kết quả bên này liền đánh nhau. Ta thấy ngươi bay ra ngoài, hù chết người, đan dược không có hiệu quả, ta đây dẫn ngươi đi tìm Diệp Như a!”
Đó là bởi vì tu sĩ Nguyên Anh cảnh, chính là một đầu đạn hạt nhân hình người, còn là loại cao thủ không cần trì hoãn, không cần tụ lực, một kích tùy tiện là có thể làm mấy trăm dặm, mấy ngàn dặm xung quanh hủy trong chốc lát.
Chấn động to lớn, giống như địa long xoay người, cho dù trong Bạch Hổ thành cũng có thể nhìn thấy tình huống bên kia.
Xảo Ngọc nỗ lực tích trữ bảy ngàn vạn.
Kỳ thực định dùng ở mặt này, nàng muốn mượn dùng lực lượng mạnh hơn, nhưng thực lực bản thân không tốt, căn bản không khống chế được, mấu chốt là tuyệt đối sẽ ngọc thạch câu phần.
Nàng có tâm tư như vậy.
Nhưng một trong Tiên đạo thập nhị kình của Ngự Thú tông —— Mã Thượng Tham không bằng lòng.
Mỗi một đệ tử chữ Thiên đều là khách hàng tốt, có thể liên tục không ngừng cung cấp tiền tài. Công pháp, võ kỹ bọn hắn cần, nhất định phải dùng tiền mua.
Cần mượn lực, tương tự phải dùng tiền mua, cần sử dụng cờ chữ Tham, tương tự phải dùng tiền mua. Chỉ cần là đồ Mã Thượng Tham hắn có, đều công khai ghi giá, có thể dùng tiền mua được.
Cho dù là truyền thừa của hắn, chỉ cần ngươi cho nổi tiền, có thể bán như thường!
Cho nên cấp bậc mượn lực, cũng có hạn chế, Kim Đan cửu phẩm, mượn dùng lực lượng của Nguyên Anh cửu phẩm, đã là cực hạn, đương nhiên lực lượng này phải suy giảm, Xảo Ngọc không biết.
Nói cho cùng, nàng vẫn là lần đầu tiên sử dụng.
Nàng không bước vào cảnh giới Nguyên Anh, lực lượng lục phẩm chênh lệch với cửu phẩm như thế nào, đương nhiên cũng không rõ ràng, còn cho rằng đây là một kích của cửu phẩm.
Dự đoán với lực lượng kinh khủng này, chắc Trần lão tổ không sống nổi.
Bản thân đã bị lực lượng phản phệ thành trọng thương, tương đương với cuốn vào chiến đấu của cao thủ Nguyên Anh cảnh, cho dù là yêu thú Yêu Đan cửu phẩm cũng ăn không tiêu. Không quá sát na hô hấp, khóe miệng lỗ mũi lỗ tai của nàng bắt đầu chảy ra máu.
Thương thế trong cơ thể càng khó mà hình dung, còn nghiêm trọng hơn lần nàng bị đả thương, được Quy Lão cứu về học viện nhiều.
Lần đó, đã suýt nữa muốn mạng của nàng.
Lần này, đương nhiên càng quá đáng.
Xảo Ngọc không ngừng ho khan, thân thể đau đến không thể hình dung, khóe miệng càng không ngừng tràn ra máu tươi, hai mắt đã bắt đầu mơ hồ.
Nàng chờ đợi ngày này quá lâu.
Vì ngày này, nàng không ngủ không nghỉ, mỗi ngày đều vất vả tiết kiệm tiền, nhưng tích đủ tiền, cũng không đại biểu có thể trực tiếp sử dụng phương thức này.
Còn cần thực lực bản thân chèo chống, cho nên nàng nỗ lực nâng cao thực lực của mình.
Nhưng sau khi tất cả chuẩn bị kỹ càng, nàng vẫn không tìm được chỗ ẩn thân của Trần lão tổ, cơ hội của nàng chỉ có một, nếu không thể thành công, thì không còn cơ hội nữa.
Muốn đạt thành chuyện này cần rất nhiều điều kiện.
Chí ít cần nhìn thấy lão tổ Trần gia, phải có cơ hội bố trí trận pháp, mà không phải bố trí sớm. Nếu không, chiến trận lớn như thế, đối phương căn bản không thể mắc lừa.
Cho nên nhất định phải chọn chuẩn thời cơ, chọn lúc lão tổ Trần gia sẽ một mình ứng chiến.
Cộng thêm nàng cần bố trí một chút thủ đoạn.
Tỉ như vị trí bóng ma ở khu vực này, kỳ thực không phải thiên nhiên hình thành, mà do nàng bố trí thành, để sử dụng thiên phú thần thông của mình.
Có thể ngay lập tức tế ra linh thạch, sử dụng cờ chữ Tham câu thông Mã Thượng Tham.
Cờ chữ Tham là biểu tượng thân phận của đệ tử chữ Thiên, Xảo Ngọc dùng mấy chục năm, mới từ chữ Hoàng tăng lên, đã là tồn tại không thể tưởng tượng.
Bản thân mạch tham tài này cũng rất kỳ quái.
Xảo Ngọc tiếp xúc đến dưới cơ duyên xảo hợp, thông qua linh thạch mua công pháp, coi như chính thức nhập môn, sau đó lại căn cứ công pháp mình mua, thiên phú thần thông mình tiêu phí, không ngừng tăng đẳng cấp lên.
Dù sao mà nói, quy củ của mạch này chính là, ngươi phải có thể kiếm tiền, có thể dùng tiền mới được.
Kiếm được càng nhiều, dùng đến càng nhiều, địa vị cũng càng cao, quyền hạn có thể sử dụng cũng càng lớn, nghe nói nếu trở thành thủ đồ chữ Thiên, còn có cơ hội tiếp xúc đến truyền thừa của Mã Thượng Tham.
Chỉ có điều Xảo Ngọc hoàn toàn không có hứng thú với loại chuyện này.
Nàng chỉ cảm thấy mình mệt quá.
Yêu sinh của mình, kỳ thực không vui vẻ mấy, cũng không có bao nhiêu bằng hữu, coi như có, cũng không dám tiếp xúc quá nhiều, lo lắng mang đến phiền toái cho đối phương.
Hơn trăm năm trôi qua như thế.
Nàng học được tự vui tự sướng, cho rằng cả đời sẽ sống như thế, cho đến ngày có thể báo thù, chắc mình cũng có thể giải thoát.
Sau khi tái xuất lần này.
Nàng gặp được gia hỏa Lâm Hổ, cảm thấy như lúc mình soi gương. Cũng vô sỉ, cũng cẩn thận, giống như mình nhìn thấy mình.
Điểm đáng vui vẻ duy nhất chính là Lâm Hổ không có cừu hận sâu sắc, cho nên trải qua tháng ngày rất tiêu sái.
Cho dù cũng là cầu sinh tồn trong kẽ hở, từng chút một tranh thủ nắm giữ yêu sinh của mình, vẫn sống vô cùng tự tại, cho nàng cảm giác khác.
Nhiều khi cũng tức giận, nổi nóng, nhưng hoàn hồn, lại phát hiện mình trở nên ngày càng sinh động.
Trái tim lạnh giá kia, không biết ấm lên từ lúc nào.
Nhất là lúc được hắn bảo hộ, không từ bỏ, làm Xảo Ngọc chưa bao giờ thể nghiệm cảm giác này, có biến hóa ở cấp độ sâu hơn. Chính nàng cũng không rõ, vì sao bất kể vội vàng bao nhiêu, đều muốn để ý đến Lâm Hổ, lo lắng hắn xảy ra chuyện.
Bất kể hắn làm ra chuyện gì, suy nghĩ đầu tiên của mình không phải trách tội hắn, mà là giúp hắn chùi đít.
Đây là vui vẻ nàng ít có.
“Khụ khụ......”
Xảo Ngọc nằm trên mặt đất, một chút lực lượng cũng không dùng được, chỉ cảm thấy lúc ho khan, như sắp ho ra toàn bộ phổi, khó chịu đến cực điểm.
Cặp mắt của nàng mơ hồ, lúc nằm ngửa nhìn trời, lại mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Hổ.
“Không ngờ ta cũng sẽ sinh ra ảo giác.” Xảo Ngọc cười tự giễu.
Lâm Hổ sao có thể tới đây, vả lại động tĩnh vừa rồi, hắn bị lan đến không chết mới lạ. Số mệnh của miêu yêu, không phải là tìm một chỗ yên tĩnh rồi qua đời sao.
“Đậu xanh...... Mùi này là Xảo Ngọc sao? Dạng người của ngươi đẹp nổ a!”
Quan sát dáng vẻ nhỏ nhắn của Xảo Ngọc ở cự ly gần, Lâm Hổ giật mình vô cùng. Nói thật, Lâm Hổ không thấy mấy ví dụ yêu thú hoá hình. Xảo Ngọc biết hoá hình, nhưng chưa từng biến đổi trước mặt hắn, nên hắn cũng không biết.
Mấu chốt là lỗ tai mèo lông xù, da thịt màu lúa mì, dáng người nóng bỏng, tựa như một con mèo rừng, Lâm Hổ cả kinh đến không kìm lòng được hô lên.
Hắn không nhìn thẳng khuôn mặt bẩn thỉu của Xảo Ngọc, nhìn thấy dễ thương ở cấp độ sâu hơn.
Lâm Hổ hô xong mới tỉnh ngộ, người đã sắp mất mạng, vậy mà mình vẫn còn thảo luận có xinh đẹp hay không, thế này cũng quá không tử tế.
Nghĩ đến đây, Lâm Hổ vội vàng móc ra một nắm đan dược và dược thảo lớn, dùng sức nhét vào miệng Xảo Ngọc.
“Đều là chữa thương, tu vi cảnh giới ngươi cao, chắc không quan tâm một lần nuốt quá nhiều, ta cũng chỉ có đồ Tôi Thể cảnh và Luyện Cốt cảnh, ngươi xem được không.” Đan dược của Lâm Hổ nhét vào như không cần tiền.
Xảo Ngọc vừa nuốt đan dược, cảm giác tác dụng của đồ chơi này không lớn, nhưng Lâm Hổ dùng sức nhét, nàng không có biện pháp phản bác, chỉ có thể nuốt xuống, tranh thủ nói: “Cái này vô dụng, làm sao ngươi tới, không phải ta bảo ngươi đừng tới sao!”
Lâm Hổ liếc nàng nói: “Ngươi chỉ nói đừng về thành, ta liền dạo chơi bên ngoài, kết quả bên này liền đánh nhau. Ta thấy ngươi bay ra ngoài, hù chết người, đan dược không có hiệu quả, ta đây dẫn ngươi đi tìm Diệp Như a!”