Khi Ngôn Kỳ hỏi câu này, cậu quan sát thấy vẻ mặt của hắn hơi thay đổi:
"Cậu có biết dự án này là gì không?"
Diệp Dương trầm mặc một lát, giống như đang cố gắng sắp xếp lời nói của mình:
"Đó là dự án trước đây của viện nghiên cứu, về tần số phát sáng của đom đóm."
Cậu hơi nhướng mày:
"Viện nghiên cứu chuyên về lĩnh vực tin tức tố mà còn nghiên cứu về sinh học?"
Diệp Dương giải thích:
"Tần số phát sáng của đom đóm dùng để thu hút bạn tình, đây là một loại mã Morse con đực dùng với con cái. Sức hấp dẫn dựa vào tin tức tố của Alpha và Omega có điểm tương đồng với nó. Dự án này thực chất là thông qua việc tạo ra một bộ phận gen của tuyến thể để biến đổi tin tức tố, đạt được hiệu ứng mô phỏng tần số phát sáng của đom đóm, vì vậy họ đặt theo tên của nó."
Ngôn Kỳ sắp xếp đại khái là hiểu được:
"Nói cách khác, nếu gen tuyến thể của Alpha bị biến đổi, nó cũng có thể đạt được hiệu quả dùng tin tức tốc để thu hút đồng giới?"
"Là lý thuyết thôi." Diệp Dương nói:
"Nhưng trên thực tế, có rất nhiều vấn đề không giải quyết được, cho nên hạng mục này sau đó bị hủy."
Nghe hắn nói, cậu nhếch môi cười, nhưng cuối cùng cũng không hỏi thêm gì.
Bây giờ hạng mục này đã bị hủy bỏ, vậy tại sao trên tài liệu mật mà Diệp Dương mang về lại xuất hiện chữ "Đom đóm"?
"Đi thôi." Diệp Dương xoay người nắm tay cậu:
"Dẫn cậu đi tham quan phòng thí nghiệm."
Là một trong 5 trường đại học hàng đầu ở trong nước, đại học Bạch Thành có trang thiết bị khá tiên tiến trong các viện nghiên cứu trực thuộc, nên luôn giữ môi trường sạch sẽ ngăn nắp.
Cửa sổ phòng thí nghiệm sáng sủa, thiết bị kim loại lạnh lẽo, các loại mẫu vật trong tủ đều được bảo quản tốt.
Ngôn Kỳ bị mang sang một bên, để xem các nhà nghiên cứu sử dụng chuột thay cho thí nghiệm mô phỏng trên con người.
Diệp Dương bị giáo sư Đới gọi đi, hình như có chuyện muốn thương lượng, để trợ lý Phương ở chỗ này đón tiếp cậu.
"Những gì họ đang làm bây giờ sẽ thí nghiệm trên người trong giai đoạn sau của dự án... nhưng đừng lo lắng, Diệp Dương không tham gia vào dự án này, tất cả những gì cậu ấy cần làm bây giờ là cung cấp tin tức tố cho chúng tôi để quan sát."
Trợ lý Phương hỏi:
"Cậu đã đến viện trưng bày nước hoa chưa nhỉ? Ở đây cũng giống vậy đó, chỉ cần đặt tay lên máy trích xuất là được."
Ngôn Kỳ nhớ lại cảnh cậu làm nổ cái máy đó.
Tuy nhiên, khả năng chịu đựng của thiết bị trong viện nghiên cứu chắc chắn cao hơn so với các cơ sở phổ thông bên ngoài.
Cậu cũng không quá lo lắng, nhận lấy ly nước từ trợ lý Phương, nhẹ giọng hỏi:
"Lúc nãy nghe các anh nói về dự án Đom Đóm, đó là gì vậy ạ?"
"À, cái đó." Trợ lý Phương phàn nàn: "Thành thật mà nói, đó là một dự án vô vị và phản nhân loại."
"Lúc đó tôi chưa vào đây, nghe nói bọn họ tìm tình nguyện viên rất lâu, cuối cùng vẫn phải hủy."
"Phản nhân loại?"
"Đúng." Trợ lý Phương tiếp tục nói:
"Cậu không thấy vậy à? Một Alpha đang không lại đi biến đổi gien để mô phỏng tin tức tố Beta hoặc Omega? Đây không phải là ăn no rửng mỡ à?"
Ngôn Kỳ yên lặng.
Trong lòng cậu chậm rãi tiếp thu những lời trợ lý Phương đã nói, đang muốn hỏi tiếp thì giáo sư Đới và Diệp Dương trở về.
Giáo sư Đới cười tủm tỉm hỏi: "Trợ lý Phương đang nói gì với em Ngôn vậy?"
"À, cậu Ngôn rất hứng thú với hạng mục Đom Đóm của chúng ta trước đây, nên em kể cho cậu ấy nghe."
Nụ cười trên mặt ông bỗng cứng lại.
Ngôn Kỳ nhận thấy sự thay đổi trong biểu hiện của ông nên hỏi: "Sao vậy giáo sư?"
"À, không có gì, chỉ là dự án này ba năm trước đã thất bại nên hủy bỏ rồi, không có gì đáng nói cả."
Ông quay đầu bảo Diệp Dương:
"Em dẫn em Ngôn đi qua phòng thí nghiệm khác tham quan đi."
Chín giờ tối, Ngôn Kỳ trở lại ký túc xá.
Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, còn vài ngày nữa sẽ bắt đầu kỳ nghỉ, cậu thu dọn quần áo trước rồi gọi điện cho Tô Dư Mân.
"Alo, Kỳ hả con." Đầu dây bên kia Tô Dư Mân cười hỏi:
"Sắp được nghỉ rồi phải không?"
Ngôn Kỳ "dạ" một tiếng rồi nói tiếp: "Con đặt xe rồi ạ, là chuyến chín giờ sáng ngày mùng 2."
Tô Dư Mân hỏi: "Diệp Dương đâu? Có muốn trở về cùng con không?"
Ngôn Kỳ im lặng một lát.
Cậu biết Tô Dư Mân và Ngôn Triết không có thành kiến với tình yêu của AA, và họ cũng rất thích Diệp Dương.
Nhưng dù sao làm anh em nhiều năm như vậy, lần đầu tiên yêu đương mà còn là với Diệp Dương, lúc phải báo với ba mẹ thật sự cậu không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tô Dư Mân thấy cậu vẫn im lặng nên hỏi:
"Sao vậy? Diệp Dương không về cùng hả?"
Ngôn Kỳ nói: "Dạ, cậu ấy đến viện nghiên cứu để theo dõi hạng mục trong kỳ nghỉ Hè, nên sẽ không về với con đâu ạ."
"À..." Trong giọng nói của Tô Dư Mân có chút tiếc nuối, lại hỏi: "Viện nghiên cứu nào? Không phải mấy đứa vừa mới nhập học lớp 12 à?"
"Viện nghiên cứu trực thuộc Đại học Bạch Thành." Ngôn Kỳ nói tiếp:
"Họ mời Diệp Dương tham gia một hạng mục, tương đương với thực tập sinh. Nếu biểu hiện xuất sắc, viện nghiên cứu sẽ viết giấy giới thiệu cho bên đại học."
"Có thể vào đại học Bạch Thành là chuyện tốt." Tô Dư Mân vui vẻ nói:
"Đứa nhỏ này có tương lai thật, năm đó đáng lẽ ba con cũng sẽ làm ở đó, nhưng đáng tiếc là..."
Đột nhiên Ngôn Kỳ gọi:
"Mẹ."
Tô Dư Mân: "Hửm?"
"Mẹ hỏi ba giùm con, hỏi ba có biết về một dự án trong viện nghiên cứu tên là Đom Đóm không?"
"Đom Đóm..." Tô Dư Mân tò mò hỏi lại:
"Dự án này có vấn đề gì sao?"
"Không ạ, chỉ là hôm nay con có nghe về dự án này nên muốn tìm hiểu thôi ạ."
"Được, lát nữa mẹ sẽ hỏi ba giùm con. Còn chuyện gì nữa không?"
Ngôn Kỳ: "Thật sự là còn một chuyện nữa ạ..."
Tô Dư Mân hơi ngạc nhiên: "Hửm?"
Dù sao con trai bà cũng không phải là người nói nhiều, bình thường nói chuyện điện thoại được hai ba câu là cúp máy, hôm nay lại có việc muốn nói với bà.
Hơn nữa nói chuyện thế này, có vẻ còn là chuyện lớn nữa.
Ngôn Kỳ nói: "Con và Diệp Dương đang hẹn hò."
Tô Dư Mân: "..."
Ngôn Kỳ cụp mắt chờ đợi, không nghe thấy tiếng trả lời nên lại hỏi: "Alo?"
Tô Dư Mân trả lời cậu: "Mẹ biết rồi."
Dừng một chút, bà mới nói tiếp:
"Mẹ cũng đoán được hai đứa sớm muộn gì cũng hẹn hò thôi.".
Ngôn Kỳ: "?"
"Thằng con ngốc." Tô Dư Mân cười nói:
"Ba con và mẹ đã nhìn ra từ lâu rồi, yêu thì cứ yêu đi, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học của con là được."
Ngôn Kỳ: "..."
"Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì mẹ cúp máy đây." Giọng nói của Tô Dư Mân càng lúc càng xa, sau đó đột nhiên bà đưa lại gần:
"À đúng rồi, lần trước mẹ có nói với con còn có một số đồ đạc ở gác xếp nhà cũ chúng ta, kêu con qua đó coi thử con đã đi chưa?"
Ngôn Kỳ đáp: "Chưa đi ạ, chưa có thời gian."
"Vậy lúc nào rảnh thì qua đó coi thử đi." Tô Dư Mân hơi dừng chút, giọng nói có vẻ như đang cố nén ý cười:
"Lúc trước, mẹ và ba dọn dẹp gác xếp, tìm được một cuốn sách có tên Diệp Dương trong đống đó."
Ngôn Kỳ vốn đang dọn quần áo bỗng ngừng tay lại.
Cũng không có gì lạ, hẳn là cuốn sách trước kia Diệp Dương để quên ở nhà mình.
Tô Dư Mân ho khan một tiếng:
"Ba mẹ không cố ý tò mò chuyện riêng của mấy đứa, ba mẹ chỉ chỉ lật xem thử thôi à, thì tự nhiên có một tờ giấy rơi ra, là viết cho con đó, ba mẹ chỉ đọc thử rồi kẹp lại đó rồi."
Ngôn Kỳ nhướng mày: "Sao ba mẹ không nói sớm ạ?"
"Lúc trước mẹ hỏi không phải con vẫn luôn nói con với người ta là anh em tốt sao? Chúng ta tự nhiên xen vào sẽ khiến thằng bé kia mắc cỡ đó."
Ngôn Kỳ hỏi lại: "Vậy trên đó viết gì vậy mẹ?"
"Con tự đi coi đi, mẹ ngại nhớ lại lắm." Tô Dư Mân chọc ghẹo:
"Chỉ có mấy đứa nhỏ tụi con mới bạo dạn như vậy, lời như vậy mà cũng dám nói."
Ngôn Kỳ: "..."
Đột nhiên cậu có một dự cảm xấu.
"Vậy nha, không nói nữa, mẹ cúp đây."
"Tút___ tút____"
Cậu đặt điện thoại xuống, nhìn ký túc xá trống không, cảm thấy hơi mơ màng.
Đột nhiên cậu nhớ ra, lúc ở rạp chiếu phim cậu hỏi Diệp Dương có từng viết thư tình cho mình hay không.
Tên đó bảo "Chắc là có."
Có phải là tờ giấy kẹp trong cuốn sách trên gác xếp đó không nhỉ?
Hèn gì khi Diệp Dương không tìm thấy sách thì sốt ruột như vậy.
Ngôn Kỳ không phải là người hay tiếc nuối chuyện cũ, cậu cũng rất ít khi thở dài, nhưng bây giờ cậu thực sự muốn thở dài.
Nếu Tô Dư Mân không đề cập đến, cậu sẽ không biết rằng đó là bức thư tình mà Diệp Dương đã làm mất năm đó, thậm chí cậu còn vì chuyện này mà chiến tranh lạnh với hắn tận nửa tháng.
Cuối cùng, Diệp Dương chủ động tìm cậu làm lành.
Giờ nghĩ đến chuyện này ở một vị trí khác, Ngôn Kỳ cảm thấy thật đau lòng.
Trước đó cậu nói trở về tìm quyển sách kia thử, Diệp Dương còn nói giờ nó vô dụng rồi.
Không biết có phải hắn bị bóng ma tâm lý rồi không.
Có điều đổi lại là Ngôn Kỳ, nếu cậu viết bức thư tình bạo dạng kia vào năm lớp 8, bây giờ cậu chắc chắn sẽ không muốn đối phương đọc được.
"KÉT___"
Cánh cửa phòng ký túc xá mở ra.
Cậu gấp quần áo xong, quay lại thấy Diệp Dương đang đi vào, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
"Hôm nay thí nghiệm kết thúc à?"
"Ừm." Diệp Dương tiến lên ôm lấy cậu, nhỏ giọng gọi: "Kỳ ơi."
Ngôn Kỳ: "Hửm?"
"Không có gì đâu." Người đằng sau cong môi cười: "Chỉ là muốn gọi tên cậu chút thôi."
Cậu xoay đầu gãi gãi cằm hắn: "Cậu từng viết thư tình cho tôi đúng không?"
Diệp Dương dừng một chút, nhướng mi nhìn cậu, tựa hồ có chút khó hiểu vì sao Ngôn Kỳ đột nhiên hỏi chuyện này: "Chắc là có...?"
"Có là có, chắc là có là ý gì hả?"
"Thì là có thể tính là đã viết, cũng có thể coi như chưa viết." Diệp Dương véo véo mũi cậu:
"Nếu cậu muốn đọc bây giờ tôi viết cho cậu cũng được."
Ngôn Kỳ ờ trả lời: "Xem ra làm thí nghiệm chưa mệt lắm, còn có tâm trạng viết thư tình."
Cậu giơ tay nhẹ nhàng đẩy Diệp Dương: "Đi tắm rửa rồi ngủ sớm đi."
Ngày 1 tháng 7.
Kỳ nghỉ đã chính thức bắt đầu.
Vé của Ngôn Kỳ là sáng ngày 2, nên cậu phải ở trong ký túc xá một ngày trước khi trở về Thanh Diêm.
Đồ đạc đã được đóng gói vào vali đặt ở đầu giường, cậu đang nửa ngồi trên vali dùng gọi dịch vụ gọi xe trực tuyến.
Diệp Dương đang ngồi thay giày ở cửa, hỏi cậu:
"Cần đi đâu à?". Truyện Mỹ Thực
"Tôi về bên đại học thành phố một chuyến."
Đại học thành phố ở phía bên kia Bạch Thành, từ đây ngồi xe cũng mất rất nhiều thời gian, ngôi nhà cũ của gia đình Ngôn Kỳ nằm trong khu vực đó.
Diệp Dương gật đầu: "Lâu rồi cậu không về đó đúng không? Nhà bên đó cũng không có người quản lý."
"Ừm, mẹ tôi nói vẫn còn một số thứ ở đó, bảo tôi quay lại lấy." Dừng một chút, Ngôn Kỳ hỏi: "Còn cậu, qua viện nghiên cứu à?"
Diệp Dương cúi đầu buộc dây giày:
"Không phải, ôn già đột nhiên kêu tôi về nhà, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì."
Cậu nghĩ tới chuyện lần trước khi Diệp Dương về nhà, nhanh chóng đưa ra kết luận: "Chắc là thúc giục cậu tìm Omega đó."
Diệp Dương quay đầu nhìn cậu: "Vậy cậu về chung với tôi nha?"
"Chú ấy sẽ không đuổi tôi ra chứ?"
"Không đâu." Diệp Dương cười:
"Ông ấy vẫn chưa biết chuyện của tụi mình."
"Thôi không đi đâu." Cậu quơ quơ điện thoại với Diệp Dương:
"Tôi đặt xe xong rồi."
Diệp Dương dặn dò: "Đi đường nhớ chú ý an toàn đó."
Hắn dừng lại chút, sau đó nói thêm: "Cũng đừng quậy tài xế nữa."
Ngôn Kỳ: "..."
"Tôi là người như vậy à?"
Diệp Dương nhướng mày: "Không phải à?"
Ngôn Kỳ bật cười chạy đến ôm chặt hắn từ phía sau.