Một tên vạm vỡ tiện tay tát vào mặt Tiểu Vũ một cái.
Thấy bạt tai của gã ta, Thẩm Tiểu Tiểu và Lâm Hàn Tuyết đều thay đổi sắc mặt, đang định giúp Tiểu Vũ đỡ lại.
Hai người còn chưa kịp hành động thì đã thấy Tiểu Vũ giơ chân đá một cái, tên vạm vỡ kia lập tức văng ra nện vào khoang giường bên kia.
Không ngờ Tiểu Vũ lại có thể đá bay một người cao hơn mình hai cái đầu, điều đó khiến Thẩm Tiểu Tiểu và Lâm Hàn Tuyết đều giật mình.
“Má, con ranh này muốn chết rồi mà!”
Mấy tên còn lại cũng nổi giận, nắm đấm nện thẳng vào đầu Tiểu Vũ.
Nhưng sau đó, mấy người họ cũng bay thẳng ra ngoài.
Mấy người Diệp Viễn, Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống, Sở Vân Phi cùng nhau xuất hiện ở cửa.
“Ai da, anh à, sao anh lại ra tay thế, em còn đang muốn thử thực lực của mình cơ mà!”
Tiểu Vũ oán thầm nhìn Diệp Viễn nói.
Diệp Viễn nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Vũ, hơi bất đắc dĩ.
“Lâm Tuyết?”
Lúc này, Thẩm Tư Phàm bên cạnh Diệp Viễn đột nhiên vui vẻ gọi.
“Thẩm Tư Phàm?”
Cô gái lúc nãy xông vào nhìn thấy Thẩm Tư Phàm thì cũng vô cùng sửng sốt.
Hai người từng là bạn học thời đại học, khi đó Thẩm Tư Phàm còn theo đuổi Lâm Tuyết.
Lẽ ra Lâm Tuyết đã đồng ý làm bạn gái Thẩm Tư Phàm rồi, nhưng không biết sau đó xảy ra chuyện gì.
Khi Lâm Tuyết chuẩn bị đồng ý làm bạn gái Thẩm Tư Phàm thì lại đột nhiên bị đuổi học.
Vài năm sau đó, hai người cùng hoàn toàn mất liên lạc.
Không ngờ hôm nay lại chạm mặt nhau ở nơi này.
“Tiểu Tuyết, mấy năm nay cậu đi đâu vậy? Để tôi đi tìm vất vả lắm đấy!”, Thẩm Tư Phàm vô cùng kích động hỏi.
Đối mặt với câu hỏi của Thẩm Tư Phàm, Lâm Tuyết không biết phải lên tiếng giải thích thế nào.
Thật ra năm đó Lâm Tuyết bị đuổi học là vì bố cô ta bị bệnh nặng, gia đình thật sự không thể chi trả tiền học cho cô ta nữa nên mới muốn Lâm Tuyết thôi học đi làm.
Còn một phần nguyên nhân là vì khi đó cô ta cũng nghe các bạn học nói nên biết Thẩm Tư Phàm là con nhà giàu.
Thật ra, khi đó cô ta hoàn toàn có thể tìm Thẩm Tư Phàm nhờ giúp đỡ.